Chương 45: Trang viên hoa hồng 8

"Angus, gần đây anh có thời gian không? Chúng ta cùng nhau đi chơi đi!"

"Gần đây trong thành có rất nhiều thứ mới mẻ. Nhất định anh sẽ thích. Cả ngày đọc sách có ích lợi gì? Không bằng cùng đi chơi đi!"

"Đúng, đúng, đã nhiều ngày không gặp, thật khó khăn lắm mới gặp nhau, cùng nhau đi đi!"

Trong hành lang của lâu đài, Tửu Sơ đang cầm một tập sách và chuẩn bị đến thư viện thì bị một thanh niên quý tộc có mái tóc nâu chặn lại, bên cạnh còn có hai người khác, tất cả đều trang điểm lòe loẹt.

Bọn họ trên tóc cài hoa hồng, trên mặt đắp bột phấn trắng bệch, ngay cả cổ tay áo cũng được làm bằng ren màu hồng nhạt. Nếu có một gương mặt đoan chính may ra còn miễn cưỡng nhìn được nhưng mấy người đang đứng trước mặt Tửu Sơ đáng tiếc ngũ quan đều không hề ưa nhìn.

Tất cả bọn họ đều chỉ vì ham mê âm nhạc và sắc đẹp mà có vẻ rất uể oải, thậm chí không thể đứng thẳng lưng, dù chỉ mới mười tám, mười chín tuổi cũng không thể thấy được sức sống mà tuổi trẻ phải có, đôi mắt thì mười phần mờ mịt.

Nhìn vẻ háo hức trên gương mặt của bọn họ, Tửu Sơ liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra bọn họ trong lòng đang nghĩ gì.

Tửu Sơ nhàn nhạt mà liếc nhìn ba người trước mặt.

Ngoài hành lang, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ kính kéo dài từ sát mặt đất lên đến trần nhà, những tia sáng ấm áp chiếu lên khuôn mặt trắng như tuyết của Tửu Sơ, đôi mắt xanh thẳm càng trở nên trong sáng.

So với ngũ quan vô cùng hoàn mỹ của chàng trai này, mấy người đối diện quả thực lớn lên có chút xấu xí, bọn họ dường như cảm giác được chênh lệch, ngơ ngác nhìn chằm chằm Tửu Sơ trước mặt.

Sau khi bắt gặp ánh mắt lãnh đạm kia đột nhiên tự biết xấu hổ mà tránh ánh mắt của Tửu Sơ.

Tửu Sơ thu hồi ánh mắt, đi vòng để tránh bọn họ. Cậu không muốn để ý tới những người này, lãng phí thời gian và sức lực, đối tượng trừng phạt vẫn đang chờ cậu trong thư viện.

Mấy thanh niên quý tộc trẻ tuổi nhìn Tửu Sơ đã đi xa, vẻ mặt vẫn như cũ có chút không buông, nhưng bọn họ cũng không có đủ can đảm để ngăn cản Tửu Sơ, hành động vừa rồi đã tiêu hao hết dũng khí của họ rồi.

Trước đây, đối với những quý tộc cùng tầng lớp, bọn họ chỉ cần tùy tiện trò chuyện cũng đã có thể hẹn hò thành công, nhưng với chàng trai tên Angus này, cậu không chỉ xinh đẹp vượt trội mà còn có một tính cách lạnh lùng đến mức vượt qua nhận thức và hiểu biết của họ.

Mấy người không biết phải làm gì để khiến chàng trai xinh đẹp lạnh lùng kia có cái nhìn khác về mình.

Rõ ràng là bọn họ chỉ muốn hẹn hò để bày tỏ thiện ý, nhưng chàng trai xinh đẹp này trước giờ lại luôn từ chối, ánh mắt nhìn bọn họ rất bình tĩnh, bình tĩnh đến gần như lãnh đạm, làm người khác nhìn thấy mà không thể với tới, càng như trăm móng vuốt cào xé tâm can, trằn trọc không yên.

"Ai, lại thất bại rồi, Angus quá lạnh lùng, ta thật không biết cậu ấy cả ngày bận cái gì..."

Có người thất vọng mà thở dài một tiếng, những người khác cũng đều lộ vẻ mất mát.

Tuy rằng thường ngày bọn họ hay cư xử phóng đãng, giống như đối với tình cảm rất tùy tiện, nhưng tình cảm bọn họ dành cho Tửu Sơ lần này thực sự là trước nay chưa từng có.

Tuy nhiên, Tửu Sơ luôn xa lánh vòng xã giao của bọn họ, cả ngày xuất quỷ nhập thần. Trong số ứng cử viên rất nhiều người thích Tửu Sơ, nhớ cậu ấy đến mức không muốn ăn uống gì nhưng tìm mãi cũng không thấy cậu ở đâu.

Nguyên nhân khiến bọn họ sáng sớm lang thang chính là mong có thể tình cờ gặp được Tửu Sơ. Hôm nay bọn họ cũng đã gặp được nhưng vẫn không thu được kết quả như mong muốn.

Sẽ không ai có thể bỏ qua vẻ đẹp của chàng trai trẻ tên Angus này, ngay cả nhóm người giao tế hoa được mệnh danh là đẹp nhất kinh đô cũng không đẹp bằng một nửa chàng trai này.

Mặc dù bọn họ đều là con của thê thϊếp bị gia tộc ruồng bỏ, nhưng thực sự nhiều người trong số họ cũng đã trải qua không ít sự đời. Ít nhất là ở đế đô nơi có nhiều mỹ nữ nhất đế quốc này, bọn họ cả ngày ngâm mình trong giới quý tộc cũng chưa từng thấy ai đẹp hơn Angus, bất kể là nam hay nữ.

Vài ngày trước, rất nhiều người bị lão bá tước đáng ghét kia đuổi đi, kỳ thực những người còn ở lại đây không chỉ nghĩ đến khả năng được thừa kế tài sản, mà còn nghĩ rằng bọn họ có thể là gần quan mà được ban lộc, gia tăng một chút khả năng được cùng Tửu Sơ ở bên nhau.

Những người vì nhiễu sự mà bị đuổi ra ngoài cũng có chung ý nghĩ như vậy, bọn họ chỉ là muốn gây chuyện một chút để thu hút được sự chú ý của Angus, nhưng đáng tiếc cả ngày hôm đó Angus dường như hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh gì.

Đối với họ, ngay cả khi không thể trở thành người yêu của nhau, chỉ cần qua đêm với nhau, hoặc thậm chí nắm tay nhau cũng không sao.

Cả ba người không hẹn mà cùng nghĩ như vậy, nhớ lại dáng vẻ bàn tay thon dài, trắng nõn của chàng trai tóc vàng khi nãy ôm đống sách trong ngực. Khớp xương của mỗi ngón tay đều rất rõ ràng, trên mu bàn tay trắng như tuyết ẩn ẩn có thể nhìn thấy những mạch máu màu xanh lá, tạo nên sự tương phản rõ nét với bìa đen của cuốn sổ, khiến người ta sinh ra ham muốn, thực rất muốn liếʍ láp nó.

“Đôi môi cũng rất đẹp, hình như không có đánh son…”

Thanh niên tóc nâu theo bản năng mà nói ra, bộ dáng vừa rồi của Tửu Sơ lại xuất hiện ở trước mắt hắn.

Thanh niên tóc nâu lâm vào si mê, bộ dáng hài hước này liền bị mấy người bạn trêu chọc, nhưng họ dường như cũng có cùng suy nghĩ như vậy, thậm chí bắt đầu thảo luận về nơi nào của Tửu Sơ là đẹp nhất.

Cho dù là dáng người cao gầy hay khuôn mặt tuấn tú trắng như tuyết, chàng trai quý tộc này dường như không chê vào đâu được, khí chất ôn nhu lãnh đạm cũng vô cùng độc đáo.

Trước đây khi chưa bị họ làm phiền, thỉnh thoảng cậu vẫn tươi cười ôn hòa mà cùng họ trò chuyện, nhìn ra rõ ràng cậu là một người hiền lành. Nhưng bây giờ không có tươi cười nữa.

Nhưng cho dù là không cười, Angus cũng đẹp đến mức khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng không dám thở vì sợ quấy rầy người đẹp nhϊếp nhân tâm phách kia.

Trong khi bọn họ đang say mê bàn luận, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sống lưng, như thể có thứ gì đó khủng khϊếp đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào họ.

Cả mấy người đều nổi da gà, nhìn xung quanh không thấy gì, nhưng cũng không có hứng thú tiếp tục thảo luận nên tất cả đều bỏ đi trong tâm trạng thấp thỏm.

Trong bóng tối của hành lang, chiếc gậy chống được làm bằng nanmu mạ vàng được một bàn tay to lớn đeo găng đen nắm chặt, như thể đang kiềm chế thứ gì đó.

Nhưng một lúc sau, hắn vẫn là cố nhịn xuống, đè nén cảm xúc u ám cuộn trào trong con ngươi đen, xoay người rời khỏi nơi này.

Lão bá tước đã đi xa, không thấy mấy người vừa mới còn buồn bực không vui liền đột nhiên hứng khởi, xúm lại với nhau khe khẽ nói gì đó.

"Này, nhân tiện, anh có nghe nói về nghi thức đang được lưu hành gần đây không..."

"Anh nói là người có thể giao tiếp với thần linh rồi khẩn cầu nhân duyên sao? Có chút giả dối đi!"

"Có phải là giả hay không, thử xem chẳng phải sẽ biết sao?"

Nghi thức mà họ đang nói đến thực sự là một nghi thức tâm linh gần đây rất phổ biến ở đế quốc. Người ta nói rằng thông qua việc vẽ ra trận pháp có thể giao tiếp với các vị thần, sau đó hướng thần khẩn cầu nhân duyên.

Nhưng muốn được hiệu quả tốt nhất thì nên tiến hành vào ban đêm.

Có lẽ hôm nay bị dáng vẻ lãnh đạm của Tửu Sơ kí©h thí©ɧ, bọn họ liếc nhau và quyết định ngày kia sẽ thử xem sao, dù sao thì bọn họ vẫn cần chuẩn bị một số nguyên liệu nên trong hôm nay sẽ vào thành phố để mua chúng.

Suy cho cùng cũng để an ủi tâm lý, nếu thật sự thành công thì có lẽ chàng trai xinh đẹp kia sẽ thực sự ưu ái họ thêm một chút.

Mấy người có chút si tâm vọng tưởng mà thầm nghĩ vậy.

Đối với một đế quốc mê tín chủ nghĩa thần bí mà nói, nghi lễ tâm linh tương tự không biết có bao nhiêu, mỗi loại nghi lễ luôn thịnh hành trong một khoảng thời gian nhất định. Khoảng thời gian trước, phổ biến loại pháp trận để trở nên giàu có, khoảng thời gian này lại là nhân duyên.

Đối với một vài người trong số họ, từ sớm đã chơi qua vô số trận pháp tương tự, nhưng bọn họ chưa bao giờ mong chờ đến thế, ở trong lòng không ngừng cầu nguyện rằng lần này có thể thực sự thành công.

"Nếu nó thực sự thành công, tôi sẽ đến nhà thờ quyên góp một trăm bảng Anh!"

"Hừ hừ! Tôi hai trăm bảng!"

Âm thanh đang trêu đùa của bọn họ đã truyền ra xa trong hành lang.

*

Lúc này trong thư viện bí mật, Tửu Sơ đang lật giở sổ ghi chép trong tay, những dòng chữ dày đặc trên giấy hiện lên trong đôi mắt xanh tuyệt đẹp của cậu.

Những ghi chú về chủ nghĩa thần bí mà cậu đã sắp xếp lại ngày càng rõ ràng hơn, cậu cũng có thể dễ dàng khám phá ra bản chất của sự huyền bí trên thế giới này.

Như đã đề cập trong "Dòng máu điên cuồng", cái gọi là thần bí chỉ là phần nổi trong tảng băng chìm của Thần.

Thế giới này có sự tồn tại của Thần, mà chủ nghĩa thần bí ở thế giới này suy cho cùng cũng là nghiên cứu một chút hơi thở của thần được hiển lộ trong thế giới con người.

"..."

Tửu Sơ nghĩ đến điều này, liền bật bảng hệ thống và mở ra nội dung ban đầu của "Dòng máu điên cuồng".

So với câu chuyện tình yêu đơn giản trong tác phẩm văn học lãng mạn - "Trang viên hoa hồng" thì "Dòng máu điên cuồng" càng phức tạp hơn.

Nó chủ yếu kể về những bất thường được phát hiện bởi một nhóm các thành viên trong đoàn thám hiểm khoa học, khi họ khám phá một khu vực núi bị bao phủ trong sương mù.

Theo sự sắp đặt của tác giả cuốn tiểu thuyết, bối cảnh của cuốn tiểu thuyết kinh dị này diễn ra vào 70 năm sau khi "Trang viên hoa hồng" kết thúc.

Vào thời điểm đó, trang viên hoa hồng cùng với một vùng đồi núi lân cận đều bị bao phủ bởi một lớp sương mù lâu năm.

Tuy rằng trình độ kỹ thuật công nghệ của loài người thời đó đã có thể đặt chân đến tận vùng cực địa, nhưng vẫn chưa thể thâm nhập vào vùng đất đã bị mất tích này.

Ngay cả khi máy bay bay qua cũng sẽ bị lạc trong đám sương mù và mất tín hiệu, khu vực này từng rất thịnh vượng nay đã trở thành một trong những cấm địa đối với con người.

Một nhóm các nhà nghiên cứu khoa học từ Đại học Hasstatto đã vào cuộc để tìm hiểu nguồn gốc của lớp sương mù bất ngờ lan truyền cách đây 70 năm, dần dần hé lộ bộ mặt thật của lớp sương mù này.

Trong cuốn tiểu thuyết, để làm nổi bật bầu không khí đáng sợ trong lớp sương mù, tác giả đã dùng nhiều từ ngữ để miêu tả về những bóng đen khổng lồ và quái dị cùng với những tiếng kêu cổ xưa xa lạ từ trong lớp sương mù truyền đến khiến người ta phải run sợ. Như thể vùng đất bao phủ trong sương mù không còn thuộc về hành tinh này nữa.

So với những cái bóng khổng lồ đó, các thành viên trong nhóm thám hiểm nhỏ bé như những con kiến, chỉ có thể vội vã chạy trốn trong làn sương mù. Họ đột nhập vào một dãy núi đã được ghi tên trên bản đồ.

Các thành viên trong nhóm thám hiểm sợ hãi đã cố gắng đi dọc theo dãy núi để tìm đường ra ngoài, nhưng lại phát hiện dãy núi này dài vô tận, đi bao lâu cũng không thấy điểm cuối.

Trong những ngọn núi với môi trường ngột ngạt bao phủ bởi sương mù, nhiều người trong nhóm bắt đầu phát điên hoặc biến mất không rõ lý do.

Cuối cùng, chỉ có ba người còn sống sót và tìm thấy trên núi một tàn tích ngầm được bao phủ bởi sương mù.

Tàn tích này giống như một mê cung nhân tạo khổng lồ, khi đi đến cuối có thể thấy một đàn tế lớn, có vẻ như được dùng để thờ một vị thần nào đó.

Đàn tế được bao quanh bởi những giếng sâu dẫn đến không có lối đi vào, chất đống trong đó là những mảnh xương nhỏ giống như xương của con người, đem lấp đầy mấy cái cửa động trong đó.

Xung quanh bàn thờ được trạm khắc các ký tự đều là những kiến

thức thần bí đã mất, ghi lại các nghi lễ kỳ lạ cho là có thể kêu gọi được thần linh, trong đó rất nhiều nội dung chỉ cần đọc lên liền khiến người ta cảm thấy khó chịu cả về thể xác lẫn tinh thần.

Nội dung chân thực đến mức dường như trên đời này thần thực sự tồn tại, bọn họ liền ở dưới bàn thờ này mà hiến tế cho thần

Cảnh tượng ngược đời và kinh hoàng này khiến cả ba người họ vô cùng kinh ngạc.

Nhưng bọn họ biết trên mặt đất đã không có lối đi ra ngoài, cho nên họ chỉ có thể đi theo đống đổ nát dưới lòng đất, một lúc sau mới đến được một trang viên gần đó đã bị bỏ hoang từ lâu.

Trong trang viên, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được ngọn nguồn của những tàn tích trên núi.

Chính là gia tộc Augustus, những người đã bị cắt đứt huyết thống cách đây bảy mươi năm, đã tạo ra tất cả những điều này.

Gia tộc Augustus, luôn tin vào một vị thần nào đó, trong vùng núi gần trang viên, họ đã thờ vị thần này qua nhiều thế hệ, thế nhưng đã kỳ tích mở ra một tàn tích khổng lồ dưới lòng đất.

Họ đem tất cả lịch sử ghi lại trong thư viện ở trang viên, cuối cùng đã bị các thành viên trong nhóm thám hiểm phát hiện ra.

Nhưng nguồn gốc của làn sương mù này vẫn chưa được khám phá.

Ba thành viên duy nhất còn lại của nhóm thám hiểm không thể tiếp tục tìm kiếm, họ đã kiệt sức và rốt cuộc cũng quay trở lại điểm xuất phát ban đầu.

Ngay khi họ chuẩn bị thoát khỏi nơi này, một trong những thành viên trong đội dường như đã nhìn thấy điều gì đó, bất ngờ vùng vẫy điên cuồng.

Khi trở về thành phố, thành viên kia đã hoàn toàn phát điên, bất đắc dĩ bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Khi đồng nghiệp đến thăm anh ta, họ chỉ thấy miệng anh ta không ngừng lẩm bẩm những từ ngữ nghe mà không thể hiểu được.

“Hiến dâng máu xương cuối cùng sẽ mở ra cánh cửa đầu tiên”.

"Chúng ta làm sai, cửa đã mở rồi."

Ngay cả khi đồng nghiệp hỏi anh ta đã nhìn thấy gì, người kia vẫn tiếp tục lặp lại điều đó.

Mãi cho đến khi các đồng nghiệp bắt đầu nghiên cứu những tài liệu được mang ra từ trong làn sương mù, lúc này họ mới phát hiện ra những gì người đồng đội điên rồ kia nói dường như là nội dung của nghi lễ hiến tế được gia tộc Augustus truyền lại qua nhiều thế hệ.

Trong đoạn văn miêu tả nội dung của nghi lễ hiến tế, ý nói là sau khi hiến tế thành công, cánh cửa dẫn đến sự xuất hiện của Thần sẽ được mở ra.

Các đồng nghiệp vẫn chưa hiểu được, lại tìm đến người đồng nghiệp bị điên kia, lần này anh ta chỉ nói vài câu:

"Norman Augustus... Hắn là máu xương cuối cùng."

"Ở dưới, lúc ấy hắn ở dưới…"

Anh ta điên điên khùng khùng nói những lời khó hiểu.

Mặc dù bọn họ biết rằng Norman Augustus là bá tước cuối cùng, người ta nói rằng hắn một bá tước đẫm máu đã gϊếŧ không biết bao nhiêu chàng trai và cô gái để duy trì tuổi thanh xuân của mình, nhưng họ vẫn không thể hiểu được lời nói của đội viên kia nói.

Cuối cùng, vấn đề này đã kết thúc, kết cục thê thảm của đội nghiên cứu trong chuyến thám hiểm khoa học này khiến không ai dám khám phá vùng đất bao phủ bởi sương mù nữa.

Chỉ có một người đồng nghiệp vẫn kiên trì hàng năm vào bệnh viện tâm thần để thăm đồng nghiệp bị điên.

Mà người này mỗi năm lại càng điên khùng hơn, anh ta luôn nhìn về hướng sương mù và không ngừng lẩm bẩm:

“Sắp đến rồi, sắp đến rồi, hắn sắp đến rồi”.

Người đồng đội đi theo và nhìn về hướng đó, chợt nhận ra rằng sương mù dường như càng ngày càng đến gần, như thể có điều gì đó thực sự muốn đến tìm bọn họ.

Đêm đó sau khi từ bệnh viện tâm thần trở về, người đồng nghiệp kia đã có một giấc mơ.

Trong giấc mơ, người đội viên điên đang đứng ở nơi họ tìm thấy bàn thờ dưới lòng đất, nhìn xuống một trong những cái giếng tối đen không đáy.

"Ở dưới, hắn ở dưới"

Anh ta chợt tỉnh giấc, lần nữa mở quyển sổ trước đây đã ghi chép về nghi lễ hiến tế nhưng xem vẫn không hiểu gì cả, nhìn đến trong đó có một dòng chữ viết bằng tiếng Ả Rập cổ: máu xương cuối cùng sinh ra con cái của Thần, xuống qua cánh cửa đầu tiên.

Người động nghiệp chợt nhớ rằng khi họ trốn thoát dọc theo đống đổ nát dưới lòng đất, họ đã mở được một cánh cửa, trên cánh cửa dường như cũng có khắc một dòng chữ giống như này.

Đằng sau cánh cửa, có một lớp sương mù dày đặc, duỗi tay không thể nhìn thấy năm ngón. Lúc đó họ không nhìn thấy gì cả, họ chỉ có thể dò dẫm về phía trước, tất cả những gì họ chạm vào là rêu phong dính nhớp và ướt.

Nhưng nó dường như cũng không phải là rêu, mà là một thứ gì đó đáng sợ cứ kêu rên và tản mát ra một làn sương mù vô tận.

Là con trai của Tà Thần.

Họ đã thả hắn ra khỏi mặt đất.

Đồng nghiệp kinh ngạc mở cửa, nhìn thấy sương mù đã kéo đến thành phố nơi mình đang ở, người đồng nghiệp trong bệnh viện tâm thần đột nhiên phát ra tiếng cười chói tai:

"Hắn đến rồi, hắn đến rồi!"

Câu chuyện đến đây đột nhiên kết thúc.

Tửu Sơ xem nội dung nguyên tác của "Dòng máu điên cuồng", liền lâm vào trầm tư.

Tác giả của cuốn tiểu thuyết này rất lưu tâm, nội dung mờ mịt, mọi manh mối đều được giấu kín trong cuộc thám hiểm của các thành viên trong nhóm.

Ngụ ý rằng tòa trang viên này chính là trang viên hoa hồng được nói đến trong bộ tiểu thuyết cùng tên.

Nó thậm chí còn mô tả về Norman Augustus, cũng chính là một phần cuộc đời của đối tượng trừng phạt, cũng ám chỉ cho người đọc rằng sau khi đối tượng trừng phạt chết, cơ thể của hắn thối rữa và vặn vẹo, đã xảy ra những thay đổi kỳ lạ và bị tùy ý vứt bỏ trong ngọn núi gần đó. Trong cuốn tiểu thuyết này cũng miêu tả nguồn gốc mà hậu duệ của Tà Thần ra đời.

Hậu duệ của Tà Thần, trong tiểu thuyết rất nhiều lần đề cập đến vấn đề này, nhưng chưa bao giờ trực tiếp miêu tả sự tồn tại của con quái vật đáng sợ đó là do đối tượng trừng phạt sau khi chết biến thành.

Mặc dù trong cuốn tiểu thuyết không nói rõ trong suốt bảy mươi năm mà đối tượng trừng phạt nằm dưới lòng đất, liệu có còn ý thức của con người hay không, nhưng những tiếng than khóc đó khiến Tửu Sơ đoán rằng có lẽ là có.

Lão bá tước trong nguyên tác đã biến thành điều khó tả sau khi chết, năng lực của hậu duệ Tà Thần khiến hắn liên tục tỏa ra sương mù dày đặc bao phủ toàn bộ lãnh địa, không cho con người đến gần, đồng thời cũng tự nhốt mình dưới nền đất.

Để thay đổi một số phận giống như đăng bị nguyền rủa như vậy, không chỉ yêu cầu có kiến

thức về chủ nghĩa thần bí mà còn phải điều tra kỹ càng về lịch sử của gia tộc.

Mà căn cứ theo nguyên tác, chính trong thư viện bí mật này, nhóm thám hiểm đã tìm thấy nghi lễ hiến tế ghi lại tất cả lịch sử, Tửu Sơ cũng tìm thấy cuốn sách đó.

Nhưng trong đó mô tả quá tối nghĩa, Tửu Sơ trước mắt cũng chưa hiểu được. Có quá nhiều bí mật trong gia tộc này, về lý do tại sao lão bá tước lại trở thành hậu duệ của Tà Thần sau khi chết, trong nguyên tác miêu tả quá mơ hồ, những gì được viết trong buổi lễ hiến tế cũng không rõ ràng lắm, chỉ mơ hồ biết lão bá tước và nhiều thế hệ khác trong gia tộc đều bị dính phải một lời nguyền huyết thống.

Nhưng ít nhất điều chắc chắn bây giờ là phải đảm bảo rằng lão bá tước không chết.

Trong khi Tửu Sơ đang suy nghĩ bước tiếp theo, phía sau truyền đến tiếng bước chân, chính là lão bá tước đã trở lại.

Vừa rồi vào Tửu Sơ không thấy ai, không biết hắn đi đâu, nên cậu đã ở đây đợi hắn.

"Lãnh chúa Norman."

Tửu Sơ quay đầu lại, nhìn về phía lão bá tước đang đi tới. Lão bá tước đeo mặt nạ hình như có chút hối lỗi, xin lỗi vì hắn đã đến trễ.

Tửu Sơ cong cong mắt cười nói:

"Không sao, chỉ cần tôi nhìn thấy Lãnh chúa Norman tới, tôi sẽ rất vui vẻ."

Lời nói thẳng thắn của chàng trai trẻ khiến lão bá tước không khỏi sửng sốt, vành tai gần như lập tức đỏ bừng.

Đã một tuần kể từ khi Tửu Sơ tỏ tình trên tờ giấy nhắn, lão bá tước đã dần quen với sự thẳng thắn của chàng trai trẻ.

Mặc dù điều đó vẫn chưa thể hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng trong lòng, hắn luôn không tự chủ mà tươi cười mỗi khi nhớ lại cái cách mà Tửu Sơ đã không giấu giếm tình cảm của mình dành cho mình.

Những ngày này là khoảng thời gian lão bá tước hạnh phúc nhất nhưng cũng lo lắng nhất. Mặc dù thầm vui mừng khi được người trong lòng ái mộ, bọn họ là lưỡng tình tương duyệt, nhưng mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt già nua của mình cùng với khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của người yêu, lão bá tước đều cảm thấy vô cùng xa bất an.

Đặc biệt là những thanh niên quý tộc luôn quanh quẩn bên Tửu Sơ, những tên ngu xuẩn có làn da non nớt kia, lão bá tước thật sự muốn đuổi hết bọn họ ra khỏi trang viên.

Mỗi khi nghe thấy những lời bẩn thỉu từ miệng bọn họ, hắn đều sẽ nhịn không được mà bí mật sai người đem tên kia đánh gãy chân rồi ném ra khỏi trang viên, nhưng kết quả là hiện tại chỉ còn lại chưa đầy mười ứng cử viên trong trang viên. Trang viên, nếu lại tiếp tục đuổi đi nữa thì quá lộ liễu.

Lão bá tước nhớ tới mấy người trẻ tuổi ngăn cản Tửu Sơ vừa rồi, trong mắt đen đầy cảm xúc âm u.

Khi ngước mắt lên lần nữa, hắn vẫn miễn cưỡng duy trì tư thái trưởng giả, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tửu Sơ, cố gắng trả lời câu hỏi của cậu như bình thường.

Tuy nhiên, Tửu Sơ không giống như lúc trước, lập tức đặt câu hỏi, mà cậu chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm lão bá tước, như thể ánh mắt có thể xuyên qua lớp mặt nạ trên mặt.

Con ngươi của lão bá tước co rút lại, xấu hổ cúi đầu xuống, không dám đối diện với ánh mắt trong trẻo, sâu thẳm dường như có thể đọc được lòng người của người trong lòng.

"... Sao đột nhiên lại nhìn tôi?"

Một lúc lâu sau, lão bá tước mới khó khăn mở miệng, các ngón tay vì lo lắng mà siết chặt.

Có phải hắn đã bị phát hiện ra khuôn mặt thật xấu xí không?

Sắc mặt lão bá tước càng ngày càng tái nhợt, Tửu Sơ nhìn lão bá tước trước mặt, nhẹ giọng nói:

"Tôi chỉ thấy rằng bá tước Norman rất ưa nhìn."

"So với những tên trang điểm kỳ quái kia thì càng ưa nhìn hơn."

Những gì Tửu Sơ nói là sự thật. So với những thanh niên quý tộc ăn mặc lòe loẹt, thì trang phục của đối tượng trừng phạt có chút cổ điển, đều là các bộ lễ phục màu đen được cắt may khéo léo làm tôn lên vóc dáng cao gầy, vai rộng, eo thon của đối tượng trừng phạt.

Mặc dù khuôn mặt trông già hơn bạn cùng trang lứa nhưng khí chất điềm đạm khác hẳn những người khác, sự thanh lịch và ổn trọng chỉ có trong các gia đình quý tộc khiến lão bá tước thực ra cũng không có xấu xí như người ta vẫn nói.

Mặc dù chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của lão bá tước dưới lớp mặt nạ, nhưng chỉ từ góc hàm hơi lạnh lùng có thể thấy được vẻ đẹp trai của lão bá tước khi còn trẻ, cho dù già rồi cũng là người soái khí trung niên, huống chi hiện tại tuổi của hắn cũng không già chút nào.

Tửu Sơ có thể nhìn ra gần đây, lão bá tước tuy bề ngoài luôn tỏ ra bình tĩnh nhưng giấu bên trong là những nôn nóng, bất an. Cậu muốn cho lão bá tước biết rằng bất kể hắn trông như thế nào, cậu đều sẽ yêu hắn.

"!"

Lão bá tước ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Tửu Sơ, có vẻ không tin tưởng lời nói này, nhưng ánh mắt tràn đầy chân thành của chàng trai trẻ khiến lão bá tước có chút do dự, tim đập nhanh hơn.

"Ngài Norman có nghĩ rằng tôi đang nói dối không?"

Chàng trai tóc vàng mắt xanh nghiêng người rất gần, giọng nói nhẹ như lông hồng bên tai khiến tim lão bá tước đập nhanh hơn.

"Không có."

Lão bá tước đáp lại nhưng cũng không dám nhìn vào mắt của Tửu Sơ. Tửu Sơ khóe mắt liễm diễm nhan sắc động lòng người, cậu vươn tay muốn tháo mặt nạ của lão bá tước xuống.

"Bởi vì tôi rất thích nhìn thấy bá tước Norman, cho nên mỗi ngày mới đến tìm ngài. Điều đó không thể chứng minh cho lời nói của tôi sao?"

"!!!"

Lão bá tước theo bản năng mà tránh đi, Tửu Sơ dừng một lúc rồi thu tay lại. Cậu biết đối tượng trừng phạt vẫn còn khúc mắc chưa hoàn toàn cởi bỏ được, nhưng có lẽ có thể thổ lộ.

Thông qua những bức thư trong khoảng thời gian gần đây, Tửu Sơ biết rằng lão bá tước trong lòng đã chấp nhận đoạn tình cảm này, nhưng vẫn còn lo sợ, sợ rằng cậu sẽ bởi vẻ ngoài già nua, xấu xí mà bỏ rời hắn.

Vậy cậu sẽ dùng thời gian để chứng minh mọi thứ cho đối tượng trừng phạt.

"Có phải ngài rất ghét tôi không?"

Tửu Sơ giọng chua xót như thể bị tổn thương bởi lời từ chối của lão bá tước. Cậu cúi đầu trong cô đơn, giống như những người trẻ khác khi bị từ chối lời tỏ tình và rơi vào tâm trạng thấp thỏm, đôi mắt xanh của cậu đầy nước mắt.

Hô hấp của lão bá tước như bị ngưng trệ, hiếm khi mất đi sự bình tĩnh mà người già vốn có, muốn tiến lên lau nước mắt trên mặt Tửu Sơ nhưng lại không dám:

"Không, tôi không có ghét anh."

"Vậy thì ngài có thích tôi không?"

Lão bá tước căng thẳng đến mức cổ họng khô khốc đến mức không thể thốt ra lời, không biết tại sao Tửu Sơ lại đột nhiên hỏi câu này, đầu óc trở nên trống rỗng, chỉ có thể theo bản năng mà trả lời:

"Thích, thích anh. "

Giọng nói rơi xuống, cả thư viện im lặng, lão bá tước rũ mắt xuống sắc mặt tái nhợt, dường như không dám nhìn lại Tửu Sơ.

"Tôi cũng vậy, tôi cũng yêu ngài."

Giọng nói mang theo ý cười của Tửu Sơ đã phá vỡ sự im lặng lúc này.

Lời thú nhận chân thành của chàng trai trẻ đã nâng nhiệt độ cơ thể lạnh lùng của vị bá tước già lên đến mức bỏng rát. Hắn cảm nhận được một thân thể mềm mại tiến đến gần và cho hắn một cái ôm thân mật.

"Tôi rất hạnh phúc."

Lão bá tước ngơ ngác nhìn Tửu Sơ trong lòng, Tửu Sơ ngẩng đầu, trên khuôn mặt hoàn mỹ là nụ cười dịu dàng xinh đẹp.

Họ thực sự ở bên nhau.

Sau khi từ biệt Tửu Sơ, cho đến tận đêm khuya, lão bá tước vẫn như cũ có vẻ rất hoảng hốt. Hắn nhìn bông hồng giấy trên tay, khuôn mặt không mang mặt nạ bỗng đỏ bừng. Ngay cả trong giấc mơ, gương mặt đỏ ửng ấy cũng không có giảm bớt.

*

Ngày thứ hai sau khi xác nhận quan hệ, Tửu Sơ vẫn đến gặp lão bá tước như bình thường, nhưng lần này cậu không mang theo sách, mà là muốn cùng lão bá tước ra ngoài đi dạo.

"Chỉ là ở trong trang viên, tôi muốn biết thêm nhiều chuyện về ngài, không được sao?"

Giọng nói nhẹ nhàng của chàng trai khiến người ta không thể chối từ.

Bàn tay của lão bá tước được chàng trai trẻ nắm lấy, mười ngón tay đan vào nhau, chậm rãi đi vào sâu trong lâu đài.

Có một khu vực cấm của gia tộc, người ngoài không được phép vào, nhưng lão bá tước bây giờ đã sắc lệnh hôn trí hiển nhiên đã quên hết mọi quy tắc.

Mặt hắn bị mặt nạ che lấp, đôi tai đỏ rực, ánh mắt dịu dàng mà nhìn chàng trai bên cạnh, cảm giác hạnh phúc khiến trái tim hắn đổ đổ như bị nhét đầy bông.

Lần đầu tiên được nếm trải hương vị ngọt ngào của tình yêu khiến hắn thậm chí quên đi cả chênh lệch tuổi tác và tuổi già của chính mình. Bây giờ trong mắt hắn chỉ có chàng trai vô cùng xinh đẹp trước mặt.

"Ngài cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy là muốn hôn tôi sao?"

Chàng trai với mái tóc vàng và đôi mắt xanh nói chuyện vẫn luôn thẳng thắn, thẳng thắn đến nỗi lão bá tước cổ hủ cũng không chịu nổi.

Hắn mở to hai mắt, miệng không nói lên lời, bàn tay nắm lấy Tửu Sơ đã hơi đẫm mồ hôi, muốn nói mình không có ý nghĩ xấu xa như vậy, nhưng ánh mắt lại bất giác rơi vào trên môi Tửu Sơ.

Đúng như các quý tộc trẻ tuổi phù phiếm nói lúc đó, Tửu Sơ có đôi môi rất thích hợp để hôn, dưới ánh sáng lấp lánh ánh pha lê, đôi môi căng mọng hồng hào khỏe mạnh.

"..."

Tửu Sơ chú ý tới tầm mắt của lão bá tước, đôi mắt xanh biếc hơi cong lên.

Cậu hiểu rồi, có lẽ là rất muốn hôn. Vì vậy, cậu vươn tay câu lên cổ lão bá tước, hai người càng ngày càng gần. Cuối cùng, Tửu Sơ hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của lão bá tước. Nụ hôn ngây ngô dường như đã làm bùng lên một ngọn lửa đem khuôn mặt của lão bá tước đốt thành đỏ ửng, khuôn mặt vốn tái nhợt cuối cùng cũng có chút pháo hoa.

"Được, tiếp tục đi thôi! Dẫn tôi đi xem bức chân dung gia tộc ngài."

Lão bá tước ánh mắt vẫn còn đang hoảng hốt liền được Tửu Sơ nắm tay dắt đi sâu vào lâu đài.

Chẳng mấy chốc đã đến nơi đặt những bức chân dung của gia tộc, Tửu Sơ nhìn những bức chân dung gia tộc được treo sâu trong lâu đài.

Trên bức tường dọc theo hành lang dài được treo rất nhiều bức chân dung khác nhau, cậu phải mất một lúc mới tìm được bức chân dung của lão bá tước trong góc dưới sự hướng dẫn của hắn.

Đây là bức chân dung tập thể của gia tộc, ngoài đối tượng trừng phạt, còn có một nam một nữ, tất cả đều mặc trang phục lộng lẫy, với vẻ mặt u ám, họ trông như những bóng ma trong hành lang mờ mịt. Đứng bên cạnh đôi nam nữ này là đối tượng trừng phạt lúc khoảng mười tuổi.

Mái tóc được vuốt ngược ra sau để lộ ra vầng trán trơn bóng, ngũ quan tinh xảo, con ngươi đặc biệt đen nhánh, khuôn mặt mập mạp có nét u ám và lãnh đạm, nhưng Tửu Sơn dù nhìn thế nào cũng cảm thấy rất dễ thương.

"Hồi đó ngài thật đáng yêu."

Tửu Sơ thẳng thắn nói ra, sau đó cười tủm tỉm mà nhìn khuôn mặt bình tĩnh vốn có của lão bá tước càng thêm bối rối, vành tai cũng đỏ lên.

“Cảm ơn.”

Lão bá tước đáp lại bằng một giọng từ tính. Hắn có chút xấu hổ, thậm chí bắt đầu tự hỏi tại sao khi đó hắn lại không cười, hiện tại nhìn bức tranh của mình khó tránh khỏi cảm thấy xấu hổ.

Không xa bức chân dung tập thể là bức chân dung của lão bá tước thời trẻ.

Lão bá tước năm 20 tuổi quả nhiên rất khôi ngô tuấn tú, lông mày tuấn mỹ, ngũ quan thâm thúy, mái tóc đen lòa xòa trước trán lộ ra hàng lông mày cao và đôi mắt sâu đặc trưng của người phương Tây. So với những thanh niên quý tộc đang ở trong lâu đài phải đẹp hơn rất nhiều, hoàn toàn xứng là một mỹ nam tử.

Tuy nhiên, Tửu Sơ cảm thấy đối tượng trừng phạt hiện tại so với trong bức tranh càng có khí chất hơn, hơi thở của năm tháng khiến đôi mắt hắn không còn sắc sảo mà trở nên hấp dẫn hơn.

"… Cảm ơn."

Lần này, sau khi nghe Tửu Sơ khen ngợi, lão bá tước dường như trở nên im lặng lạ thường.

Hắn nhìn chính mình năm 20 tuổi không có mang mặt nạ, trên mặt không có dấu hiệu của tuổi già, tuy vẻ mặt cao ngạo nhưng vẫn ảm đạm, nhưng không có vẻ chết chóc như bây giờ. Thời điểm đó cùng với chàng trai xinh đẹp trước mặt quả thực rất xứng đôi.

So với hiện tại, hắn trái ngược hoàn toàn.

Tửu Sơ nhìn lão bá tước trước mặt mình đã lâm vào trầm mặc, dường như lặng lẽ thở dài liền cho hắn một cái ôm ấm áp.

"Cả ngày đừng có cau mày như vậy. Tôi không có nói một câu dối trá. Cho dù ngài còn nhỏ đứng ở trước mặt tôi, tôi hiện tại vẫn sẽ lựa chọn ngài."

“Bởi vì tôi yêu ngài.”

Lời tỏ tình đột ngột của Tửu Sơ hiển nhiên làm cho lão bá tước có chút thất thố, nhìn chàng trai dịu dàng trước mặt, cuối cùng không khỏi xúc động.

Rõ ràng hắn nhiều tuổi hơn, nhưng dường như mỗi lần đều là chàng trai này an ủi hắn.

Lão bá tước gương mặt dịu lại, ánh mắt tràn đầy yêu thương, ôm Tửu Sơ trở lại, hoàn toàn ôm lấy người chàng trai gầy gò trong vòng tay rộng lượng.

“Tôi cũng yêu anh.” Rất yêu.

Đó là lý do tại sao hắn muốn điều tốt nhất cho cậu.

Lão bá tước nhìn lần cuối bức chân dung của chính mình khi còn trẻ, rồi thu lại ánh mắt. Tửu Sơ bất lực mà quơ quơ tay hắn, không muốn để hắn tiếp tục thấy cảnh thương tình nên nhanh chóng nắm tay hắn rời khỏi nơi này.

Mà lão bá tước cũng không nhìn lại, chỉ là cảm xúc có chút trầm xuống, nhưng cũng không có biểu hiện ra. Hắn biết chàng trai mình yêu không muốn nhìn thấy hắn như vậy.

Đây là buổi hẹn hò đầu tiên của họ, lão bá tước không muốn làm cho Tửu Sơ không vui, nên sau đó hắn vẫn cư xử bình thường, như thể bản thân đã quên đi sự chán nản khi nhìn thấy bức chân dung lúc còn trẻ.

Tửu Sơ biết rằng hắn vẫn còn khúc mắc, nhưng đây không phải là chuyện có thể thay đổi trong một sớm một chiều, Tửu Sơ cũng chỉ có thể từ từ.

Buổi hẹn hò rất nhanh kết thúc. Khi màn đêm buông xuống, Tửu Sơ trở về phòng sau khi tạm biệt đối tượng trừng phạt. Cậu lấy ra sổ ghi chép trước đó, mặt lộ vẻ với vẻ trầm tư.

Từ buổi hẹn hò hôm nay cho thấy, mặc cảm tự ti của lão bá tước không bởi vì đã xác định rõ mối quan hệ mà giảm bớt, ngược lại càng che giấu kỹ hơn.

Điều này khiến Tửu Sơ có chút lo lắng rằng lão bá tước sẽ giống trong nguyên tác rơi vào tình trạng ám ảnh quá mức về ngoại hình.

Phàm là mọi thứ có được sẽ luôn phải trả giá. Mặc dù trong nguyên tác không mô tả chi tiết cách lão bá tước có thể cải lão hoàn đồng, nhưng Tửu Sơ vẫn không muốn để cho lão bá tước đi theo con đường cũ.

Cậu không tin là thực sự hắn dùng máu tươi để tắm gội, kiến

thức huyền bí của thế giới này cho cậu biết rằng phương pháp này tuyệt đối không thể thành công.

"..."

Vậy thì khả năng duy nhất là bí mật được cất giấu trong gia tộc của lão bá tước, có lẽ liên quan đến huyết thống bị nguyền rủa.

Tửu Sơ cau mày tiếp tục ghi chép vào sổ tay.

Tốc độ nghiên cứu cần được đẩy nhanh, cần phải làm rõ ngọn nguồn sự tình trước khi cốt truyện đi đến trọng điểm.

Đối diện phòng Tửu Sơ.

Lão bá tước đang ngồi im lặng trước gương, nhìn bản thân già nua xấu trong gương, hắn chợt nhớ đến bức chân dung của mình hồi còn trẻ, đôi mắt rũ xuống có phần giễu cợt. Hắn cười với những ý tưởng bất chợt nảy lên trong đầu mình.

Hắn đang mơ tưởng về việc quay trở lại thời trai trẻ.

Lão bá tước mắt lim dim, hắn vẫn mong ngày mai được cùng chàng trai kia nên duyên, nhưng nỗi lo lắng trong lòng cũng dồn dập hơn.

Tửu Sơ đối với hắn càng tốt thì hắn lại càng lo sợ sẽ có một ngày chàng trai này sẽ chán ghét mà rời bỏ hắn.

"..."

Lão bá tước rầu rĩ sờ sờ mặt, qua cửa sổ nhìn về phía phòng Tửu Sơ, căn phòng hình như đã tắt đèn, có lẽ cậu đã ngủ rồi.

Như thường lệ, sau khi chúc chàng trai yêu quý của mình có một giấc mơ tốt đẹp, lão bá tước rời khỏi chiếc gương có vẻ hơi mệt mỏi, nằm trên giường và bắt mình chìm vào giấc ngủ.

Hắn sẽ gặp Tửu Sơ vào ngày mai, nên không thể đối mặt với Tửu Sơ yêu quý của mình với vẻ mặt già nua và mệt mỏi.

Mặc dù lão bá tước thực sự muốn đi vào giấc ngủ càng sớm càng tốt để trì hoãn sự lão hóa, nhưng đêm nay hắn trằn trọc không thể nào ngủ được. Trong giấc mơ, luôn có một số giọng nói ồn ào vang lên bên tai hắn. Những giọng nói kinh tởm đó hơi giống những thanh niên quý tộc dám theo dõi Tửu Sơ vào ngày hôm kia.

Lão bá tước trong mộng khinh thường những thanh niên quý tộc rỗng tuếch này, có lẽ trong mộng, tâm tình ghen tị cùng chán ghét càng thêm đáng sợ.

Nếu hắn còn trẻ, hắn sẽ không bao giờ giống như những kẻ ngốc này. Lão bá tước đã nói như vậy trong giấc mơ của mình, như thể hắn vẫn không thể quên được bản thân mình khi còn trẻ.

Ngày hôm sau, lão bá tước thức dậy hơi mệt mỏi vì đêm qua hắn ngủ không ngon giấc.

Hắn cau mày chán ghét và quyết định loại bỏ ba ứng cử viên khó chịu đó ngay hôm nay.

Nhưng người quản gia sững sờ khi đối mặt với yêu cầu của lão bá tước, hồi lâu sau ông mới run rẩy trả lời:

"Họ, ừm, có chuyện gì đó đã xảy ra với họ..."

Ba ứng cử viên hình như đã gặp tai nạn vì quậy phá trong trang viên lúc nửa đêm, hiện đã được đưa đến bệnh viện để cấp cứu.

“… Trở về đi.”

Hắn có vẻ không bình thường, phất tay ý bảo quản gia rời đi. Quản gia được đại xá, vội vàng rời đi.

Hôm nay, sắc mặt hắn tái nhợt như người chết, chỉ đứng bên cạnh hắn cũng cảm thấy run rẩy không thể kiểm soát được.

Lão bá tước không để ý đến phản ứng của quản gia, hắn chỉ nhớ lại giấc mơ đêm qua. Không hiểu sao hắn luôn cảm thấy ba ứng cử viên kia gặp tai nạn có gì đó liên quan đến giấc mơ đêm qua của hắn.

Có lẽ là ảo tưởng.

Lão bá tước xoa lông mày một cách thất thần, nhưng ngay sau đó, những mảnh như da chết rơi xuống theo chuyển động.

"..."

Con ngươi đen của lão bá tước đột nhiên co rút lại, kinh ngạc nhìn lòng bàn tay, làn da vốn dĩ tái nhợt lại trở nên rất trắng, thậm chí còn bị nứt ra.

Chuyển ngữ: Kim vô gia cư