Trong lâu đài hoa lệ kín đáo, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mặc Nghiễn Chiêu.
Hắn ngồi trên một chiếc xe lăn, cửa sổ chỉ kéo ra một khe hở nhỏ.
Ánh sáng yếu ớt chiếu lên bàn tay đang đặt trên xe lăn cỉa hắn, nhợt nhạt, thon dài, bên trên còn nổi lên những đường gân màu xanh nhạt, vừa dữ tợn. lại vừa xinh đẹp.
Trên mặt đất còn có một chiếc ly đã bị đập vỡ, nước thuốc màu nâu vương vãi khắp nơi.
Nữ giúp việc đứng bên cạnh sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, không ngừng run rẩy.
Lão quản gia thở dài một tiếng, liếc nhìn tôi nói:
"Nhớ kỹ những gì cần chú ý, từ nay về sau, ngươi sẽ hầu hạ thiếu gia."
Tôi gật gật đầu.
Nữ giúp việc như được ân xá, lập tức rời khỏi phòng, trước khi đi còn nhìn tôi đầy thông cảm.
Không sai, tôi chính là cái người đen đủi tiếp theo.
Vị thiếu gia phản diện này đã dọa cho bay màu mười nữ giúp việc.
Còn thế giới này, chính là một quyển tiểu thuyết nữ cường.
Nữ chính Cố Kiều là thiên kim thật, bị bế nhầm, sau đó lưu lạc đến một cô nhi viện nơi đất khách quê người.
Mặc Nghiễn Chiêu và Cố Kiều cũng quen biết nhau tại đây.
Hai người bọn họ từ ghét bỏ đến nâng đỡ lẫn nhau, trở thành thanh mai trúc mã.
Năm hắn mười mốt tuổi, một chiếc xe chở những người áo đen đã đến cô nhi viện, đưa Mặc Nghiễn Chiêu đi.
Hóa ra hắn chính là đứa con trai mất tích của lão đại hắc bang lớn nhất vùng.
Sau khi Mặc Nghiễn Chiêu vững chân, hắn liền quay lại cô nhi viện tìm Cố Kiều, nhưng lại biết được tin Cố Kiều đã rời đi sau hắn vài ngày rồi.
Mặc Nghiễn Chiêu dùng hết toàn bộ khả năng, vẫn không thể nào tìm được Cố Kiều.
Lần nữa gặp lại, hai người bọn họ đã trở thành kẻ thù.’
Theo tình tiết, lúc này nữ chính Cố Kiều và nam chính Đoạn Hành đã bày tỏ tâm ý, đang ở bên nhau.
Mặc Nghiễn Chiêu không thể chấp nhận được việc này, phát điên muốn g.iết Đoạn Hành.
Kết quả trong lúc đang tranh đấu ác liệt, hai chân của hắn lại bị đạn của Đoạn Hành xuyên thủng, bác sĩ nói, sau này hắn khó mà có thể phục hồi được.
Mặc Nghiễn Chiêu cũng từ đó mà hắc hóa, trở thành nhân vật phản diện lớn nhất. Hắn bất chấp mọi thứ truy s.át Đoạn Hành, cuối cùng lại bị nữ chính Cố Kiều tự tay g.iết c,hết.
Trúc mã cũng không thể so được với nhân duyên trời định.
Vì vậy, hắn cũng trở thành niềm tiếc nuối trong lòng rất nhiều độc giả.
Mà tôi, lại trở thành nhân vật đen đủi bị hệ thống chọn trúng để cứu vớt Mặc Nghiễn Chiêu, nhiệm vụ chính là ngăn cản hắn hắc hóa.
Haha, lại còn cứu rỗi hắn? Vậy ai cứu rỗi tôi?
Trong thực tế, tôi và hai người hắn chỉ có một điểm tương đồng duy nhất, đó chính là cùng xuất thân từ trại trử mồ côi, nhưng tôi không có hào quang nhân vật chính, từ nhỏ đã bị bắt nạt, coi thường.
Sáu năm lăn lộn cố gắng, cuối cùng lại bị trầm cảm, cho đến khi tốt nghiệp được đại học, tôi tưởng rằng bản thân sẽ có được một bắt đầu mới. Kết quả bệnh viện lại xét nghiệm ra tôi bị ung thư giai đoạn cuối.
Trời ơi, tôi là người khốn khổ đến vậy sao?
Tôi đây cũng không thèm gọi nó là ông nữa, bởi vì nó đâu có coi tôi là cháu!
Không sao cả, nếu thế giới muốn tôi đau đớn, vậy tôi sẽ đau đớn đến c.hết.
Lúc tôi c.ắt cổ tay, lặng lẽ đón chờ cái c.hết, hệ thống ngu ngốc đã ép tôi trói buộc với nó.
Nó còn dùng giọng nói như bố thí nói với tôi, chỉ cần tôi hoàn thành nhiệm vụ, nó sẽ khiến tôi sống lại.
Clm, mày nhìn tao giống như muốn sống lắm à?
Tôi bây giờ đã trở thành một người cực kỳ bi quan.
Chính là cái kiểu người đi trên sa mạc nhưng chỉ còn lại nửa bình nước*, sau đó cảm thấy bản thân sẽ không thể sống nổi đến ngày mai ấy.
(Chuyện là có hai người cùng đi trên sa mạc, mỗi người còn một nửa bình nước, người bi quan thấy bản thân chỉ còn nửa bình nước, người lạc quan lại thấy vẫn còn nửa bình nước:>)
Bởi vậy tôi căn bản không hề nghĩ đến việc hoàn thành nhiệm vụ.
Chưa kể người được cứu rỗi lại còn là một tên lão đại hắc bang.
Như thế khác gì vớt tôi ra khỏi một cái hố, sau đó lại vứt vào một cái hố sâu hơn?
Bánh xe vận mệnh chưa kịp xoay đã sắp đứt xích.
Hệ thống coi tôi như cái bánh bao thịt dụ chó, có đi không có về.
Nhưng mà không sao cả, tôi đây sẽ lá mặt lá trái cho nó xem.
Hệ thống:
“Mặc Nghiễn Chiêu thích kiểu con gái như Cố Kiều, lạnh lùng trầm tính, thông minh lanh lợi. Cô ráng mà học theo chút đi.”
Tôi ngoài mặt ra vẻ ngoan ngoãn gật gật đầu, trong lòng lại thầm nghĩ:
“Hiểu rồi, bây giờ gặp việc là phải rối lên, ra vẻ nhát như chuột, ngu như nhợn, phải hay nói nhảm, làm trò con bò.:
Yên tâm đi, cứ giao cho tôi, tôi đây nhất định sẽ phá tung lên.
“Phản diện hắc hóa liên quan gì đến tôi? Thế giới bị hủy diệt liên quan gì đến tôi? Cmn tôi cứ phá game đất, hahaha, chếc hết đi cho tôi!”
Hệ thống: “...”
Nhưng mà ai giải thích giúp tôi với, sao hệ thống lại có thể nghe thấy lời trong lòng của tôi cơ chứ?
Không chỉ thế, đến cả tên Mặc Nghiễn Chiêu đấy cũng nghe thấy!
Mà tôi, từ đầu đến cuối cái mọe gì cũng không biết???