Chương 51: Trang viên hoa hồng 14

Càng ngày càng quái dị.

Tòa trang viên này, thế giới này.

Trong đầu quản gia hiện lên bóng dáng khủng khϊếp của lão bá tước cùng gương mặt Angus tươi cười. Lý trí yếu ớt đã lung lay sắp đổ.

Trực giác của ông cho biết rằng không nên tiếp tục nghi ngờ, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà nhìn lên những vết đốm mốc ẩm ướt trên vách tường hành lang.

Không biết phát hiện ra cái gì, trong mắt ông thế giới trở nên kỳ quái, sắc mặt càng thêm trắng bệch, đi đường cũng bắt đầu tập tễnh, mơ hồ như sắp gần đất xa trời.

Quản gia mang bộ dạng quái dị nhìn thấy đám hầu gái mặt đầy kinh ngạc đang đứng bên cạnh, cũng không tiến lên hỏi dò xem tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Đến tận khi quản gia ra khỏi lâu đài mới cảm thấy khoẻ hơn chút ít.

Ông ngây người trong vườn hoa bên cạnh, rất lâu cũng không dám quay đầu lại nhìn lâu đài phía sau một cái, dường như nơi đó cất giấu một quái vật gì đó vô cùng khủng khϊếp.

Ngay lúc quản gia đang vô cùng hoảng hốt, phía sau ông đột nhiên truyền đến một tiếng gọi lén lút: “Chú quản gia !”

Quản gia quay đầu, lúc bày mới phát hiện ra là tiểu thư Julie đã lâu không thấy mặt.

Từ sau khi sự việc của Julie và Reed bị phát hiện, Julie đã bị nhốt lại. Quản gia cũng rất lâu rồi chưa thấy cô ta.

Julie vẫn xinh đẹp như trước, tóc màu nâu, mắt màu lục làm cô ta trông có vẻ đơn thuần.

Cô quan sát xung quanh một chút, xác nhận là không có người hầu nào bên cạnh mới nhẹ nhàng thở ra, từ dưới bóng cây đi ra. Kích động nói với quản gia mình đã chạy trốn ra được nơi này vất vả như thế nào.

Trước kia, cô vẫn bị nhốt trong căn nhà nhỏ hẻo lánh trong trang viên, tuy rằng đám người hầu không làm khó nàng, thậm chí cho cô có thể trộm ra ngoài. Nhưng ngại uy nghiêm của lão bá tước, đám người hầu cũng không dám để Julie chạy vào bên trong lâu đài. Nếu chẳng may làm lão bá tước chú ý, người gặp tai hoạ chính là bọn họ.

Cho nên Julie vẫn luôn không nhìn thấy được quản gia, thật sự rất nhớ chú quản gia hiền lành.

Quản gia trước kia vẫn luôn luôn coi cô như cháu gái mà đối đãi, từng thấy tiếc hận cho Julie khi cô bị ép gả cho lão bá tước.

Bởi vậy mà còn lén lút trợ giúp Julie gặp Reed vài lần, tất cả những điều này Julie đều ghi tạc trong lòng.

Cô rất cảm kích quản gia trợ giúp, cũng hạ quyết tâm về sau phải báo đáp thật tốt những người đã từng giúp cô ta. Thế nhưng hôm nay cô ta tìm quản gia cũng không phải vì cái này.

Mà bởi vì một chuyện quan trọng hơn.

“Chú quản gia, cháu nghe nói, lão bá tước cải lão hoàn đồng phải không?”

Julie cau mày, có chút vội vàng hỏi: “Chú biết chuyện này là như thế nào không?”

Quản gia biểu tình chết lặng mà nhìn tiểu thư Julie trước mặt, đối diện với khuôn mặt vẫn thanh lệ động lòng người như trước, tâm hồn bị sợ hãi vì áp lực dường như cũng hoà hoãn một chút.

Nhưng vấn đề của Julie làm ông có chút khó trả lời.

Ông mơ hồ như nhớ lại thứ gì đó vô cùng đáng sợ, trên khuôn mặt trắng bệch không ngăn nổi sợ hãi, làm Julie nhìn thấy càng thêm sửng sốt, ngay sau đó trở nên vội vàng hơn.

“Có phải lão bá tước đã thật sự làm ra việc gì đáng sợ không?”

Julie nhớ tới những gì mà Reed nói với mình, trái tim đều khẩn trương lên.

Lão bá tước cải lão hoàn đồng là việc gần đây nhất truyền tới trong tai cô.

Lúc trước bởi vì vụиɠ ŧяộʍ yêu đương cùng với Reed con nối dòng của lão bá tước mà bị nhốt lại, sau đó lão bá tước chỉ ghé qua có 1 lần.

Cô mang phẫn nộ và ghen ghét trong lòng tất cả đều nói hết ra, tức giận nói lão bá tước xấu xí, ghê tởm. Sau đó, lão bá tước thật giống như đã quên mất cô, không quay lại thêm lần nào.

Julie vốn dĩ mừng rỡ tự tại, rốt cuộc cũng có thể thường xuyên chuồn ra khỏi trang viên để đi gặp người yêu Reed. Cô căn bản không thèm để ý đến lão bá tước tính cách âm trầm, vui giận thất thường này.

Cô thậm chí muốn cùng Reed chạy trốn, nhưng Reed cự tuyệt, anh nói tạm thời không có cách nào có thể cho cô một hoàn cảnh sinh sống tốt, bọn họ cần phải từ từ mưu tính.

Tuy rằng Julie không quá hiểu, nhưng cô ta rất nghe lời người yêu.

Hơn nữa, gia tộc bên kia từ khi tuôn ra tin đồn đã cắt đứt quan hệ với con gái mình, cô đã không có chỗ đi, đơn giản đành ở lại trang viên.

Nhưng gần đây, sự việc lão bá tước cải lão hoàn đồng làm người yêu Reed trở nên kích động.

Anh nói với cô, chắc chắn lão bá tước đã lén lút nghiên cứu cấm thuật, giao dịch với ma quỷ, cho nên mới trở nên trẻ trung.

“Ta tra được tin tức mật là lão bá tước dùng máu tươi tắm gội, trong lãnh địa gần đây mất tích rất nhiều thiếu niên, thiếu nữ…” Reed biểu tình nghiêm trọng mà nói, nhíu chặt mày làm Julie cực kỳ đau lòng.

Cô biết người yêu mình là một người vô cùng tốt, biết trách trời thương dân, nhất định là bởi vì bọn nhỏ vô tội bị mất tích mà cảm thấy bi thương.

Cho nên khi Reed thỉnh cầu cô vào trang viên sưu tầm chứng cứ, Julie đáp ứng không chút do dự, vì người yêu, cũng là vì những đứa trẻ mất tích kia, cô nhất định phải điều tra ra chân tướng lão bá tước cải lão hoàn đồng.

Cái gì mà căn bệnh di truyền được chữa khỏi, Julie căn bản không tin.

Đối với lão bá tước cả ngày chỉ có một khuôn mặt âm trầm kia, Julie cũng không để ý khi dùng ác ý lớn nhất mà đi phỏng đoán hắn.

“Chú quản gia, sự việc chính là như vậy, chú nhất định phải giúp cháu, nói cho cháu biết đi, lão bá tước đến tột cùng là làm cái gì?”

Julie lộ vẻ mặt khẩn cầu, quản gia nhìn đôi mắt màu lục trong sáng của Julie, do dự hồi lâu. Bởi vì có chút sợ hãi nên ông vẫn chưa nói gì.

Nhưng trong tiếng khẩn cầu không ngừng của Julie, cuối cùng ông cũng lấy ra một cuốn vở da trâu đưa cho Julie.

Quản gia kỳ thật cũng không hiểu rõ hoàn toàn nguyên nhân cụ thể của những biến dị trong trang viên, chỉ biết nguyên nhân bắt đầu từ lão bá tước kinh dị. Mà Angus bên cạnh cũng là một phần nguyên nhân của sự khủng khϊếp đó.

“Sau khi xem xong thì ra khỏi nơi này, không được quay trở lại.”

Âm thanh quản gia run rẩy mà dặn dò, ông cũng không hy vọng Julie đi tìm kiếm những chân tướng kinh dị đó. Nhưng có lẽ gần đây áp lực trong cuộc sống làm quản gia rất muốn nói ra rằng trong toàn bộ trang viên có mình ông là phát hiện ra sự biến hoá dị thường.

Ông đưa cho Julie quyển nhật ký của mình.

Bên trong ghi lại những biến hoá của lão bá tước trong thời gian này, những biến hoá làm người sợ hãi.

Julie cầm lấy quyển nhật ký, có chút mờ mịt. Nhưng quản gia cũng không giải thích gì thêm, ông đứng dậy lảo đảo mà nện bước rời đi. Đã đến thời gian làm việc rồi, phải trở lại lâu đài thôi.

Quản gia không dám chọc giận lão bá tước, ông nhìn toà lâu đài phía xa trông rất kinh khủng kia, rất muốn chạy trốn, nhưng sợ hãi lấp đầy đại não làm ông không có dũng khí trốn đi.

Một loại cảm giác áp lực đáng sợ làm ông cảm thấy rằng mình có trốn đến đâu cũng không thoát, cứ thành thành thật thật ở lại đây có khi còn có một con đường sống.

Chỉ cần không đi chọc giận lão bá tước đáng sợ.

Quản gia bàng hoàng mà thầm nghĩ, rất nhanh đã đi đến lâu đài.

Mà phía sau, Julie cũng mở quyển sổ nhật ký trên tay ra, phần trước đều là một số sự việc bình thường hằng ngày, những việc lão bá tước bắt bẻ, răn dạy đám người hầu.

Tiếp tục xem phần đằng sau, cuối cùng Julie cũng thấy nội dung khiến cô ta hứng thú.

[Hôm nay lão bá tước trở nên có chút kỳ quái, hình như hắn đứng ở trước gương, rõ ràng trước kia hắn rất chán ghét gương.

Từ sau khi tiểu thư Julie nhục mạ hắn, tính tình lão bá tước càng thêm vặn vẹo, thậm chí ngay cả ban ngày ban mặt, trong phòng hắn cũng không được lọt một chút ánh sáng. Tôi biết hắn sợ người khác nhìn thấy khuôn mặt của mình.

Có lẽ hắn vẫn không thể nào chấp nhận được mình đã già, haizz.]

[... Hắn bắt đầu nhìn vào nút áo ngọc bích trên cổ tay đến phát ngốc, giống như là coi viên ngọc bích thành một thứ khác vậy, biểu tình rất kỳ quái.

Đúng, tôi không thể hiểu thấu được ý đồ của lão bá tước, gần đây tính cách hắn càng ngày càng kỳ quái, hy vọng sẽ không chọc giận hắn.]

[Trên tay lão bá tước có rất nhiều vết thương nhỏ, như là bị kéo cắt vậy, đám người hầu còn quét ra được nhiều mảnh giấy vụn trong thùng rác, chẳng lẽ lão bá tước đang làm sản phẩm kỳ quái gì từ giấy sao?]

[... Nếu như tôi không nhìn nhầm thì, lão bá tước đang mỉm cười sao? Thật là đáng sợ, có lẽ đây là việc đáng sợ nhất mà tôi có thể tưởng tượng ra.]

[Lão bá tước thiên vị Angus đã không thể che giấu, hoàn toàn rơi vào bể tình.

Dáng vẻ si mê như một thanh niên lần đầu biết yêu vậy.

Tôi thậm chí bắt đầu cảm thấy, vì có được Angus, lão bá tước có thể trả giá bằng tất cả.

Không, có lẽ là ảo giác thôi, lão bá tước là loại người lãnh khốc đến cực điểm, so với những quý tộc cũ kỹ nhất còn muốn bảo thủ hơn, người như thế sẽ thật sự yêu một người trẻ tuổi sao?

Hẳn là một chút mê luyến với một túi da trẻ tuổi, người thanh niên xinh đẹp kia thật đáng thương…]

[… Hắn ra lệnh cho tôi bỏ hết tất cả những người trong nghi lễ tâm linh, đặc biệt là nhóm người được chọn, trừ bỏ Angus.]

Angus?

Julie thấy được một cái tên quen thuộc, trong khoảng thời gian này thường xuyên nghe được khi đi qua phòng nhóm hầu gái, hình như là một thanh niên cực kỳ xinh đẹp, giống như cô lúc trước, bị giam cầm trong trang viên.

Đại khái cũng là một người rất đáng thương.

Julie tiếc hận mà thầm nghĩ, quyết định sau khi tìm được chứng cứ đánh bại lão bá tước, sẽ cứu thanh niên đáng thương này ra.

Julie lại nhìn xuống quyển nhật ký, tuy nho nhỏ nhưng lại rất dày, trong chốc lát cũng không thể xem xong, cô cũng chỉ có thể nhìn lướt qua một cái.

Cũng không phát hiện ra manh mối nào liên quan đến những thiếu niên, thiếu nữ bị mất tích kia, điều đáng nghi nhất là lão bá tước ra lệnh cho quản gia đuổi hết đám người trong nghi lễ tâm linh kia.

Julie quyết định đêm nay sẽ đi đến phòng nhóm người được chọn nhìn một cái, nói không chừng lại tìm được manh mối chi tiết nào đó. Nói là làm, Julie rất nhanh tìm được vị trí tốt để lẻn vào đêm nay, chủ chờ bóng đêm buông xuống sẽ lẻn vào tìm tòi tất cả.

Mà đúng lúc quản gia bước chân nhanh mà rời đi, Tửu Sơ đã nhận ra gì đó, cậu liếc liếc bóng dáng quản gia, sau đó lại thu hồi ánh mắt, tiếp tục dựa vào ngực đối tượng trừng phạt.

Norman nhìn Tửu Sơ đang dính sát vào trong l*иg ngực mình, rõ ràng đang rất thoả mãn, hạnh phúc đến mức bóng trên tường cũng trở nên an phận hơn nhiều, không hề giương nanh múa vuốt mà bành trướng.

“Hôm nay tôi muốn đến phòng ngài ngủ trưa.”

Tửu Sơ chớp chớp đôi mắt màu lam xinh đẹp, ngoài hành lang ít khi được nắng chiếu đến làm cậu có chút lười biếng, cả người đều treo trên người Norman.

Trong khoảng thời gian này cứ ở cạnh nhau mà ôm ôm hôn hôn là lại tuỳ tiện tìm một cái phòng để ngủ chung, Tửu Sơ hôm nay muốn đổi địa điểm.

Norman cẩn thận mà ôm Tửu Sơ vào ngực, mê luyến mà hôn lên gương mặt cậu, tươi cười ấm áp: “Được, vậy đến phòng tôi nghỉ ngơi.”

Norman sẽ không cự tuyệt bất kỳ yêu cầu nào của Tửu Sơ, hắn ôm người yêu trong l*иg ngực mà đi về phòng mình, đã được người hầu dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp.

Căn phòng rộng mở tràn ngập ánh sáng và mùi huân hương đang lưu hành trong tầng lớp xã hội cao, che lấp đi hơi thở ẩm ướt trong phòng.

Vết tích ẩm mốc trên vách tường tựa như cũng bị đám người hầu quét dọn sạch sẽ, cũng có thể gần đây lão bá tước không về ở, cho nên phai nhạt đi rất nhiều.

Ánh mắt đảo qua hết thảy trong phòng, Tửu Sơ trượt từ trong lòng Norman xuống đất, đi đến bên cạnh bàn trong phòng, nhìn một chồng công văn chưa xử lý, lộ ra chút biểu tình như đang suy nghĩ.

Đối tượng trừng phạt dù sao cũng là một bá tước đứng đầu một vùng đất, tài sản trên danh nghĩa đương nhiên nhiều, cho dù không để tâm đến công việc thì mỗi ngày vẫn phải xử lý rất nhiều công văn như cũ.

Mà mấy ngày hôm nay, đối tượng trừng phạt hoàn toàn trầm mê vào yêu đương đã vứt đống công văn này ra sau đầu,

Cái này làm cho Tửu Sơ có cảm giác rằng mình chính là yêu cơ hại quốc, mê hoặc minh quân bỏ buổi tảo triều tɧác ɭoạи.

Đầu ngón tay trắng nõn của cậu nhẹ nhàng chạm đến những chữ viết hoa lệ trên công văn. Thân ảnh đưa lưng về phía Norman không nhìn ra biểu tình, chỉ có thể nghe được trong âm thanh mềm nhẹ có chút ý cười: “Norman, chữ viết của ngài thật đẹp —— .”

Norman tiến lên một bước, ôm Tửu Sơ, ánh mắt ấm áp nói cảm ơn: “Cảm ơn, chữ của anh cũng rất đẹp.” Hắn cũng không bủn xỉn lời khen đối với người yêu xinh đẹp của mình.

Trong mắt hắn, Tửu Sơ chỗ nào cũng hoàn mỹ không tỳ vết, hắn có thể dùng những lời khen không trùng lặp nói hết một ngày cũng không mệt.

Nhưng Tửu Sơ nói tiếp làm Norman không biết phải trả lời như thế nào.

“ —— Nhưng mà nhìn qua cảm thấy rất quen thuộc, rất giống một người bạn qua thư trước kia của em.”

“ … Thật à?” Âm thanh từ tính của Norman có chút khác thường. Cánh tay ôm Tửu Sơ của hắn hơi căng chặt.

Tửu Sơ cảm thấy rất thú vị mà ngẩng đầu, nhìn ánh mắt trốn trốn tránh tránh của đối tượng trừng phạt, đồng tử xanh thẳm trong sáng mang theo ý đùa dai.

“Đúng vậy, chữ viết của anh ta cũng không tệ lắm, đương nhiên là em vẫn thích của ngài hơn, trước kia anh ta toàn nói bậy về ngài.

Lúc ấy em đã rất tức giận, nhưng sau này lại cảm thấy có chút có lỗi, rốt cuộc thì anh ta không hiểu rõ về ngài, em có thể giải thích với anh ta, không cần cắt đứt quan hệ.”

Thật ra nguyên nhân cắt đứt chủ yếu vẫn là sau khi cùng đối tượng trừng phạt xác định quan hệ. Đối tượng trừng phạt ngày đêm ở bên hắn, thư từ này nọ đương nhiên bị cắt đứt.

“… Là vậy sao, đúng thật là đáng tiếc.” Âm thanh Norman nặng nề, làm như thật sự tỏ vẻ tiếc nuối, ánh mắt lại tránh đi đôi mắt lam xinh đẹp sạch sẽ của Tửu Sơ, cảm giác tội lỗi làm hắn không dám nhìn mặt Tửu Sơ.

“Có lẽ bọn anh sẽ nghĩ cách hoà hảo trở lại.”

“Ngài không ghen sao?” Tửu Sơ hoang mang hỏi, Norman ngay lập tức cứng người.

Cuối cùng vẫn duy trì được sự trầm ổn của người lớn tuổi, ồn tồn giải thích: “Chỉ là bạn qua thư mà thôi, tôi sẽ không để ý, nếu như là tự anh muốn vậy, tôi cũng không can thiệp vào tự do của anh.”

“Anh còn trẻ, vốn là nên có thêm nhiều bạn bè hơn.”

“Thật không? Vậy thì tốt quá, tôi có thể ra ngoài chơi với nhóm người được chọn kia không?”

“…”

Tửu Sơ nhìn đối tượng trừng phạt đột nhiên trầm mặc, tựa như đang vắt hết óc tự hỏi trả lời như thế nào mới thích hợp, rốt cuộc không nhịn được cười thành tiếng.

Đôi mắt màu lam thâm thúy xinh đẹp cười đến mức nhỏ lệ, Norman nhìn gương mặt tươi cười của người yêu mà sửng sốt, một lúc lâu mới hồi phục được tinh thần, bất đắc dĩ mà ôm người yêu trẻ tuổi của mình, biết mình bị trêu đùa.

Nhưng hắn cũng không tức giận, ngược lại cũng nở nụ cười theo. ánh mắt nhìn Tửu Sơ trong l*иg ngực mềm mại đến cực hạn.

“Xin lỗi, là tôi ghen.”

Norman lần này rất thành thật, thẳng thắn mà nói ra suy nghĩ nội tâm của mình. Dừng một chút, hắn muốn nói ra chân tướng rằng bạn qua thư kia chính là mình.

Mà Tửu Sơ lại không thèm để ý nữa, hắn ôm cổ Norman, thân mật mà cọ cọ, âm thanh mềm mại, ấm áp: “Kỳ thật chỉ là muốn nói với người bạn qua thư kia rằng, Norman với người anh ta nói hoàn toàn không giống nhau, ngàn vạn lần tốt hơn.”

“Cũng rất muốn nói cho anh ta, tôi lúc trước nói sai rồi, cũng không phải là tôi thích Norman —----” Tửu Sơ kéo dài câu, trái tim Norman căng thẳng theo, cảm xúc lo lắng đến tận khi Tửu Sơ nói nốt nửa câu tiếp theo mới hoàn toàn tiêu tán: “Mà là yêu Norman, yêu rất nhiều, rất nhiều.”

Trái tim nhanh chóng đập mạnh tựa như muốn nhảy ra ngoài l*иg ngực, hai tai đỏ bừng, cho dù người yêu nói trắng ra đã thành thói quen, nhưng vẫn không nhịn được vì câu nói yêu đương ngắn ngủi đó mà mặt đỏ, tim đập.

Tình yêu khó có từ nào để tả chuyển thành những nụ hôn dày đặc, nóng bỏng và trầm mê mà cùng Tửu Sơ môi răng quấn quýt, tiếng nước ái muội trong phòng có thể nghe thấy rõ ràng.

“Tôi cũng yêu anh, rất yêu, rất yêu.”

Âm thanh âm trầm của Norman mang đậm tình yêu, theo động tác tiếp tục. Norman luồn tay vào trong áo Tửu Sơ, chiếc bàn lạch cạch rung lắc lên từng hồi. Công văn bày trên bàn bị xô đẩy rơi đầy trên mặt đất, những trang giấy rơi lung tung lúc sau càng thêm nhăn nhúm. Trong phòng vang lên tiếng thở dốc khó kìm nén. Thân thể hai người quấn quýt chặt chẽ, từng giọt mồ hôi lăn xuống. Cả căn phòng như nóng rực lên theo từng tiếng va chạm.

Đến tận khi trong phòng hoàn toàn khôi phục yên tĩnh, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối sầm lại, Tửu Sơ hô hấp có chút khó khăn.

Tiếng thở dốc nhẹ nhàng, đôi môi sưng hơi mở, nhìn đẹp như đóa hoa hồng.

Cậu mệt mỏi nằm trên giường lớn mềm mại, một lúc lâu sau mới mở to mắt, giọng nói trở nên khàn khàn, ánh mắt đảo qua vết ẩm ướt trên vách tường.

Tửu Sơ cảm thấy có lẽ mình nên cấm dục vài ngày rồi.

Thân thể đối tượng trừng phạt bắt đầu dị hoá, tinh lực dư thừa đến kỳ cục.

Có lẽ đối tượng trừng phạt không phát hiện, mỗi khi cảm xúc của hắn bị kích động, Tửu Sơ sẽ vô tình chạm vào một số bộ phận ẩm ướt không thuộc về nhân loại.

Kí©h thí©ɧ quá mức, hắn sẽ không chịu nổi nữa.

Tửu Sơ nghĩ vậy, liếc liếc mắt nhìn đối tượng trừng phạt đang thoả mãn mà ngắm mình, nghĩ một chút rồi đột nhiên nói: “Thật ra người bạn qua thư kia rất tốt, tôi rất thích hoa hồng giấy anh ta làm, thật sự rất đẹp, đáng tiếc rất nhiều ngày đều không có nữa rồi.”

Tinh lực quá dư thừa chứ gì, tìm một cách khác tiêu hao đi là được.

Sau khi Norman nghe Tửu Sơ nói, con ngươi đen nhánh càng thêm ôn nhu, giọng nói ấm áp: “Là hoa hồng giấy cắm trong phòng anh à?”

“Đúng thật là rất đẹp.” Norman không tự chủ được mà cong khoé miệng lên.

Người yêu thích hoa hồng giấy do mình tự làm, điều này làm cho Norman vô cùng vui mừng.

Hắn nghĩ, có lẽ hắn đã biết làm thế nào để có thể thẳng thắn chuyện này với người yêu.

Có lẽ làm ra một nghìn bông hoa hồng giấy tặng cậu, sau đó nói ra chân tướng chính mình là bạn qua thư kia, như vậy người yêu sẽ không tức giận.

“Vậy ngài nói xem, nếu bây giờ tôi viết thư cho anh ta, anh ta sẽ tha thứ cho khoảng thời gian này không từ mà đi, sau đó tiếp tục tặng em hoa hồng sao?” Tửu Sơ cong lên đôi mắt màu lam xinh đẹp, rúc vào trong l*иg ngực Norman đầy mong đợi mà nói.

“Tất nhiên rồi, không ai có thể tức giận với anh.” Norman sợ rằng người yêu mình sẽ cảm thấy bàng hoàng bất an nên vô cùng trịnh trọng mà trả lời.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Norman dưới ánh đèn có vẻ vô cùng nghiêm túc, nhìn Tửu Sơ với ý cười càng sâu.

Biểu hiện quá rõ ràng, cho dù có ngốc cũng nhìn ra chỗ không thích hợp.

Nhưng Norman đang trầm mê trong tình yêu cũng giống như đầu óc người trẻ tuổi lâm vào luyến ái, hoàn toàn mất đi chỉ số thông minh vốn có, không phát hiện ra mình đã sớm lộ ra dấu vết.

Hắn vẫn như cũ nghĩ rằng qua mấy ngày nữa sẽ xin lỗi.

Muốn chuẩn bị một nghìn bông hoa hồng không phải đơn giản, có lẽ đêm nay phải bắt đầu chuẩn bị.

Nghĩ như vậy, sau khi Tửu Sơ đã ngủ vì quá mệt mỏi, Norman lặng lẽ rời giường, lấy ra giấy làm hoa hồng giấu ở trong phòng.

Trong khoảng thời gian này không làm hoa hồng giấy nên chỉ còn lại hơn 50 cánh ít ỏi. Norman nhíu mày, mấp máy môi.

Hắn cất lại số hoa hồng này đi, lấy ra dụng cụ chế tác, tay chân nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ.

Đi được một nửa, do dự một chút, lại vòng trở lại, hôn hôn vào sườn mặt Tửu Sơ ghé trên gối đầu, ánh mắt nhu hoà.

Rời đi một lúc, chắc người yêu dính người này sẽ không phát hiện ra đâu nhỉ.

Norman có chút tội lỗi mà nghĩ, lại hôn vài cái mới lưu luyến mà buông ra, đi khỏi phòng ngủ.

Sau khi hắn rời khỏi, Tửu Sơ mở to mắt sờ sờ vào mặt mình, ánh mắt dịu dàng đi rất nhiều, khẽ cười ra tiếng.

Sau khi ra khỏi phòng, Norman tìm một gian phòng ngủ tương đối gần thư phòng, cẩn thận mà cắt từng cánh hoa hồng giấy.

Ngón tay tái nhợt dưới ánh đèn hiện ra trắng không còn chút máu nào, cùng với vẻ đẹp của cánh hoa hồng màu đỏ tạo thành sắc thái đối lập mãnh liệt.

Cánh hoa mềm mịn rất nhanh đã hoàn thành, từng cánh hoa dần dần chồng lên nhau, chuyển động mềm mại theo từng động tác giống như cánh hoa thật, tươi đẹp ướŧ áŧ.

Tại gian thư phòng tối tăm này, nam nhân cao lớn sắc mặt tái nhợt mà nhìn bông hoa hồng giấy đang dần dần hình thành trong tay mình. Gương mặt tối tăm trở nên vô cùng ấm áp, như mơ hồ thấy biểu tình kinh hỉ của người yêu khi nhận được hoa hồng. Ý cười trên khoé miệng có làm thế nào cũng không hạ xuống được.

Nhưng mà, ngay khi hắn định làm bông hoa hồng tiếp theo, cổ tay dưới ống tay áo lộ ra bỗng nhiên căng thẳng, đồng tử hơi giãn ra, bên tai truyền đến âm thanh nho nhỏ vụn vặt.

Đây vốn là những âm thanh đã bị cấm.

Từ sau khi khôi phục lại thanh xuân, hắn cũng ý thức được đạo lý tốt quá hoá dở. Sớm đã cấm cử hành nghi lễ tâm linh ở trang viên, hơn nữa cũng ra lệnh cho bọn binh lính canh giữ chặt chẽ đám người chờ được chọn kia, sao bây giờ lại xuất hiện âm thanh đáng nhẽ không nên xuất hiện mới đúng.

Hơn nữa còn là một giọng nữ, Norman nghe âm thanh ồn ào ở bên tai, cau mày, trong con ngươi đen nhánh có chút mờ mịt, giây tiếp theo, trong ngực truyền đến cảm giác buồn đau.

Khụ khụ ——-.

Máu tươi đỏ thắm pha hỗn tạp ít nội tạng màu đen bị nam nhân phun ra, hắn ngơ ngẩn mà nhìn những khối nội tạng vụn vặt vẫn động đậy trên thảm, sắc mặt trắng như người chết.

Mà lúc này, trong một căn phòng khác của lâu đài.

Julie nhìn trận pháp đã bày biện hoàn chỉnh trong phòng, sau khi niệm tụng một phen theo yêu cầu cũng không thấy có sự việc gì phát sinh, cái này làm Julie có chút thất vọng.

Cô vốn nghĩ rằng chính mình sẽ phát hiện ra nhiều điều, nhưng ai biết vệ binh của lâu đài canh gác quá nghiêm ngặt. Nơi giam giữ nhóm người chờ được chọn đều bị vệ binh canh giữ, chỉ tìm được một phòng của nhóm chờ được chọn đã sớm rời đi trong trang viên.

Dựa theo yêu cầu của nghi thức tìm được trong phòng, cô bày ra trận pháp, nhưng hiện tại lại không thu được gì.

Julie có chút mê man, cô nghĩ nghĩ, quyết định trực tiếp đến phòng ngủ của lão bá tước để tìm tòi đến cùng. Nếu như nhớ không lầm, mỗi đêm bá tước đều sẽ đi ngủ rất sớm. Có lẽ hiện tại đã ngủ say, chính là lúc thích hợp để đi sưu tập một phen.

Nghĩ như vậy, Julie vẫn khó tránh khỏi có chút sợ hãi, rốt cuộc thì lão bá tước vẫn là bóng ma tâm lý của cô. Người đàn ông âm trầm đáng sợ này trong mắt Julie có thể so với ma quỷ.

“….” Hít sâu một hơi, Julie cố lấy lại dũng khí.

Cô nghĩ đến khuôn mặt đầy vẻ âu sầu của người yêu Reed, cần phải kiên trì, cần phải vì Reed mà thêm nỗ lực mới được!

Julie cuối cùng vẫn dựa theo con đường trong ký ức, cần thận đi đến tầng lầu của lão bá tước, hành lang tối tăm mà chỉ xuất hiện trong ác mộng của cô, cô ngừng thở bám vào vách tường ẩm ướt đi từng bước, cảm giác ướŧ áŧ trên tay làm cô càng thêm sởn tóc gáy.

“Khụ khụ——!”

Âm thanh ho khan thống khổ làm Julie cứng đờ cả người , suýt chút nữa cho rằng mình đã bị phát hiện. Nhưng lát sau nhận ra cũng không phải, chỉ là có một căn phòng truyền đến âm thanh thống khổ, áp lực của nam nhân.

Dường như là sợ người nghe thấy nên cố gắng đè thấp âm thanh, nhưng đến gần vẫn có thể nghe được.

Julie đi qua, sau khi lặng lẽ mở ra một khe cửa nhỏ, chỉ thấy căn phòng trống vắng và vết máu đặc sệt trên tấm thảm.

Như là một hiện trường gϊếŧ người vậy.

Chẳng lẽ đây là nơi lão bá tước giấu thiếu niên, thiếu nữ sao?

Julie lấy hết can đảm đi vào phòng, nghe phía sâu trong phòng có tiếng rửa mặt, trái tim khẩn trương mà nhảy lên, vội vàng quan sát gian thư phòng bình thường này.

Giống như không có gì đặc biệt, chỉ có bông hoa hồng thật xinh đẹp trên bàn.

Cầm lấy hoa hồng, Julie lộ ra ánh mắt bối rối, còn chưa kịp nghĩ gì, trong phòng rửa mặt truyền đến tiếng bước chân, hắn muốn đi ra.

“!” Julie phản ứng nhanh nhạy mà chui qua khe cửa ra ngoài, nhanh chóng thoát khỏi đây, theo bản năng còn nhéo bông hoa hồng trong tay một cái,

Mà sau khi cô ta rời đi không lâu, nam nhân thân hình cao lớn, sắc mặt trắng bệch mà đi từ phòng rửa mặt ra. Hắn nhìn cái bàn trống rỗng, ngón tay run rẩy sờ loạn trên cái bàn một lát, sau đó dùng sức bóp chặt, có thể nhìn thấy rõ ràng gân xanh nổi trên mu bàn tay tái nhợt.

Hoa hồng của hắn, hoa hồng hắn muốn tặng cho người yêu!

Tí tách ——

Hàng lang tựa hồ trở nên ẩm ướt hơn, Julie tránh ở trong bóng tối của hành lang, nhìn vệt nước nhỏ giọt trên vách tường, mặt lộ vẻ khó hiểu.

Mà phía sau cô, hàng lang tối tăm dường như truyền đến chuỗi âm thanh quái dị, làm người không rét mà run.

Chuyển ngữ: Kim vô gia cư