Chương 52: Trang viên hoa hồng 15

Bóng đêm càng thêm tối, toàn bộ trang viên đều chìm trong bóng tối mà duỗi tay không thấy năm ngón, chỉ có hành lang trong lâu đài còn ánh đèn mỏng manh.

Julie bị tiếng sột soạt doạ đến mức sợ phát run, nương theo một dải ánh đèn trên vách tường mà nhìn về phía hành lang đằng sau.

Hành lang dài phô ra một màu đỏ tươi của thảm trải sàn, phản quang lên bức tranh sơn dầu trên vách tường tối tăm tạo nên chút áp lực. Julie cũng không tìm ra nơi phát ra những tiếng sột soạt kia.

Julie không biết có phải chính mình đã sinh ra ảo giác hay không, chỉ có thể trắng mặt mà an ủi rằng mình đã nghe lầm.

Cô theo bản năng nắm chặt bàn tay, lúc này mới phát hiện trong tay mình vẫn cầm bông hoa hồng vừa rồi.

Vừa rồi dưới ánh đèn quá mơ hồ, vẫn chưa nhìn kỹ, còn tưởng là hoa hồng thật.

Tuy nhiên không kịp nghĩ đến ai lại có thể tạo ra được bông hoa hồng giả tinh mỹ đến như thật này, giây tiếp theo Julie cảm thấy vách tường quanh mình trở nên ẩm ướt hơn, bên tai cũng vang lên tiếng sột soạt mãnh liệt hơn.

Xì xì ——

Cả người Julie cứng đờ, không chỉ bởi vì âm thanh sột soạt bên tai làm cô trạng thái không yên, mà còn vì trên vách tường đột nhiên nhanh chóng lan tràn những đốm mốc màu đen.

Những đốm mốc lan tràn màu đen quỷ dị tràn ngập mùi tanh của nước biển, cảm giác trơn trượt, nhớp nháp như một loại rong rêu nào đó, sờ vào khiến người dựng lông tơ.

Julie sợ tới mức vội vàng thu đôi tay vẫn đang chạm vào vách tường lại, nhưng đã quá muộn, trên bàn tay đã bị nhiễm những vết ẩm ướt, cô lau mạng vào quần áo trên người cũng không hết.

“Là ai —— khụ khụ”

“Quay lại….”

“Quay lại đây!!!”

Đúng lúc này, từ chỗ sâu trong hành lang truyền đến âm thanh thâm trầm, vặn vẹo, giống như không phải âm thanh của nhân loại, càng giống như là một loại sinh vật đáng sợ nào đó đang phát tiết sự tức giận, có lẽ còn có thống khổ trong đó.

Bởi vì Julie có thể nghe được tiếng thở dốc và tiếng ho khan hỗn loạn trong đó, rất giống như người vừa rồi ở trong căn phòng kia.

Đồng tử Julie co chặt, quay đầu, chỉ thấy một cái bóng vặn vẹo đang từ trong bóng tối hành lang tràn lại đây.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy bóng dáng kia, Julie thậm chí còn có cảm giác mình đang nằm mơ vớ vẩn.

Bóng dáng khổng lồ mập mạp không ngừng bành trướng dưới ánh đèn. Chỉ cần nhìn thoáng qua có thể cảm giác được hơi thở kinh khủng tản mát ra từ bóng dáng kia.

Có vẻ là một loại sinh vật nào đó vượt qua giới hạn nhận thức của con người.

Hoàn toàn không cho phép con người nhìn trộm, cho dù chỉ hơi tiếp xúc cũng có thể gây mất mạng.

Sắc mặt Julie trắng bệch, chút tinh thần ngoan cường giúp cô liều mạng chạy về phía trước.

Tuy rằng không biết chủ nhân của cái bóng dáng này là ai, nhưng bằng cách nào đó cô biết, nhất định không được để cái bóng này nhìn thấy.

Nếu không kết cục cuối cùng của cô sẽ còn bi thảm và thống khổ hơn cả cái chết.

Đại não Julie trống rỗng, cô không kịp phân biệt được phương hướng, chỉ biết liều mình chạy về hướng ngược lại với cái bóng kia.

Đến tận khi trốn vào được một gian phòng cất đồ, cuối cùng Julie mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhìn qua khe cửa phòng chứa đồ, cô ngừng thở mà cẩn thận quan sát tất cả bên ngoài.

Khụ khụ——

Là tiếng ho khan thống khổ của một người, còn có tiếng bước chân nặng nề.

Quái vật kinh khủng đuổi theo cô dường như chỉ là một nam nhân bình thường đang suy yếu mà thôi.

Nhưng Julie còn nhớ rõ nỗi sợ hãi của mình khi nhìn thấy cái bóng dáng kia nên vẫn chưa thả lỏng cảnh giác.

Rất nhanh, ở khe cửa đã xuất hiện một bóng dáng nam nhân thân hình cao lớn.

Hắn cúi đầu xuống, đầu tóc vốn được trải gọn gàng trên đầu đang rối tung mà toán loạn trên trán, che khuất nửa trên khuôn mặt. Chỉ có thể nhìn thấy cái cằm không có chút máu nào cùng với làn da đầy vết máu khô đen lại.

“Khụ khụ—-.”

Bước chân nam nhân chậm chạp, mỗi một bước đi đều phát ra tiếng thở dốc thống khổ, trong miệng không ngừng chảy ra chất lỏng màu đen đặc sệt, giống như là máu tươi, chậm rãi nhiễm đen áo sơ mi trắng và hai bên vạt áo choàng ngoài.

Đã thế hành động, cử chỉ vô cùng cứng đờ, làm hắn nhìn qua như một xác chết biết đi, kinh khủng đến cực điểm.

“Còn quay lại…”

Nam nhân không biết vì sao nhìn như đã lâm vào trạng thái mờ mịt, không ngừng từ trong miệng nói ra những lời nói đứt quãng. Có thể nhìn ra hắn đang cố nhẫn nại trong khi đang không ngừng thống khổ. Cho nên tinh thần đều ở trạng thái lẫn lộn.

Nhưng hắn vẫn kiên trì không chịu ngã xuống, một bên đỡ vách tường, một bên tìm kiếm tên ăn trộm vật trân quý nhất của mình.

“Tôi... Còn trở về.”

Âm thanh nam nhân trầm thấp làm Julie cảm thấy có chút quen thuộc, cô nhìn bóng người đang nói dần dần tới gần. Một lúc sau dường như nghĩ tới cái gì, mở to hai mắt.

Trong đôi mắt màu lục tràn đầy sợ hãi cùng khϊếp đảm.

Là lão bá tước!

Là lão bá tước cải lão hoàn đồng!

Nhìn dáng vẻ quái vật này của lão bá tước, Julie hoảng sợ mà che miệng lại, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Quả nhiên giống như lời Reed nói, lão bá tước giao dịch với ma quỷ, để có thể lấy lại thanh xuân đã lấy tính mạng của những thiếu nam, thiếu nữ vô tội kia để trả giá.

Mà hiện tại, lão bá tước làm giao dịch với ma quỷ tự rước lấy kết quả xấu, biến thành bộ dạng quái vật khủng khϊếp.

Bóng dáng mập mạp xấu xí lúc nãy chính là bằng chứng!

Trong nháy mắt, Julie đã hiểu ra tất cả, cô nắm chặt hoa hồng trong tay, mồ hôi lạnh chảy ướt hai bên thái dương, sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ.

Nhưng cô đã hạ quyết tâm, nếu đêm nay có thể chạy thoát, cô chắc chắn sẽ vạch trần hành vi đáng ghê tởm của lão bá tước! Để tất cả mọi người đều biết rằng lão bá tước là một quái vật đáng sợ!

Khụ khụ —— âm thanh ho khan thống khổ vẫn còn quanh quẩn.

Ngoài cửa, lão bá tước vẫn quanh quẩn trên hành lang, cánh tay tái nhợt suy yếu mà đặt trên vách tường ẩm ướt, dựa vào tường mà đi về phía trước.

Bóng dáng kinh khủng dưới ánh đèn lôi kéo càng thêm âm trầm khủng bố, chiếu trên vách tường cũng động đậy bành trướng thêm.

Thật quá giống loại sinh vật biển thân mềm rất lớn nào đó, không ngừng bơi lội trên những đốm mốc ẩm ướt nơi vách tường.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Julie thậm chí cảm thấy cái bóng khổng lồ kia đang hấp thụ những đốm mốc trên vách tường, dường như rất nhanh trở thành thực thể.

Julie thật sự không dám tưởng tượng cái bóng dáng khổng lồ kia sẽ như thế nào nếu tồn tại trong thế giới thực, đáy lòng không ngừng rét run lên.

Bị bóng dáng khổng lồ dọa sợ, Julie thu hồi ánh mắt, không biết có phải do nhìn bóng dáng khổng lồ kia nhiều lần mà cô cảm thấy đại não mình co rút, đau đớn, tinh thần cũng trở nên căng chặt lên rất nhiều.

Cuối cùng chỉ có thể nín thở cầu nguyện chính mình có thể thoát khỏi sự đuổi bắt của quái vật này. Một lần nữa khẳng định cái suy nghĩ lão bá tước thật sự là một con quái vật.

Càng đáng sợ hơn nữa là, con quái vật khủng khϊếp này đang ở bên ngoài phòng chứa đồ mình trốn mà tìm kiếm chính mình.

Nỗi sợ phát ra từ nội tâm làm sắc mặt Julie trắng bệch, trắng đến mức không khác gì lão bá tước ngoài cửa, trái tim cũng căng thẳng, sợ đến ngay cả hô hấp cũng phải dừng lại.

Cạch cạch—-

Là tiếng mở cửa.

Trái tim Julie như ngừng đập ngay lập tức,

Cũng may trời cao phù hộ, lão bá tước mở là một căn phòng dành cho khách cách đó không xa, không phải là căn phòng chứa đồ nhỏ hẹp này.

Thế nhưng trời cao không phải lúc nào cũng phù hộ cô. Sau khi mở cửa phòng, lão bá tước nhìn căn phòng trống không, thân thể cứng đờ mà tiếp tục đi đến căn phòng tiếp theo, lại lần nữa mở cửa.

Lão bá tước xem từng phòng, từng phòng một có người hay không!

Nhận ra điều này, trong nháy mắt môi Julie run lên, bởi vì cô biết, nhất định lão bá tước ý thức được là cô ở gần đây nên mới chuẩn bị xem xét hết từng phòng một.

Không tìm thấy mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Mà phòng trên hành lang này cũng không tính là nhiều.

Nếu ngồi chờ chết, rất nhanh lão bá tước sẽ tìm đến nơi này,

Julie nhìn lén ra ngoài từ khe cửa, nhìn thấy cánh tay tái nhợt như xác chết của lão bá tước đã mở được đến căn phòng thứ ba đếm ngược từ đây.

Chỉ còn hai căn phòng nữa là sẽ tìm đến phòng này!

Julie cảm thấy quần áo đã ướt sũng mồ hôi lạnh, đại não trống rỗng cũng không giúp cô nghĩ ra được bất kỳ cách nào có thể thoát ra khỏi hoàn cảnh khốn cùng này.

Thật là đáng sợ.

Lão bá tước thật sự quá đáng sợ!

Lúc trước còn đang nghĩ cách để tố giác hành vi phạm tội của lão bá tước mà lúc này Julie hoàn toàn bị hoảng sợ.

Cô không khống chế được mà rơi lệ, ở trong lòng mà kêu gọi tên người yêu Reed.

Rất hy vọng Reed bây giờ có thể đột nhiên xuất hiện giống như một kỵ sĩ, đánh bại quái vật lão bá tước khủng khϊếp kia, đưa cô ta thoát khỏi trang viên đáng sợ này.

Julie lau nước mắt, vẫn phải tỉnh lại thôi.

Cô vắt hết óc mà suy nghĩ biện pháp.

Xuyên qua khe cửa, Julie nhìn lão bá tước đi vào căn phòng cho khách bên cạnh tìm kiếm gì đó, lấy hết can đảm, nhẹ nhàng mở cửa phòng chứa đồ.

Thừa dịp lão bá tước đang tìm kiếm trong căn phòng dành cho khách, Julie đánh bạo chui ra khỏi phòng chứa đồ, cẩn thận mà bước nhanh tránh ra, đi tới một khúc ngoặt khác của hành lang.

Sau đó, cô không rảnh mà lo lắng tiếng bước chân quá lớn sẽ gây chú ý, kéo hai chân đã sắp nhũn mà chạy thật nhanh trên hành lang trải thảm màu đỏ.

Cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, cái gì mà chứng cứ linh tinh, tạm thời không quản được nhiều như vậy.

Julie đã sợ đến mức không thể nghĩ thêm cái gì khác, có lẽ cái bóng kia mang lại cảm giác áp bách quá nghiêm trọng, trong đầu cô chỉ có duy nhất một ý nghĩ chạy đi.

Mà sau khi cô chạy đi không bao lâu, lão bá tước sắc mặt trắng bệch mà nhìn cửa phòng chứa đồ bị mở ra. Cái nhìn oán độc trong con ngươi đen nhánh tựa như càng sâu thêm.

Hắn muốn tiếp tục đi tìm tên ăn trộm đáng chết kia, tìm lại bông hoa hồng để tặng người yêu, thân thể lại suy yếu đến mức chỉ có thể cong lưng, không cách nào khống chế mà ho khan, một lần nữa phun ra rất nhiều mảnh nội tạng nhỏ màu đen.

Những mảnh thịt vụn động đậy như có ý thức, bò lên trên vách tường, dung nhập cùng những đốm mốc ẩm ướt thành bóng dáng to béo dữ tợn ở đằng sau.

Lão bá tước đang lâm vào trạng thái mơ hồ, cũng không phát hiện ra bóng dáng phía sau mình càng ngày càng trở nên khổng lồ, lớn đến mức muốn hóa thành thực thể.

Hắn vẫn tiếp tục chống vách tường đi tới, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một ý niệm đó là tìm lại bông hoa hồng. Không để ý chút nào đến cánh tay tái nhợt chống trên tường đang dần dần hoà hợp với quái vật đáng sợ phía sau thành một thể.

Quả thật giống như lão bá tước biến thành bóng dáng to lớn, dữ tợn kia, tràn ngập hơi thở quái dị đáng sợ.

Lý trí cũng dần dần theo dung hợp mà biến mất, tiếng thở dốc của hắn càng ngày càng thêm nặng nề và thống khổ.

Hộc ! Hộc!

Julie vừa chạy vừa thở hồng hộc, cô không biết mình đã chạy đến nơi nào, chờ đến khi phía sau tiếng sột soạt như có như không biến mất hoàn toàn mới dừng lại. Kinh hồn táng đảm mà quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Sợ lão bá tước sẽ đột nhiên xuất hiện từ một góc nào đó.

Reed chưa bao giờ nói với cô rằng lão bá tước có một mặt đáng sợ như thế, nếu sớm biết rằng lần đi dò la chứng cứ này sẽ khó khăn như vậy, cô nhất định sẽ chuẩn bị kỹ càng mà đến.

Mà sẽ không phải chịu cảnh không thể chọn đường. Chỉ có thể trở thành con mồi bị quái vật săn đuổi.

“… Nơi này là chỗ nào nhỉ?”

Julie tái nhợt mặt mà nhìn hành lang xa lạ này.

Đã hơn một năm nay chưa đến lâu đài, vật trang trí ở đây đều đổi mới, cô nhất thời cũng không xác định được phương hướng.

Vì thế Julie đành vừa lo lắng sợ hãi vừa đi trên hành lang, co rúm lại như chim sợ cành cong. Chỉ một vệt bóng tối trên vách tường cũng làm cô sợ tới mức suýt nhảy lên.

Mà nhìn đông nhìn tây, cô ta lại không nhìn đến một bóng dáng mảnh khảnh cũng đang đi tới chỗ ngoặt.

Hai người đối diện nhau, Julie suýt chút nữa thì đâm sầm vào ngực người nọ, chẳng qua bị người đó nhẹ nhàng né tránh.

“!”

Julie hoảng sợ, cô vội che miệng, suýt chút nữa là phát ra tiếng thét chói tai. Sau khi miễn cưỡng đứng vững, đột nhiên trợn mắt mà nhìn thanh niên tóc vàng mắt xanh xa lạ.

Thanh niên thân hình cao gầy, vòng eo tinh tế, dường như mới từ trong giấc ngủ tỉnh dậy. Tóc vàng dài ngang lưng hơi hỗn độn mà rối tung, hiện ra làn da trắng bóng và ngũ quan không tỳ vết của cậu.

Đồng tử xanh thẳm và đôi môi như cánh hoa hồng, đẹp như thiên sứ trong bức tranh vẽ treo ở nhà thờ.

Cậuhơi mở to đôi mắt, đôi mắt màu lam cho dù trong ánh sáng tối tăm cũng vẫn có vẻ trong sáng động lòng người. Julie nhìn ngắm mà ngây người, thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần.

Thanh niên trước mặt đúng là người đẹp nhất cô gặp được từ khi sinh ra đến giờ, sắc đẹp cao cấp này đủ để mê hoặc bất kỳ người nào.

Julie cũng không ngoại lệ.

Cô tựa như nháy mắt quên hết sợ hãi vừa rồi, khuôn mặt tái nhợt ngại ngùng nổi lên màu hồng nhạt, theo bản năng sửa soạn lại đầu tóc đang lộn xộn.

Trong lúc chạy trốn quá hoảng loạn, không để ý hình tượng, hiện tại đã thành bộ dạng dơ bẩn, xấu xí.

Lần này dung mạo xấu lại gặp được thanh niên xinh đẹp, đối với Julie thật quá xấu hổ.

“Xin, xin chào…”

Julie có chút ngại ngùng mà chào hỏi, tựa như không chút ý thức được âm thanh chào hỏi trong hành lang âm u giữa đêm khuya tăm tối quỵ dị đến mức nào.

“ ... Xin chào.”

Thanh niên tóc vàng mắt xanh đảo qua từ mái tóc nâu đến đôi mắt màu lục, dừng một chút, sau đó liền cong đôi mắt màu lam xinh đẹp lên, âm thanh ôn hoà mà dò hỏi Julie: “Tiểu thư, xin hỏi sao cô lại ở đây vậy?”

Âm thanh của cậu thật dễ nghe, thậm chí còn hay hơn cả giọng hót chim sơn ca.

Trong não Julie lúc này chỉ có một thắc mắc này, căn bản không nghe được câu hỏi của Tửu Sơ. Cứ thế mà nhìn Tửu Sơ ngơ ngác.

Sớm đã thành thói quen với bản chất nhan khống của người ở thế giới này, đuôi lông mày của Tửu Sơ hơi nhướng, đột nhiên nhìn thấy hoa hồng Julie vẫn cầm trong tay.

Bởi vì tâm tình Julie quá mức sợ hãi, hoa hồng giấy tinh xảo vốn dĩ bị cô cầm trong tay đã nhăn nhúm thành một nắm.

Cành hoa mềm dẻo uốn lượn, cánh hoa cũng nhăn nhúm không thẳng hàng.

“…”

Thấy thế, Tửu Sơ mở miệng, đưa tay về phía Julie: “Có thể cho tôi xem bông hoa hồng này được không?”

“A, có, có thể!”

Tửu Sơ cầm lấy hoa hồng, đầu ngón tay trắng nõn mơn trớn bên ngoài cánh hoa mềm mại, thở dài một tiếng.

Quả nhiên là hoa hồng đối tượng trừng phạt làm.

Nâng mắt lên, Tửu Sơ nhìn nữ chính có chút ngây ngốc trước mặt, trên gương mặt tuyết trắng xinh đẹp lộ ra một mặt phúc hậu và vô hại, cười nói: “Có thể nói cho tôi biết, cô lấy bông hoa hồng này từ chỗ nào không?”

Cậu có thể tưởng tượng được dáng vẻ đối tượng trừng phạt tức giận khi bị trộm mất bông hoa hồng.

Khó trách hơi thở trong trang viên càng ngày càng trở nên ẩm ướt, thôi, vẫn là đi tìm được hắn trước rồi nói sau.

“ … Sự việc là như vậy, tôi tìm được từ cái thư phòng kia, còn có ——.”

“—— Anh chính là Angus đúng không? Tôi có nghe nói qua về anh.”

Julie nhìn thanh niên xinh đẹp yếu ớt trước mặt, lộ vẻ bi thương sâu sắc.

Một khuôn mặt đẹp đến cực phẩm như thế này, trừ bỏ Angus đẹp đến không thể miêu tả trong miệng của đám hầu nữ, Julie không thể nghĩ ra đáp án thứ hai.

Ban đầu còn tưởng là lời nói của đám hầu gái có phần nói quá. Rốt cuộc thì đám hầu gái cả ngày ngây ngốc trong trang viên không ra ngoài thì gặp được bao nhiêu mỹ nam cơ chứ, thế mà dám khoe khoang vẻ đẹp Angus không có bất luận kẻ nào có thể so sánh được thật khiến người khác chê cười.

Đặc biệt là Julie trước kia vẫn luôn cảm thấy Reed mới là người tuấn mỹ nhất, lại không nghĩ rằng người thanh niên tên Angus này thật sự có vẻ đẹp vượt qua người thường.

Bất kể là cô hay Reed đều không thể bằng được.

Trách không được sẽ bị quái vật lão bá tước kia cầm tù ở chỗ này.

“Anh chắc chắn phải chịu nhiều cực khổ rồi! Tôi nhất định sẽ cứu anh ra ngoài! Đừng sợ!”

Âm thanh của Julie nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Giống như sợ Angus sẽ nhớ lại thời gian thống khổ bị lão bá tước cầm tù, cô vừa nói vừa nắm tay Angus chạy ra khỏi nơi này.

“Chúng ta phải đi nhanh, quái vật kia đang ở phía sau!”

Lão bá tước ở ngay đằng sau, nếu không đi ngay sẽ không kịp.

Nhưng mà, Angus né tránh tay cô.

Julie kinh ngạc mà nhìn Tửu Sơ, còn có biểu tình dần dần lãnh đạm trên mặt Tửu Sơ.

“Không cần, chỉ cần nói cho tôi biết chỗ cuối cùng cô nhìn thấy Norman là được.”

Âm thanh vừa rồi còn mềm mại của Angus trở nên lãnh đạm, thậm chí còn xưng hô thân mật với Bá tước là Norman.

Điều này làm đầu óc Julie ngưng trệ, cô nhìn thanh niên đẹp đến cực điểm trước mặt, mờ mịt mà há miệng thở dốc, không biết làm thế nào: “Cái, cái gì?”

Cái này không giống như trong dự đoán của Julie.

Angus vẫn luôn bị lão bá tước cưỡng bách, cầm tù ở trang viên trong miệng đám hầu gái không phải nên hận thì lão bá tước giống như cô sao?

Tửu Sơ nhìn nữ chính trước mặt, biểu tình bình tĩnh mà bổ sung một câu: “Còn nữa, nữ sĩ, đừng có tùy tiện gọi người khác là quái vật, thật sự thất lễ.”

Đối tượng trừng phạt cũng không phải quái vật, mà là người yêu của cậu.

Cho dù tính tình Tửu Sơ rất tốt, nhưng đối mặt với vấn đề mang tính nguyên tắc cậu vẫn kiên định mà thể hiện thái độ của mình.

Julie nhìn Angus biểu tình càng ngày càng lạnh băng trước mặt, cả người đều cứng lại tại chỗ,

Cô không nghĩ ra vì sao Angus lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, có thể bởi vì xưng hô quái vật vừa nãy của mình.

“Chỉ là, điều tôi nói là sự thật! Hắn thực sự là quái vật! Lúc nãy, ngay lúc nãy bóng dáng của hắn trở nên rất đáng sợ! Thiếu chút nữa là gϊếŧ tôi! Điều này còn không thể chứng minh sao?” Julie nói năng lộn xộn mà giải thích.

Tuy rằng chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Julie chỉ hận là gặp Angus quá muộn, cô thật sự hy vọng Angus không hiểu lầm mình, cũng không hy vọng cậu tiếp tục bị lão bá tước kia mê hoặc.

Đúng vậy, mê hoặc.

Nhất định là lão bá tước kia làm giao dịch với ma quỷ mê hoặc Angus, bằng không sao Angus có thể có thái độ thân mật như vậy với lão bá tước chứ.

“...”

Đôi mắt xanh thẳm của Tửu Sơ nhàn nhạt nhìn Julie, âm thanh vẫn bình tĩnh như cũ: “Không phải cô cũng chưa chết sao?”

“!”

Julie ngạc nhiên mà nhìn Angus mỹ lệ tinh tế trước mặt, không thể tin được cậu lại có thể nói ra lời vô tình như thế.

“Tôi, tôi…”

Julie đã không còn nhìn ra chút cảm xúc nào trong đôi mắt màu lam của Tửu Sơ. Không biết sao cô có chút sợ hãi, không tự chủ được mà lùi về phía sau một bước, không dám đối diện cùng Tửu Sơ.

Cô bây giờ thật sự không lấy ra được chứng cứ gì.

Tửu Sơ nhìn biểu hiện của nữ chính này, biểu tình cũng không có biến hoá gì, chỉ dò hỏi vị trí cuối cùng mà đối tượng trừng phạt xuất hiện một lần nữa.

Julie rất không muốn trả lời, nhưng không biết vì cái gì, trước mặt thanh niên này, lời nói như có lực uy hϊếp làm người khác không thể cự tuyệt, cô không tự chủ được mà trả lời.

“... Ở ngay phòng chứa đồ bên cạnh.”

Julie mất mát mà trả lời, cô thật sự không biết vì cái gì sự tình sẽ biến thành như bây giờ.

Angus vì sao phải thiên vị đối với lão bá tước kia như thế.

Lấy được đáp án, Tửu Sơ xoay người đi về hướng Julie nói, sợi tóc vàng trên vai theo động tác hơi tản ra, hiện ra vành tai trắng nõn.

Cho dù vô cùng lạnh lùng, Angus vẫn có vẻ đẹp làm người say mê.

Julie nhìn Angus quay người rời đi, trong lòng có cảm giác buồn man mác.

Cô bất an mà hơi hơi mở miệng, vẫn không đành lòng để Angus đi tìm lão bá tước.

Bởi vì nhất định quái vật đáng sợ kia sẽ nuốt Angus vào bụng, sẽ không sót lại chút cặn bã nào.

Julie thật sự không để ý sự lạnh nhạt vừa rồi của Angus, bởi vì cô biết nhất định là lão bá tước mê hoặc cậu, Angus là vô tội.

Cho nên cô nhất định phải cứu vớt cậu!

Nghĩ như vậy, Julie vội vàng đuổi theo Tửu Sơ, vươn tay muốn túm chặt Tửu Sơ.

“Angus, anh nghe tôi nói…”

Tửu Sơ liếc liếc nữ chính một cái, dễ dàng tránh đi.

Mùi tanh của biển càng ngày càng đậm, từ trường hỗn loạn bên cạnh làm cậu không có cách nào tìm thấy được vị trí chính xác của đối tượng trừng phạt, thậm chí trong giao diện hệ thống cũng chỉ có một điểm đỏ lập lòe không ngừng bao trùm toàn bộ trang viên.

Không rảnh ở chỗ này lôi kéo, việc cần thiết là phải nhanh chóng tìm thấy đối tượng trừng phạt.

Lạch cạch——

Julie không bắt được gì lại vô tình chạm tới ẩm ướt trên vách tường, lòng bàn tay lúc nãy chưa lau khô lại lần nữa tiếp xúc với đốm mốc.

Sột sột soạt soạt ——

Dường như trong nháy mắt khi tiếp xúc, quái vật ở một chỗ khác mơ hồ cảm nhận ra được gì đó. Thân hình dán trên vách tường lang thang nhấp nhô như đang tìm kiếm thứ gì.

Sau đó giống như bơi lội trong nước biển, thân hình mập mạp lấy một góc độ mềm mại không thể tưởng tượng dung nhập vào vách tường, nổi lên lớp lớp gợn sóng.

“…”

Tửu Sơ nhìn Julie bị ngã trên thảm, cảm giác chỉ số thông minh của nữ chính thế giới này không quá thích hợp.

Hắn nhíu mày, vừa định nói gì đó, Julie lại đột nhiên nhìn vách tường phía sau cậu lộ ra biểu tình hoảng sợ.

“Cẩn thận! Angus!!!”

Rầm—-!

Bóng ma khổng lồ nào đó từ trong vách tường lộ ra, hắn dường như mất lý trí, chỉ biết đánh đấm lung tung, muốn tìm lại lễ vật trân quý bị mất của mình.

Mà ngay lập tức bóng tối thật lớn trong hành lang lao về phía cậu, như là cá voi khổng lồ nơi biển sâu ở phía dưới con thuyền, không thể nào thấy rõ được hết, chỉ có âm thanh sột soạt truyền đến .

Đồng tử Tửu Sơ hơi co lại, còn không kịp phản ứng đã bị ngay một đống thân mềm ướŧ áŧ bao vây thể.

“?”

Mùi tanh nước biển ẩm ướt quanh quẩn trong mũi. Tửu Sơ cả người dường như bị khoá trong một thứ vô định có trạng thái chất lỏng cố định, khó tránh được có chút kinh ngạc mà mở to mắt.

Mà thân ảnh khổng lồ đấm đá lung tung trong nháy mắt Tửu Sơ bị bao vây cũng đột nhiên dừng lại. Thân thể vốn dĩ vẫn đang bành trướng bỗng co rút lại, cố định một chỗ. Tư thế có thể gọi là cứng đờ.

Chuyển ngữ: Kim vô gia cư