Chương 32: Hồ sơ vụ án

Chuyển ngữ: Kim vô gia cư

Trong thành phố.

Trên những con phố nhộn nhịp, bây giờ đã ít người qua lại. Ellie đang trên đường về nhà, phiền muộn mà đắn đo không biết ăn gì. Đôi mắt cô hướng về chiếc TV bên đường đang không ngừng phát tin tức.

Phía sau tấm kính cửa sổ của cửa hàng, một chiếc TV chất lượng hình ảnh kém đang chiếu cùng một hình ảnh. Hình ảnh vệ tinh từ trên Lam tinh. Hình ảnh trực tiếp cho thấy một vết nứt sâu trên bề mặt của Lam tinh, hơn nữa nó đang không ngừng mở rộng. Hình ảnh thật kỳ lạ.

Ellie không dám nhìn thêm nữa, nhút nhát mà thu hồi ánh mắt, vẻ mặt càng thêm u buồn.

Cô thực sự không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra trên thế giới này, tại sao chỉ trong một đêm tất cả mọi thứ lại thay đổi, thay đổi đến mức không thể nhận ra khiến Ellie khủng hoảng không biết phải làm sao.

Ngẩng đầu lên, Ellie nhìn bầu trời trên đầu, gần như chỉ là liếc mắt một cái rồi ngay lập tức thu hồi tầm mắt, nhưng cô vẫn cảm thấy tim mình từng đợt run rẩy, tim đập nhanh cảm giác dường như khiến cô không thể hô hấp.

Chỉ vì cô cảm thấy sợ hãi sâu sắc về vết nứt trên đỉnh đầu của mình.

Một tuần trước, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện khe nứt kia, không ai biết khe nứt đó là như thế nào, nó xuất phát từ đâu và đem đến hậu quả như thế nào.

Nhưng trong xã hội hiện đại phồn vinh này, tốc độ truyền thông tin luôn cực nhanh, chỉ xuất hiện trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ, tất cả các đài truyền hình trên Lam tinh đều bắt đầu phát sóng cùng một tin tức, truyền hình trực tiếp 24/24 cùng một hình ảnh. Hình ảnh Lam tinh từ ngoài không gian.

Trong ảnh, khe nứt gần như chạy xuyên qua Lam tinh và sâu đến mức không thể nhìn thấy tận cùng nằm trên bề mặt của hành tinh này. Bóng tối trong khe nứt sâu thẳm vô biên, chỉ cần đứng trên mặt đất nhìn lên trong chốc lát cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy tâm hồn run sợ không thể giải thích được. Như thể đang nhìn thẳng vào lối vào địa ngục.

Từ không gian, nó trông giống như một con mắt mở trên hành tinh này. Một ánh mắt trống rỗng lạnh lùng, như thể đang chăm chú nhìn khán giả ngoài TV, thật khiến người ta sởn tóc gáy.

Điều kỳ lạ là dù đang ở đâu trong Lam tinh, chỉ cần ngẩng đầu lên cũng có thể nhìn thấy vết nứt này, tạo cho người ta cảm giác sợ hãi sâu sắc.

Tất cả những điều này hoàn toàn giống với bức tranh được ghi lại trong truyền thuyết cổ xưa trước khi Cosmos xuất hiện.

Truyền thuyết kể rằng sau khi tạo ra thế giới, vị Thần Sáng tạo Cosmos đã chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng Ngài vẫn luôn chăm chú mà quan sát loài người và nhìn ra nỗi thống khổ của loài người.

Vào đêm trước ngày tận thế, Ngài sẽ thức dậy sau giấc ngủ say, mở đôi mắt đã dõi theo loài người, đến thế gian để phán xét sự đau khổ cùng tội nghiệt của loài người.

Nhiều giáo đồ tín ngưỡng Cosmos tin chắc rằng chỉ khi dâng đủ đau khổ cho Thần, họ mới có thể được Thần tha thứ trong cuộc phán xét cuối cùng và đi đến thời đại tiếp theo.

Ban đầu, cũng không có bao nhiêu người tin rằng truyền thuyết đó là thật, bởi vì Thần giáo lý gì mà lại lấy cực khổ của con người, người bình thường vẫn nên tránh xa.

Nhưng bây giờ, nhìn vết nứt khó tin trên bầu trời, không ai còn dám nghi ngờ. Đó là chưa kể khi vết nứt mới xuất hiện, hầu như tất cả loài người trên hành tinh này đều nghe thấy tiếng khóc thống khổ, đau đớn, như thể các vị thần đang than khóc trước những đau khổ của con người.

Âm thanh từ sâu thẳm tâm hồn khiến tất cả con người đồng thời rơi vào nỗi buồn và tuyệt vọng, những cảm xúc bị sụp đổ cho đến khi tiếng khóc biến mất mới có thể khôi phục.

Nghĩ đến đây, Ellie xúc động chạm vào má, cô còn nhớ rõ lúc ấy cô đã khóc rất, khóc đến không thể kiềm chế, cảm giác dường như suýt ngất đi. Thống khổ và tuyệt vọng đến cực điểm nhưng không có cách nào trút bỏ được, cảm giác ấy cũng đủ khiến cô cả người run rẩy.

Hít một hơi thật sâu để giảm bớt căng thẳng, Ellie bước chân nhanh hơn, đối với vết nứt trên đỉnh đầu lại càng thêm sợ hãi. Cô không muốn một lần nữa phải trải qua cảm giác đồng cảm với sự tồn tại khó tả nào đó trong đời, trực giác mách bảo rằng nếu trải qua lần nữa, tinh thần yếu ớt của cô sẽ hoàn toàn sụp đổ.

"Cosmos—"

"Thần Sáng tạo! Hahaha!"

Ngay khi Ellie đang cúi đầu đi về phía trước, một tiếng hét điên cuồng chói tai đột nhiên phát ra từ bên đường. Nhìn người đàn ông thần kinh cầm một quyển kinh dày cộp trên phố, Ellie sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Đôi mắt cô run lên, cô lo lắng siết chặt cổ áo khoác, tránh đi hắn.

Kể từ khi vết nứt xuất hiện, cả thế giới trở nên kỳ quái. Mọi người bắt đầu trở nên thấp thỏm, lo âu, trật tự quốc tế ban đầu bị phá vỡ, và chiến tranh lại xuất hiện trên Lam tinh.

Trên Lam tinh, các thành phố lớn, phồn hoa chỉ đếm trên đầu ngón tay, tất cả đều rơi vào cảnh hỗn loạn, các cửa hàng tiêu điều đóng cửa, trên đường người đi bộ thì vội vã.

Ban đầu nó chỉ là mỗi đêm sẽ có những người tuyệt vọng lang thang trên đường phố gào thét trong đau đớn. Hoặc những tín đồ điên cuồng đề cao giáo lý của giáo phái Cosmos, kêu gào rằng mọi người có thể được cứu rỗi trong ngày tận thế nếu họ gia nhập giáo phái này.

Rốt cuộc theo truyền thuyết, khi đôi mắt của Thần nhìn vào con người được mở hết, đó là lúc Thần đến để phán xét.

Theo tốc độ mở rộng của vết nứt hiện tại, một tháng sau nó sẽ hoàn toàn bao trùm bề mặt của hành tinh, khi đó sẽ chính là ngày tận thế.

Cho đến bây giờ, đã qua một tuần, những kẻ mất trí đã bắt đầu hú hét trên đường phố, thậm chí vào cả ban ngày, tìm kiếm những tín đồ để quy y Thần. Người điên vừa rồi là một trong số đó, những người như anh ta đang dần tăng lên.

Có lẽ nhân loại tự xưng là vì vạn vật linh trưởng chưa bao giờ tưởng tượng được mình sẽ nhỏ bé như vậy chỉ có thể chờ ngày tận thế đến, cho nên có không ít người tuyệt vọng, cuối cùng mất đi lý trí rơi vào điên cuồng.

Ellie thực sự chịu đựng đủ rồi cái thế giới điên rồ này. Cô một đường không ngừng nghỉ mà đi thẳng về nhà, cho đến khi cô cài chiếc khóa bằng đồng vào cửa, từng lớp núm vặn được vặn chặt thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô đặt túi đồ trên tay xuống, thần sắc hoảng sợ, bấy lâu nay cô không giải tỏa được nỗi hoang mang trong lòng nên phải gọi điện cho bạn trai Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ là thám tử mà cô đã gặp cách đây nửa tháng trước, tuy mới quen nhau một thời gian ngắn nhưng cả hai đã yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, giờ là lúc tình cảm sâu đậm. Cũng chỉ khi ở bên bạn trai, Ellie mới có thể thoát khỏi trạng thái căng thẳng.

Gần đây cô thực sự rất căng thẳng, có lẽ vì so với người thường, thần kinh cô càng yếu ớt và nhạy cảm hơn nên khiến cô cực kỳ sợ vết nứt trên đỉnh đầu, lo lắng như chim sợ cành cong, hễ hơi có động tĩnh gì liền sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

"... Vâng, anh Lâm, được rồi, em sẽ đợi anh."

Sau khi gọi cho bạn trai, Ellie mới thoải mái hơn. Bạn trai của cô thực sự rất tốt với cô, ngay khi nghe tin cô đã rất hoảng sợ liền muốn đến tìm cô, điều này khiến Ellie vô cùng cảm động, cô càng ngày càng chắc chắn rằng đây chính là người mình yêu.

"..."

Nghĩ đến đây, Ellie đột nhiên im lặng, cô nhìn lên những cuốn album được đặt trong phòng.

Đó là một album của Tửu Sơ.

Đã lâu không có tin tức gì của Tửu Sơ, dù biết chàng ca sĩ vô cùng xinh đẹp này chẳng liên quan gì đến mình nhưng Ellie vẫn là nhịn không được mà ái mộ cậu trong lòng.

Kể cả khi đã có bạn trai, cô vẫn không khỏi suy nghĩ xem chàng ca sĩ trẻ yếu ớt xinh đẹp như búp bê kia có ổn không.

Kỳ thực là kể từ khi vết nứt xuất hiện, Ellie rất lo lắng, cô đã gửi nhiều lá thư đến địa chỉ của Tửu Sơ nhưng đều không nhận được hồi âm.

Không có tin tức gì của Tửu Sơ trên TV, nhưng mỗi lần nghe Tửu Sơ hát, Ellie sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.

Cô thường xuyên bị mất ngủ vào ban đêm, nửa đêm tỉnh dậy với giấc mơ về sự hủy diệt của Lam tinh, nếu không nhờ tiếng nhạc của Tửu Sơ giúp cô đi vào giấc ngủ nếu không thì cô đã sớm phải nhập viện vì thiếu ngủ rồi.

Ellie mất mát mà chạm vào bức ảnh của Tửu Sơ trên album trong. Cô biết dù Tửu Sơ có nhận được thư cũng sẽ không hồi âm. Rốt cuộc cô của hiện tại so với những hành động đáng hận của đám fan cuồng đều giống nhau.

Tửu Sơ rõ ràng là không cho cô địa chỉ, nhưng cô vẫn cầu xin chuyên gia đạo cụ Di Tân - người đưa thư giúp cô ghi lại địa chỉ cho mình.

Nghĩ đến đây, Ellie buồn bã lau nước mắt trên khóe mắt, đặt album lên máy nghe nhạc và nghe lại bản nhạc.

Tiếng nhạc du dương chậm rãi truyền đến, lập tức xoa dịu những căng thẳng diễn ra trong thời gian gần đây. Nói cũng lạ, gần đây có rất nhiều người trên mạng cầu mua album của Tửu Sơ, nhưng không hiểu sao số lượng album lại trở nên rất ít, thậm chí cả những kẻ đầu cơ cũng không có được bao nhiêu.

Căn bản là mua không được. Nó giống như bị mua lại bởi một nhóm quyền thế cực đại nào đó.

Ellie đoán rằng có thể có người cũng giống cô đều phát hiện ra âm nhạc của Tửu Sơ có thể giải tỏa tinh thần căng thẳng, thực sự rất kỳ quái, nhưng phải là âm nhạc phát trong album mới có ích.

Ellie đã thử nghe nhạc trực tuyến trên Internet, nhưng không loại nhạc nào có thể giải tỏa được tinh thần của cô, điều này càng khiến Ellie trân trọng những album trên tay hơn.

Nếu không có vài album này, cô - người luôn nhạy cảm và yếu ớt, dưới sự áp bức tinh thần do các vết nứt mang lại từ lâu đã giống như những kẻ mất trí lang thang trên đường phố.

Tiếng nhạc tiếp tục vang lên, giọng của Tửu Sơ nhẹ nhàng trong căn phòng trống lại càng thêm thánh thót và thanh khiết, dường như có thể gột rửa tâm hồn.

"... Tửu Sơ huhuhu..."

Khi bài hát kết thúc, Ellie đột nhiên bật khóc, có trời mới biết cô ấy muốn gặp lại Tửu Sơ đến nhường nào.

Dù chỉ mới gặp mặt hai lần nhưng Ellie không thể quên được người thanh niên xinh đẹp ấy, từng cái nhíu mày và nụ cười như hiện ra trước mắt, mỗi ngày đều vì quá nhớ nhung mà cô đã khóc rất nhiều.

Cô thực sự hy vọng rằng Tửu Sơ không sao.

Ding dong - chuông cửa vang lên, là Lâm Kỳ - bạn trai của cô tới.

Ellie vội vàng lau nước mắt trên mặt, mở cửa phòng với đôi mắt đỏ hoe, rồi nhào vào vòng tay của bạn trai.

Lâm Kỳ ôm bạn gái vào lòng, an ủi cô bằng ánh mắt dịu dàng, hắn cũng rất thích người bạn gái này.

Cô không chê anh bị cục cảnh sát đuổi việc chỉ có thể một mình gây dựng sự nghiệp, hiện tại cũng chẳng làm nên trò trống gì, có một người bạn gái xinh đẹp, dịu dàng như vậy thật hiếm.

Sau khi sự mệt mỏi giữa đôi tình nhân trẻ đã qua, cả hai bắt đầu bàn bạc về chuyến đi nghỉ trong vài ngày tới.

Đó là một buổi trưng cầu ý kiến của nhân viên do giám đốc nhà hát tổ chức. Giám đốc luôn keo kiệt dường như cũng bị những hỗn loạn và căng thẳng trong thành phố này làm cho sứt đầu mẻ trán. Ông ấy muốn có một khoảng thời gian vui vẻ trước ngày tận thế và mời tất cả nhân viên của nhà hát đi đến khu rừng nghỉ mát để nghỉ dưỡng.

Nhân viên cũng có thể mời người thân và người yêu, cùng nhau trải qua những giờ phút hạnh phúc cuối cùng trước ngày tận thế trong khu rừng nghỉ dưỡng nổi tiếng ở đô thị này.

"Đến lúc đó anh không được đến muộn đâu đấy!"

Ellie hướng tới bạn trai mà làm nũng. Cô biết rằng bạn trai mình đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp liền gặp ngày tận thế như một điều khó tin này, văn phòng đóng cửa và cả ngày đều rất buồn phiền. Vì vậy cô đặc biệt mời Lâm Kỳ cùng đi nghỉ phép.

“Được!”

Lâm Kỳ ôm Ellie một cách trìu mến, cả hai mong chờ kỳ nghỉ của mình trong vài ngày tới, không ai chú ý tới trong phòng album đã ngừng phát nhạc, bên ngoài bầu trời, vết nứt dường như lại từ từ mở ra một ít.

*

Phù - hiện tại đang là thời điểm giao mùa giữa hạ và thu. Thời tiết ở thành phố cũng trở nên ảm đạm và khó đoán, những làn gió lạnh phơ phất thổi qua các góc phố, thổi tung các góc của những tờ báo bỏ đi.

Chiếc TV trong cửa hàng qua cửa sổ kính vẫn đang chiếu hình ảnh vệ tinh về phía những con phố vắng vẻ.

Lạch cạch -

Hình như có ai đó dừng lại trước cửa sổ, cẩn thận quan sát màn hình TV, hạ ánh mắt suy tư chốc lát rồi lại ngẩng đầu lên.

Thứ đập vào mắt cậu là một vết nứt sâu, vết nứt không thể nhìn thấy đáy này xé toạc bầu trời u ám, để lộ ra bóng tối sâu thẳm và đáng sợ bên trong.

So với vết nứt xuyên thẳng vào đại dương trong phim, vết nứt này xuất hiện từ khoảng không mỏng trên bầu trời dường như nằm ở đâu đó giữa thực và ảo, khiến chính phủ Lam tinh phải đau đầu.

Dù phái bao nhiêu máy bay trinh sát cũng không thể vào được khe nứt, chỉ có thể quay tròn tại chỗ, trong chốc lát thân máy bay sẽ có dấu hiệu rỉ sét, như bị thời gian bào mòn và rơi xuống rất nhanh.

Có vẻ như đây thực sự là một sự trừng phạt từ Thần và người phàm căn bản không thể nhìn thấy những huyền bí bên trong.

"..."

Người thanh niên tóc đen với nước da trắng như tuyết thu hồi ánh mắt, lại lần nữa nhìn về hướng TV trong cửa hàng, ánh mắt bình tĩnh.

Mọi thứ trước mắt khiến cậu thực sự kinh ngạc.

Vừa mới chết đi sống lại, mở mắt ra cậu đã phát hiện cái tiểu thế giới này sắp bị hủy diệt, thật là một trò đùa kỳ cục.

[Hừ hừ, đây là tai họa mà ngươi mang đến!]

[Hãy nhìn xem ngươi đã mang đến bao nhiêu rắc rối cho nhân vật nam và nữ chính của thế giới này! Ngươi nhanh chóng loại bỏ đối tượng trừng phạt, như vậy với ta và ngươi đều có lợi!]

Tửu Sơ tiếp tục đi về hướng biệt thự của mình ở trung tâm thành phố với vẻ mặt bình thản, không thèm đếm xỉa gì đến ý nghĩa của hệ thống.

Hệ thống hiện tại chỉ có công năng pháo miệng, Tửu Sơ nghe được sự bất tài và thịnh nộ của gã đáng thương này thực sự rất thú vị.

[Đừng nghĩ rằng ngươi nắm giữ được khế ước linh hồn là có thể làm bất cứ điều gì với ta! Bây giờ chúng ta là đang đi chung trên một chiếc thuyền đấy!]

Tửu Sơ gần như bật cười thành tiếng, khi đối phương quá yếu, ngay cả lời đe dọa cũng trở nên buồn cười hơn.

[Ngươi nói chính là có thể tùy ý cấm ngôn ngươi bất cứ lúc nào sao?]

Tửu Sơ giọng điệu nhàn nhạt.

[Ngươi! Hừ! Chỉ cần ngươi gϊếŧ chết đối tượng trừng phạt thì ngươi có thể nhận được nhiều năng lượng như vậy! Ta không tin là ngươi không bận tâm!]

Hệ thống giọng nói ảm đạm, mang theo kiêu ngạo tự nhiên.

[Ồ.]

Tửu Sơ trả lời xong, vừa về đến nhà liền tắt tiếng hệ thống, bước vào nhà.

Hệ thống tức giận đến mức muốn nói điều gì đó đã bị dòng dữ liệu thổi bay, nó cảm thấy sỉ nhục trước nay chưa từng có. Hệ thống thực sự không thể hiểu được nó đã từng bước rơi đến thời điểm này như thế nào. Rõ ràng trước đây tên thi hành nhiệm vụ này nằm trong tay nó cậu như cục bột mà tùy ý nó xoa nắn. Kết quả do không chú ý một cái nó liền biến thành bộ dáng hiện tại. Ngược lại nó lại tự đặt mình vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Hệ thống oán hận mà nghĩ tất cả mọi chuyện đều là do cậu!

Tại sao ông trời chết tiệt đó có thể đi ngủ mãi được! Đến nỗi bây giờ nó không thể liên lạc được với đồng loại của mình, rồi lại bị một kẻ loài người hèn mọn áp bức thành như bây giờ.

Con người này! Trước đây, chỉ cần hơi đắc tội nó sẽ dùng khế ước linh hồn trừng phạt khiến cậu bị mắc kẹt trong không gian yên tĩnh và hỗn loạn, hoặc tùy ở tiểu thế giới khác sẽ chết theo nhiều cách chết thảm thương khác nhau, mới đầu cậu còn ầm ĩ, sau liền an phận.

Hệ thống cho rằng cậu đã được nó dạy dỗ đến ngoan ngoãn rồi, nhưng không ngờ cậu trời sinh tính phản nghịch, một khi chủ nhân hơi yếu sẽ vồ tới như một con chó hung ác.

Quả thực rất đáng hận!

Hệ thống nhớ lại khung cảnh quá khứ của mình, đối với tình cảnh hiện tại càng ngày càng không thể chịu nổi.

Sớm biết trước sự việc sẽ như thế này nó sẽ không làm những thủ thuật nhỏ đó nữa.

Có trời mới biết làm thế nào mà tên thi hành nhiệm vụ chết tiệt này lại biết về lỗ hổng của hợp đồng linh hồn, đã có thể nắm bắt được lúc nó sơ hở vi phạm hợp đồng đầu tiên dẫn đến cái chết của vật chủ, thành công đem khế ước linh hồn chủ động biến thành của cậu.

Nếu vẫn mạnh như trước, chế tài vi phạm hợp đồng này hoàn toàn không thể xử phạt nó, nhưng hiện tại thực lực của người thực thi nhiệm vụ đã ngang bằng với nó, khế ước linh hồn bắt đầu nới lỏng, lúc này chính là cơ hội cho cậu thu được khế ước.

Hệ thống hận đến mức trong lòng muốn chảy máu, nó đang nguyền rủa cái gì đó, Tửu Sơ chỉ liếc mắt một cái liền không thèm để ý, không còn hứng thú với hệ thống có chỉ số IQ thấp này nữa.

Đối với cậu bây giờ mà nói, hệ thống hoàn toàn là công cụ xuyên thế giới, không còn có thể uy hϊếp được nữa, nhưng Tửu Sơ lại có chút khó chịu vì hiện tại không có cách để hoàn toàn gϊếŧ chết nó.

Nhưng không thành vấn đề, cậu vẫn còn có một khoảng thời gian dài đối với việc giải quyết hệ thống này.

Thu hồi suy nghĩ, Tửu Sơ bắt đầu xem thông tin trên máy tính, trong một tuần khoảng trống của thời gian này, trên thế giới này đã xảy ra rất nhiều sự kiện lớn. Tất cả đều do vết nứt trên bầu trời đó gây ra.

Sự cưỡng chế của các vị thần rò rỉ từ các vết nứt rõ ràng đã mang lại tai họa cho loài người sống dưới bầu trời này, sự tỉnh táo của con người ngày càng giảm, khi tận thế thực sự đến là lúc toàn dân rơi vào điên cuồng, hoàn toàn bất lực để xoay chuyển cục diện.

Tửu Sơ nhìn cảnh hỗn loạn ở nhiều thành phố trên màn hình, người ta cướp của, gϊếŧ người rồi phóng hỏa, đầu ngón tay bất giác mà xoa xoa khóe môi.

Cosmos thức dậy sớm hơn mười năm so với trong phim, dường như không thể tách rời khỏi đối tượng trừng phạt.

Nghĩ đến đây, Tửu Sơ lại bắt đầu kiểm tra tình hình hiện tại của đối tượng trừng phạt, sau khi nhìn thấy chữ mất tích trong thông tin hộ khẩu, cậu trong phút chốc hoảng hốt, ngay sau đó đã khôi phục lại bình tĩnh.

Cậu nhớ tới trước khi chết đã nói rõ ràng với đối tượng trừng phạt rằng sẽ sớm quay lại, nhưng xem ra Di Tâm chết tiệt kia lại không hiểu gì. Đến mức chết trong công viên giải trí. Hoặc chết không rõ.

Mọi người chỉ nghĩ rằng "nàng" đã mất tích, sau khi trình báo vụ việc với đồn cảnh sát, không ai còn để ý đến một chuyên gia đạo cụ cô độc này nữa.

Chết một cách yên lặng không một tiếng động. Thậm chí không có sự phục sinh như trong phim, như thể "nàng" đã tuyệt vọng về thế giới này, ngay cả mong muốn trả thù cũng không còn nữa.

Lúc này chỉ có vị thần tên là Cosmos là sống lại, đối tượng trừng phạt không còn nữa.

"..."

Tửu Sơ cảm thấy l*иg ngực hơi ngột ngạt, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, suy nghĩ xong liền bắt đầu tìm kiếm thông tin liên quan đến nam nữ chính.

Khi nhìn thấy bạn trai nữ chính và nữ chính cùng nhau chuẩn bị vào rừng nghỉ mát, Tửu Sơ hơi nhíu mày, nhận ra thế giới trong cốt truyện này có quán tính rất mạnh.

Ngay cả khi trước đó cậu đã điều chỉnh khu nghỉ dưỡng sang một khu nghỉ mát khác gần đó, nó không ngăn được cốt truyện.

Cậu đã đặc biệt sử dụng vé đặc biệt để thu hút giám đốc nhà hát thực hiện kế hoạch nghỉ dưỡng cho một khách sạn, nhưng bây giờ, dường như đã đến ngày tận thế nên ông ta cũng tùy ý quyết định, không chọn khách sạn nữa mà đổi thành khu rừng nghỉ phép trong nguyên tác.

Trong nguyên tác, tất cả những người trong nhà hát đều bị chết chỉ còn lại đối tượng trừng phạt và Ellie.

Vậy... liệu đối tượng trừng phạt có được sống lại như trong nguyên tác?

Mái tóc đen lưa thưa và hơi xoăn của Tửu Sơ dính vào khuôn hàm cong đẹp đẽ, đôi mắt hoa đào trong veo xinh đẹp nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một lúc mới chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Có điều gì đó không ổn với khu rừng nghỉ mát này, nó được bao quanh bởi camera dày đặc, có những người tuần tra ở những góc chết. Cứ như thể có một bí mật nào đó đang bị che giấu ở giữa khu rừng.

Không giống như khu rừng nghỉ dưỡng yên tĩnh, thưa thớt trong nguyên tác chút nào.

Tửu Sơ nhanh chóng xâm nhập vào hệ thống an ninh của khu rừng, nhìn hình ảnh trên màn hình được truyền đến từ các camera giám sát, ánh mắt suy tư gì đó.

Đoạn phim giám sát cho thấy đó là một căn cứ dưới lòng đất được bảo vệ rất nghiêm ngặt. Ở giữa căn cứ dưới lòng đất, có một đàn tế quen thuộc, giống hệt đàn tế để hiến tế Cosmos trong phim, chỉ khác là thay vì những miếng thịt đẫm máu và bùn trong phim, mà trên đàn tế là những chiếc máy ghi âm đang phát nhạc.

Sau khi tăng âm lượng, Tửu Sơ nghe thấy giọng nói của chính mình.

"... có lẽ chúng ta sẽ gặp lại nhau... ôm nhau..."

Đây là bài hát đầu tiên của Tửu Sơ, xuất phát từ lời bài hát mà cậu đã cải tiến của nguyên chủ, có chút ngây ngô, nhưng lại mang đầy sự tưởng tượng đơn thuần của nguyên chủ về tình yêu.

Ở một hình ảnh khác, qua lớp kính chống đạn được chế tạo đặc biệt, người thí nghiệm mặc áo blouse trắng đang lo lắng nhìn về phía đàn tế cách đó không xa.

"Những album này vẫn chưa đủ... các vết nứt vẫn đang ngày càng mở rộng."

"Những lễ vật đó đã đến chưa?"

"... Đại nhân, ngài thật sự muốn làm chuyện này sao? Đều là người vô tội!"

Một trong những nữ nhân viên thí nghiệm đeo kính cận dường như đứng đầu dự án, tranh cãi với một người đàn ông mặc vest bên cạnh cô.

“Nếu vì sự tiếp tục của cả nhân loại, thì sự hy sinh của họ là xứng đáng!”

Giọng người đàn ông lạnh nhạt, nhưng có thể nhìn ra được anh ta đang nhíu mày, nắm tay anh ta nắm chặt dáng vẻ có chút áy náy.

“… Vâng.”

Nữ nhân viên thí nghiệm cuối cùng cũng lui ra ngoài.

Trong biệt thự, Tửu Sơ nhìn vào camera giám sát và cuốn album trên đàn tế, như thể nhận ra điều gì đó, đôi môi mím chặt, dáng vẻ của đàn tế hiện rõ trong con ngươi đen của cậu.

Có lẽ nên đi xem tình hình cụ thể một chút.

https://kimvogiacu.wordpress.com/