Chương 53: Trang viên hoa hồng 16

"Ahh — quái vật! Quái vật!"

Tiếng hét chói tai của Julie phá vỡ hành lang yên tĩnh. Tửu Sơ bị bao bọc trong một khối lớn chất trong suốt. Cậu ngước mắt lên nhìn thấy toàn bộ hành lang đã bị bao phủ bởi những chất mềm mại trong suốt này.

Nói là nửa trong suốt, vì nó thực sự phản chiếu ánh sáng từ thế giới bên ngoài và giống như bơi lội trong ánh sáng mà phản chiếu ra các màu sắc rực rỡ.

Toàn bộ hành lang dường như được bao bọc trong một chất lỏng trong suốt tựa như mộng ảo, toát ra hơi thở ẩm ướt của nước biển.

Chỉ là cả người Tửu Sơ bị bao trùm bên trong chất này, xuyên qua những chất bán rắn mềm như thạch chỉ có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài nửa trong suốt.

Tầm nhìn này thực sự rất kỳ diệu.

Tửu Sơ chớp chớp mắt, cánh tay ngập ngừng di chuyển, cậu di chuyển cơ thể của mình trong khối vật chất không định hình này.

Ở giây tiếp theo, thân hình khổng lồ bị đóng băng tại chỗ dường như cuối cùng đã bình phục sau cơn hoảng loạn và bắt đầu di chuyển.

Động tác của hắn có chút thận trọng, rút

lại thân thể đã phình to chiếm toàn bộ hành lang, kích thước từ từ thu nhỏ lại.

Một số xúc tu nhô ra từ cơ thể mềm như cao su. Mang theo sự lo sợ, bất an và run rẩy không dễ phát hiện, hắn đem Tửu Sơ từ bên trong cơ thể mình ra.

Mái tóc màu vàng bạch kim của Tửu Sơ bị hơi thở ẩm ướt trên bề mặt cơ thể hắn làm cho vương vãi trên má, đôi mắt xanh thẳm cũng trở nên có chút ẩm ướt, tựa như đang sợ hãi.

Khi hắn thấy thế, những xúc tu trong suốt run lên ôm lấy eo Tửu Sơ, bề mặt cơ thể do những giao động của cảm xúc mà màu sắc cũng có những gợn sóng, sắc màu tỏa ra càng ngày càng mờ mịt, cho đến cuối cùng biến thành một màu xám nhạt.

Rất xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi —

Dường như ai đó đang không ngừng nói xin lỗi, nhưng đối mặt với người yêu đang bị mình làm cho sợ hãi, lời xin lỗi của hắn có vẻ vô cùng hoang mang.

Tí tách —

Tửu Sơ bị những giọt nước từ trần nhà rơi xuống má, cả hành lang trở nên cực kỳ ẩm ướt, giống như có ai đang đau đớn và bi ai mà khóc thút thít. Nước mắt không thể chảy ra, chỉ có thể hóa thành hơi nước làm không khí ẩm ướt hơn và ngưng tụ lại xung quanh hành lang.

Tửu Sơ trầm ngâm mà ngẩng đầu lên nhìn con vật khổng lồ màu xám nhạt trước mặt, há miệng thở dốc.

Cậu còn chưa kịp nói gì, Julie ở phía sau đã phát ra tiếng hét cảnh báo chói tai :

"Đừng lại gần!"

"Nó chính là lão bá tước! Chạy đi, Angus! Quái vật! Lão bá tước là quái vật!"

Julie chỉ vào con quái vật mập mạp trước mặt Tửu Sơ và nói với vẻ mặt kinh hãi.

Cô nhận ra con quái vật này, nó là cái bóng hung dữ và đáng sợ mà cô từng thấy trước đây. Cái bóng luôn đi theo sau lão bá tước đã biến thành thân thể thật, bóng dáng lão bá tước cũng không thấy đâu, vậy đáp án rõ ràng, con quái vật này chính là lão bá tước.

Một giây tiếp theo sau khi giọng nói của Julie phát ra, con quái vật với thân thể mập mạp to lớn có vẻ sợ hãi, vội vàng hốt hoảng chạy trốn mà một lần nữa lùi vào bức tường. Trên bức tường ẩm ướt bị nấm mốc lốm đốm che kín chỉ lưu lại từng đợt gợn sóng.

Con ngươi xanh biếc của Tửu Sơ hơi co lại, ngón tay vươn ra chỉ chạm vào làn da lạnh lẽo và trơn ướt của hắn:

"Norman—"

Giọng nói còn chưa kịp thốt ra, hành lang bị bao bọc trở lại hình dáng ban đầu, con quái vật hoàn toàn hòa nhập vào bức tường.

Nhìn bức tường trống không trước mặt, Tửu Sơ có chút đau đầu mà khẽ nhíu mày.

Mà bên cạnh cậu, Julie vẫn đang sợ mà hét lên:

"Đi thôi! Angus, nhanh lên!"

Julie thực sự muốn cứu chàng trai trẻ tuổi đã bị mê hoặc bởi lão bá tước.

Tuy nhiên, khi cô đưa tay ra để chạm vào Tửu Sơ, nhưng cô lại một lần nữa bị từ chối.

"..."

Tửu Sơ lạnh lùng liếc cô một cái, Julie lộ vẻ đau lòng, nhưng cô không dám nói nữa.

"Mời trở về cho. Nơi này không chào đón cô."

Tửu Sơ nói xong liền mặc kệ tâm trạng không bình thường của nữ chính. Cậu biết sau khi rời khỏi đây cô chỉ sợ sẽ sinh bệnh nặng. Đến quá gần đối tượng trừng phạt không phải là điều tốt đối với người thường, cậu hy vọng cô có thể học được và phải biết thận trọng trong lời nói cùng việc làm của mình.

Nghĩ như vậy, Tửu Sơ nhìn xuống lòng bàn tay ướŧ áŧ của mình, dường như vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại trơn mượt vừa rồi, khẽ thở dài.

Trong khoảng thời gian gần đây đã rất khó khăn mới có thể xoa dịu cảm xúc của đối tượng trừng phạt trở về bình thường. Hai từ "quái vật" vừa rồi sợ rằng mọi nỗ lực trước đó đều sẽ bị tiêu tan.

Đối tượng trừng phạt vốn đã cực kỳ nhạy cảm với vẻ ngoài xấu xí, đối mặt với sự thật rằng mình đã trở thành một con quái vật trong mắt người khác, không biết hắn sẽ đau đớn như thế nào. Có thể nó sẽ còn trở nên tự ti và âm trầm hơn trước. Mong rằng tinh thần của đối tượng trừng phạt không yếu ớt như cậu nghĩ.

Tửu Sơ cố nén bất an trong lòng, tiếp tục đi theo hướng hơi thở mà cậu cảm nhận được.

*

Mà lúc này, ở góc tầng hầm của trang viên,

Trên nền nhà tối tăm và ẩm thấp, bóng người mập mạp to lớn đang lê thân hình nặng nề uốn éo trên mặt đất.

Khi kéo mảnh mô cơ thể cuối cùng ra khỏi bức tường, hắn mới ngừng cử động, cứ như vậy mà yên lặng nằm trên nền nhà, không hề nhúc nhích, như thể hắn đã chết.

Màu ban đầu trong suốt dần dần chuyển thành đen kịt như bóng tối xung quanh hắn, một chất lỏng có mùi tanh của biển không ngừng chảy ra từ trên làn da phập phồng giống như hắn đang thở.

Như là nước mắt.

Nền nhà càng trở nên lầy lội, bức tường cũng bắt đầu mọc đầy mốc đen lốm đốm.

Woohoo —

Quanh quẩn trong căn phòng, không biết từ nơi nào truyền đến một tiếng khóc trầm thấp, lạ lùng và kỳ quái.

Rắc rắc —

Một lúc sau, khi tiếng khóc dần biến mất, thay vào đó là tiếng nhai quái dị hơn, như thể ai đó đang cắn xé máu thịt trên người mình một cách dữ dội. Đầy thù hận và điên cuồng.

Lạch cạch ——

Những khối thịt đen lớn bị nhai rồi vứt bỏ trên nền nhà ẩm ướt, dần dần tan chảy thành một khối chất lỏng màu đen và một lần nữa bơi trở lại vào trong cơ thể của con quái vật mập mạp.

Sau khi bị ăn gần hết cơ thể, bề mặt không bằng phẳng ngay lập tức trở lại trạng thái ban đầu.

Trong bóng tối, con quái vật ngừng nhai. Cái miệng đầy răng sắc nhọn mọc lệch ra ngoài rộng gần bằng thân mình, rất khϊếp sợ. Bây giờ nó cũng từ từ khép lại, một lần nữa khôi phục trở bề mặt trơn bóng và ẩm ướt ban đầu. Hắn dường như cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Nhưng sự bình tĩnh này kéo dài không được lâu, chỉ chốc lát sau, trong phòng lại bắt đầu vang lên âm thanh va chạm hỗn loạn.

Bang bang!

Đó là cơ thể của con quái vật bắt đầu không ngừng bành trướng, hắn có vẻ vô cùng căm ghét bộ dạng xấu xí này, hắn không biết tại sao mình lại biến thành như vậy.

Kết quả là, vô số xúc tu màu đen mọc ra từ cơ thể mềm mại vô định hình, lắc lư loạn xạ quanh căn phòng một cách không kiểm soát.

Cho đến khi bức tường bị đánh một cái lỗ sâu, hắn mới bình tĩnh lại một chút. Không thể để người khác chú ý, không thể bị nhìn thấy.

Không thể để ai nhìn thấy vẻ ngoài xấu xí hiện tại của hắn.

"..."

Nhưng bây giờ đã bị phát hiện thì phải làm sao?

"Quái vật—"

Giọng nói sắc nhọn kia lại vang lên trong tai hắn, lý trí vốn đã yếu ớt của hắn ngay lập tức biến mất. Hắn lại một lần nữa phát ra những tiếng khóc đã bị kìm nén.

Dường như sau khi biến thành quái vật, tâm trạng của hắn trở nên dễ dao động lạ thường, hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh như xưa. Mọi thứ trước đây không ngừng tái hiện trong tâm trí hắn.

Cho dù đó là biểu hiện bàng hoàng trên mặt Tửu Sơ hay tâm trạng hoảng loạn khi hắn quấn lấy cậu, nó đều được lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác.

Vào lúc thân phận thật sự bị bại lộ, hắn hèn nhát bỏ chạy, thậm chí không dám quay đầu nhìn lại. Không dám nhìn vẻ mặt của chàng trai yêu quý của mình. Bởi vì hắn biết trong lòng người kia hỗn tạp bao nhiêu cảm xúc chán ghét, ghê tởm và bài xích đối với hắn. Không ai thích một con quái vật đáng sợ. Đặc biệt là khi đối mặt với thân hình xấu xí và sồ sề này.

Rõ ràng hắn vừa mới biến thành người có ngoại hình xứng đôi với cậu, tương lai hạnh phúc chỉ trong tầm tay. Vậy mà sau một thời gian ngắn, hắn lại trở thành bộ dạng bẩn thỉu xấu xí như bây giờ.

Những xúc tu của con quái vật trên nền nhà vô thức mà run rẩy, dường như mất kiểm soát trước những cảm xúc quá mức đau đớn.

Hắn nhìn dáng vẻ bùng nhùng và gớm ghiếc của mình, đau khổ tới mức không chịu đựng nổi mà càng to ra, cơ thể to lớn của hắn nổi lên từng đợt gợn sóng, giống như một chất lỏng màu đen đang bơi trong tầng hầm rộng rãi và ẩm ướt.

Để giảm bớt đau đớn trong lòng, hắn bắt đầu xé rách thân thể của chính mình hết lần này đến lần khác, để lộ ra máu thịt bán rắn kỳ dị bên trong, máu đen không ngừng chảy ra.

Cho đến khi toàn bộ cơ thể trở thành những miếng thịt băm nhỏ, rồi dần dần hợp lại như ban đầu.

Trong căn phòng tối om không chút ánh sáng, đâu đâu cũng tỏa ra mùi tanh nồng nặc chỉ có ở biển sâu, là mùi vị máu tươi của hắn.

Tổ chức cơ thể hoàn toàn khác với con người này khiến hắn hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.

Hắn liên tục xé nát cơ thể mình, dường như hoàn toàn sụp đổ, thậm chí bắt đầu có ý nghĩ dùng máu thịt của bản thân để cố gắng khâu lại thành hình dáng ban đầu vốn có.

Cuối cùng lại chỉ có thể nặn ra một khối thịt hình người kỳ dị. Trên mặt không có ngũ quan, chỉ là một thân hình mềm mại không xương, mềm oặt ngã xuống trên nền nhà.

Bùm —!

Những xúc tu nặng nề đem đống máu thịt ghê tởm đập nát, con quái vật trong phòng lại lần nữa trở nên cực kỳ hung bạo.

Hắn dường như liên tục phát ra những âm thanh nhỏ vụn, như thể là nguyền rủa cũng như là một lời khẩn cầu bi ai.

Tại sao bây giờ lại như thế này?

Hắn thực sự không hiểu nổi.

Hắn chưa chuẩn bị đủ một ngàn bông hồng cho người yêu, cũng chưa được người yêu tha thứ, tại sao hắn lại đột ngột trở nên như thế này?

Con quái vật nhớ lại mọi thứ trước đây, chỉ nhớ lại những lời cầu nguyện nhỏ vang lên bên tai lúc đó, cũng như cơn ho đau đớn của chính mình.

Hắn vì quá nóng lòng muốn lấy lại bông hồng, đuổi theo tên trộm đáng ghét bất chấp thân thể nặng nề đau đớn, nhưng vô tình bởi vì cảm xúc kích động quá mức mà hắn đã bị bóng đen phía sau đồng hóa hoàn toàn. Mà hiện tại đã không thể quay trở lại.

Hắn đã hoàn toàn biến đổi.

Những ngày hắn hạnh phúc rúc rích bên người yêu sẽ không bao giờ quay trở lại.

Trong tầng hầm tối tắm, dường như lại có tiếng khóc vang lên. Chỉ có điều lần này, âm thanh truyền ra từ trong cơ thể to lớn và đáng sợ kia càng trở nên đau đớn và tuyệt vọng hơn.

*

Bên trong lâu đài tại trang viên, Tửu Sơ đã tìm kiếm rất lâu mà vẫn không thấy đối tượng trừng phạt. Bước chân cậu dừng lại, ánh mắt nhìn vào ánh ban mai mờ mờ bên ngoài cửa sổ kính suốt ngoài hành lang.

Lúc này đã là sáng sớm, sắc trời xám xịt, sương khói lượn lờ bao phủ toàn bộ những ngọn núi trùng điệp bên ngoài trang viên, như ẩn như hiện.

Tửu Sơ hơi nhíu mày, phỏng đoán đối tượng trừng phạt có thể sẽ theo đường hầm mà đi xuống dãy núi hay không.

Tuy nhiên, khi cậu mở bảng hệ thống, thông tin vị trí hiển thị vẫn là trong trang viên này.

Thật là lạ, cậu đã tìm kiếm tất cả các phòng nhưng không cảm nhận được hơi thở của hắn.

Tửu Sơ miễn cưỡng xoa xoa đôi lông mày đang đau nhói, nghĩ ngợi rồi trở về phòng mình.

Cậu lấy ra mấy cuốn sổ trước đó đã ghi chép về chủ nghĩa thần bí. Tửu Sơ lật đến một trang trong đó ghi lại một số trận pháp.

Thực sự không phải là cậu không đoán trước đến việc đối tượng trừng phạt sẽ hoàn toàn biến hóa, chỉ là không ngờ lại thay đổi nhanh như vậy, xem ra nếu chỉ có cảm xúc vững vàng còn chưa đủ.

Tửu Sơ nhìn trận pháp trên trang giấy, trong con ngươi hiện lên một tia suy tư.

Đây là một ghi chú hữu ích mà trước đây cậu đã ghi lại để đối phó với các tình huống khác nhau có thể xảy ra sau khi đối tượng trừng phạt trở thành hậu duệ của Thần. Hiện tại có lẽ sẽ có tác dụng. Nhưng phải tìm thấy hắn mới được.

Bật bảng hệ thống, Tửu Sơ mở ra nội dung nguyên tác của "Dòng máu điên cuồng", cẩn thận kiểm tra lại.

Trong nguyên tác, mọi thứ về cuộc đời của lão bá tước không được mô tả nhiều.

Nhưng kết hợp hai tác phẩm văn học "Trang viên hoa hồng" và "Dòng máu điên cuồng" cho thấy, lúc còn sống lão bá tước bởi vì cuộc sống bất hạnh nên sau khi chết mới có ác ý với cả thế giới.

Vì vậy, sau khi chết mới dùng sương mù dày đặc bao phủ toàn bộ lãnh địa, từ chối sự tiếp cận của bất kỳ ai.

Có vẻ như kể từ khi trở thành hậu duệ của Thần, ý thức của lão bá tước trong suốt cuộc đời mình không có gì khác ngoài sự hận thù.

Nếu như vậy, hiện tại đối tượng trừng phạt đã biến thành bộ dáng giống với hậu duệ của Thần, rất có thể tình huống tương tự sẽ xảy ra.

Cũng may là cậu đã chuẩn bị trước cho mọi tình huống có thể xảy ra, dù chỉ còn lại căm hận cũng không sao, vẫn có thể giải quyết được.

Tuy nhiên, xét từ hành vi chạy trốn không chút do dự của đối tượng trừng vừa rồi, xem ra hiện tại hắn vẫn còn giữ lại ý thức của con người.

Ít nhất là hắn vẫn biết bản thân là ai. Nếu không, vừa rồi cũng không phải lo sợ vì bị vạch trần gương mặt thật mà chạy nhanh đến vậy.

Nghĩ đến vừa rồi Norman biến mất trong nháy mắt, Tửu Sơ bất lực lắc đầu.

Cậu không thể đảm bảo rằng liệu trong tương lai hắn có hoàn toàn mất đi ý thức của con người hay không, cho nên chỉ có thể bằng mọi khả năng tìm thấy hắn càng sớm càng tốt.

Đồng thời, bắt đầu chuẩn bị những biện pháp để ứng phó với những tình huống có thể bất ngờ phát sinh. Vì vậy, ngay cả khi hắn thực sự mất đi ý thức, cậu cũng có thể đối phó được.

Ví dụ như hiện tại là lúc để thực hiện các biện pháp phòng ngừa.

Nghĩ vậy, Tửu Sơ lấy phong bì đã chuẩn bị ra, đem mấy tờ ghi chú đã sao chép và miêu tả tỉ mỉ mấy cái trận pháp đặt vào trong.

Đôi mắt xanh thẳm của Tửu Sơ rũ xuống, viết trên phong bì địa chỉ gửi tới là cho một tờ tạp chí.

Ở một đế quốc mà chủ nghĩa thần bí rất thịnh hành này, các bài báo của cậu sẽ được xuất bản ngay sau khi chúng được gửi đi, những tài liệu ghi lại chân thực pháp trận hiến tế huyền bí này thực sự sẽ được công bố trước công chúng.

Xét ở mức độ theo đuổi chủ nghĩa thần bí của thế giới này cho thấy, một số người sẽ sớm bắt đầu thử nghiệm những trận pháp này.

Tửu Sơ biết rằng do trận pháp đã đánh thức hơi thở hậu duệ của Thần trong cơ thể đối tượng trừng phạt.

Vì vậy, muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông, những trận pháp đảo ngược này có lẽ có thể hạn chế một chút quá trình đồng hóa liên tục của hắn bởi hơi thở đó.

Tửu Sơ cầm lấy phong thư, bước ra khỏi phòng, nhanh chóng gửi phong thư ra ngoài. Sau đó cậu lại bắt đầu tìm kiếm đối tượng trừng phạt trong lâu đài.

Trực giác mách bảo cậu rằng đối tượng trừng phạt vẫn đang ở trong lâu đài này. Có thể ở tầng hầm nào đó. Vừa rồi, Tửu Sơ đã tìm kiếm tất cả các phòng trống, chỉ ngoại trừ những tầng hầm ẩn.

"Đưa tôi xuống xem mấy tầng hầm."

Tửu Sơ nhìn người quản gia đang kính cẩn cúi đầu phía sau nói như vậy.

"Vâng vâng."

Quản gia lau mồ hôi lạnh trên trán, cung kính dẫn đường, ông hiểu rõ tòa lâu đài hơn Tửu Sơ nên cũng biết ở đây có rất nhiều tầng hầm. Nhưng ông không biết tại sao Tửu Sơ và lão bá tước lại đột nhiên muốn xuống tầng hầm.

Nhìn xung quanh, lão bá tước hay thích bám lấy Angus thế mà lại không thấy đâu.

Quản gia mặt tái mét nhìn những bức tường hôm nay ẩm ướt lầy lội, cũng như những âm thanh hỗn loạn mơ hồ nghe thấy trong giấc ngủ ban đêm.

Như nhận ra điều gì đó, ông đột nhiên cúi đầu, thân thể khẽ run lên, không dám ngó đông nhìn tây nữa.

"Dừng lại, làm ơn giúp tôi mở cửa gian tầng hầm này."

Tửu Sơ dường như đã nhận ra điều gì đó, cậu quay đầu nhìn sàn nhà ẩm thấp, ánh mắt như có thể nhìn xuyên qua tấm ván gỗ mà nhìn thấy bóng dáng béo phì bên trong đang gào thét tuyệt vọng.

"…Vâng…"

Quản gia đứng bên cạnh Tửu Sơ tái mặt khi nghe thấy lời nói đó, nhìn tấm ván gỗ ẩm ướt và có vẻ tinh ý đã nhận ra điều bất thường.

Bộ não không ngừng cảnh báo ông, nếu không phải lý trí vững chắc thì có lẽ ông đã ngã xuống đất ngay tại chỗ.

Nhưng do tình thế cấp bách, đôi tay của ông run rẩy cẩn thận lấy ra một chùm chìa khóa.

Quản gia bước tới sàn nhà mò mẫm mấy lần, ngón tay run run phải mất nửa ngày mới mở được cửa tầng hầm.

Ngay khi ông mở nó ra, những hơi thở ẩm ướt đó biến mất ngay lập tức.

Một người nào đó dường như vừa tái hòa nhập vào bức tường sau khi nhìn người yêu của họ một cách luyến tiếc.

"..."

Tửu Sơ bước qua lối vào nhỏ hẹp đi xuống bên trong một tầng hầm rộng rãi và ẩm thấp, liếc qua lỗ lớn trên bức tường.

Sau một lúc lâu cậu mới thu hồi ánh mắt, giọng nói bình tĩnh.

"Bỏ đi, đi thôi."

Tửu Sơ nói và rời khỏi tầng hầm, dường như cậu không chú ý tới không khí có mùi tanh của biển trong tầng hầm và bức tường còn sót lại những gợn sóng.

Có vẻ như hắn tạm thời vẫn cần bình tĩnh lại một lúc.

Tửu Sơ khẽ nhíu lại đôi mày thanh tú kêu quản gia đóng cửa lại rồi ngừng tìm kiếm.

Ở trong phòng, cậu nhìn khuôn mặt tái nhợt của quản gia, đôi mắt xanh tuyệt đẹp cong lên.

"Ngài Norman gần đây có việc phải làm. Có thể phải vài ngày nữa ngài mới trở lại. Tôi hy vọng trong trang viên những ngày tới sẽ không lan truyền những tin đồn không nên có."

"Vâng vâng."

Quản gia có thể cảm giác được giọng nói của Tửu Sơ so với ngày thường lạnh lùng hơn, cùng với chàng trai tên Angus lúc nào trước mặt lão bá tước cũng tươi cười thì như hai người khác nhau vậy. Điều đó càng trở nên đáng sợ hơn.

Trên trán quản gia mồ hôi lạnh ngày càng nhiều, chỉ có thể không ngừng lấy khăn tay lau, gật gật đầu.

Tửu Sơ không để ý tới người quản gia này rõ ràng là đang ăn cây táo, rào cây sung, vẻ mặt nhàn nhạt mà trở về phòng.

Cậu vẫn nhớ cuốn nhật ký xuất hiện trong túi của Julie, dường như là cuốn nhật ký mà người quản gia mang theo hàng ngày. Xem ra có vẻ nữ chính vào được lâu đài là nhờ một phần công lao của quản gia.

Nhưng suy cho cùng, những thứ này hiện tại không phải là vấn đề quan trọng.

Điều Tửu Sơ bây giờ quan tâm nhất lúc này chính là an nguy của đối tượng trừng phạt.

Cậu không biết khi nào hắn mới bình tĩnh lại, có lẽ cậu thực sự chỉ có thể đợi cho đến khi các trận pháp đã được gửi đi có hiệu quả.

Tửu Sơ ngồi trong phòng, nhìn sổ ghi chép trên bàn, liền lâm vào trầm ngâm, cậu lại bắt đầu viết viết, vẽ vẽ không ngừng trên cuốn sổ.

Mãi cho đến đêm khuya cậu mới dừng bút, xoa xoa lông mày rồi quyết định đi nghỉ sớm.

Tửu Sơ đứng dậy đi tắm rửa sạch sẽ sau đó mệt mỏi nằm trên giường nghỉ ngơi. Hôm nay thực sự rất mệt mỏi.

Bên ngoài trang viên đã sớm chìm vào bóng tối sâu thẳm, tiếng cú đêm kêu vô cùng thê lương.

Sột soạt, sột soạt —

Dường như có một âm thanh nhỏ phát ra từ bức tường trong phòng, chàng trai tóc vàng đang ngủ trên chiếc giường đệm êm ái dường như nhận ra điều gì đó và khẽ cau mày.

Tiếng sột soạt bỗng nhỏ đi rất nhiều. Thay vào đó, những gợn sóng bắt đầu xuất hiện trên nền phòng, một cái bóng khổng lồ bành trướng xuất hiện dưới gầm giường tràn xuống cả nền nhà.

Chàng trai tóc vàng dường như đang ngủ trong một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, dưới đáy thuyền là một con quái vật to lớn với tứ chi đáng sợ đang dần nhô ra.

Lạch cạch, lạch cạch —

Dưới nền nhà phát ra tiếng nước nhớp nháp, dường như có thứ gì đó đang dần dần lan tràn tới trên giường đệm.

Gương mặt trắng nõn của chàng trai tóc vàng đang ngủ say bị chất mềm màu xám nhạt nhẹ nhàng chạm vào, vạn phần cẩn thận cũng vạn phần áy náy.

Hắn nhìn người yêu của mình đã chìm vào giấc ngủ, thân hình béo phì dường như không tự chủ được bắt đầu bành trướng co rút lên, toát ra hơi thở ẩm ướt.

Nhìn những bức tường xung quanh ngày càng ẩm thấp, hắn nhanh chóng khống chế cơ thể không dám làm kinh động đến người yêu.

Hắn chỉ dám vươn ra cái xúc tu nhỏ xíu nhẹ nhàng vuốt ve đôi lông mày mệt mỏi của người yêu, có lẽ như vậy là có thể đem được hết thương tiếc trong lòng mà biểu hiện ra ngoài.

Thực xin lỗi —

Con quái vật thì thầm xin lỗi bằng một giọng mà con người không thể nghe thấy, cứ như vậy hắn an tĩnh mà ở bên cạnh Tửu Sơ thật lâu.

Mãi đến nửa đêm, sau khi Tửu Sơ đã chìm sâu vào giấc ngủ, hắn mới dám nhẹ nhàng đến gần, dùng tay chân mềm mại ôm lấy bàn tay người yêu.

Ngón tay mảnh khảnh của người yêu vô thức cuộn lại trong thân thể trong suốt, động tác nhẹ nhàng như lay động lòng người.

Con quái vật dừng lại một chút rồi dựa vào gần hơn.

Hắn không có môi, chỉ có thể dùng bề mặt lạnh lẽo, ướt hoạt nhẹ nhàng chạm vào má người yêu một chút. Như thể bọn họ vẫn thân thiết như ngày nào, chứ không phải cái kết bi thảm không không thể gặp lại nhau như bây giờ.

Trong căn phòng tối tăm, con quái vật to lớn đáng sợ dường như phát ra âm thanh giống tiếng khóc của con người, vô cùng thê lương.

Chuyển ngữ: Kim vô gia cư