Chương 148-4: Chuyện kỳ lạ ở thị trấn Phong Gia 14-4
Edit: Kim vô gia cư
----------------------
Bởi vì anh ta có thể cảm nhận được, sau mỗi lần chơi với ác quỷ, anh ta sẽ trở nên yếu ớt hơn, giống như linh hồn đã bị rút cạn một phần vậy.
Mà biểu cảm của ác quỷ càng ngày càng sinh động, như thể khoảnh khắc tiếp theo nó sẽ lộ ra tiếng cười bạo ngược mà nó yêu thích giống như kiếp trước.
Nó đang mong đợi nhìn thấy trạng thái xấu xí khi giãy giụa trước lúc chết của con người.
Kết quả đánh cược với ác quỷ chính là như thế.
Nếu như ban đầu cự tuyệt trò chơi này thì tốt rồi, ít nhất còn có đường xoay sở.
Nhưng dù sao anh ta vẫn là con người, nếu ác quỷ muốn làm rối loạn tâm tư của con người thì căn bản không cản được.
Trò chơi này được bắt đầu từ chính con ác quỷ có tính cách xấu xí kia, nửa đường anh ta có thể tỉnh lại được đã phải tạ ơn Chúa rồi.
Nhân vật B nhìn xuống đôi tay run rẩy không tự chủ được của mình, muốn ngã quỵ.
Anh ta không cam lòng, thật sự không cam lòng. Vất vả mãi mới sống lại, lại cuối cùng vẫn đi đến kết quả này!
Nhân vật B nhìn nụ cười càng ngày càng sâu trên mặt ác quỷ cách đó không xa, cùng với bốn người còn lại bên cạnh mình, giống như rơi xuống hầm băng.
Trò chơi đã diễn ra trong một thời gian dài.
Một trực giác vô hình nói với anh ta rằng, cơ hội cuối cùng của anh ta đã hết rồi.
Nếu anh ta chơi trò chơi một lần nữa, anh ta sẽ hoàn toàn bị loại khỏi trò chơi, giống như những người bạn cùng lớp đã biến mất.
Nhân vật B run rẩy nhìn về phía bức tường bên cạnh, những đôi tay kia vẫn đang tuyệt vọng vươn về phía trước, bóng người như đang vật lộn để thoát khỏi bức tường.
“Tiếp tục, tiếp tục chơi! Tôi sẽ thắng! Sẽ thắng!”
Những bóng người vẫn tiếp tục hét lên thảm hại.
Lại một lần nữa anh ta lên đằng trước đội ngũ.
Hơi thở của nhân vật B không ổn định, đồng tử lúc co lúc giãn, anh ta sợ hãi đến mức gần như ngất xỉu, nhưng lại bị ý chí cầu sinh mạnh mẽ giữ cho tỉnh táo.
"Đá - giấy - kéo!"
Giọng người đàn ông khàn khàn, mang theo nỗi sợ khó tả.
Nhìn bàn tay người đàn ông đưa ra, đó là đá.
Mà anh ta thì, là kéo.
Dự cảm về cái chết khiến nhân vật B hoàn toàn tuyệt vọng, anh ta ngã quỵ xuống đất, vô số cánh tay túm lấy anh ta kéo lê trên mặt đất.
Anh ta điên cuồng duỗi bàn tay còn chưa chìm xuống đất khẩn cầu: "Không! Đừng gϊếŧ tôi! Tôi không muốn!"
"Phong Kỳ! Tôi biết Phong Kỳ ở đâu! Tôi sẽ giúp anh tìm cô ấy! Xin hãy tha cho tôi!"
Vào lúc sinh tử, nhân vật B gọi tên Phong Kỳ.
Anh ta không biết rằng nó có tác dụng hay không, cũng không biết liệu nó có kí©h thí©ɧ ngược lại ác quỷ hay không, nhưng vào lúc này, đây là cách duy nhất để anh ta có được một chút cơ hội sống sót.
Vốn dĩ anh ta tưởng rằng anh ta chỉ đang giãy giụa trong vô vọng thì không ngờ, những bàn tay quỷ đang kéo lê dưới người mình thực sự dừng lại.
Ác quỷ cách đó không xa cũng tạm dừng động tác của nó.
Cái tên quen thuộc khiến bộ não hỗn độn của nó nhớ lại một ít ký ức vỡ vụn, oán hận và điên cuồng.
Ác quỷ đã chơi trò chơi ở chỗ này trong một thời gian dài, cuối cùng cũng nhớ ra kẻ thù thực sự của mình.
Tên đần đáng chết Cổ Ngôn kia!
Một con kiến hôi mà lại dám… Cướp đi sức mạnh của nó!
Gϊếŧ hắn, gϊếŧ hắn, gϊếŧ hắn, gϊếŧ hắn!
Nó muốn cướp đi mọi thứ hắn để ý, dù là linh mục hay là người phụ nữ chết tiệt đó.
Xé nát bọn họ, xé nát tất cả! Xé hết!
Đặc biệt là linh mục… Là của nó! Tất cả đều phải là của nó!
Muốn lấy lại tất cả những gì mà Cổ Ngôn đã lấy đi.
Sột soạt, sột soạt—
Ác quỷ cao lớn giật giật chân tay cứng đờ như cương thi của mình, trong hốc mắt chạy ra huyết lệ, nụ cười cứng ngắc không còn nữa mà trở nên oán độc và đáng sợ.
Mơ hồ thể hiện ra dáng vẻ thê thảm khi nó bị cướp đi một số bộ phận lúc trước.
Nỗi đau bị phân thây, bị lấy nội tạng khi còn sống, sau đó còn bị đoạt đi sức mạnh vẫn còn lưu lại trong cảm nhận của ác quỷ một thời gian dài.
Nỗi đau này sinh ra sự oán giận, sự oán giận này lại sinh ra hung ác.
Ngay cả không gian xung quanh ác quỷ cũng vỡ vụn và biến dạng vì sự thù hận vô tận này.
Xung quanh nó xuất hiện rất nhiều thứ không có hình dạng, phát ra âm thanh tức giận như ác quỷ, nửa cái quỷ vực bao phủ trấn càng ngày càng đáng sợ.
Dưới khí tức ảm đạm và lạnh lẽo, những người thám hiểm hú lên như thể họ đang phải chịu đựng cùng một nỗi đau.
Nhân vật B vừa mới cố gắng hết sức để thoát khỏi bàn tay của ác quỷ, cuối cùng cũng chỉ có thể sụp đổ tinh thần rồi ngã xuống đất, chấp nhận cái chết sắp đến.
Thậm chí còn thê thảm hơn những người bạn bị kẹt trong vách tường.
Nhưng ngay khi anh ta nghĩ rằng mình sắp kết thúc ở đây, trong lúc mơ hồ, đột nhiên anh ta nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Giọng điệu hưng phấn, bệnh hoạn.
Là những vị khách không mời mà đến bị sự biến hóa của quỷ vực thu hút đến.
"Cuối cùng cũng tìm được ngươi."
Tại sao cái này lại quen thuộc như vậy?
Nhân vật B nhìn lên, thấy một khuôn mặt không có da, ướt đẫm máu, còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.
Không chỉ bởi vì những cấu trúc máu thịt đỏ tươi và đầu lâu trắng bệch kia.
Mà là bởi vì, nó đang cười.
Xoẹt — là âm thanh của da bị rách.