Mặc Nghiễn Chiêu chậm rãi di chuyển xe lăn, tôi đang có chút lơ đãng thì đối mặt với ánh mắt lạnh lùng như rắn độc của anh ta.
Phòng ngự của tôi lập tức vỡ tan tành.
Một tiếng “bịch” vang lên, tôi quỳ xuống trước mặt anh ta, ôm đùi anh van xin: “Mặc tiên sinh à, cầu xin anh đừng nhìn tôi như vậy, một cô bé như tôi nhạy cảm lắm ạ!”
Nhưng trong lòng tôi lại nghĩ:
[Haha, đêm nay tôi sẽ tr.e.o cổ trước nhà anh cho biết!]
[Tuy nhiên, ánh mắt anh ta lúc này rõ ràng chứa đầy sát ý, tôi e rằng mình sẽ chẳng sống qua đêm nay.]
[Chả sao đâu, thuyền đã đến Nam Thiên môn, vậy nên thuyền đến đầu cầu tự nhiên chìm [2] thôi!]
[2] Ngụ ý nếu để mọi chuyện phát triển thì sẽ luôn có cách giải quyết.
Mặc Nghiễn Chiêu: “...”
Hệ thống: “Đỉnh!”
Lão quản gia nãy giờ còn chưa kịp ra ngoài sửng sốt. Ông bước nhanh đến lôi tôi ra, trầm giọng mắng to: “Tiểu Thẩm, cô đang làm gì vậy?”
Tôi vẫn cố chấp ôm chặt lấy chân Mặc Nghiễn Chiêu không chịu buông, làm ra bộ dạng không hiểu tiếng người.
Gân xanh trên thái dương của ông lão lúc này giật giật, gằn giọng nói: “Đi ra ngoài!”
Lão quản gia dùng lực mạnh hơn, tôi liền buông chân của anh ta ra.
[Haha, trái đất à, chị đây đã đăng xuất!]
Nhân tiện, tôi cũng nói lời cáo biệt với hệ thống.
[Thống Tử à, mày cũng đã thấy rồi đó, hãy tìm người khác đi, rất vui khi được gặp mày, bái bai ~~]
Nó im lặng một lúc lâu, âm thanh máy móc mang theo một chút tang thương và tức giận.
“Nếu có thể đổi cô thì tôi đã sớm đổi rồi, trách tôi có mắt như mù, tuyển trúng kẻ ương ngạnh như cô!”
Tôi còn chưa kịp hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói của nó thì giọng nói lạnh lùng của Mặc Nghiễn Chiêu lại vang lên: “Cô, ở lại.”
Lần này, tôi và lão quản gia, còn có hệ thống đều rất ngạc nhiên.
Lão quản gia liếc nhìn tôi một cái, mặt hiện lên vẻ mừng rỡ, vội vàng kéo tôi vào trong.
“Phục vụ thiếu gia cho tốt!”
Tôi: "……"
[Sao nghe như hiến thân vậy trời, nhưng mà hiện tại Mặc Nghiễn Chiêu có lòng cũng chả làm ăn gì được đúng không?]
Tôi không khỏi liếc mắt nhìn chỗ nào đó một cái.
Một ánh mắt sắc bén đột nhiên nhìn về phía tôi.
Tôi chậm chạp ngẩng đầu lên, dựa vào ánh sáng yếu ớt trong phòng cuối cùng cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của Mặc Nghiễn Chiêu.
Anh ta là con lai nên tròng mắt có màu rất nhạt. Các đường nét trên khuôn mặt hoàn hảo như tác phẩm nghệ thuật của thượng đế vậy, vừa khôi ngô tuấn tú lại vừa thu hút vô cùng, không có khuyết điểm nào.
Tóc mái rủ xuống trán, sắc mặt hơi tái nhợt cộng thêm cảm giác yếu ớt, khiến anh trông như một mỹ nhân ốm yếu.
Nhưng khí chất và ánh mắt của anh đặc biệt sắc bén, cho thấy anh ta là người có đẳng cấp cao và có địa vị.
[Haizz, thật là một nhân vật phản diện quyến rũ, nếu tôi được sống thêm vài ngày nữa cũng chưa hẳn không thể à nha!]
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta trong vài giây, sự nông cạn và dung tục của tôi thậm chí không cần diễn xuất mà nó sẵn có từ trong bản chất rồi!!!
Mặc Nghiễn Chiêu cau mày: "Cô là ai?"
Tôi nhìn bộ trang phục hầu gái trên người, cất giọng hoạt bát ngây thơ: “Tôi tên là Thẩm Nam Diên, từ hôm nay tôi sẽ phụ trách sinh hoạt hằng ngày của ngài ạ!”
[Còn là ai được? Anh nghĩ tôi là thợ sửa điều hoà chắc?]
Mặc Nghiễn Chiêu: "..." Anh mệt mỏi nhíu mày.
“Mang cho tôi một chén thuốc nữa đi.”
Tôi kinh ngạc: “Hệ thống, không phải mày nói anh ta vui buồn thất thường lắm sao, bộ dạng này trông rất bình thường mà?”
Hệ thống có hơi cam chịu nói: “Sao tôi biết được, mấy người chả có người nào là bình thường cả!”
“Tôi đã viết xong đơn từ chức rồi, cô làm gì làm đi, có duyên gặp lại, tạm biệt!”
Tôi: "?"
Hệ thống nói xong thì giống như chết rồi vậy, không thèm trả lời tôi nữa.
Tại sao hệ thống này lại không đáng tin như vậy?
May mắn thay, tôi cũng không phải không có đường để đi.
Tôi vẫn còn một con đường c.h.ế.t.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của tôi chợt trở nên sáng suốt.
Trên mặt thì tỏ ra như không có gì, xuống lầu lấy thuốc cho Mặc Nghiễn Chiêu.
Mặc Nghiễn Chiêu nhìn vào bóng lưng của tôi, nhướn mày nghiền ngẫm.