Chương 33: Hồ sơ vụ án

Chuyển ngữ: Kim vô gia cư

Trên bầu trời của thành phố, các vết nứt vẫn đang từ từ mở rộng. Kể từ khi vết nứt xuất hiện, chính phủ Lam Tinh đã tìm mọi cách để giải quyết, nhưng cho đến một tuần sau khi vết nứt xuất hiện vẫn chưa có giải pháp thiết thực, chỉ có thể nắm bắt mọi cơ hội và nỗ lực cuối cùng vì tương lai của nhân loại.

"Câu lạc bộ Thập Trưởng Lão chết tiệt kia! Nếu không phải bọn họ làm loạn, làm sao chúng ta lại trở nên như thế này!"

Nằm trong khu rừng nghỉ dưỡng ở ngoại ô thành phố, trong căn cứ ngầm được canh phòng cẩn mật, trong phòng họp của căn cứ đang diễn ra một cuộc họp đầy nôn nóng và bất an.

Những người quản lý bên cạnh bàn dài đều cau mày, mắng chửi thủ phạm gây ra tất cả những chuyện này:

"Nếu nói như vậy, tôi nên bắn tất cả những kẻ mất trí đó!"

"Được rồi! Bây giờ không phải là lúc đấu đá nội bộ. Họ nói rằng họ có cách để trấn an thần linh và chuẩn bị tổ chức lễ tế thần trên con tàu du lịch ngoài khơi. Dù không biết có hiệu quả không nhưng tạm thời không thể động đến bọn chúng trong lúc này! "

Người đứng đầu căn cứ, Ross cau mày, ngăn cản sự ầm ĩ của các đồng nghiệp, cũng không trực tiếp nói rằng bọn họ căn bản cũng không có cách đối phó với Câu lạc bộ Thập Trưởng Lão.

Khi những vết nứt kỳ lạ ngày càng lớn hơn, tất cả những người trong Lam tinh đều trở nên rất kỳ quái, trạng thái tinh thần của họ đang trên đà phát điên, rất nhiều người bắt đầu tin tưởng vào Cosmos.

Câu lạc bộ Thập Trưởng Lão có phạm vi ảnh hưởng rất lớn, hiện tại gần như đứng trên chế độ chính quyền thế giới, không ai có thể làm gì bọn họ.

Hắn chỉ có thể hy vọng rằng họ thực sự có cách để cứu nhân loại, mặc dù thảm họa này ban đầu là do bọn họ hiến tế lung tung.

Không ai có thể nghĩ rằng Thần thực sự tồn tại, nếu không, nhóm kẻ không coi trọng mạng sống của con người này đã bị chặn đứng từ lâu.

Ross nghĩ đến điều này, trong lòng cũng có chút bất lực cùng phẫn hận, nhưng hiện tại không phải là lúc cân nhắc những thứ này, bọn họ gặp mặt là để thảo luận về lễ hiến tế sắp tới.

Dùng đau khổ của con người để hiến tế cho Cosmos ngăn chặn ngày tận thế này.

"Tôi đã mời một nhà tiên tri từ giáo phái của Kate. Người ta nói rằng bà ấy có thể dự đoán tương lai và phát hiện những điều về Thần".

"Có lẽ bà ấy có thể giúp chúng ta."

Vừa nói, Ross vừa giới thiệu bà lão đang ngồi bên cạnh mình với mọi người.

Đây là một bà lão trùm khăn đen che mặt, đôi mắt của bà dường như đã lâu không nhìn thấy, chỉ có màu trắng đυ.c, nhưng dường như bà có thể cảm nhận được điều gì đó, giọng nói rất chậm và đều đặn.

"Ta có thể nghe thấy tiếng Thần đang khóc..."

Nói rồi bà chỉ vào đàn tế sau bức tường kính của phòng họp. Đó là thứ quan trọng nhất trong căn cứ này, một đàn tế để tế Thần Sáng tạo.

Người đứng đầu căn cứ Ross cau mày nhìn theo ngón tay của bà lão nhìn về phía đàn tế sau tấm kính đặc biệt, trong mắt hiện lên một chiếc máy ghi âm đang phát nhạc trên bệ thờ, thấp thoáng một bóng người đẫm máu.

Hình bóng đó giống như dư ảnh của một cuộn băng bị đứt trong một bộ phim cổ trang, trong võng mạc con người chỉ còn lại một bóng dáng mờ mờ, đứt quãng lập lòe, không thể nhìn rõ toàn cảnh.

Nhưng có thể nhìn ra được đây là một sinh vật giống hình người, thân hình cực kỳ cao lớn, đang đứng trước máy ghi âm cúi đầu và im lặng nhìn cái gì đó.

Nó dường như là một ảo ảnh, mang lại một điềm báo cực kỳ xấu.

Đây là hiện tượng bất thường xảy ra vào mỗi buổi chiều xung quanh đàn tế, tuy nhìn có vẻ rất kỳ lạ nhưng thực chất, bóng đen này dường như không gây hại gì cho những người xung quanh, chỉ biết mỗi ngày đứng bên cạnh máy ghi âm, có lẽ là rất si mê với âm nhạc phát ra không ngừng kia.

Họ đang phát các bài hát của Tửu Sơ - một ngôi sao ca nhạc đã bùng nổ vài tháng trước.

Ban đầu, chỉ có người vô ý phát nhạc Tửu Sơ trong căn cứ, nhưng sau đó một số nhà nghiên cứu phát hiện ra rằng bất cứ khi nào tiếng hát vang lên, sẽ có những dao động từ trường kỳ lạ gần đàn tế, các vết nứt trên bầu trời sẽ mở rộng với tốc độ chậm hơn bằng mắt thường không thể thấy được.

Căn cứ lần này rất kích động, tưởng rằng đã tìm được cách ngăn chặn tận thế, liền huy động toàn bộ lực lượng tìm ca sĩ Tửu Sơ kia, nhưng không ai biết Tửu Sơ đang ở đâu, công ty quản lý cũng không có tung tích của cậu, cậu đã mất tích mấy ngày rồi.

Hy vọng tan biến chắc chắn là đả kích lớn không thể nghi ngờ, căn cứ chỉ có thể tìm cách khác để mua album trực tuyến có thể làm chậm sự mở rộng của vết nứt.

Lúc này mới làm tốc độ mở rộng vô hạn của vết nứt từ khi xuất hiện đã chậm dần, đem ngày tận thế được trì hoãn đến thời gian một tháng sau.

Nhưng mỗi album chỉ hiệu quả trong vài lần hoạt động đầu tiên.

Ngày nay, tất cả các album đều đã hết sạch, tốc độ mở rộng vết nứt cũng dần không thể kiểm soát, không ai biết khi nào thì vết nứt sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.

"Chiều mai sẽ đến lễ. Bọn họ đều là người bình thường đi nghỉ lễ, đảm bảo hoàn toàn không biết chuyện tế lễ..."

Điều này sẽ làm cho nỗi đau của sự hy sinh trở nên thật hơn. Đó là biện pháp giải quyết họ nghĩ ra sau khi album mất đi hiệu lực.

Ross nói điều này với bà lão, muốn nghe ý kiến của bà lão.

Tuy nhiên, bà lão vẫn chỉ tay về phía bàn thờ đối diện, vẻ mặt có chút không đúng.

"Không… Giọng nói của Thần đã thay đổi... Các người không phát hiện ra sao? Hình bóng của Thần ngày càng trở nên vững chắc hơn."

Giọng bà lão có chút sợ hãi, rõ ràng bà bị mù, nhưng dường như bà có thể nhìn thấy mọi thứ trên đàn tế đối diện.

Điều này khiến tất cả mọi người sững sờ mà đưa mắt nhìn về phía tế đàn, lúc này mới phát hiện dường như so với tàn ảnh mơ hồ lúc ban đầu hiện tại đã biến thành một thân thể rắn chắc.

Zizi——

Đèn trong căn cứ nhấp nháy trong chốc lát, việc này hoàn toàn không thể xảy ra được, căn cứ sử dụng chính là nguồn điện quân dụng, sẽ không có gián đoạn như vậy.

Woohoo-

Woo woo -

Tiếng khóc của ai đó văng vẳng bên tai, sắc mặt mọi người thay đổi rất nhiều khi nghe thấy tiếng khóc, hai mắt trợn tròn kinh hãi, nhìn thấy dư ảnh trên bàn thờ đột nhiên thay đổi trở nên rõ ràng hơn rất nhiều sau khi bà lão nói.

Nó rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy trên thân ảnh kia nhưng kết cấu cơ bắp hoa văn đỏ như máu. Mặc dù nó có tứ chi giống con người và thân hình cao lớn đáng sợ, nhưng dư ảnh kỳ lạ này thực sự được bao phủ bởi các kết cấu màu máu trên khắp cơ thể, nhuộm đỏ bộ quần áo rách rưới dường như đã bị ngọn lửa thiêu rụi.

Nó giống như một con người bị lột bỏ từng mảng da bên ngoài, để lộ bên ngoài làn da nhợt nhạt lốm đốm không đều màu cùng với đường gân tơ máu đan xen.

"Đây là…"

Ross mở to hai mắt nhìn bóng người đang đứng bên cạnh máy ghi âm im lặng lắng nghe đột nhiên khom người xuống, lòng bàn tay không da che lấy khuôn mặt, tấm lưng đưa về phía mọi người hơi run run như thể đang khóc.

Hắn phát ra một tiếng rêи ɾỉ kinh hãi dường như đầy đau khổ, những giọt nước mắt đỏ như máu rơi trên sàn, như thể những chất hóa học ăn mòn đáng sợ đã đốt cháy mặt đất thành một cái lỗ sâu.

[Wuuu —— tất cả đều là——]

[Lỗi của em.]

Dường như hàng ngàn giọng nói của con người hòa vào nhau, âm thanh của sự đau thương và tang khóc khiến những ai nghe thấy âm thanh này đều đầu óc hỗn loạn, trống rỗng.

"Mau nhắm mắt lại! Đừng nhìn nữa! Ngài để ý đến chúng ta!"

Giọng của bà lão nghẹn ngào, khàn khàn ra lệnh cho những người xung quanh.

Ross theo bản năng nhắm mắt lại không dám nhìn, mặt khác có những người khác không kịp nhắm mắt lại ngây người không cách nào mà rời tầm mắt đi chỗ khác được.

Nhìn thấy thân hình còng queo đó, bóng dáng cao lớn dường như vô cùng yếu ớt kia từ từ quay lại, khuôn mặt bị che lấp bởi đôi bàn tay lộ ra giữa các khe hở của ngón tay là một nhãn cầu rỗng và tối đen

Đôi con ngươi sâu thẳm và đáng sợ nhìn chằm chằm vào con người vẫn đang nhìn thẳng vào mình, như ẩn chứa vô vàn oán độc và hận thù không thể giải thích.

Vài người vì sợ hãi mà hai mắt mở to, cả người run rẩy, nhưng họ không có cách nào rời tầm mắt đi được, đại não của họ đang trên bờ vực sụp đổ, bên tai vang lên những tạp âm quái dị, thế nhưng họ không hiểu được cảm xúc trong mắt của dư ảnh kia.

Những oán hận và căm ghét đó không hướng về họ, mà hướng về chính Ngài. Ngài thực sự oán hận chính mình, thống khổ đến mức cứ khóc thút thít không ngừng dù chỉ một khắc.

Sự oán hận này biến những giọt nước mắt đỏ như máu hóa thành dung nham nóng chảy từ hốc mắt trượt xuống, chảy dọc theo lòng bàn tay và cánh tay, làn da tái nhợt đang hồi phục xung quanh đều bị ăn mòn hầu như không còn gì nữa.

Dư ảnh cũng khẽ run lên như sợ đau, nhưng Ngài vẫn đang khóc, như thể tự trừng phạt mình bằng cách này để trong giây lát có thể giảm bớt nỗi đau trong lòng.

Đồng tử của một số người phóng to, lúc này họ mới phát hiện rằng dư ảnh ban đầu không phải căn bản có hình dạng như vậy, mà làn da nhợt nhạt kia sinh ra là do bị ăn mòn bởi những giọt nước mắt đỏ như máu, để lại những vết máu lốm đốm trên cơ thể.

Chẳng lẽ Ngài vốn dĩ có hình dáng giống một người bình thường sao?

Vài người đột nhiên nghĩ như vậy, sắc mặt trở nên cực kỳ tái nhợt, như thể đã dò ra một bí mật không nên cho loài người biết, đầu óc trở nên hoang mang không nói nên lời.

"Thần... Thần đang tức giận, Ngài không thích bị nhìn thấy!"

Trong phòng họp, bà lão lại lần nữa gào khóc ra tiếng, giọng khàn khàn đầy vẻ hoảng sợ.

Sột soạt, sột soạt -

Một tiếng thì thầm rất lạ đột nhiên vang lên trong phòng họp, bà lão vẫn đang nói chuyện ồn ào, nhưng đột nhiên như bị bóp cổ, không kêu thành tiếng.

Bà toàn thân run rẩy mà ngồi ngồi dựa vào làm việc bên cạnh, mặc dù bà không thể nhìn thấy nó, nhưng trong đôi mắt trắng đυ.c của bà phản chiếu hình ảnh một bóng người đang ôm mặt thút thít, nhìn xuống cả người mình đỏ như máu.

Đôi mắt đen và đáng sợ bắt gặp đôi mắt mờ đυ.c của bà.

Huhu - tiếng khóc gần trong tầm tay.

Chính Ngài đã bước vào.

Bà lão cứng đờ, sắc mặt lập tức trắng bệch không còn chút máu.

Cạch - tiếng ngăn kéo được mở ra, bà lão nhìn thấy bóng người đỏ như máu trước mặt, dường như từ bỏ việc quan sát bản thân, lấy một hộp album từ ngăn kéo cạnh bàn, quay trở lại đàn tế.

Ngón tay dính máu cẩn thận thay album đã bị hỏng do bật quá nhiều lần từ máy ghi âm bằng một album mới.

"... Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại... ôm nhau..."

Tiếng hát lại vang lên, giọng nói trong trẻo tươi cười của người thanh niên như văng vẳng bên tai, thì thầm thân mật với người khác. Ôn nhu lưu luyến khiến người ta say mê.

Dư ảnh màu đỏ như máu ngồi chồm hổm bên cạnh máy ghi âm, bó gối và dường như bị thu hút bởi tiếng hát, tiếng khóc của hắn trở nên trầm hơn rất nhiều.

Nhưng khi bài hát trôi qua, hắn lại bắt đầu nức nở, đau đớn mà khóc nức nở, vươn những ngón tay không da thịt ra và nhấn nút phát lại, liên tục phát bài hát "Sẽ gặp lại" này.

Những giọt nước mắt không ngừng tuôn ra ăn mòn lớp da vừa mới hình thành cơ thể hắn, trong khi hắn chỉ lặng lẽ chịu đựng cơn đau, run rẩy và tiếp tục nghe bài hát.

Rốt cuộc không còn nhìn thấy bộ dạng đáng sợ như vừa rồi mà thay vào đó trở nên nhu mì như một con cừu non.

Trong phòng họp cách đó không xa:

"... Chặn, khóa... Nhanh! Chặn nơi này! Không cho ai tới gần!"

Giọng nói yếu ớt của bà lão vang lên trong phòng họp im lặng chết người, nó đánh thức tất cả những ai đã rơi vào tình trạng sợ hãi quá mức.

Ross - người đứng đầu phụ trách căn cứ, thậm chí không dám ngẩng đầu lên, không dám nghĩ tới vừa rồi tiếng kêu sột soạt kỳ quái, đứng dậy đỡ bà lão bước chân tập tễnh nhanh chóng rời khỏi phòng họp.

Ngay sau đó, tin tức về vụ việc lan truyền khắp căn cứ, những lính canh được trang bị vũ khí dày đặc đã phong tỏa trung tâm căn cứ, những nhân viên thí nghiệm muốn vào sau khi đã che khuất tầm nhìn thì họ mới được vào. Bởi vì Thần không thích cái nhìn của người khác.

Điều này đã chấm dứt một vụ tai nạn ngoài ý muốn.

Trong phòng họp vừa rồi, ngoại trừ vài người nhắm mắt đúng lúc, những người khác, bao gồm cả các nhà nghiên cứu gần đó lúc đó sau khi lên đều bị cách ly, không lâu sau phát hiện tất cả bọn họ vẻ mặt đều dại ra, cảm xúc trở nên cực kỳ yếu ớt, hơi có động tĩnh liền sẽ khóc thút thít không ngừng.

Những người nghiêm trọng nhất là những người nhìn thẳng vào sự xuất hiện của dư ảnh, dường như họ không thể chịu được lượng thông tin khổng lồ khi họ dám nhìn vào những bí mật thuộc về các vị thần. Cho tới khi được cứu thì tinh thần của họ cũng đã bất thường, chỉ biết ngơ ngác mà khóc nức nở, khóc đến ruột gan đứt từng khúc đã ngất đi cũng không ngừng khóc.

"Thật là đáng sợ…"

"Đây là Thần sao? Chỉ là nhìn chằm chằm vào thôi..."

Giọng Ross hơi run khi nhìn người đồng nghiệp cũ của mình bị nhốt trong phòng cách ly, run rẩy không kiểm soát được, hắn bắt đầu nghi ngờ liệu kế hoạch hy sinh của họ có thành công hay không.

Vị thần tối cao đó có thể khiến con người phải chật vật như vậy chỉ bằng một ánh mắt dư ảnh. Liệu sự đau khổ như con kiến

của họ có thể thực sự giành được sự tha thứ của Thần không?

Ross trở nên bi quan.

Bà lão trải qua mọi chuyện vừa rồi cũng kinh hãi không kém, dù có chút khả năng đoán trước được tương lai nhưng đó chỉ là có con mắt tinh tường mà thôi, đây là lần đầu tiên trong đời bà đi ngang qua sự tồn tại khó tả như Thần.

Bà biết rằng mình sẽ chết nếu vừa rồi bất cẩn một chút, bà cũng có những nỗi sợ hãi kéo dài. Nhưng hiện tại không phải là lúc để sợ hãi.

"Ta có thể cảm thấy rằng trong số những người được lựa chọn hiến tế lần này, có tế phẩm được Thần muốn nhất."

Bà cụ không thể kể ra, đó chỉ là cảm giác, bà ngập ngừng:

“Tóm lại, phải đảm bảo rằng nhóm tế phẩm vào khu vực tế lễ, không thể để họ trốn thoát”.

Con ngựa chết đã trở thành một bác sĩ ngựa sống, Ross thở dài và gật đầu nặng nề, vì một ngày sau anh phải chuẩn bị rất nhiều cho buổi tế lễ.

Nhìn danh sách trong tay, Ross ánh mắt dừng ở Ellie, một trong những cô gái xinh đẹp, sau đó lướt qua danh sách những người đi nghỉ khác, lộ ra có chút không đành lòng, nhắm mắt lại im lặng.

Thời gian sớm đến một ngày sau đó, trên con đường bên ngoài khu rừng nghỉ dưỡng, Ellie ngồi trong xe nhìn cây rừng đang nhanh chóng rút lui ngoài cửa sổ xe, trong lòng lộ ra một chút thư thái.

So với tiết tấu khẩn trương của thành phố, thì khu rừng tươi tốt rõ ràng là sẽ giúp con người thư giãn tinh thần hơn.

"Hy vọng sẽ có một kỳ nghỉ tốt đẹp..."

Ellie nói với vẻ hơi u sầu.

Người bạn trai Lâm Kỳ bên cạnh ôm chặt lấy Ellie, đau lòng mà an ủi cô một hồi, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại.

Đã tới điểm đích là trung tâm của khu rừng nghỉ mát.

“Khách sạn nhà gỗ phía trước là phòng chúng ta đặt, mọi người tới lấy thẻ cửa đi!”

Hướng dẫn viên đoàn xe hướng dẫn mọi người đi về phía nhà gỗ.

Đó là một ngôi nhà gỗ bốn tầng cao cấp, với lối trang trí hiện đại và tông màu trên tường thì nhu hòa rất phù hợp khiến người ta vừa nhìn đã thích.

"Đêm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây, ngày mai thu xếp đi bơi ở hồ trong rừng. Bảo đảm sẽ là dịch vụ cấp 5 sao!"

Mọi người mặt lộ vẻ mong chờ bước vào khách sạn, khi cả nhóm hơn chục người bước vào, khách sạn nằm nhỏ bé giữa khu rừng rập như bừng lên một thứ ánh sáng kỳ lạ.

Trong căn cứ dưới lòng đất, xung quanh đàn tế đặt ở trung tâm, nhiều nhân viên thí nghiệm lo lắng nhấn nút, các văn tự hiến tế lần lượt sáng lên.

Buổi hiến tế bắt đầu.

Đi ở cuối hàng, người thanh niên đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai cao nâng đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhìn vào camera gần khách sạn và nhìn bầu trời xám chì trên đỉnh đầu. Mây mù dày đặc, dường như trời sẽ mưa bất cứ lúc nào. Vết nứt xuyên qua bầu trời vẫn y nguyên.

"..."

Thu hồi tầm mắt, chàng trai chậm rãi bước vào khách sạn.

Sột soạt—

Nằm ở trung tâm của đàn tế, một âm thanh sột soạt hỗn loạn phát ra từ một hang sâu dường như dẫn xuống mặt đất. Đó là tiếng thở của Thần, không biết vì sao nó trở nên hỗn độn, như thể Ngài cảm nhận được điều gì đó, do đó đẩy nhanh tốc độ thức tỉnh.

Vết nứt trên bầu trời dường như cũng hơi bắt đầu run lên, như thể đang vùng vẫy tỉnh dậy trong một cơn ác mộng.

"Hiến tế có chút kỳ quái..."

Những người làm thí nghiệm trong căn cứ đang hoang mang không biết chuyện gì đã xảy ra thì từ trường gần đàn tế trở nên rối loạn một cách bất thường, mạnh hơn cả khi những dư ảnh xuất hiện vào mỗi buổi chiều.

"Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì xảy ra với thế phẩm không?"

Ross trở nên rất căng thẳng, tuy rằng không ôm quá nhiều hy vọng, nhưng rốt cuộc vì liên quan đến toàn nhân loại nên không thể không căng thẳng.

Các nhân viên thí nghiệm không biết giải thích thế nào, nhưng bà lão đang nghe ngóng điều gì đó đột nhiên mở to mắt kêu lên:

"Tắt hết giám sát, nhanh lên! Thần! Ta nghe được, Thần sắp đến rồi!"

! ! !

Trong mắt mọi người, ngày Thần đến tương tự như ngày tận thế, nghe bà lão nói xong, tất cả đều kinh hãi, tay chân nhũn ra. Nhưng bà lão phủ nhận suy nghĩ này. Bà lo lắng nói:

"Không, không phải tận thế, là một trong những hóa thân của Ngài muốn tới, muốn tới để tìm người..."

"Ta nghe được, không sai, chính là một người, người mà Thần vô cùng muốn có và muốn được nhìn thấy!"

Nếu không phải lão bà thật có uy vọng rất cao, mọi người hầu như đều cho rằng bà ta điên rồi, Thần như thế nào mà có thể quan tâm đến một con người, quả thực là mở ra một thế kỷ cũng chỉ là một trò đùa. Ngài ấy muốn nhìn thấy nhân loại trong cảnh khốn cùng mới đúng.

"Nghĩ gì nữa, hãy tắt giám sát và mở lối đi từ đàn tế vào gian nhà gỗ. Thần muốn đi ra ngoài, chấp nhận tế phẩm. Nếu các người chặn lại, Thần sẽ giận!"

Hậu quả của việc làm cho thần linh nổi giận, không một con người nào dám chịu trách nhiệm.

"Vâng vâng!"

Nhân viên thí nghiệm bị dọa đến run lên, dưới sự tán thành của Ross, lối đi đã được mở ra. Lối đi này lẽ ra phải được mở vào ngày thứ hai của cuộc hiến tế, nhưng bây giờ mở ra sẽ có một nguy cơ chắc chắn rằng nhóm vật hiến tế sẽ phát hiện nó.

Nhưng những lời của bà lão thật đáng sợ khiến người ta không thể không muốn nghe.

Bùm - Cái van làm bằng kim loại đặc biệt mở ra, sau khi đóng lại thì mọi người không còn quan sát được hiện trạng trên đàn tế nữa mà có tiếng động lạ phát ra từ loa giám sát.

Lạch cạch, lạch cạch —

Dường như đã có ai đó chui ra khỏi hang sâu ở chính giữa đàn tế, bước chân nặng nề chấm đất mà đi lên.

“Mau… tắt loa đi!”

Bà lão không thể tin được những người làm thí nghiệm này lại ngu ngốc như vậy mà dám nghe trộm giọng nói của Thần, bọn họ thật sự không sợ phát điên sao!

Sột soạt - nhưng đã quá muộn, khi bước chân xa dần, những người ở gần loa dường như cũng nghe thấy âm thanh khủng khϊếp nào đó và bịt tai lại vì đau đớn. Cuối cùng thì bị ngất đi. Chỉ có một số người có ý chí mạnh mẽ hơn là không bị ảnh hưởng, nhưng bọn họ đối với nó cứ nghĩ đến là sợ mà co rúm lại, một lúc sau mới có thể tiếp tục chuẩn bị cho lễ tế dưới sự chỉ huy của người đứng đầu căn cứ - Ross.

Lúc này, trong khách sạn trên mặt đất, tất cả mọi người đều hưng phấn mà đi về phòng, trong lòng tràn đầy mong chờ cho ngày mai mong chờ hành trình nghỉ phép ngày mai.

Bùm - tiếng mở van được nghe thấy bên trong khách sạn. Chàng trai đang ngồi trong sảnh khách sạn xem máy tính và suy nghĩ về điều gì đó, đôi tai của cậu giật giật, như thể nghe thấy một âm thanh gì đó.

Nhìn kỹ sàn nhà, chàng trai cao gầy cân đối đứng dậy đi vào góc tường. Sau một hồi mò mẫm, chàng trai mở sàn, để lộ một lối đi bằng kim loại như khoa học viễn tưởng dưới sàn gỗ.

"Người này! Người này làm sao lại phát hiện ra! Đây là lối đi yêu cầu mật khẩu để mở!"

Các nhà nghiên cứu trong phòng giám sát xem đến thì trợn mắt há hốc miệng.

Sau khi phản ứng, anh ta vội vàng chân tay luống cuống mà ấn nút đóng cửa nhưng chàng trai trong màn hình đã dễ dàng bẻ khóa cơ quan này.

Zilla - ổ khóa cánh cửa trên nền nhà thoát ra một đám khói đen mù mịt, sáu đó báo hỏng.

Với một biểu hiện đầy ma quái, nhà nghiên cứu gọi cấp trên của mình với vẻ hoài nghi:

"Có người — có người đã đột nhập vào căn cứ dưới lòng đất!"

Chưa kịp nói xong, chàng trai trong màn hình giám sát dường như ngẩng đầu nhìn lướt qua camera giám sát, đôi mắt đào hoa bên ngoài khẩu trang đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Thu hồi ánh mắt, người thanh niên nhanh nhẹn bước vào lối đi ngầm, mà trong phòng giám sát, phải mất cả nửa ngày các nhân viên nghiên cứu mới phản ứng lại được nhận ra đây có vẻ là một ánh mắt hơi không nói nên lời.

Người thanh niên này cho dù đeo mặt nạ cũng không giảm đi vẻ đẹp của mình, có vẻ khinh thường cái cơ quan mà cậu dễ dàng mở ra này.

Tửu Sơ thực sự coi thường nơi này. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy cái gọi là căn cứ nào lại có lối đi ngầm rõ ràng như vậy. Những người trên thế giới này đang thực sự đang thách thức giới hạn IQ của cậu, khiến cậu cảm thấy rằng việc chuẩn bị tỉ mỉ cho chuyến đi khó khăn đến căn cứ này ngay từ đầu là không cần thiết.

Trên lĩnh vực công nghệ, Tửu Sơ là một hacker chuyên nghiệp nên đối với cái cơ quan bí mật này cũng thật là cạn lời

"..."

Tửu Sơ tiến vào lối đi, lặng lẽ bước đi trong hành lang toàn bộ được làm bằng kim loại, trong ánh mắt mang theo một chút hoài niệm.

Thẩm mỹ kiến

trúc của căn cứ này thực sự giống với quê hương của cậu, ngoại trừ việc người dân ở đây trình độ kỹ thuật thấp quá mức thì mọi thứ khác đều ổn.

Bên trong khách sạn.

Những người khác cũng đã phát hiện ra lối vào rộng mở dưới lòng đất.

"Hả? Đây là kiểu nhập vai gì vậy? Đi vào căn cứ dưới lòng đất để khám phá hay gì đó?"

Có người đang chuẩn bị tiến vào.

Tuy nhiên, Lâm Kỳ cau mày, phát hiện có điều gì đó không ổn, là một thám tử, trực giác khiến hắn nhận ra sự bất thường của khách sạn này

"Đừng dễ dàng đi xuống, có thể nguy hiểm, tôi thăm dò đường trước."

Lâm Kỳ nói rằng hắn sẽ đi xuống và xem xét, sự tò mò của thám tử khiến hắn không thể để yên, linh tính mách bảo hắn rằng phải có một bí mật được che giấu trong hành lang này.

Khi Lâm Kỳ bước vào hành lang, những người khác nhìn nhau và cũng tiến vào hành lang một cách đùa cợt, hoàn toàn không để ý đến lời nói của Lâm Kỳ - người lạ mặt này.

Ellie, người lúc đầu không muốn đi xuống nhưng nhìn khách sạn trống trải, sắc mặt trắng bệnh mà do dự, cuối cùng là cô vẫn chọn đi xuống.

Đi cùng với những đồng nghiệp quen thuộc và bạn trai thì tốt hơn là ở khách sạn một mình.

"Em cũng đi nữa!"

Dưới hành lang, Ellie bước nhanh đến chỗ bạn trai của do sợ hãi mà bám chặt vào tay của Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ có chút bất lực, biết cô sợ hãi liền tiếp tục đi về phía trước.

Hành lang dài được làm toàn bằng kim loại này liếc mắt một cái cũng không thấy điểm cuối. Mọi người đi bộ khoảng 5 hoặc 6 phút trước khi đến ngã ba đường. Lâm Kỳ chọn một trong những lối đi nơi có âm thanh yếu ớt truyền đến. Mọi người đã quá lười biếng để lựa chọn nên đã đi theo.

Lạch cạch, lạch cạch —

Như có tiếng bước chân nặng nề truyền đến.

"Aaa!!"

Không biết đám đông đã nhìn thấy gì, chỉ có tiếng la hét chói tai nối tiếp nhau từ đợt này đến đợt khác.

Tiếng tang thương đau đớn vang vọng trong hành lang, màn hình giám sát méo mó và xám xịt, chỉ còn lại một hình ảnh mờ ảo của một bóng người cao lớn đầy máu đi qua cuối hành lang.

Ellie là người đầu tiên ngất xỉu trên đất, những người khác dần dần gục xuống trong cơn mê, Lâm Kỳ ôm bạn gái một cách khó khăn, cuối cùng vẫn là không thể chịu đựng nổi tiếng thì thầm đáng sợ trong tâm trí gần như chấn động nhân tâm mà hắn cũng ngất đi.

Sau khi họ ngất đi, những lính canh được trang bị vũ khí dày đặc ở cánh cửa bí mật của lối đi đã cẩn thận nâng họ lên và đưa đến một nơi không xác định.

Lạch cạch, lạch cạch —

Tiếng bước chân vẫn liên tục vang lên, nhưng không ai dám đứng nhìn, ngoại trừ một thanh niên vẫn đang tìm kiếm thứ gì đó trong lối đi.

Nhìn xuống bản đồ lộ trình trên điện thoại, Tửu Sơ đang đi đến đàn tế ở trung tâm căn cứ, cậu dường như đã nghe thấy điều gì đó.

Trong đoạn phim giám sát, cậu đang đứng ở góc hành lang.

Dừng bước.

Zizi ——

Hình ảnh trên màn hình giám sát dần dần bị biến dạng và méo mó, một người thanh niên xinh đẹp đẹp đeo khẩu trang chạm mặt một bóng người đẫm máu ở góc đường.

“… Thật đáng tiếc.”

Trong phòng giám sát, nhân viên nghiên cứu có chút buồn bã, thất vọng mà tắt màn hình giám sát, biết rằng người thanh niên có thể đã bị tai nạn. Không ai có thể tỉnh táo trước mắt Thần, cho dù có thể sống sót, e rằng cũng sẽ bị tâm thần.

Nhìn người thanh niên này có thể thấy là rất đẹp ngay cả khi đoạn phim giám sát bị mờ, nhà nghiên cứu có một cảm giác mất mát chưa từng có.

Trong hành lang trống vắng.

Khuôn mặt đầy máu của người đàn ông cao lớn và đáng sợ rũ xuống, như thể hắn đang mất ý thức, hắn bước đi trong hành lang như mộng du, bước từng bước tập tễnh chậm chạp. Như thể cảm nhận được điều gì đó, hắn ngừng lang thang vô định trong hành lang.

Tửu Sơ bước đến bên hắn, ngẩng đầu nhìn lên bóng dáng cao lớn quen thuộc trước mặt, khuôn mặt không thể nhận ra được phản chiếu trong đôi đồng tử trong veo. So với trước kia còn thê thảm hơn, ngay cả da cũng không còn, nhưng máu và nước mắt vẫn không ngừng trào ra từ đôi mắt chết chóc, như thể hắn đã bất tỉnh vì đau đớn và chỉ biết di chuyển theo bản năng.

"Di Tân? Hay là Di Tâm?"

Tửu Sơ giọng nhẹ nhàng dò hỏi, vươn tay ý bảo hắn cúi đầu xuống.

Đôi đồng tử đen của hắn phản chiếu đôi mắt hoa đào cong cong tuyệt đẹp của thanh niên, dường như hắn đang từ từ mở mắt, mặc dù bất tỉnh trong cơn mê nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn cúi đầu.

Hình ảnh u ám và đáng sợ của hắn trước đó ở căn cứ hiện tại đã hoàn toàn khác.

Những ngón tay mảnh mai, trắng trẻo của Tửu Sơ chạm gương mặt hắn. Bề mặt trơn và dính không được bảo vệ bởi lớp da, nó mềm mại một cách kỳ lạ, đầu ngón tay trắng như tuyết và mảnh mai chỉ cần chạm nhẹ là có thể đâm vào trong, người bình thường sẽ sốc đến ngất xỉu trong nháy mắt.

Nhưng chàng ca sĩ trẻ xinh đẹp trước mặt chỉ cong đôi mắt hoa đào dài và hẹp, lộ ra một tia ý cười.

"Được rồi, không khóc nữa."

"..."

Hắn dường như nghe được những lời mà trong mơ cũng không dám tưởng tượng, đồng tử giãn ra, nước mắt đẫm máu rơi xuống, suýt chút nữa bỏng cả ngón tay của chàng trai.

“!!!”

Hắn cẩn thận gỡ bỏ lòng bàn tay của chàng trai, cầm nó trong tay, cố kìm nước mắt.

"Anh còn nhớ tên tôi không?"

Tửu Sơ nhìn ra hắn lúc này ý thức mơ hồ liền dò hỏi.

Hắn ngơ ngác nhìn Tửu Sơ, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt hoàn toàn không xứng với thân hình cao lớn này.

Dường như chỉ có một số ý thức hời hợt trong hóa thân này, nó thậm chí không phải là một con người thực sự, không thể trả lời những câu hỏi quá phức tạp.

Nhưng vấn đề bảo vệ Tửu Sơ yêu quý đã khắc sâu vào tâm hồn, cho dù không tỉnh táo, hắn vẫn rất cẩn thận nắm chặt tay Tửu Sơ trong lòng bàn tay, đồng thời đưa tay lau nước mắt, thậm chí còn muốn đem đôi mắt đã làm hại Tửu Sơ kia mà gỡ xuống.

Tửu Sơ đỡ trán ngăn lại, nhìn vào bản đồ đường đi, và quyết định đi đến đàn tế.

Đàn tế đó có thể giúp phục sinh đối tượng trừng phạt, ít nhất đó là những gì Câu lạc bộ Thập Trưởng Lão trong phim đã làm. Sau khi gϊếŧ đối tượng trừng phạt, họ tổ chức một sự kiện hiến tế khác và vô tình làm đối tượng trừng phạt sống lại.

"Để tôi xem, ừm, đi theo hướng này..."

Tửu Sơ nắm lấy tay hắn, tiếp tục đi đến đàn tế ở trung tâm của căn cứ.

Bóng dáng to lớn đáng sợ kia chỉ theo sát phía sau người thanh niên nhỏ hơn hắn, trầm mặc vô hại.

Khi đến gần tế đàn, Tửu Sơ có thể cảm thấy đối tượng trừng phạt ở đằng sau càng lúc càng tỉnh táo, có lẽ hắn có thể hoàn toàn bình phục khi đến đàn tế.

Lúc này, Ellie và những người khác vừa bị bắt đi cũng đã tỉnh dậy, họ bị nhốt trong một l*иg kính trong suốt gần đàn tế.

Trong số những người đã tỉnh dậy, chỉ có Ellie vẫn miễn cưỡng duy trì được tỉnh táo, còn những người khác thần sắc đều mờ mịt, giống như bị điên mà tự lẩm bẩm một mình, ngay cả Lâm Kỳ cũng rơi vào trạng thái mê man, dựa vào tấm kính mà không nói nên lời.

Thấy vậy, cô hốt hoảng đập kính định kêu cứu nhưng lại thấy một bà già bị mù gần l*иg với vẻ mặt bàng hoàng, chỉ vào mình và kêu lên khiến cô không kiềm chế được.

"Là cô ấy! Ta đã nhìn thấy nó! Điều Thần quan tâm nhất là người phụ nữ này, tên cô ấy là - Ellie !!!"

Hơn nữa vẫn là yêu mà không được.

Bà lão nhìn hình ảnh đã thấy trước trong đầu, Thần không thấy rõ mặt luôn đi theo phía sau cô gái, núp ở trong bóng tối xem cô gái biểu diễn trên sân khấu. Có vẻ vô cùng khiêm tốn.

"..."

Đúng lúc này, Tửu Sơ đi tới cửa liền dừng lại, phía sau là một bóng người cao lớn ngơ ngác ngẩng đầu lên, sau khi nghe thấy giọng nói của bà lão, hình như có dự cảm không lành, thần thức trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.

"Đúng vậy! Hoàn toàn có thể! Các người thấy đấy, cô ấy là người duy nhất vẫn tỉnh táo, ngay cả sau khi đối mặt với Thần!"

"Cosmos ở trên đầu, Kate ở trên đầu, nhân loại được cứu rồi!"

Dư ảnh màu máu chậm rãi xuất hiện trên đàn tế vốn định tiếp tục nghe máy ghi âm, nhưng đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, nhìn người yêu đứng ngoài cửa phòng thí nghiệm, nghe giọng nói run rẩy của bà lão mà cứng đờ cả người.

Chuyển ngữ: Kim vô gia cư

https://kimvogiacu.wordpress.com/