Chương 153-3: Chuyện kỳ lạ ở thị trấn Phong Gia 19-3

Chương 153-3: Chuyện kỳ lạ ở thị trấn Phong Gia 19-3

Edit: Kim vô gia cư

----------------------

Nhìn người đàn ông như thần kinh trước mặt mình này, Phong Kỳ có chút chê bai. Nếu như không phải chỉ thấy mỗi anh ta là người bình thường, cô ta không bao giờ muốn đồng hành cùng người như thế.

Vốn dĩ Phong Kỳ phải đi tìm Cổ Ngôn, nhưng ai biết được tìm lâu vậy rồi mà vẫn không thấy, ngược lại còn bị vây trong quỷ đánh tường, suýt nữa bị cương thi bao vây như những người dân khác trong thị trấn.

Sau khi trốn ra được khỏi nguy hiểm, Phong Kỳ lại phát hiện sương mù trong thị trấn càng trở nên nồng đậm hơn, đưa tay không thấy được năm ngón, bốn phía còn có rất nhiều máu thịt quỷ dị đáng sợ, khiến người ta chùn bước.

Sau đó chính là người đàn ông gọi là B này, tự xưng là sinh viên đến du lịch, còn nói mình là người của mười năm sau, nói luyên thuyên, không bình thường cho lắm.

Vốn dĩ Phong Kỳ không muốn để ý đến, nhưng ai biết được sau khi nghe thấy tên cô ta, nhân vật B này như điên lên bám theo bên cạnh cô ta, cả một đường cứ nói chỉ có mình mới có thể cứu anh ta.

Bởi vì cô là người phụ nữ mà Cổ Ngôn thích nhất.

Phong kỳ giật mình hoảng sợ, lúc này mới tin người kia đến từ mười năm sau.

Nếu không anh ta sẽ không biết rõ ràng như thế.

"Anh chắc chắn Cổ Ngôn ở nơi này à?"

Phong Kỳ cau mày, không biết có nên tin lời nhân vật B giải thích, những thứ máu thịt này đều là Cổ Ngôn biến thành hay không.

Nhưng cũng thật sự không thể tìm thấy những thứ khác, thôi thì coi ngựa chết thành ngựa sống vậy.

"Được rồi, hay là chúng ta đi tìm linh mục trước đi." Phong Kỳ rất lo lắng cho sự an toàn của linh mục, đây cũng là nguyên nhân chính để cô ta đến nơi này.

Dù sao thì nhìn từ bên ngoài, nơi này đã hoàn toàn bị máu thịt bao vây, không nhìn ra dấu hiệu có người sống. Chỉ sợ là linh mục lành ít dữ nhiều.

Cô ta muốn đến cứu linh mục.

"Đừng, đừng hành động một mình, ác quỷ thích nhất ra tay lúc người khác ở một mình! Đi cùng tôi!”

Nhân vật B nghi thần nghi quỷ kéo Phong Kỳ đến phòng nghỉ phía sau đại sảnh của nhà thờ.

Trực giác của nói cho anh ta biết rằng, bản thể của ác quỷ đang ở gần đây.

Chỗ ngồi trong nhà thờ này là chỗ anh ta chết đi chết lại vô số lần, nên không thể quen thuộc hơn được nữa, anh ta có thể phân biệt được phương hướng, đi một mạch.

Nếu như Phong Kỳ không đi theo anh ta thì rất dễ xảy ra chuyện.

Phong Kỳ không chống lại được nên chỉ có thể đi theo anh ta.

Hai người đi một lúc thì đột nhiên nghe được tiếng thét chói tai.

Là tiếng của đám máu thịt kia.

Nhân vật B có chút sợ, nhưng để tìm được ác quỷ, anh ta tìm theo hướng có âm thanh.

Một bóng dáng cao lớn dị thường đập vào mắt.

Người kia áo đen quần đen, bả vai rộng, là vóc người tiêu chuẩn, đứng trong hành lang đưa lưng về phía hai người, dao nhọn sắc bén trong tay đã tràn đầy vết máu, tí tách rỉ máu xuống mặt đất.

Vô cùng âm u, nhìn qua còn đáng sợ hơn cả đám máu thịt tràn ngập trên hành lang.

Hai người còn chưa kịp phản ứng gì thì trước mặt bỗng tối sầm, tất cả đều thay đổi.

Hành lang vốn đầy máu tươi bỗng trở nên sạch sẽ ngăn nắp, người đàn ông to lớn kia cũng không thấy đâu.

Nhân vật B chợt nhận ra, có lẽ bóng dáng kia là ác quỷ mình cực khổ tìm mãi không thấy nên lập tức dẫn Phong Kỳ đi tìm ác quỷ.

Thế nhưng vừa quay đầu lại phát hiện không thấy Phong Kỳ đâu.

Nhất thời, nhân vật B hoảng hồn, tìm Phong Kỳ trong nhà thờ giống như con ruồi không đầu vậy.

Đây chính là hy vọng sống của anh ta, tuyệt đối không thể để mất.

Cuối cùng không tìm thấy Phong Kỳ nhưng lại tìm thấy mấy người xa lạ núp trong ngăn kéo.

Dường như đó là mấy người mắc kẹt trong đống máu thịt khi không gian bị thay đổi. Trên người vẫn còn máu thịt đang ngo ngoe cử động, cắm rễ sinh trưởng nên không thể động đậy.

"Cứu tôi... Mau cứu chúng tôi..." Trong đó một người đàn ông có mái tóc nhuộm tím còn miễn cưỡng có thể nói chuyện, cầu xin nhân vật B giúp đỡ lôi họ ra khỏi đống máu thịt này.

Nhân vật B nào có tâm tư này, ngay cả bạn bè đi cùng của mình, anh ta còn bỏ mặc trên lầu ở nhà trọ anh ta còn chẳng để ý, không thể nào để ý đến mấy người này được.

Nhân vật B đang vội vàng chạy đi tìm Phong Kỳ nên rất nhanh đã chạy xa, chỉ để lại người đàn ông tóc tím còn đang giãy giụa.

Không ngờ dưới khao khát sống mãnh liệt, gã ta thật sự có thể bị tránh thoát, nhưng lại bị máu thịt sinh trưởng trên người nên chỉ có thể yếu ớt bò dưới đất.

Chẳng qua gã ta chỉ là một người trên mạng bị livestream hấp dẫn tới mà thôi. Trước khi tới còn không biết thị trấn Phong Gia này lại quỷ dị như thế, nếu không thì gã ta cũng đã không đi.

Gã ta không muốn chết ở nơi này, có ai không mau tới cứu gã ta với!

Trong lúc đang bò, gã ta lại nghe thấy tiếng bước chân, nghĩ là nhân vật B vừa đi muốn quay lại cứu mình. Thế nhưng gã ta chưa kịp vui mừng thì sắc mặt đã thay đổi.

Bởi vì âm thanh này không đúng lắm.

Bởi vì tiếng bước chân này bình tĩnh hơn nhiều so với nhân vật B đi khẽ như kẻ trộm lúc nãy.

Từng bước, từng bước một. Nghe kỹ còn có thể thấy được có vật nặng kéo theo trên mặt đất.

Người đàn ông tóc tím rất nhanh đã tưởng tượng được hình ảnh ngoài hành lang trong đầu mình, chắc là một người đàn ông xa lạ đang kéo theo một vật nặng đi từ từ.

Ở trong nhà thờ kỳ dị đầy máu thịt này, vật có thể bị kéo theo là vật gì? Càng nghĩ càng khiến người ta sợ hãi.

Cộp cộp—

Tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Xuyên qua khe cửa lúc nhân vật B bỏ đi không đóng chặt, người đàn ông tóc tím nhìn thấy một người đàn ông có thân hình cao lớn, tóc dài, đang cúi thấp đầu đi tới.

Thân hình người đàn ông vô cùng rắn chắc, giống như một bức tường, khiến cho người khác có cảm giác bị áp bức. Quần đen áo đen đều bị máu nhuộm ướt, nhỏ giọt rớt xuống đất, nhưng vẫn có thể hiện ra đường cong của toàn bộ cơ thể.

Từ góc độ nhìn của gã ta, không thấy được biểu cảm của người đàn ông mà chỉ nhìn thấy được gương mặt tái nhợt đáng sợ của hắn và cái bao vải bố hắn lôi theo đằng sau.

Rõ ràng là kéo rất dễ dàng, nhưng cánh tay tái nhợt của người đàn ông vẫn nổi gân xanh, dường như đang kiềm chế một nỗi ưu tư nào đó.

Xì Xì —— thứ trong bao bố còn đang nhảy nhót và thét chói tai, không ngừng có máu từ trong bao bố rỉ ra, lưu lại một vết máu thật sâu trên hành lang.

Thứ trong bao bố kia có độ cong gần giống thân thể con người, nhìn qua có thể đoán được, đây chính là mấy thứ chân tay mới chặt xuống từ xác chết.

Có thể là của quái vật, cũng có thể là của con người.

Diều duy nhất có thể xác định là người đàn ông trước mắt này tuyệt đối không phải là một người tốt có thể cứu được gã ta.

Trong lúc người đàn ông tóc tím như bị rớt vào hầm bưng vì cảnh vừa nhìn thấy thì gã ta bị người kia phát hiện.

Ngoài cửa, người đàn ông thân hình cao lớn hơi nghiêng đầu, vẻ mặt hờ hững nhìn con người đang mọc đầy máu thịt này.

Ngay lập tức, hắn giống như tìm thấy được một thứ đồ chơi tốt, khóe miệng xé r một độ cong đáng sợ.

Ác ý thuần túy trong mắt người đàn ông khiến người ta sợ hãi, sợ hắn xẻo sạch toàn thân người đàn ông tóc tím.

Cho đến khi, tiếng mở cửa truyền đến từ một căn phòng xa xa, sự sợ hãi đeo bám này mới dần dần tan rã.

Người đàn ông nghiêng đầu qua, muốn nhìn xem có phải Tửu Sơ đã tỉnh lại rồi hay không.

Dù sao thì căn phòng kia cũng cách phòng ngủ rất gần, hắn sợ Tửu Sơ sẽ bị làm phiền.

Nhưng lúc ngẩng đầu, hắn lại phát hiện không gian bên cạnh mình lại thay đổi thành máu thịt đang sinh sôi, không còn thấy được căn phòng của người yêu nữa.

Hắn hơi sững sờ rồi đi về phía trước mấy bước, khi phát hiện hoàn cảnh bên cạnh không thay đổi mới ngừng lại, chỗ bắp thịt căng thẳng đến mức nổi lên gân xanh.

Ha ha—

Đột nhiên, hắn phát ra tiếng cười, cuối cùng lại dùng một tay che miệng cười nhỏ lại.

Tiếng cười phát ra từ trong cổ họng có vẻ khàn khàn, dường như rất vui vẻ.

Nhưng khi người đàn ông tóc tím nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn lại, gã ta phát hiện ánh mắt trong kẽ tay của người nọ cực kỳ âm trầm.

Gϊếŧ đi!

Gϊếŧ chết đi! Gϊếŧ chết đi!

Bên kia, trong phòng ngủ, Tửu Sơ đang ngủ say.

Gương mặt trắng như tuyết dù ở trong bóng tối cũng tỏ ra vẻ đẹp vô cùng, cổ áo rộng thùng thình làm lộ ra đường cong xương quai xanh và vóc người gầy.

Xương thịt vừa đủ, là vẻ đẹp riêng của người thanh niên, không có chỗ nào xấu cả.

Dường như có ai đó ngồi cạnh mép giường đang nhìn dáng vẻ nằm ngủ của Tửu Sơ, một lát sau, nó đưa tay ra, để vào cái cổ trắng ngần của Tửu Sơ.

Sức của bản tay cũng không lớn nhưng cảm thấy ướt nhẹp, giống như không có da vậy.