“… Mời vào!”
Sau phút cứng đờ ngắn ngủi, lão bá tước nỗ lực duy trì vẻ ngoài bình tĩnh. Lễ nghi quy củ khắc vào tận trong xương làm hắn có thể duy trì được một mặt nghiêm túc, trang nghiêm của mình.
Tuy nhiên chỉ có chính hắn mới biết trái tim trong l*иg ngực đang nhảy đến mức thất lễ.
Hắn trầm mặc mời người thanh niên tóc vàng vào phòng. Giống như trong tưởng tượng làm người khinh thường hôm qua vậy, thanh niên tóc vàng mắt xanh không hề phòng bị mà đến.
Người thanh niên trẻ tuổi kia hơi câu nệ mà ngồi vào ghế sô pha mà hắn hay ngồi để đọc sách. Trong đôi mắt xanh lam tràn đầy ánh sáng thuần tuý, chân thành.
Thiên sứ thuần khiết.
Đúng là như trên tờ giấy viết vậy, cậu lần này đến đây là muốn được vào trong mật thất của thư viện.
Hơn nữa hình như cậu cũng không bị những lời trên thư hồi âm của lão bá tước dọa sợ.
Cho dù cùng hắn đối diện nói chuyện, người thanh niên xinh đẹp đến mức tận cùng này cũng không lộ ra một chút biểu cảm sợ hãi nào, ngược lại còn nở nụ cười đáng yêu, trong âm thanh tràn đầy mong đợi.
Làm cho người khác không nỡ cự tuyệt bất kỳ yêu cầu nào của cậu.
“… Không biết ngài có đồng ý với lời thỉnh cầu của tôi không?”
Thấy lão bá tước mãi vẫn không trả lời, thanh niên tóc vàng mắt xanh có chút thấp thỏm, cảm xúc bất an lan tràn trong đáy mắt xanh thẳm.
Lão bá tước ngơ ngác mà nhìn đôi mắt xanh thẳm thanh triệt của Tửu Sơ. Ngón tay nắm gậy chống nắm chặt lại, ngay lập tức muốn nói đồng ý, trong cổ họng khô khốc lại không phát ra được âm thanh.
Cổ áo hắn che lấp đi hầu kết đang lăn nhẹ một cái không tiếng động. Không biết vì sao, hắn đột nhiên rất chật vật tránh đi tầm mắt của Tửu Sơ.
Bởi vì bây giờ hoàn toàn giống như trong tưởng tượng của lão bá tước trước đó.
Trong ảo tưởng của hắn, thanh niên ngây thơ và yếu ớt này sẽ vì hắn không đáp ứng mà lộ ra biểu cảm như sắp khóc, âm thanh cũng như run rẩy cầu xin.
Thậm chí mà nói, có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu gì đối với cậu đều được, miễn là có thể đi đến mật thất của thư viện… Lão bá tước cảm thấy loại bệnh này của mình quá vô sỉ.
Quả thật giống như bọn quý tộc suốt ngày muốn tìm tình sắc.
Dơ bẩn và ti tiện.
Ở đối diện, Tửu Sơ nhìn ánh mắt lão bá tước tránh đi không nhìn mình, trong ánh mắt màu lam ánh lên một ý cười.
Cậu cong khoé miệng, âm thanh càng thêm mềm mại: “… Chỉ cần ngài có thể đồng ý, bất kể muốn tôi làm gì cũng được.”
Trong căn phòng ánh sáng lờ đờ ái muội này. Âm thanh mềm mại của Tửu Sơ phảng phất như tràn đầy ám chỉ vị tình ái.
Làm lão bá tước còn đang rũ mắt đối diện đột nhiên ngẩng đầu. Giống như chịu phải kinh ngạc vậy, răng gần như cắn chặt, thân thể càng trở nên cứng đờ.
“Bất kể làm cái gì cũng được.” Đôi mắt màu lam xinh đẹp của thanh niên cong lên, giọng nói nhẹ nhàng lặp lại.
Hai tay dựa gần đến ghế sô pha, thanh niên tóc vàng mắt xanh đang thay đổi tư thế ngồi ngay ngắn ban đầu, hơi khom người, tựa hồ muốn thuyết phục ngài bá tước lạnh nhạt này.
Biểu tình kia nghiêm túc mà bức thiết, làm người không tự chủ được mà sản sinh ra một loại ảo giác, chỉ cần nói ra, thanh niên kia thật sự sẽ làm theo vô điều kiện.
Bất kể là cái gì.
Trong nháy mắt, máu chảy ào ạt trong mạch máu trở nên nóng bỏng, đem đại não lão bá tước trở nên choáng váng. Hắn hé miệng thở dốc, đôi mắt đen nhanh hơi trợn to.
Giống như không thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt, không thể tin những ảo tưởng không thật của mình có thể xảy ra trong hiện thực.
Hình ảnh bên trong ảo tưởng,
Trong những hình ảnh ấy, thanh niên tóc vàng sẽ chịu áp bức mà lộ ra biểu tình bất lực. Làn da trắng nõn bị lụa siết chặt tạo ra vết đỏ, vành mắt cũng nóng lên, đọng lại giọt nước mắt…
“…”
Ánh mắt Tửu Sơ đảo qua lỗ tai đỏ ửng của lão bá tước, ý cười trong ánh mắt xanh thẳm gia tăng. Cậu biết lần này đối tượng trừng phạt không chủ động ra tay, như vậy vẫn là cậu chủ động sẽ tốt hơn.
Mà trong khi Tửu Sơ đang muốn rèn sắt khi còn nóng, xác định quan hệ một cách đơn giản ngay trong hôm nay, lão bá tước vẫn im lặng ở đối diện bỗng nhiên lên tiếng: “Tôi đồng ý!”
“Không cần cậu làm cái gì, lát nữa đi tìm quản gia lấy chìa khoá là được.”
Âm thanh trầm thấp từ tính của lão bá tước mềm mại nhưng âm điệu lại lạnh lùng như đuổi người cách mình ngàn dặm.
Gần như trước mắt cũng chỉ là một người hầu chờ được tuyển chọn xa lạ.
Tự mình đánh gãy ảo tưởng sắp trở thành sự thật của chính mình, sắc mặt lão bá tước càng trở nên tái nhợt. Trong ánh đèn tối tăm càng trắng bệch như không có giọt máu nào.
Ngón tay được đeo găng tay nắm chặt lấy đầu gậy chống, ngồi trên ghế, lưng căng chặt như một cây đàn sắp gãy. Dường như muốn tận lực che giấu cảm xúc thật, không dám lộ ra những ý tưởng không đúng kia.
Khoảng cách như bây giờ rất tốt, những ý tưởng dơ bẩn đó đáng nhẽ không nên tồn tại. Nó sẽ huỷ hoại thanh niên kia.
Không biết là do sợ hãi điều gì, lão bá tước đè hết trong lòng tất cả những ảo tưởng vừa rồi. Đôi tai vốn đỏ bừng cũng trở lại màu tái nhợt.
Khóe miệng cũng nghiêm túc mà bắt đầu nói, giống như trở về thành lão bá tước hờ hững ban đầu.
“…”
Tửu Sơ nhìn dáng vẻ này của lão bá tước ánh mắt bất đắc dĩ mà hạ xuống, rồi lại nâng lên, vẫn ôn nhu mà cong lên đôi mắt xanh thẳm kia. Nở nụ cười động lòng người.
“Cảm ơn ngài, ngài thật thẳng thắn.”
Giọng nói thanh niên tóc vàng mềm mại như đường mật, giống như được thỏa mãn một tâm niệm nhỏ mà trở nên vui mừng.
Mà niềm vui này của thanh niên thuần tuý, chân thành như của một đứa trẻ vậy. Vì biểu đạt nội tâm sung sướиɠ của mình mà cho lão bá tước biểu tình lạnh nhạt một cái ôm cảm tạ.
“Thật sự rất cảm ơn ngài!”
Đột nhiên thanh niên tóc vàng tới gần làm lão bá tước mở to mắt, cảm nhận được trong ngực nhiều thêm một thân thể mềm mại. Người thiếu niên mềm mại, tứ chi thon gầy mang theo một mùi hương cơ thể ngào ngạt.
Không giống như bọn quý tộc thời đó lúc nào cũng có mùi nước hoa gay mũi. Hương vị trên người thanh niên cũng thanh vị giống như hoa hồng vậy.
Gương mặt tuyết trắng cũng dán trên mặt nạ lão bá tước. Cũng không cảm thấy tùy tiện, chỉ thấy được sự vui sướиɠ phát ra từ nội tâm của thanh niên.
Nghe được độ ấm do hô hấp bên tai, nhiệt độ cơ thể lão bá tước vốn dĩ lạnh băng trở nên nóng rực.
Đến tận khi thanh niên cảm ơn rồi rời khỏi phòng, lão bá tước vẫn chưa hết ngây người.
Ánh mắt hắn bất động mà ngắm nhìn bàn tay mình, tựa như còn sót lại độ ấm của cái ôm kia vậy.
Ảo tưởng vốn đã bị áp chế đột nhiên không thể khống chế nữa, hiện ra không ngừng trong đại não, hô hấp lão bá tước cũng dần thô nặng.
Không biết qua bao lâu, hắn mới đột nhiên hoàn hồn, sau đó lâm vào trầm mặc thật lâu.
Nhìn qua ghế dựa mà Tửu Sơ ngồi, hắn dường như muốn làm gì đó, nhưng vẫn cố khắc chế mà thu hồi ngón tay sắp chạm tới ghế dựa.
Đứng dậy, hắn ngồi vào bên cạnh bàn làm việc, cầm lấy bông hoa hồng giấy đã làm xong, đôi mắt giấu dưới mặt nạ có chút hoảng hốt.
Hắn nhìn bông hoa hồng tinh xảo này, ngón tay thon dài tái nhợt hơi căng chặt. Tự thở dài vì mình quá yếu đuối, lại như cảm thấy chính mình may mắn khi chưa vượt qua điểm mấu chốt kia.
Lão bá tước biết, thanh niên ngây thơ kia đại khái sẽ không nghĩ ra mình đã rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Cũng không biết rằng trong lòng lão bá tước xấu xí trước mặt cậu có những ý niệm không thể nói ra.
Những ảo tưởng dơ bẩn thối nát đó xuất phát từ một nhân tính ác độc, sẽ chỉ làm người thanh niên không rành thế sự kia không cách nào thoát khỏi vũng bùn, cho nên lão bá tước hy vọng cậu không bao giờ biết.
Hắn hy vọng người thanh niên xinh đẹp, đáng yêu kia có thể vĩnh viễn duy trì một mặt chân thành của mình. Không bị những thứ dơ bẩn, ô trọc đó ô nhiễm.
Bởi vì hắn nhiều tuổi hơn so với thanh niên, hiểu biết quy tắc của thế giới này hơn, hiểu rằng trong một số thời điểm, có chút tình cảm cần phải chôn dưới đáy lòng mới tốt.
Nếu lộ ra mà nói, chỉ là hủy hoại đối phương.
“…”
Đúng vậy, chỉ cần như vậy là tốt rồi, hắn đã cảm thấy hài lòng.
Lão bá tước lặp đi lặp lại điều này ở trong lòng, hết lần này lại lần nữa. Dường như đây là tiếng nói sâu trong nội tâm của hắn.
Chỉ là ngón tay đang cầm hoa hồng giấy kia đang run lên. Dường như có ai đó đang bi thương trong im lặng.
Bóng đêm càng thêm đen, ánh đèn khắp nơi trong lâu đài dần tắt, chỉ còn lâu đài chìm trong hắc ám.
Trong phòng, Tửu Sơ nhìn cửa sổ đối diện bị bức rèm trong phòng che khuất kia, nhẹ nhàng thở ra một tiếng.
Đối tượng trừng phạt ở thế giới này còn khó đối phó hơn so với thế giới trước.
Tuy rằng tuổi lớn hơn ở thế giới trước mà trở nên trưởng thành hơn, cử chỉ, lời nói đều có vẻ trầm ổn, lý trí. Nhưng chính vì quá lý trí mà lâm vào do dự. Bị đủ loại băn khoăn trói buộc, ngược lại không còn sự chiếm hữu tình yêu trắng trợn như thế giới trước. Trở nên nhút nhát, sợ sệt.
Tửu Sơ nhìn ra được ý tưởng không muốn huỷ hoại cậu của lão bá tước.
Rốt cuộc thì một người già hấp hối và một người mới thành niên không lâu ở bên nhau, ai cũng sẽ biết, cuộc sống sau này của người thanh niên sẽ hoàn toàn bị huỷ hoại.
Đối tượng trừng phạt thật sự quá để ý tuổi tác của bọn họ. Là một người lớn tuổi hắn cảm thấy cần phải suy xét đến tương lai của đối phương .
Đối với lão bá tước, chênh lệch tuổi tác của hai người là một vấn đề không thể vượt qua, nếu không thể cởi bỏ khúc mắc, nếu Tửu Sơ có đến trước mặt lão bá tước thông báo, chỉ sợ nhận lại cũng là lời từ chối mà thôi.
Thật là một ông lão bướng bỉnh.
Tửu Sơ nghĩ như thế, lại không tự giác mà nở nụ cười.
Bướng bỉnh giống hệt trước kia.
Tửu Sơ thở dài, cầm chìa khoá lấy được từ chỗ quản gia, ánh mắt ôn hòa.
Không sao cả, thời gian bọn họ có để cởi bỏ khúc mắc còn rất dài.
Hôm sau, bầu trời vẫn xám xịt như cũ, bụi bặm thật nhỏ phiêu du trong không khí làm người hô hấp không thuận.
Lão bá tước đã rời giường từ rất sớm. Sau khi rửa mặt xong, ngồi vào bàn, xem kỹ càng tờ giấy hôm qua mà mình viết, bảo đảm không có chỗ sơ hở nào. Mỗi một chữ đều sạch sẽ tinh tươm, không có chút sai lầm nào mới bỏ qua.
Sắc mặt hôm nay của hắn so với thường ngày càng tái nhợt hơn, nếp nhăn trên mặt càng rõ ràng. Càng ngày càng già nua xấu xí.
Cũng ngày càng gần với cái chết.
Lão bá tước nhìn chính mình trong gương, sau một lúc lâu mới rũ mắt xuống, đeo mặt nạ lên. Sau khi đeo mặt nạ chỉ còn lộ ra nửa dưới khuôn mặt. Hiện ra một cái cằm miễn cưỡng được gọi đoan chính. Coi như là cơ bản hợp với thẩm mỹ người trẻ tuổi thời nay.
“Chủ nhân, mời dùng bữa sáng.”
Quản gia trong lòng run sợ mà điều người hầu mang đồ ăn bữa sáng bừng lên bàn dài. Ông biết tâm tình lão bá tước hôm nay không tốt. Nhất định sẽ không đi nhà ăn dùng cơm, nên đã sai người trực tiếp mang đồ ăn mang tới.
Nhưng mà lão bá tước cũng chẳng ăn uống gì, vẫy vẫy tay ra hiệu cho quản gia lui đi, con ngươi đen nhánh thâm trầm quét qua làm quản gia sợ tới mức run lên một cái. Vội vàng lui xuống.
Cũng chưa dám hỏi dò xem việc đưa chìa khoá hôm qua có phải là lệnh của lão bá tước không.
Quản gia kỳ thật cũng không nghi ngờ gì, rốt cuộc thì với danh tiếng hung hăng, rất ít người dám nói dối việc rất dễ bị phát hiện như lấy chìa khóa mật thất thư viện.
Ông chỉ là không rõ, lão bá tước trước giờ luôn tàn bạo vì sao lại đối xử ôn hoà với người thanh niên tên Angus kia.
Quản gia chỉ có thể suy đoán là do vẻ ngoài của người thanh niên kia làm trái tim băng giá của lão bá tước trở nên ấm áp, đồng thời lại dâng lên chút lo lắng cho Tửu Sơ.
Với tính tình bạo ngược của lão bá tước, nếu mà vạn nhất coi trọng thanh niên kia thì quả thật không tốt.
quản gia không thể không tiếc hận mà nghĩ, có một loại cảm giác ngồi nhìn một đoá hoa xinh đẹp mỹ lệ đến cực điểm cứ thế mà bị tàn phá mà không làm gì được. Nhưng ông cũng không dám nói ra suy nghĩ của mình. Cúi đầu như con chim cút mà lùi khỏi phòng.
Lão bá tước vẫn chưa nhìn thấy suy nghĩ của bọn hạ nhân, hắn cứ nhìn tờ giấy trong tay đến xuất thần.
Đến tận khi hai ngày liền không ăn cơm, thân thể đói đến mức không chịu được mới ăn cơm mặc dù không có mùi vị gì. Sau đó ngồi nghiêm chỉnh trước cái bàn, chờ đợi đến giờ ước định buổi tối.
Thời gian chờ đợi luôn là quá lâu, lão bá tước cảm thấy mình đợi thật lâu, thật lâu mới tới lúc mặt trời lên trên đỉnh đầu, xua tan một chút mây mờ đang chuyển động trên bầu trời.
Hắn cầm lấy tờ giấy và bông hoa hồng, lấy gậy chống rồi đi ra khỏi phòng.
Đi trong hành lang thông suốt bốn phương, lão bá tước nghe thấy một số âm thanh tuỳ tiện của đám người được chọn ở một phía khác. Ba câu nói không đổi tính, dùng những từ dơ bẩn đến cực điểm.
Lão bá tước nhăn chặt mày, hắn bỗng nhiên ý thức được, người thanh niên kia ngày ngày đều bị nhóm người ngu xuẩn nông cạn này vây quanh, những ngôn ngữ dơ bẩn đó không chừng đã làm Tửu Sơ khó chịu từ lâu.
Có lẽ nên tìm một lúc nào đó đuổi hết bọn người này đi.
Lão bá tước đã sớm có ý định này, nhưng làm thế có vẻ quá rõ ràng, nếu chỉ để lại người thiếu niên xinh đẹp này, trong mắt người ngoài giống như là cấm luyến vậy.
Lão bá tước có thể tưởng tượng đến những thứ chơi bời, nhậu nhẹt suốt ngày đó. Trong đầu óc ngập màu hồng phấn của đám giai cấp quý tộc sẽ thu xếp thế nào cho Tửu Sơ, hắn không dám nghĩ đến cảnh tượng Tửu Sơ trở nên xấu xa như thế.
Nghĩ đến đây, lão bá tước chán ghét mà liếc mắt nhìn một đầu hành lang khác có đám quý tộc thanh niên kia. Bước chân nhanh hơn.
Tuy nhiên cũng không phải là không có biện pháp, hắn có thể đuổi đại đa số trong đó, chỉ để lại một nhóm nhỏ là được. Nói như thế, người thanh niên kia sẽ không bị ngoài nghi.
Sẽ không bị coi như là đối tượng bị hắn cấm luyến.
Mà chờ đến trước khi chết, hắn sẽ lập di chúc đem tất cả tài sản đều để lại cho Tửu Sơ. Như vậy, bọn họ sẽ có thêm một tầng quan hệ nữa, sẽ không chỉ đơn giản là bạn qua thư mà còn thân mật hơn, đã thế cũng sẽ không hủy diệt Tửu Sơ.
Cái này đối với lão bá tước đã là ảo tưởng tốt đẹp nhất rồi.
Đi đến bóng tối chỗ gấp khúc hành lang, lão bá tước vẫn như cũ để tờ giấy và bông hoa hồng lên ghế dài.
Sau đó, giống như một thiếu niên ngây thơ mà bồi hồi ngồi trên hành lang chờ đợi người trong lòng. Mãi đến khi nhìn thấy dáng người cao gầy tinh tế phía xa, hắn mới giấu người vào sau cột trụ cầu thang.
Xuất hiện dần trong tầm mắt, mái tóc vàng dài ngang lưng của người thanh niên được búi lỏng ra sau đầu, những sợi tóc hơi loà xoà tôn lên làn da trắng mịn thanh tú của cậu, làm người mê muội không thể rời mắt được.
Thanh niên tóc vàng ngồi trên ghế dài như mọi khi nhìn thấy tờ giấy và hoa hồng. Khuôn Mặt tuyết trắng mang theo nụ cười có một vẻ đẹp thuần túy. Lão bá tước mỗi lần đều sẽ si ngốc mà nhìn thật lâu, lần này cũng không ngoại lệ.
Ánh mắt hắn cẩn thận mà nhìn trộm thanh niên trên ghế dài, đến tận lúc hoàng hôn mới mất mát mà nhìn Tửu Sơ thu dọn đồ đạc rời đi. Cảm thấy thời gian trôi đi quá nhanh, nhanh đến mức hắn cũng không nhận ra.
Bóng dáng Tửu Sơ rất nhanh biến mất khỏi tầm nhìn, lão bá tước che đi sự cô đơn trong mắt, cảm xúc mong chờ mà cầm tờ giấy trên ghế dài lên.
Hắn rất mong đợi hồi âm của thanh niên, mỗi bức thư hồi âm đều được hắn cất giữ cẩn thận. Chờ đến sau này khi không thể tiếp tục mối quan hệ này nữa thì đây là món quà quý giá nhất của hắn.
[Ngày hôm qua tôi đã đi gặp Bá tước Norman đại nhân…]
Trên tờ giấy một lần nữa lại nhắc lại tên của mình, lão bá tước có chút khẩn trương, lòng bàn tay hơi toát mồ hôi, sau một lúc mới đọc tiếp.
Hắn thật sự sợ hãi sẽ đọc được những chữ biểu đạt cảm xúc chán ghét, nhưng cũng không hy vọng thanh niên đơn thuần này cho rằng mình là người tốt.
Có lẽ lão bá tước cũng biết đến cuối cùng là mình muốn nhìn thấy cái gì, nghiêm túc mà đọc nội dung trên tờ giấy.
Đọc đủ loại miêu tả của Tửu Sơ đối vớibBá tước Norman, nói hắn có chút lạnh lùng nhưng trên thực tế lại rất nhiệt tình.
[Cảm giác là một người rất dễ ở chung, cũng không hung dữ như ngài miêu tả, về sau đừng nói bậy về Bá tước Norman như vậy nữa.]
Lão bá tước nhìn những từ ngữ này có chút bối rối, cảm xúc phức tạp nhưng cũng không biết là vui vẻ vì điều gì, có lẽ là vui vẻ, chỉ là hắn không dám thừa nhận.
Sợ rằng một khi thừa nhận thì sẽ không áp chế được ngọn lửa bốc lên trong nội tâm. Không thể khống chế nổi những dục niệm đáng ghê tởm đó.
[Thật mong về sau có thể gặp bá tước đại nhân nhiều hơn.]
Lời nói của thanh niên chỉ là vài dòng trên tờ giấy, lại nóng cháy đến mức có thể hòa tan linh hồn người.
Lão bá tước sờ sờ lỗ tai đang nóng lên của chính mình, trầm mặc xuống, khóe miệng lại hơi cong lên, dường như có chút vui mừng.
Ánh mắt dưới mặt nạ có vẻ ảm đạm, hắn ngồi trên ghế dài, ngón tay xoa xoa lên nếp nhăn của chính mình.
Mặt trời đã khuất phía sau núi bên ngoài trang viên, kéo cái bóng của hắn đổ thật dài trên mặt đất, càng tăng thêm vẻ cô tịch.
Đến mãi khi sắc trời hoàn toàn tối đen, lão bá tước mới đứng dậy rời đi.
Buổi chiều ngày hôm sau.
Vẫn là những lời nói bôi nhọ trên tờ giấy, nhưng có lẽ ngày hôm qua nói chuyện có chút tác dụng nên từ ngữ đã nhẹ nhàng hơn chút, nhưng vẫn nói đi nói lại rằng Bá tước Norman rất ác độc, tốt nhất đừng nên đến gần.
“...” Tửu Sơ cong lên đôi mắt lam xinh đẹp, viết một đoạn trên tờ giấy.
Chờ đến khi mặt trời lặn lần nữa, lão bá tước nhìn bóng dáng Tửu Sơ dần dần biến mất trong tầm mắt, tinh thần có chút sa sút mà đi ra khỏi bóng tối, cầm lấy tờ giấy trên ghế dài.
Vừa muốn đọc hồi âm trên tờ giấy của Tửu Sơ như mọi khi, đồng tử đột nhiên co chặt, giống như nhìn thấy thứ gì thật khó tin.
[Bá tước đại nhân rất tốt, lần đầu tiên có người đối xử tốt với tôi như vậy, tôi nghĩ, tôi có chút thích bá tước đại nhân.]
[Không được nói xấu về bá tước đại nhân như thế, nếu lần sau lại thấy những nội dung như thế, chúng ta không cần liên hệ lại.]
Lão bá tước vốn oan chính ngồi trên ghế dài, nhưng người đàn ông đĩnh đạc trở nên luống cuống tay chân, gậy chống trong tay rơi xuống đất, đôi tai đỏ bừng lên như máu.
Chuyển ngữ: Kim vô gia cư