Chương 2: Gặp nhau

“Này! Này, tỉnh dậy mau!!!! Đồ chết tiệt này, mày tỉnh lại cho tao." Ai vậy? Tưởng Niên chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, cơ thể không cảm thấy nỗi đau do bị xe tông mà thay vào đó là cảm giác bứt rứt khó chịu.

Mà khoan, mình chết rồi mà chẳng lẽ linh hồn cũng thấy đau? Không thể nào! Hắn mở mắt thấy bản thân đang ở 1 nơi xa lạ chỉ thấy 1 người đàn ông cao to đang tiến đến rồi…" Bốp! " Lúc này hắn tỉnh lại từ trong mộng mị lại cảm thấy má trái nóng bỏng, đau rát.

“Chịu tỉnh rồi? Đúng là phải cho 1 cú thì mới dậy được." A Hạo lắm lấy cổ áo Tưởng Niên nhấc lên ngang mặt mình hỏi: “Nói! Ai phái mày tới bằng cách nào biết chỗ đại ca?”

Do vừa mới tỉnh dậy mà tốc độ phản ứng của Tưởng Niên chậm đi đáng kể sau 1 tràng sự kiện vừa

diễn ra hắn mới tìm thấy giọng nói của chính mình “Hả, chuyện gì đang xảy..."

A Hạo thấy người đói diện vừa mở mắt đã hiện ra vờ mặt mờ mịt thì cảm thán đúng là người để ám sát đại ca có khác. “Diễn cũng tốt thật để xem trước mặt ngài ấy ngươi diễn thế nào."

Tưởng Niên ù ù cạc cạc bị lôi đi theo trên đường còn bị ngã mấy lần đầu gối đau điếng. Đến một căn phòng mà trước của có rất nhiều người mặc áo vest đen đứng chặn ở cửa thấy A Hạo xuất hiện liền nhường đường. Vừa đi qua cánh cửa Tưởng Niên liền bị đẩy ngã xuống sàn.

“Đại ca là người này trong phòng của ngài lúc trước mà em đã bắt được.” Tưởng Niên ngẩng đầu lên chỉ thấy bóng lưng người kia. Ngoài việc là nam ra thi khác hẳn so với suy nghĩ của hắn. Hắn tưởng đại ca lời tên vai u thịt bắp kia cũng không khác là mấy hoặc chí ít thì cũng là ông già gần đất xa trời nắm trong tay quyền lực to lớn đủ để hiểu rõ qua đống người đứng canh ngoài cửa.

Nhưng mà hắn lại đoán trượt tất cả, khi người kia quay mặt lại. Thứ mà hắn nhìn thấy là khuôn mặt tuấn tú cùng

khí chất lạnh lùng, cao lãnh của người đối diện. ‘Thật xinh đẹp, thật muốn vẽ lại hắn." Từ đã bây giờ không phải là lúc để nghĩ về vấn đề này.

Hạ Tần giương mắt nhìn người trước mặt. Người phía trước hắn đang hơi cúi đầu mái tóc có chút dài che khuất 1 phần khuôn mặt nhưng khi nhìn vào các đường nét bên dưới làm cậu nổi lên một chút tò mò về khuôn mặt kia.

“Ngẩng đầu lên." Một câu nói ngắn gọn nhưng uy nghiêm lại chứa thêm phần lạnh lùng rõ ràng

mang hàm ý yêu cầu chứ không phải một lời đề nghị phát ra từ Hạ Tần.

Tưởng Niên, người vẫn đang lạc hồn lạc vía trong trong biển suy nghĩ nghe thấy vậy cũng bừng tỉnh lại và nhận thức được rằng mình đang bị nguy hiểm đe dọa đến tính mạng. Đừng hỏi tại sao hắn biết, chỉ sợ hắn sơ suất một bước là cái đầu rớt xuống như chơi.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau hắn cảm thấy sâu trong l*иg ngực của mình đập lên một cái ‘thịch’ còn không tự chủ được mà tiếp tục vào sâu con ngươi của Hạ Tần như đang chìm vào anh mắt đó anh mắt đó. Lúc tỉnh táo lại Tưởng Niên ngay lập tức tranh đi ánh mắt người kia một cách vội vàng.

Hắn lén nhìn lên thấy mặt cậu trầm xuống đôi mắt toát ra vẻ giận dữ khiến hắn cảm thấy mình xong đời rồi vậy mà lại nhìn chằm chằm vào tên đại lão xã hội đen của nơi này.

Ở bên phía Hạ Tần khi nhìn thấy Tưởng Niên lại phản ứng nhẹ nhàng hơn chỉ là cảm thấy một sự rung động nhỏ nhoi. Cậu chỉ thấy hơi khác lạ, có lẽ do dạo này nhiều việc nên hơi mệt mỏi? Sự rung động hiếm hoi đó nhanh chóng bị Hạ Tần phất lờ nó và bỏ qua. Sự chú ý của cậu lại hướng về những giọt nước mắt còn đọng lại ở nơi khóe mắt còn hơi sắc đỏ.

“Ở đâu ra?” A Hạo nhận ra là đang hỏi mình liền đáp: “Em thấy ở trên tầng riêng của anh nên đã mang đến đây. Có lẽ là sát thủ."

“Sát thủ?” Hạ Tần nhướng mày.

Nghe thấy người ta bảo mình là sát thủ Tưởng Niên cũng không có ngu mà để cái nồi này úp

vào đầu mình “Khoan đã tôi không phải là sát thủ đâu….”.

Ngay lập tức

A Hạo liền cắt ngang “Không phải là sát thủ mà mày xuất hiện ở đây? Mày tưởng ai cũng vào được nơi này à?”

Câu nói này làm hắn cũng á khẩu hắn cũng không biết tại sao hắn lại xuất hiện ở đây hắn vốn

nên chết rồi mà.

“Đủ rồi, Lưu Phỉ” Hạ Tần bỗng lên tiếng.

Lưu Phỉ là cánh tay phải của cậu chuyên thu thập và điều tra thông tin. Chỉ cần muốn hắn có thể tra ra 1 người hết sức rõ ràng, rành mạch đến từng chi tiết vặt vánh nhất trong thời gian ngắn. Nhưng lần này y lại không có câu trả lời “Xin lỗi ngài, tôi…không tìm thấy bất cứ tài liệu hay thông tin liên quan nào của cậu ta."

“Không tìm thấy?”

Cậu nhìn chằm chằm hắn rồi bảo tất cả người lui ra khỏi phòng. Trong phòng lúc này bỗng chốc chỉ còn lại hai người để lại một khoảng vắng lặng, bầu không khí gượng gạo đến cực điểm.

Hạ Tần cũng không tra hỏi gì vì hắn biết nếu hỏi được thì A Hạo đã làm rồi. Điều này lại làm cho Tưởng Niên thờ phào vì hắn biết nếu nói hắn bị xe tải tông rồi chết mở mắt ra thấy bản thân xuất hiện ở đây thì ai mà tin nổi. Đến chính hắn cũng không thể tin được nữa là.

“Tôi…A!” Tưởng Niên muốn lên tiếng lên tiếng trước hóa giải sự ngại ngùng này thì bỗng đầu truyền đến 1 cảm giác đau nhói khiến hắn kêu ra thành tiếng rồi trước mắt đều biến thành màu đen.