Chương 146-1: Chuyện Kỳ Lạ Ở Trấn Phong Gia 12-1
Chương 146-1: Chuyện kỳ lạ ở thị trấn Phong Gia 12-1 Edit: Kim vô gia cư
——
Ngay khi lời nói của ác quỷ rơi xuống, trước khi Tửu Sơ kịp phản ứng, Cổ Ngôn vốn bị đè nén trong cơ thể đã rơi vào trạng thái hỗn loạn. Trong thị trấn, sương mù đang ngột ngạt trở nên dao động. Trong sương mù có rất nhiều những bóng ma không biết từ đâu ra, ẩn ẩn hiện hiện kêu khóc. Nhìn xuống cả cái thị trấn nhỏ, có thể thấy được trong, mỗi một bóng quỷ đều hàng vặn vẹo chân tay chuyển động về phía ác quỷ, dường như ngăn cản ác quỷ làm ra chuyện không thể cứu vãn. Tuyệt đối không thể gỡ tình cổ ra! Đây là chấp niệm duy nhất còn sót lại trong ý thức của Cổ Ngôn khi trên bờ vực sụp đổ. Nhìn linh hồn mỏng manh của Cổ Ngôn có thể tiêu tán bất cứ lúc nào như ngọn nến trong gió, ác quỷ dường như có chút hài lòng, đôi đồng tử thẳng đứng đỏ tươi của nó vui vẻ nheo lại. Nhưng liếc nhìn những bóng ma dày đặc trong sương mù gần đó không bị nó khống chế, nó nôn nóng đè khóe miệng xuống. Chẳng qua chỉ là một phế vật sắp bị nó cắn nuốt, vậy mà lại còn muốn tranh quyền khống chế quỷ vực với nó. Điều này quả thật khiến cho ác quỷ bất ngờ. Có lẽ bởi vì hai người cùng thuộc về cùng một linh hồn, cho dù Cổ Ngôn không chết thảm như ác quỷ nhưng vẫn có thể ảnh hưởng đến quỷ vực đang dần dần hình thành này. Mà là một ác quỷ, nó rất ghét cái cảm giác mất đi quyền kiểm soát. Nó khinh thường hừ lạnh một tiếng, đầu ác quỷ vừa nghĩ, sương mù dày đặc cuồn cuộn ngăn cách những bóng ma kia, đánh nát sự giãy giụa của Cổ Ngôn. Nó quyết định sẽ gỡ tình cổ ra ngay lúc này, để giáng đòn cuối cùng vào sự chống cự bướng bỉnh của tên phế vật ấy. Trong quyển sách cổ mà Cổ Ngôn lấy được trước kia ghi lại cách nuôi cổ trùng, đương nhiên cũng có cả cách gỡ cổ trùng, chẳng qua là cách đó tương đối phức tạp, thậm chí còn phức tạp hơn cách nuôi. May mắn thay, quỷ khác với con người. Nó và Cổ Ngôn vốn là những con quái vật được tạo thành bởi cổ trùng, nên không cần chuẩn bị những vật liệu quý hiếm như con người, chỉ rạch da của Tửu Sơ, lấy cổ trùng ra là có thể gỡ bỏ tình cổ hoàn toàn. "..." Tuy nhiên, nhìn vị linh mục trước mặt mình, động tác của ác quỷ có vẻ hơi do dự. Làn da của vị linh mục trước mặt mỏng manh đến nỗi chỉ bị xách cổ áo cũng để lại vết đỏ, nếu bị cắt da chắc chắn sẽ đau đến khóc đi. Ác quỷ vô thức dừng động tác, nhưng chẳng qua chỉ một khoảnh khắc đã trở lại bình thường, sắc mặt càng ngày càng xấu. Bởi vì nó biết những cảm xúc do dự này chắc chắn không thuộc về bản thân nó, mà thuộc về tên phế vật hèn nhát yếu đuối ấy. Đúng vậy, tuyệt đối không phải của nó. Chính là do Cổ Ngôn đang ảnh hưởng đến nó, mà nó sẽ không thể tiếp tục chịu đựng sự ảnh hưởng này nữa. Ác quỷ tiếp tục vươn tay về phía linh mục. Những bóng ma trong sương mù tuyệt vọng giãy giụa theo từng động tác của ác quỷ, cố gắng ngăn lại hành động của nó, nhưng không thể làm gì được. Giống như dự báo trước kết quả trong tương lai, tiếng kêu gào của những bóng ma gần dần dần trở thành tiếng kêu cầu xin, cầu ác quỷ đừng phá vỡ hy vọng cuối cùng của họ. Nhưng ác quỷ ngoảnh mặt làm ngơ. Khuôn mặt được khâu bằng những mũi kim trông thật đáng sợ, như thể cuối cùng nó sẽ khôi phục dáng vẻ đáng sợ lúc đầu, không còn chút do dự nào nữa. Khóe miệng nó nhếch cao, sự tàn nhẫn vẫn tràn đầy mùi máu tanh như lúc nó trả thù ở kiếp trước. Nó luôn chỉ là một ác quỷ trần ngập hận thù, không lý trí mà thôi. Nó chỉ cần duy trì sự tàn nhẫn này mọi lúc là được. Những cảm xúc yếu đuối của con người không thể, và cũng không có cách nào được dừng trên người nó quá lâu. Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, độ cong này lập tức cứng lại. Bởi vì bàn tay đưa ra của nó bị người khác nắm lấy. Nhiệt độ cơ thể ấm áp của lòng bàn tay con người này nóng đến mức đồng tử của ác quỷ run rẩy. Nó kinh ngạc nhìn linh mục đang bị mình xách cổ lên. Nhìn linh mục nhỏ đáng nhẽ sẽ lộ ra vẻ sợ hãi, đáng ghét giống như những người khác, trong lúc nhất thời, nó lại không thể phản ứng được gì. Chỉ có thể nghe được giọng nói khàn khàn của linh mục, dịu dàng đến cực điểm. "Tay anh lạnh quá." Trong mắt linh mục có rất nhiều cảm xúc mà ác quỷ không thể hiểu được. Cậu chăm chú nhìn vào mắt của ác quỷ, dường như có thể nhìn xuyên qua đôi mắt có đồng tử rắn lạnh như băng kia mà nhìn thấy sự tranh đấu linh hồn giữa ác quỷ và Cổ Ngôn. Trong chốc lát, ngay cả tiếng kêu gào của những bóng ma xung quanh cũng dừng lại. Có thể thấy, trận chiến giữa hai đối tượng trừng phạt đang ngày càng căng thẳng, và Cổ Ngôn đã sắp thua. Có lẽ bước tiếp theo là bị nuốt chửng. Sau khi nuốt chửng Cổ Ngôn, lý trí vốn đang lảo đảo sẽ sụp đổ, đây chính là ý tưởng ban đầu của Tửu Sơ. Tuy nhiên, xét từ hành vi trước đây của ác quỷ trong nhà thờ, có một khả năng khác, ác quỷ sẽ lấy được tất cả cảm xúc và ký ức của Cổ Ngôn, sau đó khôi phục lý trí. So với những thế giới trước, đối tượng bị trừng phạt ở thế giới này vẫn có tình cảm sâu sắc với cậu, nhưng lại có vẻ quá mức cố chấp, không đủ thành thật với tình cảm. Để mặc cho hai người cắn nuốt rồi hợp nhất, dung hợp lại những thứ tình cảm chưa vạch rõ kia, giúp đối tượng trừng phạt dễ dàng nhìn thấy rõ lòng mình. Chứ không phải xoắn xuýt đau khổ như bây giờ. Một giải pháp như vậy đúng là một giải pháp tốt. Đối với những người đã trải qua vô số nhiệm vụ như Tửu Sơ thì giải pháp này là hợp lý và tiện lợi nhất. Nếu là ở những thế giới trước, Tửu Sơ mới vừa thoát khỏi sự kiểm soát của hệ thống, cậu nhất định sẽ lựa chọn như vậy, dù sao thì hai linh hồn đều là đối tượng trừng phạt, cắn nuốt và dung hợp chỉ khiến họ hoàn thiện hơn mà thôi. Nhưng bây giờ… "Đừng khóc, em ở ngay bên cạnh anh." Tửu Sơ nắm tay đối tượng trừng phạt, ánh mắt mềm mại đến mức ác quỷ không biết phải làm thế nào. Cậu duỗi bàn tay kia ra, vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của ác quỷ, một vệt nước mắt đỏ như máu, chẳng biết từ khi nào đã chảy xuống từ hốc mắt. Đôi con ngươi thẳng đứng chảy nước mắt máu càng làm nổi bật sự trống rỗng và tuyệt vọng. Những giọt nước mắt máu nhuộm đỏ làn da tái nhợt, thêm những đường khâu chằng chịt kia nữa, rất xấu xí và dữ tợn. Đối mặt với một khuôn mặt đáng sợ như vậy, trên mặt Tửu Sơ lại không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại, lại có biểu cảm có thể nói là dịu dàng. Rõ ràng, cậu mới là người bị xách lên, nhưng lại giống như là người nắm quyền chủ động vậy, chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra đã có thể ôm trọn đầu ác quỷ vào ngực. Ác quỷ không biết mình bị làm sao, nó cứ thế ngoan ngoãn để vị linh mục trong tay ôm đầu vào lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt. Đó không phải là nước mắt của nó, mà là của tên phế vật Cổ Ngôn kia. Nhưng bây giờ, nó giống như đang hèn nhát mà ngồi khóc thút thít vậy. Ác quỷ to lớn trợn tròn hai mắt, cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ cơ thể của linh mục. Bàn tay đang nắm cổ áo linh mục nới lỏng, cơ bắp trên cánh tay căng cứng, dường như muốn buông ra, đẩy cái loài người chẳng có tí sức nặng nào này đi ra. Nhưng không biết tại sao, cuối cùng nó lại chẳng có động tác nào, mà chỉ lặng lẽ dựa vào ngực Tửu Sơ. Chỉ có nước mắt máu trong hốc mắt càng ngày càng chảy nhiều, gần như nhuộm đỏ khuôn mặt chẳng có tí huyết sắc nào. Đó là do Cổ Ngôn đang khóc thút thít. Vẻ mặt hiền lành này của linh mục khiến hắn buồn bã hơn nhiều so với vẻ mặt chán ghét của linh mục trong trí tưởng tượng. Sau đó, con quái vật thân người, đuôi rắn nhẹ nhàng ôm lấy con người cao lớn trước mặt nó. Có lẽ đó là những cảm xúc mà ác quỷ gọi là yếu ớt kia đang bộc phát vào lúc này với một sức mạnh mà ác quỷ không thể chống lại, hoặc có thể là do ác quỷ thả lỏng cảnh giác, để cho Cổ Ngôn cuối cùng thoát khỏi khống chế, thao túng cơ thể, ôm lấy linh mục của hắn trong một thời gian ngắn. "Rất… xin lỗi, rất xin lỗi..." Cổ Ngôn nghẹn ngào xin lỗi vị linh mục không biết gì này. Trong giây phút sắp bị cắn nuốt, cuối cùng thì Cổ Ngôn cũng nhìn thấu tâm tư của mình, hắn thừa nhận thứ tình cảm âm u không dám nói kia. Là hắn quá ngu xuẩn. Lẽ ra hắn phải biết rằng mình đã thích linh mục ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu. Nhưng hắn đã tự lừa dối mình vì cái gọi là tình bạn, đấu tranh giữa Phong Kỳ và linh mục. Vừa ngu ngốc vừa hèn nhát. Tất cả mọi thứ bây giờ là kết quả của lòng tham vô đáy của hắn mang đến, bị một bản thân mình khác nuốt lấy cũng là quả báo xứng đáng. Nhưng quả báo này không nên ở trên người linh mục. Nếu ác quỷ có được cơ thể này, nó chắc chắn sẽ gϊếŧ chết linh mục. Cổ Ngôn khóc nức nở, ôm lấy linh mục, rõ ràng là một thân hình cao lớn cường tráng, nhưng lúc này hắn lại khóc bất lực như một đứa trẻ, vẻ mặt không còn thờ ơ và hung dữ như trước. Tất cả đều là lỗi của hắn.
——
Cầu đề cử ạ ^^
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương