Chương 147-3: Chuyện kỳ lạ ở thị trấn Phong Gia 13-3

Chương 147-3: Chuyện kỳ lạ ở thị trấn Phong Gia 13-3

Edit: Kim vô gia cư

----------------------

Sự sống lại của nữ chính có lẽ liên quan đến sự xuất hiện đột ngột của một Cổ Ngôn khác.

Một đối tượng trừng phạt đến từ dòng thời gian khác đã khuấy loạn thế giới này.

Tuy nhiên việc đã đến nước này, nhưng chi tiết này đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là phải tìm được Cổ Ngôn trước.

Ác quỷ Cổ Ngôn khó làm chỉ có thể tạm thời cất đi đã.

Tửu Sơ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa khóe môi, suy nghĩ về kế hoạch của mình.

Sau những gì xảy ra trước đó, Tửu Sơ biết Cổ Ngôn đã nhận ra tình cảm của mình, nhưng vẫn quá tự ti, không dám đến gần cậu.

Bây giờ có lẽ vẫn cảm thấy áy náy vì những gì đã xảy ra trước đây, cảm thấy hắn rất có lỗi với cậu.

Mà bởi vì sự tồn tại của tình cổ, cho dù trước đó cậu có nói rằng mình sẽ tha thứ cho hắn thì Cổ Ngôn cũng sẽ không hoàn toàn coi là thật.

Muốn gỡ tình cổ à?

Tửu Sơ ngẫm nghĩ một lát.

Không biết trạng thái tinh thần hiện tại của Cổ Ngôn có thể chịu được đả kích khi trực tiếp gỡ bỏ tình cổ hay không.

Trước khi ác quỷ ra tay, Cổ Ngôn có khi cũng vì điều này mà lo nghĩ đến hỏng trước.

Suy cho cùng, với mặc cảm tự ti hiện tại của Cổ Ngôn, chỉ có sự tồn tại của tình cổ mới khiến hắn tin rằng Tửu Sơ thật sự yêu mình.

Muốn hóa giải tình thế khó khăn trong lòng này, chỉ có thể trấn an từ từ.

Tửu Sơ sờ sờ mu bàn tay của mình, sờ vết thương khi tình cổ được cấy vào.

Nó đã sớm chữa lành, ngay cả vết sẹo cũng không có.

Sau đó, cậu ngẩng lên nhìn bầu trời ảm đạm trên đầu.

Mặc dù sương mù đã dần dần tiêu tán, nhưng khí tức đè nén vẫn bao phủ bầu trời của thị trấn Phong Gia, thậm chí còn âm u hơn.

Là quỷ vực của đối tượng trừng phạt.

Hiện tại, hai đối tượng trừng phạt vẫn đang chiến đấu chém gϊếŧ lẫn nhau, điều này cũng dẫn đến việc quỷ vực của hai bên cắn xé và nuốt chửng nhau, cái đó thậm chí còn đáng sợ hơn trước.

Nếu là một người bình thường, ở trong môi trường này trong một thời gian dài, sẽ dần dần bị lây nhiễm sự tức giận trong đó, mất đi lý trí và sa vào trong đó.

Nhưng bây giờ trong thị trấn có lẽ chẳng có mấy người bình thường, bị bao bọc trong sự tức giận của quỷ vực rồi biến thành những thứ kỳ lạ trông giống như người.

Sự hưng phấn của nữ chính hôm nay, cũng không tránh khỏi sự ảnh hưởng của quỷ vực.

Ngay cả đối tượng trừng phạt cũng sẽ ngày càng trở nên điên cuồng hơn trong quỷ vực của mình. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ ngay cả thời gian và không gian ở đây cũng sẽ trở nên vặn vẹo.

Ánh mắt Tửu Sơ quét qua những cánh cửa u ám trong thị trấn.

Trên đường phố yên ắng, chỉ có mỗi tiếng bước chân của cậu, thậm chí đến cả tiếng gió cũng không thấy, tất cả đều tỏ ra vẻ kỳ lạ.

Có vẻ như thật sự chỉ có cậu là người duy nhất tồn tại.

Nhưng Tửu Sơ biết, có một ánh mắt chưa bao giờ rời đi.

"Cổ Ngôn?"

Tửu Sơ đột nhiên gọi tên đối tượng trừng phạt: "Có thể ra ngoài gặp mặt không?"

“Em rất nhớ anh."

Tửu Sơ biết, đối với một ác quỷ có quỷ vực mà nói, bên trong quỷ vực cứ như lòng bàn tay của nó vậy, nó có thể xuất hiện ngay lập tức.

Nhưng đến tận khi giọng nói của Tửu Sơ vang lên một lúc lâu, bên cạnh cũng không hề xuất hiện bất kỳ một động tĩnh nào.

Rất lâu sau, linh mục đứng trên đường phố dường như đã thất vọng cúi đầu, tiếp tục đi về phía nhà thờ.

Xì xì…!

Bóng dáng linh mục dần dần xa, ở khúc quanh nơi đường phố cách đó không xa, một cánh tay tái nhợt xuất hiện tử khí cẩn thận bám lên vách tường, dường như đã đứng đó ngây ngốc nhìn linh mục trong một thời gian dài.

Rõ ràng cách rất gần, nhưng lần này, linh mục lại không có cảm giác gì.

"..."

Linh mục nói rằng cậu rất nhớ hắn.

Chủ nhân của cánh tay nhợt nhạt cảm thấy vui sướиɠ khác thường bởi những lời nói này.

Rõ ràng là thân thể của một người đàn ông cao lớn, nhưng lại không thể ngừng run rẩy mà vuốt ve má mình, giống như thiếu nữ còn trẻ đang che giấu sự xấu hổ vậy.

Nhưng xác chết thì không có nhiệt độ.