- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Cứu Vớt Nam Phụ Hèn Mọn Cố Chấp
- Chương 136: Chuyện kỳ lạ ở trấn Phong Gia 2
Cứu Vớt Nam Phụ Hèn Mọn Cố Chấp
Chương 136: Chuyện kỳ lạ ở trấn Phong Gia 2
Chương 136: "Chuyện kỳ
lạ ở thị trấn Phong Gia"
Edit: Kim vô gia cư
Đêm càng ngày càng về khuya.
Bên trong nhà thờ, Tửu Sơ đang xem bộ phim "Người cổ" trên bảng hệ thống.
Là một bộ phim phát sinh của nguyên tác "Chuyện kỳ
lạ ở thị trấn Phong Gia", bộ phim này ngay từ đầu đã giới thiệu phương pháp luyện và cách ăn người cổ.
Phương pháp luyện ra người cổ đã được đề cập trong nguyên tác, nhưng cách ăn thì không.
[Để ăn người cổ, thịt và máu phải được rút ra khỏi cơ thể của người cổ trước khi cổ trùng chết, sau đó cơ thể sẽ được bảo quản bằng một loại thuốc bột đặc biệt.
Chỉ như vậy thì mới giữ được phần thịt tươi ngon nhất, không bị hỏng và có thể mang đi được lâu.
Người cổ không dễ để luyện được, nhưng chỉ cần cơ thể không chết đi, thịt của người cổ có thể tái sinh.
Nhưng người cổ có thể tự kìm hãm quá trình sinh trưởng, nên khi người cổ hoàn thành thì cần phải khoét mắt, tai, mũi bỏ đi sau đó đổ đầy thủy ngân vào để nó mất đi ý thức.]
Xem những lời giới thiệu này ở đầu phim, Tửu Sơ cau mày.
Sau khi giới thiệu ngắn gọn, cảnh tiếp theo trong phim là sự rung chuyển khó hiểu.
Trong màn hình mờ ảo, có tiếng hét của một người phụ nữ.
Ngoài ra còn có âm thanh sàn sạt rùng rợn của côn trùng đang bò.
Sau đó là tiếng khóc của trẻ con.
Những người đàn ông không thấy rõ mặt hào hứng vây quanh trước màn hình, nhìn chằm chằm vào đứa bé đang khóc.
Mỗi một người đều tham lam hận không thể muốn nuốt chửng đứa bé vào bụng.
Hình ảnh chuyển động, một người phụ nữ điên điên khùng khùng trên tay đang ôm một đứa trẻ không ngừng khóc thút thít.
Đứa bé khóc đến mặt đỏ bừng, vươn bàn tay nhỏ ra, cố gắng chạm vào người mẹ trước mặt.
Người mẹ lại chỉ thờ ơ nhìn những con cổ trùng bò ngoằn ngoèo dưới đứa bé.
Như thể nhớ lại những ký ức không thể nguôi ngoai, bài tập nhanh chóng giờ con dao nhọn trên tay lên với vẻ mặt dữ tợn.
"Chết đi! Tại sao mày lại không chết!"
"Bây giờ không chết thì về sau mày cũng phải chết! Đồ quái vật, mày chết sớm một chút chẳng phải tốt hơn sao!"
Khoảnh khắc con dao sắc bén rơi xuống, vết máu nhuộm đỏ màn hình, tiếng khóc thút thít của đứa bé biến thành tiếng kêu thảm thiết, vô cùng chói tai.
Cạch cạch —
Tay chân nho nhỏ rời rụng, sau đó là máu tươi làn tràn, đôi mắt, lỗ tai, cái mũi và cuối cùng là cái đầu mềm mại.
Đối với một đứa trẻ, bàn tay yếu ớt, run rẩy của người phụ nữ vẫn là một sức mạnh không thể chống lại được.
Đau đớn đến tột cùng, đứa bé sớm đã không còn tiếng động.
Người phụ nữ vẫn chết lặng mà vung vẩy con dao sắc nhọn, cho đến khi mặt đất đầy những miếng thịt nát, bà ta mới bị những người dân trong thị trấn giận dữ chặn lại.
"Mày, con đàn bà thối tha! Mày dám! Mày dám!!!"
Hình ảnh cuối cùng trong mắt người phụ nữ là bóng dáng của người đàn ông đã đã từng ở bên bà ta đang giơ cao chiếc cuốc cùng cái cào.
Phanh —
Máu tươi nhuộm đỏ tầm nhìn của bà ta.
Nhưng đến khi chết bà ta vẫn luôn mỉm cười.
Thật sự là điên rồi.
"Hô hô hô! Tốt, chết rồi là tốt! Ha ha ha! Các người đều sẽ phải chết! Đều sẽ chết hết!"
Cảnh phim giống như chiếc đèn kéo quân chuyển sang cảnh tiếp theo.
Vài người già và những người phụ nữ có vẻ ngoài hèn nhát đang ngồi vây quanh trong một căn phòng nhỏ, bí bách.
Họ đang cẩn thận dùng những sợi tơ đặc biệt khâu lại một đống thịt nát vụn, cuối cùng chắp lại thành hình dạng một đứa trẻ.
Nhưng đứa bé không bao giờ tỉnh dậy, cho dù có dùng cổ trùng để kí©h thí©ɧ như thế nào cũng vô ích.
Bên ngoài truyền đến trận cãi vã giữ dội của một số người đàn ông.
"Làm sao bây giờ! Người cổ chết rồi, lại còn chết thảm như vậy, xong rồi! Tất cả chấm rứt rồi!"
"... Có lẽ, còn có cách..."
Trong cảnh tiếp theo, một đứa bé xanh xao, trên người toàn là vết khâu bị bỏ rơi trong rừng và rơi vào một cái hang được cho là đầy côn trùng độc.
Vô số con rắn độc đang quấn lấy nhau ngửi thấy mùi thịt thối, chen chúc bò tới, rất nhanh đã trùm kín thi thể của đứa bé.
Cuối cùng, tất cả đều bị một con mãng xà khổng lồ nuốt chửng.
Sau khi nuốt thức ăn vào bụng, con mãng xà từ từ bò đi, trong hang không có dấu vết của đứa bé.
Sự yên tĩnh trước đây đã sớm được khôi phục.
Đây chính là nguồn gốc của việc trên người đối tượng trừng phạt lại có đuôi rắn.
Tửu Sơ rũ mắt xuống, trong lòng có chút áp lực, bởi vì cậu biết những đau đớn này, đối tượng trừng phạt không chỉ phải trải qua một lần.
Mà nếu không ngăn cản, theo cốt truyện thì trong tương lai hắn sẽ còn thê thảm hơn.
Bộ phim vẫn tiếp tục.
Những thước phim úa vàng năm xưa không còn nữa, thay vào đó là hình ảnh những sinh viên đang đi du lịch theo nhóm.
[Trong thị trấn âm u, nơi nơi đều là những ngôi nhà đổ nát và những đồ dùng sinh hoạt còn sót lại khi mọi người vội vã chạy trốn.
Có thể thấy rằng người dân ở thị trấn này khi rời đi đang rất hoảng loạn.
Mấy nam sinh nhìn vào thị trấn này đều cảm thấy ớn lạnh trong lòng, có cảm giác sợ hãi không thể giải thích được.
Không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra lại khiến cho người dân thị trấn này không kịp dọn đồ đạc mà đã hoảng sợ bỏ chạy.
Mấy nữ sinh cũng bị dọa sợ.
Bọn họ xúm vào nhau và bắt đầu tìm kiếm manh mối.
Sau đó quả nhiên trong một trong một ngôi biệt thự sâu sâu, bọn họ đã tìm thấy một cuốn sách viết về cổ trùng.
Cuốn sách ghi lại một loài cổ trùng tên là người cổ.
Người ta nói rằng khi người cổ chưa được hoàn thiện, sau khi chết bi thảm, hắn có thể sử dụng cổ trùng để giải trừ ân oán của mình.
Tuy nhiên, nếu người cổ đã được hoàn thành thì ân oán không tan, sẽ hóa thành một lệ quỷ lang thang tại chỗ, nguyền rủa tất cả những người hắn căm ghét.
Cho dù có chạy trốn đến nơi nào cũng không thoát khỏi lời nguyền của hắn.
Cách duy nhất để thoát khỏi lời nguyền là đem máu thịt của người cổ chia thành bảy phần và giấu chúng trong mười hai cái bình cổ, trong đó có cả thật cả giả.
Mê hoặc làm cho người cổ không biết thi thể mình nằm ở đâu, như vậy mới không tiếp tục nguyền rủa nữa.
Như vậy niêm phong ở nơi có hương khói cường thịnh nhất, cúng bái trong vòng 5 năm mới có thể trấn áp được người cổ.
Chỉ là trong vòng 5 năm này, nhất định không được mở cổ đàn ra. Nếu không sẽ không có cách nào có thể áp chế được oán khí của người cổ.
(Oán khí: lòng thù hận bị toát ra ngoài thành một dạng khí).
Học sinh A xem sách rồi tò mò chỉ vào chiếc quan tài ở từ đường bên cạnh:
"Không phải là mấy cái chum đó chứ?"
Mọi người nghe vậy đều nhìn về hướng từ đường, nơi đó đặt hơn chục chiếc chum có dán lá bùa màu vàng.
Mà bọn họ vừa rồi để tìm hiểu nên đã xé xuống một lá bùa màu vàng trong số đó.
“Thôi đừng có hù dọa người, đều là mê tín thời phong kiến
mà thôi ha ha…” Học sinh B cười cười lau mồ hôi lạnh trên trán.
Một giây tiếp theo, cậu ta nhìn thấy các bạn học đang trước mặt đều nhìn chằm chằm về hướng phía sau lưng mình với sắc mặt trắng bệch.
Vẻ mặt sợ hãi đủ khiến người ta sợ tới mức hai chân run rẩy.
Học sinh B run rẩy mà từ từ quay đầu nhìn về phía sau lưng mình.
Phía sau là cửa của ngôi biệt thự lớn, tại nơi âm u thế này lẽ ra lúc hoàng hôn vốn là tối đen kịt, nhưng hiện tại lại có một tia sáng yếu ớt.
Chỉ sau khi sinh viên B đeo kính vào, cậu ta mới nhìn rõ đó không phải là ánh sáng mờ mà là một tròng mắt rất lớn.
Cứ như thể một con rắn khổng lồ cao 100 mét nhòm ngó họ qua cửa đại sảnh.
Con ngươi dẹt thẳng đứng lạnh lùng đáng sợ kia tràn đầy oán hận khiến đại não của con người trở nên trống rỗng.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng học sinh B thực sự cảm thấy chính mình nghe được tiếng cười bất thường của người đàn ông.
— Tìm được rồi.
Người đàn ông đang nói, hắn tìm được rồi.
Trong giọng nói đầy điên cuồng vặn vẹo.
Có vẻ như hắn đã tìm kiếm điều này trong nhiều năm.]
Tửu Sơ tạm dừng bộ phim.
Cậu nhìn lên bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Bây giờ là lúc để nghỉ ngơi.
Nhưng không phải vì lý do này mà Tửu Sơ dừng phim lại, cậu nghe thấy ngoài cửa có tiếng động.
Như thể có thứ gì đó lạ đang đi qua khe cửa.
Đứng dậy, Tửu Sơ bước ra ngoài cửa.
*
Lúc này, bên ngoài nhà thờ vị khách không mời cũng đã đến gần.
Đuôi rắn phủ đầy vảy đen nhánh quét qua mặt đất lát đá xanh, di chuyển cực nhanh, chỉ riêng đuôi rắn đã dài tới bốn năm mét, từ xa xa nhìn lại khiến người ta có cảm giác đã nhìn thấy một con trăn khổng lồ.
Tuy nhiên, dưới ánh trăng, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng thân người đuôi rắn.
Đôi đồng tử dẹt thẳng đứng lạnh lùng sinh vật kỳ lạ đó càng trở nên âm trầm dưới ánh trăng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Cổ Ngôn dừng lại trước cửa nhà thờ.
Hắn không biết vị linh mục trông như thế nào, vì vậy hắn đã đưa tay ra và thả nhiều cổ trùng vào nhà thờ. Hắn tính toán cho chúng đi thăm dò đường trước.
Nhưng không biết tại sao, cổ trùng của hắn đi vào liền không thấy động tĩnh gì nữa.
Lần đầu tiên, những con cổ trùng tâm ý tương thông lại không đáp lại mệnh lệnh của hắn mà ngược lại, lại truyền cho hắn những cảm xúc nóng bỏng mềm mại kỳ lạ.
Cổ Ngôn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Hắn rốt cuộc cũng nghiêm túc một chút, rạch ra lớp da ở cổ tay, phóng ra càng nhiều trùng độc.
Đây là những con trùng độc cấp cao hơn mà hắn đã chuyên tâm khống chế, có thể truyền tin tức cho hắn nhanh hơn.
Ôm ấp ý định gϊếŧ kẻ xấu, con rắn độc lè lè cái lưỡi rồi cùng các loại trùng độc khác chui vào cánh cửa đang đóng kín của nhà thờ.
Xì xì —
Trong số đó, rắn độc có khứu giác nhạy bén hơn so với các loài trùng độc khác, lưỡi của nó đã ngửi được mùi của con người.
Đó là một hương vị còn ngọt hơn cả mật ong trên núi.
Làm cho con rắn mê muội.
Con rắn độc đã đẩy những con côn trùng độc khác ra xa, theo lệnh của Cổ Ngôn trườn về hướng tỏa ra mùi hương.
Cổ Ngôn thì đang tìm kiếm lối vào bí mật bên ngoài nhà thờ, trong khi trườn bò, hắn nhớ lại những gì ban ngày Phong Kỳ đã nói khi miêu tả về vị linh mục.
Tóc đen dài, buộc ở sau đầu, mắt đen, da trắng, môi đỏ, thích mặc áo dài.
Nếu gặp được liền cắn cậu một miếng, xem như là một hình phạt nhỏ cho tên linh mục xấu.
— Tìm được rồi sao?
Cổ Ngôn nhận thấy được con rắn độc dừng lại.
— Tìm được rồi.
Rắn độc rít lên truyền đi tin tức, ngẩng đầu nhìn bóng người cách đó không xa, nhe ra răng nanh cùng nọc độc.
Là cổ trùng của Cổ Ngôn, con rắn độc ở một mức độ nào đó cũng có thể được coi là một phần của Cổ Ngôn, tự nhiên sẽ thực hiện ý muốn của hắn một cách vô điều kiện.
Cổ Ngôn muốn gϊếŧ linh mục nên con rắn độc đương nhiên cũng sẽ làm như vậy.
Nó trườn nhanh về hướng chàng trai, răng nanh hung hăng hướng vào con người hoàn toàn phù hợp với yêu cầu.
Nó sẽ gϊếŧ chết cậu.
Chàng trai trẻ đẹp với mái tóc cùng đôi mắt màu đen lúc này đang trêu chọc thứ gì đó trên bàn làm việc, không hề hay biết rằng nguy hiểm đang ập đến.
Thậm chí, cậu còn cười với giọng trong trẻo và nhẹ nhàng:
"Ai lấy được viên pha lê này thì sẽ được thưởng."
Giống như đang dỗ một đứa trẻ.
Con ngươi dẹt thẳng đứng lạnh băng của con rắn độc nhìn chằm chằm vào mắt cá chân trắng như tuyết của chàng trai lộ ra bên ngoài áo choàng, dường như không chút nào để ý đến giọng nói của chàng trai, ngay sau đó liền phải đem nọc độc tiêm vào trong đó.
Cái gì mà thưởng với không thưởng, con người này sắp chết đến nơi rồi!
Lạch cạch —
Đó là âm thanh của viên pha lê rơi xuống đất.
“A, rơi rồi—”
Chàng trai vô tình làm rơi viên pha lê.
Khi cúi mắt nhìn xuống, cậu thấy một con rắn gầy nhỏ bên chân mình đang cắn viên pha lê một cách khó khăn, kéo theo viên trân châu đó đưa đến bên chân cậu.
Ngay lập tức, nó vặn mình thành một đống, như thể không hiểu mình vừa làm gì.
Tửu Sơ mặt mày cong lên:
"Lại thêm một con nữa tới sao?"
"Rất đẹp."
Nói rồi, Tửu Sơ vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu con rắn, động tác rất dịu dàng.
Ngay lập tức cơ thể của con rắn độc lập tức mềm nhũn ra, gần như biến thành một vũng nước.
Cơ thể con rắn quấn quanh cổ tay mảnh khảnh của Tửu Sơ, lớp vảy sẫm màu tạo nên sự tương phản rõ rệt với làn da trắng như tuyết của cậu.
Vẻ ngoài ngoan ngoãn hoàn toàn trái ngược với sự hung tàn và lãnh khốc vừa rồi, giống như là một con rắn khác.
Nó thậm chí còn không ý thức được mà truyền đi tin tức, liếʍ láp làn da mềm mại của chàng trai, giống như vừa ngửi thấy mùi vị vô cùng ngọt ngào.
— Gϊếŧ linh mục chưa?
Bên ngoài nhà thờ, Cổ Ngôn có chút nghi ngờ mà đong đưa chiếc đuôi con rắn, không biết con rắn độc ở nơi đó truyền đến cảm xúc dịu dàng và ngọt ngào như vậy là gì.
Nó hoàn toàn khác với cảm xúc đến từ những cuộc đi săn thông thường.
— Không tìm thấy.
Con rắn lạnh như băng mà đáp lại.
Cổ Ngôn càng thêm hoang mang.
Nếu hắn nhớ không lầm hình như vừa nãy câu trả lời của nó là tìm được rồi.
Những con cổ trùng của hắn thực sự cũng là một phần của ý chí của hắn, chúng sẽ không lừa dối hắn mới đúng.
Vậy tại sao lại có những câu trả lời trái ngược nhau như vậy?
Cổ Ngôn đã hỏi những con trùng độc khác nhưng không thể nhận được câu trả lời, hắn tỏ ra mờ mịt, khó hiểu.
Bên trong nhà thờ, Tửu Sơ nhìn đống trùng độc dày đặc trên bàn, mặt mày hơi cong lên.
Tuy rằng lúc đầu cậu còn hơi đề phòng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của chúng, dần dần cậu cũng thấy quen.
Cậu chỉ đơn giản là dựa vào bàn, chống cằm và dùng ngón tay trêu đùa chúng.
Những con trùng độc này đều là vừa mới từ ngoài cửa chui vào.
Tửu Sơ có thể đoán được là tại sao.
Sự căm ghét của nữ chính đối với vị linh mục không thể xóa bỏ, đối tượng trừng phạt hẳn là cũng bắt đầu trút giận thay cho nữ chính.
Cậu đã nghĩ rằng mình chắc chắn ít nhiều sẽ bị thương một chút, nhưng hiện tại xem ra có vẻ sẽ không.
Rốt cuộc, những con trùng độc này trông không thông minh cho lắm.
Tửu Sơ nhìn trong đó có mấy con rắn độc ngửa bụng như con chó con cầu xin được vuốt ve, bất đắc dĩ mà sờ sờ chúng.
Sau đó, các loài trùng độc khác cũng làm theo, chúng không quan tâm liệu mình có thể lật lại được hay không.
"..."
Tửu Sơ im lặng một lúc, nhìn trong phòng, đám trùng độc dần dần tăng lên không khỏi đau đầu.
Cậu có nên vui mừng vì đêm nay, đối tượng trừng phạt đã không thả tất cả các loài trùng độc ra hay không?
Chúng đều muốn bò lên người cậu.
Đột nhiên Tửu Sơ rên lên một tiếng, đuôi mắt đỏ lên.
Khá bối rối, cậu lấy ra một con rắn độc chui vào cổ áo trước ngực, thấy toàn thân con rắn độc đỏ rực, vảy màu đen cũng không thể che giấu được.
Cậu không khỏi cảm thấy bất lực hơn.
Xì xì —
Đuôi rắn của Cổ Ngôn bên ngoài nhà thờ đang cuộn lại, hắn tình cờ sờ sờ vào gương mặt bỗng dưng nóng bừng của mình, tiếp tục nghiêm túc suy nghĩ về nguyên nhân khiến cổ trùng của mình mất liên lạc.
Đầu tiên, loại trừ khả năng cổ trùng phản bội hắn.
Xét cho cùng, bản thân Cổ Ngôn cũng chính là cổ trùng, những con cổ trùng đó thực sự là chính hắn.
Sẽ không thể phản bội chính mình. Cũng như tay trái của một người không thể đánh nhau với tay phải.
Mà ngay khi Cổ Ngôn đang nghĩ,
Tửu Sơ vẫn đang trêu chọc lũ côn cổ trùng trên bàn.
Lạch cạch —
Viên pha lê lại rơi xuống đất, Tửu Sơ cúi người nhặt lên, vừa ngẩng đầu lên thì động tác liền dừng lại một chút.
Vẻ mặt có chút vi diệu.
(Vi diệu: vi mang nghĩa là rất thâm thuý, sâu xa, tinh vi. Còn diệu thì được hiểu theo nghĩa đó là diệu kì, thần kì, bất ngờ, đẹp tuyệt vời. Từ này để chỉ một hành động, sự việc mang tính bí ẩn, đôi khi vi diệu dùng để chỉ một tình huống, cảnh tỉnh bí ẩn, thâm sâu khó đoán, cao siêu).
"Các ngươi... có phải thiếu mất mấy con hay không?"
Những con trùng độc ngoan ngoãn ngồi trên bàn, vô tội mà phun ra tin tức.
Tửu Sơ nhìn đuôi con trùng độc còn chưa bị nuốt hết, trầm mặc một hồi:
"... Nhổ ra!"
Những con trùng độc dường như không biết Tửu Sơ đang nói về cái gì, chúng vẫn đang chờ Tửu Sơ tiếp tục trò chơi vừa nãy.
Mãi đến khi Tửu Sơ lôi mấy con ra khỏi miệng mấy con trùng độc trên bàn, bọn họ mới nhút nhát, an phận nằm trên bàn bất động.
Còn Tửu Sơ thì nhìn mấy con rắn nhỏ gần như bị nuốt chửng trong lòng bàn tay, không biết nên cười hay nên khóc.
Nếu cậu nhớ không lầm thì đây là những con vừa cướp được viên pha lê và nhận được phần thưởng.
Phần thưởng cũng chỉ là được cậu xoa xoa trán của họ mà thôi.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy mấy con rắn cũng biết tranh giành tình cảm.
Có nên nói không hổ là đối tượng khiển trách không?
Tửu Sơ không khỏi cười nhẹ một tiếng, tóc đen xõa xuống cổ, bị l*иg ngực phập phồng khẽ lay động, lộ ra xương quai xanh rõ ràng hơn.
Những con rắn độc dường như bị mê hoặc, chúng càng dán vào Tửu Sơ chặt hơn.
*
Bên ngoài nhà thờ.
Cổ Ngôn vẫn đang suy nghĩ về lý do.
Hắn không phải là người liều lĩnh, nên đối với việc cổ trùng bị mất liên lạc vẫn phải cẩn thận đề phòng.
Sau khi loại bỏ nhiều câu trả lời bất khả thi, câu trả lời duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra đó là, vị linh mục đã đặt bẫy trong nhà thờ và bắt hết những con cổ trùng của hắn.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên Cổ Ngôn gặp phải tình huống cổ trùng từ chối trả lời sau khi bị bắt.
Có thể là vị linh mục đã làm choáng những con độc trùng bằng một loại thuốc mê đặc biệt.
Một lần nữa hắn sờ lên gương mặt của mình từ vừa nãy đến giờ, không biết tại sao vẫn luôn đỏ ửng và nóng ran. Cổ Ngôn khẳng định rằng chuyện này nhất định có liên quan đến vị linh mục xấu xa kia, hắn khẽ cau mày lại.
Mặt mày tối tăm.
Hắn tức giận.
Đây là lần đầu tiên có một con người lại dám bắt nạt cổ trùng của hắn như vậy. Hắn nhất định sẽ trả lại cho con người đó gấp trăm lần.
Nghĩ như vậy, Cổ Ngôn rứt khoát không cần cẩn thận nữa.
Chẳng mấy chốc hắn bước vào nhà thờ dọc theo cánh cửa đã mở quanh năm để chào đón các tín đồ.
Nhà thờ này quả thực như Phong Kỳ đã nói, rất đẹp.
Ngay cả một người hoang dã như Cổ Ngôn, không đọc nhiều sách hay xem nhiều tác phẩm nghệ thuật, cũng có thể cảm nhận được vẻ lộng lẫy của nhà thờ này, hội trường rộng rãi và tráng lệ, những hành lang dài quanh co.
Một bầu không khí của sự tinh tế và sang trọng lan tràn khắp mọi nơi.
Mùi ngọt ngào lan tỏa khắp đại sảnh.
Xì xì —
Cổ Ngôn ngửi được mùi hương ngọt ngào trong không khí, nghiêng nghiêng đầu, cảm thấy choáng váng như thể vừa uống rượu.
Đuôi rắn cuộn lại bên cạnh chỗ ngồi của các tín đồ trong hội trường, gần như không muốn nhúc nhích.
Nhưng cũng may, hắn vẫn còn nhớ được công việc chính của mình.
Bởi vậy, hắn nhanh chóng trườn tới khu sinh hoạt phía sau nhà thờ, chuẩn bị gϊếŧ chết con người dám giễu cợt cổ trùng của hắn.
Lạch cạch —
Viên pha lê trên bàn bị đẩy xuống đất.
Những con trùng độc trên bàn đều trở nên nôn nóng, bất an.
Như thể có một mối nguy hiểm nào đó sắp xảy ra.
Nhưng lúc này Tửu Sơ bởi vì quá mệt nên đã ôm má mà ngủ say.
Rốt cuộc vừa mới thay đổi thế giới, thân thân thể này vì không thường xuyên luyện tập thể dục nên không được khỏe mạnh, hơn nữa đổi mới linh hồn khó tránh khỏi phải trải qua thời kỳ dung hợp, Tửu Sơ vô tình chìm vào giấc ngủ say.
Những con cổ trùng cố gắng đánh thức Tửu Sơ đang ôm má ngủ say, nhưng vô ích.
Chúng gấp đến nỗi cứ xoay vòng quanh.
Vị trí của thi thể xấu xí ngày càng gần.
Lúc này, Cổ Ngôn cách cửa không xa ngửi thấy mùi thơm càng ngày càng nồng nặc, trong lòng có chút tò mò.
Cổ Ngôn chưa bao giờ ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào như vậy, ngọt hơn cả mật ong mà hắn đã từng uống.
Có phải là mùi của linh mục đó không?
Nếu đúng như vậy, có lẽ trước khi gϊếŧ, hắn có thể nếm thử mùi vị máu của cậu, có lẽ sẽ giống như mật ong ngọt đến tận xương tủy.
Nhưng cuối cùng vẫn phải gϊếŧ cậu.
Gϊếŧ linh mục xấu xa là điều mà mọi người bình thường nên làm.
Kẽo kẹt —
Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy ra.
Tửu Sơ bật đèn, chỉ thấy hành lang trống trải.
Cậu khẽ nhướng mày liếc nhìn dấu vết bò trên thảm ngoài hành lang.
Sau đó, như thể không phát hiện điều gì, cậu quay trở lại phòng.
Trong bóng tối, một đôi đồng tử dẹt thẳng đứng băng giá ẩn trong góc, chỉ nhìn thấy dáng người mảnh khảnh yêu kiều của Tửu Sơ.
Linh mục xấu có khuôn mặt xinh đẹp, có vẻ còn đẹp hơn cả Phong Kỳ.
Cổ Ngôn ngơ ngác nhìn vị linh mục mặc áo choàng trắng trở lại phòng và biến mất sau cánh cửa.
Thật lâu sau cũng không phục hồi tinh thần.
Hắn bất giác mà tiến lại gần căn phòng, như thể muốn nhìn vị linh mục một cái.
Nhưng cánh cửa đã chặn hắn.
Đột nhiên tỉnh táo lại, Cổ Ngôn lắc lắc đầu, không biết vừa rồi mình xảy ra chuyện gì, nhưng tim hắn đập rất nhanh, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Nhịp tim này nhất là âm mưu của linh mục!
Vị linh mục này thực sự không phải là một người tốt!
Cổ Ngôn nghĩ vậy, nghe thấy tiếng động trong phòng nhỏ dần, biết rằng linh mục đã trở lại giường.
Bây giờ là thời điểm tốt nhất để gϊếŧ người.
Đồng thời, Cổ Ngôn cũng cảm nhận được rằng có rất nhiều cổ trùng của mình ở trong phòng.
Quả nhiên là vị linh mục kia đã giam giữ những con cổ trùng của hắn.
Những con cổ trùng đang thực hiện mệnh lệnh gϊếŧ linh mục.
Cổ Ngôn sa sầm mặt mày, ngón tay với móng tay đen nhánh nắm lấy tay nắm cửa và mở cửa.
Hắn đã sẵn sàng để gặp bẫy, nhưng lại không ngờ rằng ập đến hắn đầu tiên lại là những con cổ trùng của mình.
Phập —
Cổ Ngôn ngơ ngác nhìn khoảng chục con trùng độc đang treo trên tay mình, không biết chúng đang muốn làm gì.
Chỉ có thể suy đoán rằng chúng nó có thể đã bị chất độc của linh mục làm cho choáng váng, rõ ràng biết hắn miễn dịch với tất cả các chất độc mà vẫn cứ cắn.
Hắn đem những con trùng độc thu vào trong da của mình, lúc này hắn mới nhìn thấy khắp phòng đều là những con trùng độc mà hắn thả vào lúc trước. Chỉ cần tốt để ở trong phòng.
Chúng cứ vậy mà ngoan ngoãn ở trong phòng.
Bất cứ lúc nào cũng có thể trốn thoát, không hề có dấu hiệu của việc bị giam cầm.
Vừa nhìn thấy hắn bước vào, tất cả đều lao về phía hắn.
Cổ Ngôn thậm chí còn cảm thấy trên người chúng nó tràn đầy ác ý không nên có.
Chúng nó dường như muốn đẩy hắn ra khỏi phòng.
Hiển nhiên những con cổ trùng đang chống lại hắn.
Cổ Ngôn không rõ nguyên nhân mà thu lại, nhìn những vết thương bị cắn trên cơ thể đang nhanh chóng lành lại, sau đó hắn chuyển sự chú ý sang Tửu Sơ đang ngủ.
Khuôn mặt của vị linh mục xấu xa trong miệng Phong Kỳ này không thể phủ nhận rất đẹp trai, thậm chí còn có thần thái thuần khiết gần như thần thánh, khiến người ta không thể rời mắt.
Tuy nhiên, cậu lại là đối tượng khiến bạn mình căm ghét, là một người bạn tốt của Phong Kỳ, hắn nên vì vậy mà báo thù cho Phong Kỳ.
Nếu không, hắn sẽ không phải là một con người bình thường.
Cổ Ngôn cuối cùng cũng hạ quyết tâm và vươn tay về phía Tửu Sơ.
Đúng vào lúc này, gió lạnh thổi qua.
Vù vù —
Bóng đêm lạnh như nước, sau hạ, gió giữa đêm khuya vẫn mang theo hơi lạnh lẽo, vị linh mục chỉ đắp một tấm chăn mỏng khẽ cau mày.
Nhưng việc này không liên quan gì đến Cổ Ngôn, hắn chỉ chịu trách nhiệm về việc gϊếŧ chết linh mục.
... Hoặc dạy cho linh mục một bài học thay vì gϊếŧ cậu.
Rốt cuộc gϊếŧ người là sai, không phải việc một con người bình thường làm.
Cổ Ngôn nghĩ như thế, cẩn thận đóng cửa sổ lọt gió lại.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Cứu Vớt Nam Phụ Hèn Mọn Cố Chấp
- Chương 136: Chuyện kỳ lạ ở trấn Phong Gia 2