Chương 36: Hồ sơ vụ án

"Đưa em đến chỗ đó, sau đó chúng ta có thể cùng nhau về nhà."

Tửu Sơ nhìn đối tượng trừng phạt đứng bên cạnh, đưa bàn tay đã được lau sạch chất nhờn nắm lấy bàn tay to lớn và mảnh mai của hắn.

Thân hình cao lớn của đối tượng trừng phạt lúc này có vẻ hơi im lặng và lưỡng lự, nhưng trước yêu cầu của người yêu, hắn vẫn tỏ ra nghe theo.

"Được."

Di Tân cẩn thận nắm lấy lòng bàn tay mềm mại và mỏng manh của người yêu, cùng Tửu Sơ bước vào con tàu du lịch trước mặt.

Trên boong tàu cũng dính đầy máu thịt kỳ lạ không ngừng lớn lên, Tửu Sơ bước từng bước trên mặt sàn dường như đang giẫm lên một loại chất mềm mại nào đó, có cảm giác trơn mượt quái dị.

“Sàn nhà rất trơn.”

Di Tân đang dẫn đường phía trước đột nhiên dừng lại, vẫn vẻ ngượng ngùng, hắn dừng một lát mới dám nói tiếp:

"Để anh cõng em..."

Di Tân nói, có chút xấu hổ mà cúi xuống, dường như cảm thấy mình bị nghi ngờ là lợi dụng Tửu Sơ, nhưng hắn thực sự không muốn Tửu Sơ giẫm lên những miếng thịt đang vặn vẹo này. Nó không chỉ dễ trượt mà còn bẩn nữa.

Bởi vì trong mắt Di Tân, những khối thịt này xem như là một phần chịu ảnh hưởng Di Tâm mà sinh ra, người yêu dẫm lên những khối thịt này cũng giống như dẫm lên Di Tâm.

Mặc dù hắn đã đồng ý với Tửu Sơ rằng sẽ không tranh đấu với Di Tâm nữa, nhưng trước khi hoàn toàn hợp nhất thành một linh hồn, Di Tân vẫn có một chút tâm tư không muốn ai biết. Hắn muốn ở cùng người yêu, muốn thân mật một chút, chỉ có hai người không có ai khác.

“Được thôi.”

Tửu Sơ dường như đã nhìn ra được suy nghĩ của Di Tân, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cong lên, cậu vươn cánh tay về phía Di Tân.

Di Tân nhìn người yêu cười còn đẹp hơn cả hoa đào, nhất thời hơi sững sờ, một lát sau mới định thần lại, vành tai có chút đỏ lên, hắn liền cúi đầu ngồi xổm xuống. Lần này, hắn thực hiện một tư thế cõng người rất chuẩn.

Ngay sau đó, một cơ thể ấm áp áp sát vào lưng hắn, vành tai của Di Tân ngày càng đỏ hơn. Cánh tay rắn chắc của hắn dễ dàng nâng đỡ đôi chân cân đối và thẳng của người yêu, còn lòng bàn tay dường như có thể chạm vào làn da mịn màng sau lớp quần vải.

Sau khi hắn cõng Tửu Sơ trên lưng, toàn bộ trọng tâm của Tửu Sơ càng áp sát vào lưng hắn, khoảng cách giữa hai người dường như thân mật đến mức tuy hai mà một. Da kề da.

"Chúng ta đi thôi, anh biết cô ấy ở đâu phải không?"

Tửu Sơ có tầm nhìn cao hơn sau khi được cõng trên lưng, cậu đặt cằm mình lên vai Di Tân, cọ cọ vào mái tóc ngắn hơi cứng của đối phương.

Sau khi từ cõi chết trở về, tóc của Di Tân đã dài ra một chút, càng dễ dàng cọ hơn.

"Ừm, anh có thể, có thể cảm nhận được."

Di Tân nói chuyện có có hơi lắp bắp, sau khi cõng Tửu Sơ trên lưng, hắn tiếp tục đi về phía trước, mỗi bước đều rất vững vàng, nhưng chỉ có Tửu Sơ biết đối phương hơi thở hơi run rẩy và vành tai đã đỏ bừng.

Hắn có một sự ngây thơ trái ngược với vóc dáng cao lớn của mình.

Tửu Sơ liếc nhìn vành tai đỏ bừng của Di Tân mà cười thầm, cậu luôn cảm thấy rằng sau khi thú nhận mọi chuyện, Di Tân trở nên thẳng thắn hơn, giống với cách thể hiện tình yêu của Di Tâm trước đây. Ánh mắt luôn tràn ngập yêu thương và mỗi khi ngượng ngùng lại mặt đỏ tía tai. Rốt cuộc, bọn họ vẫn chỉ là được tách ra từ một linh hồn.

Di Tâm giống như là con người thật của Di Tân, với tính cách cực đoan, yêu ghét rõ ràng, trong thế giới của "nàng" không bao giờ có chữ thỏa hiệp.

Ở công viên giải trí, những hành động không chút lưu tình gϊếŧ hại lẫn nhau là biểu hiện của du͙© vọиɠ độc chiếm người yêu, cũng là cách biểu hiện tình yêu vụng về của hắn.

So với nhân cách phụ giỏi thể hiện nội tâm của mình, nhân cách chính Di Tân lại vụng về hơn nhiều.

Hắn đã lột bỏ tính cách thật của mình để trở nên lạnh nhạt và thờ ơ, nhưng trong bản chất hắn vẫn có một ham muốn tình yêu và tính chiếm hữu không thể tránh khỏi, đó là lý do tại sao hắn nói dối trong công viên giải trí, sai một ly đi một dặm.

Chẳng qua so với Di Tâm, tình yêu của hắn lý trí hơn, hắn biết thế nào là đủ cho nên ban đầu người dừng tay không gϊếŧ hại lẫn nhau nữa chính là hắn.

Có lẽ sau lần hoán đổi thân xác cuối cùng, Di Tân đã lặng lẽ ẩn mình trong thế giới gương chờ thần chết ập đến, hắn chọn cách buông tay và từ bỏ cơ thể lẽ ra thuộc về mình, chỉ để mọi thứ trở lại như cũ.

Chỉ là hắn không ngờ rằng cuộc chia tay này sẽ là cuộc chia tay cuối cùng.

Tửu Sơ thực sự đều nhìn thấy rõ rành tất cả những điều này. Cũng giống như bây giờ, có lẽ bản thân đối tượng trừng phạt, bọn họ cũng không nhận ra là họ ngày càng trở nên giống nhau hơn.

Di Tân ngày càng trở nên thẳng thắn hơn, ánh mắt cũng không hề giống như trước tê dại, lạnh lùng, chỉ biết chôn chặt mọi cảm xúc trong lòng mà đã học cách bộc lộ cảm xúc thật của mình.

Mà Di Tâm trước kia từng cố chấp, thẳng thắn và hoang tưởng, thì nay cũng đã học cách tự chán ghét bản thân, ghê tởm bản thân và chôn vùi hoàn toàn cảm xúc thật của mình.

Có lẽ "nàng" đã thực sự hiểu rằng không nên có thói chiếm hữu bệnh hoạn và hoang tưởng trong quá khứ, "nàng" đã phải trả giá cho sự cố chấp trong tình yêu ấy bằng sự ra đi mãi mãi của người mình yêu.

Vì vậy, "nàng" đã chọn đến con tàu du lịch này một mình để trả thù, trả thù những người đã gϊếŧ chết người yêu của "nàng".

Tửu Sơ mặt mày hơi xụ xuống, khẽ thở dài. Cậu chỉ mong sau khi trở về thân thể, bọn họ có thể từ từ khôi phục trở thành đối tượng trừng phạt thực sự hoàn chỉnh.

"Ahh-"

Một tiếng hét chói tai đột ngột vang lên đánh thức Tửu Sơ khỏi dòng suy nghĩ, cậu ngẩng đầu lên, đặt cằm lên mái tóc xù của Di Tân có chút tò mò mà nhìn qua.

Đó là một sinh vật hình người đang từ từ bò trên mặt đất, phát ra tiếng thét chói tai đầy bi thương, chỉ là những nếp nhăn trên người càng ngày càng nhiều, âm thanh càng ngày càng nhỏ.

"Cứu... Cứu tôi..."

Sinh vật hình người nói như vậy, dường như không còn nhìn thấy đường đi, chỉ cảm giác được cách đó không xa có người đang nhìn mình, vì vậy liền vươn tay ra hướng Di Tân và Tửu Sơ cầu cứu.

Hai cánh tay bao phủ bởi những lớp da nhăn nheo, giống như da chùng do mất mỡ nhanh chóng do tuổi già cực độ, nhưng nếu là người bình thường già đến mức độ này thì đã sớm chết rồi.

"Chúng ta tiếp tục đi đi."

Tửu Sơ quét qua mặt nạ con thỏ trên mặt sinh vật hình người kia, bình tĩnh nói.

Di Tân ngoan ngoãn nghe lời nâng bước chân tránh sinh vật hình người trên hành lang và tiếp tục đi về phía sau của con tàu du lịch. Chỉ là nơi mà Tửu Sơ không thể nhìn thấy, con ngươi đen nhánh của hắn đang đối diện với đôi mắt của sinh vật hình người khó khăn mở ra từ dưới nếp uốn mí mắt, đôi mắt âm trầm và đáng sợ giống như đôi mắt đã từng xuất hiện trên trần nhà tế lễ cách đây không lâu.

Có lẽ so với ánh mắt đó, cảm xúc trong con ngươi đen kịt trước mặt được kiềm chế hơn, nhưng oán hận và hận thù sẽ chỉ càng sâu hơn. Cùng là một linh hồn, tình yêu của họ dành cho Tửu Sơ thân yêu của họ là như nhau, và sự thù hận của họ cũng vậy.

Đang ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mặt, sinh vật hình người đột nhiên mở to mắt kinh ngạc vì anh ta nhận ra, nhận ra đôi mắt của chủ nhân.

Đó là vị Thần thống khổ mà anh ta hết lòng tôn thờ - Cosmos, đôi mắt biết hưởng thụ sự đau khổ của người khác và cảm thấy hạnh phúc về điều đó sẽ không phải là giả.

Sinh vật hình người cổ họng nghẹn ngào đột nhiên không còn phát ra được âm thanh, nhưng anh ta vẫn vươn tay như cầu nguyện, muốn cầu xin sự tha thứ từ bóng dáng cao lớn đang dần đi xa. Nhưng trả lời anh ta lại là tốc độ lão hóa ngày càng nhanh hơn, anh ta sẽ phải trả giá gấp trăm lần cho những hành động xấu xa của mình trong nhiều năm qua, sống không bằng chết, sau này sẽ phải sống như quái vật.

"Còn bao lâu nữa?"

Nhìn hành lang dài vô tận trước mặt, Tửu Sơ có chút nhàm chán mà vươn tay vuốt ve gò má lạnh lẽo của Di Tân, dùng đầu ngón tay thật nhẹ nhàng miêu ta lại những đường nét trên khuôn mặt rắn rỏi của hắn. Tựa như một mảnh lông hồng vuốt nhẹ.

Nhiệt độ cơ thể của đối tượng trừng phạt lúc nào cũng rất thấp, so với người thường thì lạnh nhạt một cách bất thường, điều này khiến anh ta có vẻ rất lạnh lùng và tàn nhẫn.

Nhưng trên thực tế, một chút trêu chọc sẽ khiến nhiệt độ tăng cao.

"!!!"

Sau khi cảm nhận được cử động của người yêu trên mặt, Di Tân vô thức siết chặt lòng bàn tay đang đặt dưới chân của Tửu Sơ , sau khi bị kí©h thí©ɧ bởi sự đυ.ng chạm mềm mại, hắn có chút bất ngờ mà cả người cứng lại, chỉ có thể để Tửu Sơ tùy ý chạm vào mặt mình.

Ngón tay của người yêu ấm áp giống như ngọn lửa thiêu đốt đầu óc hắn khiến hắn choáng váng.

Tửu Sơ đặt tay lên gò má hơi nóng của Di Tân một cách hài lòng, ngước mắt lên quan sát xung quanh.

Con tàu du lịch này rất lớn, có mười hai tầng cabin. Trang trí bên trong rất tinh xảo và lộng lẫy, cho dù đều bị máu thịt mọc ra bao trùm nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy những bức tranh và đèn chùm màu rực rỡ, thảm đỏ rực rỡ trải dài đến tận cuối hành lang.

“… Còn năm tầng.”

Di Tân mặt nóng bừng, có chút mất tự nhiên mà trả lời câu hỏi của người yêu.

Bây giờ toàn bộ con tàu du lịch đã được bao bọc bằng xương bằng thịt, thang máy đương nhiên không hoạt động, họ chỉ có thể đi cầu thang bộ, cho dù tốc độ của Di Tân không chậm thì cũng phải mất một khoảng thời gian nữa mới đến được trung tâm con tàu nơi Di Tâm đang ở.

“Được rồi, vậy hãy đánh thức em khi anh tìm được Di Tâm.”

Nói xong, Tửu Sơ tựa đầu vào cổ của hắn, nhắm mắt lại dưỡng thần như là chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.

Sau khi nhận ra tiếng thở đều đều của người yêu, Di Tân cẩn thận đi chậm lại, nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của Tửu Sơ, đôi mắt của hắn tràn đầy tình yêu mềm mại.

Sột soạt, sột soạt —

Mà sau khi Di Tân đã đi xa, trong vách tường dường như có tiếng nói thầm thì quái dị vang lên, trên bức tường một nhãn cầu thịt từ từ mở ra. Nó nhìn bóng lưng của Di Tân và Tửu Sơ ở phía xa, dường như sững sờ một hồi lâu.

Tí tách, tí tách — Rất nhiều chất dịch đỏ rỉ ra từ các bức tường bằng thịt và máu, chói như máu người, lại giống như ai đó đang khóc thầm.

Người sống sót trên du thuyền đi qua hành lang này đều thắc mắc tại sao chỗ này lại có máu chảy ra.

Nhưng ngay sau đó, anh ta nghe thấy bên tai có tiếng sột soạt kỳ lạ, kinh hãi ngẩng đầu lên thì thấy những tròng mắt màu thịt bắt đầu mọc khắp hành lang, mỗi cái đều có con ngươi đen tối đáng sợ. Giống như con mắt tế phẩm của bọn họ trong đại sảnh hiến tế vừa rồi, nó có hình dáng đáng sợ và méo mó khiến con người không khỏi rùng mình rét run.

Nhưng khác ở chỗ, đôi mắt lúc này không còn mang màu oán hận khiến con người rợn tóc ngáy nữa mà chứa đầy nỗi đau mà con người chỉ cần nhìn thoáng qua cũng sẽ ruột gan đứt từng khúc.

Đau đớn đến nỗi những giọt nước mắt như máu không ngừng chảy ra từ từng khóe mắt, đem hành lang, vách tường và cả trần nhà đều ngâm trong một thứ chất lỏng khiến nó càng trở nên lầy lội hơn.

Tuy nhiên, cho dù rất đau, nhưng đôi mắt này lại trầm mặc không hề phát ra một tiếng động, giống như sợ thu hút sự chú ý của ai đó khiến họ càng thêm thảm hại.

"Wooo..."

Người sống sót không tự khống chế được mà quỳ rạp xuống đất, ngây người nhìn vào đôi mắt đang không ngừng chớp chớp kia, không thể kiểm soát mà phát ra tiếng khóc nức nở, khóc đến mức đau đớn muốn chết đi.

"Wooo-"

Anh ta khóc đến suýt ngất đi, không biết qua bao lâu mới được người bạn tìm được đánh thức.

"Này! Này! Anh bị sao vậy?" Người bạn đồng hành tỏ vẻ lo lắng. Người sống sót ôm chặt trái tim vẫn còn nhói đau và nghẹn ngào:

"Tôi đau quá… Nhưng không hiểu sao tôi lại đau đến thế..."

Loại cảm xúc phi lý này khiến anh ta tuyệt vọng đến mức muốn tự tử để chấm dứt nỗi đau vượt quá giới hạn chịu đựng của con người, nhưng anh ta lại yếu đến mức không thể cử động được.

"Đừng nhìn vào những đôi mắt đó..."

Người sống sót dùng chút sức lực cuối cùng để thuyết phục người bạn đồng hành của mình, nhưng người bạn đồng hành chỉ lộ ra vẻ bối rối:

"Mắt gì?"

Sau khi nghe câu trả lời của người bạn đồng hành, người sống sót ngước mắt lên, phát hiện ra rằng hành lang đã trở lại như cũ từ lâu, những bức tường và trần nhà đầy bùn cũng đã trở lại hình dạng ban đầu.

Chỉ có những chất nhầy vẫn còn bám dính trên tường, trên máu thịt đang sinh sôi kia vẫn còn mơ hồ lưu lại dấu vết đã từng mở mắt.

"Đi rồi..."

Người sống sót lẩm bẩm một mình.

Giống như có người lén lút trốn trong góc mà khóc, sau khi rời đi liền xóa sạch dấu vết khóc, chỉ vì cảm thấy không nên để bất kỳ ai chú ý tới.

Đặc biệt, "nàng" không nên bị người yêu nhìn thấy với vẻ ngoài xấu xí và bẩn thỉu như vậy.

*

"Còn chưa tới nữa à?"

Tửu Sơ chợp mắt một lúc rồi mở mắt, nhìn bức tường còn dính đầy máu thịt, liền hỏi câu này.

Phải nói rằng đối tượng trừng phạt bước đi rất vững vàng, trên mặt đất phủ đầy da thịt vặn vẹo cũng không có bị xóc nảy, ngủ ở trên tấm lưng vạm vỡ của hắn cảm giác cũng không tồi, Tửu Sơ vốn định chỉ nhắm mắt dưỡng thần một lát nhưng không ngờ lại thực sự ngủ say.

Trong giấc mơ, cậu dường như nghe thấy tiếng ai đó đang khóc.

Giống như Di Tâm đang khóc, khóc một cách nức nở đến đáng thương.

"... Xin lỗi, em ấy ở đây, đang di chuyển."

Di Tân nói lời xin lỗi, hắn nhận thấy rằng Di Tâm dường như không muốn gặp họ, vì sự tương đồng trong cảm xúc của hai người, Di Tâm có thể cảm thấy rằng hắn đang tìm kiếm mình, vì vậy "nàng" bắt đầu di chuyển vị trí của mình.

"Ừm."

Nghe vậy, đôi mắt hoa đào hẹp dài của Tửu Sơ hơi hơi cong lên, thưa, tủm tỉm mà trả lời:

"Không cần xin lỗi, chỉ cần giúp em nói với cô ấy một tiếng, cho cô ấy một phút đồng hồ xuất hiện trước mặt em."

"Nếu không, tự gánh lấy hậu."

“… Được rồi, được rồi.”

Mặc dù người yêu đang cười, nhưng dường như Di Tân có thể nhìn thấy nụ cười này có chút không ổn, vì vậy hắn không thể không lo lắng và đáp lại một cách thận trọng.

Đầu kia của con tàu.

Ở một hành lang khác, không biết từ khi nào đã mọc đầy những đôi mắt đầy máu thịt, trên đó chảy ra rất nhiều chất lỏng đỏ tươi, tròng mắt chớp động chớp động tràn đầy đau đớn cùng tuyệt vọng.

Chỉ là so với lúc trước, lúc này con ngươi phát ra một tiếng kêu khe khẽ, giống như áp lực bị kìm nén tới cực hạn không thể khống được nữa mà phát ra. Nhưng không quá ồn ào.

Không biết mình đã khóc bao lâu chỉ biết cả tấm thảm bị chất lỏng tràn ra ngâm đến biến dạng.

Những người sống sót trốn trong các cabin gần đó tái mặt và lắng nghe những âm thanh sột soạt kỳ lạ bên tai, những tiếng khóc thút thít khiến người ta da đầu tê dại, đại não đều sắp nứt toạc ra.

"Chết chắc rồi, woooo-"

"Chúng ta xong đời rồi..."

Những người sống sót bi quan mà khóc lên, như thể họ bị cảm xúc trong tiếng khóc lây nhiễm, hoàn toàn không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình, càng nghĩ càng tuyệt vọng, hận không thể tìm được cách tự sát.

May mắn thay, vẫn còn một số người sống sót đầy quyết tâm đang cố gắng vực dậy tinh thần, tuy có chút bi quan nhưng họ vẫn kiên quyết:

"Cố lên, bây giờ chúng ta có thể vẫn còn cơ hội lao ra ngoài. Nếu cứ nghe tiếp âm thanh này chỉ sợ chúng ta sẽ thực sự xong đời!"

Vừa nói, người đó vừa dẫn đầu lao ra ngoài, những người sống sót phía sau chần chừ một lúc rồi nghiến răng nghiến lợi mà lao ra ngay mà càng thần kỳ chính là khi họ đi ra ngoài thì âm thanh đó đột nhiên biến mất.

Họ ngạc nhiên nhìn người bạn đồng hành dẫn đầu, nhưng chỉ thấy đôi mắt vô hồn của người bạn đồng hành. Cô đã thực sự mờ mịt. Khoảnh khắc cô bước ra và nhìn vào đôi mắt có hình thù đáng sợ đó, cảm thấy mình như muốn phát điên lên. Nhưng ai biết được ngay giây tiếp theo, những tròng mắt đó bỗng run lên như thể nghe thấy một điều gì đó khó tin.

Không thể giải thích được, cô cảm thấy những tròng mắt đang sợ hãi điều gì đó, vì vậy một vài nhãn cầu nhanh chóng chuyển động đến mức suýt rơi khỏi tường.

Một bên dịch thể đỏ như máu đang chảy, một bên chớp mắt khụt khịt thật giống như một đứa trẻ đang thất thần vì gây ra họa, bộ dáng hoảng hoạn không biết làm thế nào để bù lại.

Nhưng làm sao có thể như vậy được? Cô không thể tin được rằng cô tưởng tượng đôi mắt kỳ quái và đáng sợ trước mắt này lại mỏng manh như vậy... Đơn giản là thật nực cười. Nhưng không hiểu sao cô lại tự nhủ như vậy.

Như thể đang theo dõi một điều gì đó mà con người không nên biết, cô ôm đầu đau đớn và không thể suy nghĩ được nữa, sau khi ngất đi, cô đã được những người bạn đồng hành của mình khiêng đi. Cô cũng hoàn toàn quên mất những gì mình vừa nhìn thấy.

*

Sột soạt, sột soạt —

Có tiếng thì thào kỳ lạ từ đâu đó xa xa truyền đến, Tửu Sơ nâng mắt lên, liền thấy một dư ảnh màu máu từ từ xuất hiện trên bức tường trước mặt, nổi lên từ lớp thịt đỏ như máu bao phủ bức tường.

Sau khi tách ra khỏi bùn đất máu thịt, dư ảnh đột nhiên hiện ra có chút nhát gan, "nàng" rụt rè cúi đầu, nước mắt máu có tính ăn mòn cao lặng lẽ trượt xuống cằm, khiến bộ dáng vốn đã bị tàn phá càng trở nên thê thảm không nỡ nhìn.

"..."

Tửu Sơ bình tĩnh nhìn dư ảnh không nói lời nào.

Dư ảnh toàn thân run lên, "nàng" như biết bộ dạng hiện tại xấu xí, khác xa một trời một vực so với bộ dạng tuấn mỹ của Tửu Sơ, vì vậy "nàng" vùi mặt vào lòng bàn tay đẫm máu, che đi khuôn mặt không có da bao phủ.

"Nàng" không dám ngẩng đầu lên cũng không dám nhìn người yêu trước mặt, trong lúc yên tĩnh trầm mặc này lại càng trở nên hoang mang không biết phải nói gì.

Cuối cùng, "nàng" chỉ có thể dùng giọng nói khàn khàn khô khan nói ra câu đầu tiên khi được gặp lại người yêu đã mất:

"Em xin lỗi, em thực sự xin lỗi..."

"Tất cả là lỗi… của em."

Những lời này dường như đã được luyện tập không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn có chút lúng túng, "nàng" chỉ có thể đau khổ mà mấp máy môi, ánh mắt càng trở nên tĩnh mịch. Có lẽ đây là lần cuối cùng "nàng" nhìn thấy người yêu của mình.

Đáng lẽ "nàng" không bao giờ nên xuất hiện ở đây, "nàng" là người thừa, mà đã dư thừa thì nên biến mất, nhưng "nàng" lại vì một chút mê luyến không nên có mà chần chừ không chịu biến mất.

"Em làm anh rất tức giận."

Tửu Sơ đột nhiên mở miệng, ngón tay của Di Tâm ôm lấy khuôn mặt đau khổ mà siết chặt, chất lỏng màu đỏ như máu chảy ra càng nhiều, "nàng" không biết làm thế nào để bù đắp lỗi lầm của mình. Đặc biệt là dưới sức nặng của tội lỗi, "nàng" đã phạm phải tội lỗi này đến tội lỗi khác.

"Nàng" quả thực là một con quái vật không thể tha thứ, và lẽ ra không nên tồn tại ngay từ đầu.

"Vậy để trừng phạt em, nhanh đến ôm anh một cái."

Tửu Sơ cong đôi mắt hoa đào dài và hẹp, ở hành hang dưới ánh đèn chói lọi càng khiến người ta động lòng, Tửu Sơ đưa tay chạm vào dư ảnh không có bóng dáng.

Nó dường như không phải là một thực thể, nó chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được một cái chạm lạ qua một lớp màng mỏng.

Nhưng Tửu Sơ vẫn tiến lên một bước, ôm lấy thân hình đẫm máu.

“Nếu em không chịu ôm lại coi như là không tính.”

Tửu Sơ nhẹ giọng nói, giống như những gì Di Tâm tưởng tượng trong giấc mộng ngây thơ nhất.

"Nàng" ngơ ngác nhìn người yêu đang ôm mình, trên gương mặt trắng như tuyết không hiện lên chút chán ghét, cũng không có chút oán hận nào. Trước sau vẫn luôn ôn nhu lưu luyến và cực kỳ xinh đẹp. Giống như vẻ mặt mà "nàng" vừa thấy khi đối mặt với Di Tân.

Đại não Di Tâm trống rỗng, "nàng" vô thức làm theo những gì Tửu Sơ nói, cúi xuống, đem người yêu gắt gao ôm vào trong l*иg ngực.

Vòng tay ấm áp ấy giống như trong vô số ký ức của "nàng" mê luyến, sâu đậm, khó có thể quên.

Tí tách, tí tách - giọt nước mắt trên má Di Tâm không còn đỏ như máu, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, không tiếng động mà khóc thút thít, suýt chút nữa làm cổ áo Tửu Sơ ướt đẫm.

“Được, được rồi, đừng khóc nữa.”

Tửu Sơ bất lực bởi cảm giác kỳ lạ khi bị ôm một gắt gao như vậy, cảm giác như đang ôm một cục kẹo bông gòn bên ngoài bọc một lớp plastic vậy. Cảm giác rất lạ.

Cậu cũng không ghét nó.

Tửu Sơ nhìn những giọt nước mắt không ngừng rơi từ đôi con ngươi đen của Di Tâm, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của cậu cong lên, cậu nghĩ như vậy.

Chuyển ngữ: Kim vô gia cư