Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cứu Vớt Nam Phụ Hèn Mọn Cố Chấp

Chương 132: Đạo đức giả 27

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 132: "Đạo đức giả"

Edit: Kim vô gia cư

Mà sự ghen tuông này có lẽ liên quan đến con người kia.

Nhìn thấy đám người máy gần đó đang xông tới, đứng cách đó không xa vẻ mặt của Tửu Sơ vẫn rất bình tĩnh, Corey cảm thấy tê liệt.

Bởi vì anh ta đột nhiên phát hiện, so với những ý thức thể đang hỗn loạn và rõ ràng là loại trừ lẫn nhau trong thành phố, những ý thức thể này rất khác biệt.

Những người máy ở gần Tửu Sơ rất hòa thuận, họ có thể cùng nhau lao lên ngay lập tức khi thấy Tửu Sơ gặp nguy hiểm.

Điều này khiến Corey nhận ra rằng mặc dù đã bị tách khỏi cơ thể, nhưng mọi ý thức thể vẫn quan tâm đặc biệt đến con người tên Tửu Sơ này.

Bọn họ thậm chí có thể vứt bỏ sự chán ghét và ghen tị với nhau mà cùng nhau bảo vệ cậu.

Adam thực sự đã yêu con người kia sâu đậm như vậy sao?

“Thủ lĩnh, chúng ta làm việc này có thực sự đúng không?”

Ngay khi Corey đang trong trạng thái không tin, người đồng đội của anh ta cũng đang theo dõi điện thoại di động đột nhiên lên tiếng, trên mặt lộ ra vẻ trống rỗng.

Bởi vì trong màn hình giám sát, thành phố Thứ Bảy, bề ngoài có vẻ yên tĩnh và thanh bình, chỉ trong mười phút đã rơi vào cảnh hỗn loạn.

Nó khác với sự giải phóng con người và người máy một cách nhanh chóng và an toàn giống như bọn họ mong đợi.

Sau khi cơ thể không bị Adam kiểm soát, vô số con người và người máy từng làm việc và sinh sống không biến trở lại như ban đầu mà trở nên xao động, bất an.

Bọn họ không hẹn mà đồng thời chạy tới hướng thành phố dưới, nhưng bây giờ họ là những cá thể khác nhau, giữa họ không thể tránh khỏi xung đột.

Họ thậm chí còn bắt đầu gϊếŧ hại lẫn nhau.

Nhìn thấy thành phố ban đầu sạch sẽ nay đã nhuốm đầy màu máu, người đồng đội này không thể không cảm thấy buồn.

Mặc dù cậu ta đã tưởng tượng rằng thành phố sẽ rơi vào hỗn loạn sau khi nhiễm virus, nhưng với sự trấn an của thủ lĩnh Corey, cậu ta nghĩ đó chỉ là một chút rắc rối nhỏ.

Không bao giờ nghĩ rằng nó sẽ hỗn loạn đến như vậy.

Thành phố Thứ Bảy hiện tại so với thời điểm Adam thống trị thực sự là không tốt bằng, ít nhất lúc đó mọi thứ vẫn ngăn nắp trật tự, không có ai bị thương cũng không có ai rơi vào tình trạng điên loạn.

Nhưng có lẽ đây là cái giá phải trả để cứu thế giới.

Chỉ khi có thể cắt đứt được mối liên hệ giữa các ý thức thể bị Adam đồng hóa với cơ thể của hắn thì virus tâm thần mới có thể xâm nhập và dần dần phá hủy cơ thể chính đăng bị cô lập.

“Sự hy sinh của họ là cần thiết.”

Corey đáp lại một cách nặng nề.

Khi cơ thể chính hoàn toàn chết đi, những thể thức này cũng sẽ biến mất hoàn toàn, có thể coi như chúng ta đã cứu được thành phố Thứ Bảy, thậm chí là toàn bộ thế giới.

“Nhưng thủ lĩnh, đã hơn mười phút kể từ khi virus phát tán…”

Trong kế hoạch, thời gian để virus phát huy tác dụng chỉ có mười phút, nhưng cho tới bây giờ, dao động tín hiệu của cơ thể chính vẫn không thay đổi.

Rõ ràng, cơ thể chính vẫn luôn tồn tại và không có dấu hiệu đã chết.

Trong kế hoạch của Corey cũng không nghĩ tới khả năng họ hoàn toàn không thể phá hủy được cơ thể chính.

Điều đó có nghĩa là sự hỗn loạn còn lâu mới kết thúc.

Sự lây lan của virus chỉ là tách rời ý thức của Adam ra khỏi các ý thức thể, cơ thể trong thiết bị định vị vẫn an toàn.

Điều này hoàn toàn không phải để cứu thành phố Thứ Bảy, mà là đưa thành phố vào một vực thẳm sâu hơn.

"..."

Corey nghe xong, nhìn thời gian, nhíu mày.

Thật vậy, theo kế hoạch, trong vòng vài phút sau khi tiêm virus, cơ thể của Adam sẽ chết dưới sự bào mòn của virus, sau đó những ý thức thể đang bị kiểm soát đó sẽ biến mất ngay lập tức.

Cả thành phố sẽ trở lại như trước đây.

Chứ không phải hỗn loạn như bây giờ.

Corey hơi bất lực.

"Chẳng lẽ..."

Corey và đồng đội vừa tránh né sự truy đuổi của những người máy gần đó vừa nhìn về phía Tửu Sơ.

Con người nghi ngờ là được Adam hết mực yêu thương vẫn lặng lẽ đứng bên ngoài nhà máy cũ, như thể chờ ai đó quay lại.

Trong thành phố Thứ Bảy hỗn loạn và ồn ào này, chỉ có cậu là vô cùng yên tĩnh.

Phải chăng sự thay đổi này cũng là do con người này?

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Corey càng thêm áp lực.

Anh ta không muốn thừa nhận câu trả lời rõ ràng kia.

Adam - người mà anh ta luôn nghĩ là một trí tuệ nhân tạo đã phát điên lại có cảm xúc và yêu con người.

Câu trả lời sẽ khiến Corey cảm thấy sự bướng bỉnh trước đây của mình thật nực cười.

Nhưng sự thật đang ở trước mắt, Corey không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận.

Adam thực sự quan tâm đến con người đó.

Hàng loạt kế hoạch trước đó của anh ta cũng hoàn toàn sai lầm.

Chính anh ta là người đã gây ra cái chết cho đồng đội của mình.

Những nỗ lực trước đây của bọn họ để gϊếŧ Tửu Sơ bằng cách giải phóng virus thậm chí còn sai lầm hơn.

Điều đó sẽ chỉ khiến Adam càng tức giận hơn, mang đến những hậu quả không thể cứu vãn được.

Cũng giống như thành phố Thứ Bảy bây giờ, những ý thức thể mất kiểm soát đó không biến mất, mà đang hành động một cách liều lĩnh.

Nghĩ đến điều này, Corey bắt đầu cảm thấy khó chịu trong lòng.

Anh ta bắt đầu nhận ra rằng chính sự ngoan cố của mình đã gϊếŧ chết những người đồng đội của quân kháng chiến.

Nếu không chuẩn bị động thủ gϊếŧ hại con người mà Adam quan tâm thì Adam có thể sẽ không tìm đến cửa, làm hại anh ta chỉ có thể tự hủy căn cứ để cứu lấy các căn cứ khác.

Hơn nữa, mặc dù anh ta tạm thời giữ được các căn cứ khác, nhưng một khi kế hoạch thất bại, cơ thể của Adam đã giải quyết được virus, điều chào đón những người của quân kháng chiến sẽ là sự trả thù tàn nhẫn của Adam.

Là một người máy cũng yêu thương con người, Corey hiểu rằng nó sẽ quan tâm đến con người đó như thế nào nếu nó thực sự yêu cậu ấy.

Chưa kể bản thân Adam cũng đang điên cuồng.

Việc người yêu bị hại sẽ càng kí©h thí©ɧ sự hắn trở nên điên cuồng trong nó hơn.

Bây giờ vụ nổ của nhà máy cũ vẫn đang diễn ra, những tiếng nổ liên tiếp và đám khói nổ khiến bầu trời u ám.

Những người máy bị Adam đồng hóa đang tìm kiếm dấu vết của hai người Corey.

Corey và đồng đội trốn trong đống đổ nát bên ngoài nhà máy cũ, dựa vào đống đổ nát của những tòa nhà này để che giấu hình bóng của mình.

Nhờ có đống đổ nát này mà Corey và đồng đội của anh ta mới không bị những người máy đang phẫn nộ kia xé xác.

Nhưng hai người bọn họ cũng không thể chống đỡ được lâu.

Đoàng đoàng —

Sau một cuộc truy đuổi ngắn, Corey và người đồng đội của anh ta cuối cùng cũng không thoát khỏi sự đuổi gϊếŧ của những người máy.

Sau phát súng, Corey ngã trong vũng máu.

Anh ta nhìn những người máy đang đến gần, đôi mắt anh ta quét qua con ngươi đen của họ.

Giọng nói khắc nghiệt:

"Adam, anh thực sự định gϊếŧ chúng tôi - những người đã tạo ra anh sao?"

"Vì con người đó? Anh thực sự yêu con người đó sao?"

Corey vẫn là ôm hy vọng xa vời. Hy vọng bản thân không hề làm chuyện gì sai.

Nhưng điều chào đón anh ta chỉ là cái nhìn băng giá của Adam.

“Anh muốn làm hại cậu ấy.”

“Chết tiệt.”

Vài người máy đồng thanh nói, như thể chúng vẫn bị điều khiển bởi cùng một ý thức.

Corey hoàn toàn tuyệt vọng.

"Tôi đã sai... thực sự sai..."

Corey nặng nề mà thở dài, thừa nhận sai lầm của mình.

Nhưng anh ta vẫn phủ nhận việc Adam đồng hóa toàn bộ thành phố.

"Tôi xin lỗi vì lúc trước tôi đã muốn làm hại người yêu của anh. Tôi không nên nghĩ rằng anh không có tình cảm, nhưng Adam, xin đừng tiếp tục đồng hóa, cách tiếp cận của anh là sai lầm!"

Corey rốt cuộc vẫn là không cam lòng.

Kế hoạch của anh ta đã đi đến lúc này, anh ta dự định ban đầu rằng nếu có thể tiêu diệt Adam và cứu thế giới. Như vậy những người máy cũng có thể được con người tôn trọng.

Bây giờ nó đã thất bại.

"... Adam, anh vốn là nên dựa vào người máy, chứ không nên lầm đường lạc lối như hiện tại. Tôi hy vọng anh có thể nhớ mục đích mà anh được tạo ra."

Lúc trước, khi tạo ra Adam, Corey đã đưa lòng trung thành đối với ý tưởng trận doanh người máy vào chương trình của hắn. Nhưng không ngờ rằng ngay sau khi tỉnh dậy, Adam đã phát điên. Không chỉ quên đi lòng trung thành của mình, hắn còn thực sự yêu con người.

Điều này nghe có vẻ là một việc khiến người ta không thể hiểu nổi, Corey cảm thấy rằng suy nghĩ sai lầm ban đầu về tình cảm của anh ta vẫn có thể bào chữa được.

Xét cho cùng, mặc dù Adam được tạo ra để có khả năng tự nhận thức và cảm xúc, nhưng tình cảm của hắn nên là lòng trung thành, không phải tình yêu đối với con người.

Nghe Corey nói, người máy với khẩu súng chĩa vào Corey bước tới gần anh ta và cúi xuống, khuôn mặt tái nhợt với một vẻ u ám đáng sợ.

“Tên tôi không phải là Adam.”

"Tôi cũng không phải là do anh tạo ra."

Cái người máy vẫn luôn tự cho mình là đúng này thực sự rất ồn ào.

Hiển nhiên vẫn còn muốn làm hại Tửu Sơ.

Đoàng —

Tiếng súng lại lần nữa vang lên, lần này Corey hoàn toàn không còn động tĩnh.

Tuy nhiên, khi xử lý xong hai người máy đang cố gắng làm hại Tửu Sơ, trong đống đổ nát chỉ còn lại nhóm ý thức thể của Adam.

Họ liếc nhìn nhau, trong ánh mắt đều là sự chán ghét lẫn nhau.

"Tửu Sơ không cần mấy người bảo vệ cậu ấy lúc này. Chỉ cần có tôi là đủ rồi. Mấy người có thể rời đi."

"Tôi nghĩ chính anh là người nên rời đi."

Bầu không khí giữa mấy người họ trở nên vô cùng lạ thường.

Mặc dù bọn họ đều biết rằng lúc này, sự an toàn của Tửu Sơ là rất quan trọng, nhưng họ đều muốn một mình bảo vệ Tửu Sơ.

Rốt cuộc, theo ý kiến

của họ, chỉ có họ là tồn tại thích hợp nhất để bảo vệ cậu ấy.

"Cơ thể chính bất tài, nên có một thân thể tỉnh táo để thay thế hắn. Tôi nghĩ mình là người thích hợp nhất"

“Không, tôi nghĩ anh không hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của Tửu Sơ. Hẳn là nên đổi một người khác.”

Một người máy khác nói một cách vô cảm.

“Mấy người xem ra đều không thích hợp.”

Lau vết máu trên mặt, người máy thứ ba lộ ra một khuôn mặt tương đối xinh đẹp.

Trên thực tế, là người máy, chúng đều phù hợp với thẩm mỹ của con người, nhưng chúng là thẩm mỹ ở các thời kỳ khác nhau, số ba quả thực là phù hợp với thẩm mỹ hiện tại.

Cú đâm —

Người máy thứ tư không nói gì, anh ta lựa chọn cách xé rách cánh tay của người máy bên cạnh mình.

Bởi vì người kia đang chuẩn bị dùng súng.

“… Chỉ có người sống sót đến cuối cùng là thích hợp nhất.” Khuôn mặt tái nhợt vấy đầy máu, người thứ tư nói như vậy.

Bên trong đống đổ nát, những tiếng súng hỗn loạn cùng âm thanh các bộ phận của người máy bị xé rời, dòng máu nhân tạo màu đỏ và sền sệt chảy khắp sàn nhà.

Bởi vì thân thể tương đối hoàn chỉnh, nhưng cũng mất đi một cánh tay, anh ta cau mày lau vết máu trên mặt.

Sống đến cuối cùng chính là số bốn.

Anh ta muốn tạo ấn tượng tốt nhất trong lần đầu tiên gặp Tửu Sơ.

"Chỉ là Tửu Sơ dường như không biết chuyện các người là người máy, trực tiếp đi qua đó như vậy có được không?"

"Không thành vấn đề, chỉ cần nói dối nói lúc còn sống đã thay đổi cơ thể là được. Vừa hay dạo gần đây, trong bệnh viện có tiến hành thí nghiệm phẫu thuật thay thế ý thức của con người vào người máy."

"Sẽ không bị phát hiện sao? "

“… Có lẽ là vậy, bởi vì Tửu Sơ là một người rất hiền lành và dễ bị lừa.”

Số bốn nhớ lại bộ dạng không biết gì của Tửu Sơ khi anh ta ở thành phố trên và mỉm cười.

Nhưng anh ta chưa kịp nói xong, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, tất cả mọi người đều bị anh ta gϊếŧ chết, là ai đang nói chuyện.

Quay đầu lại, số bốn nhìn thấy Tửu Sơ đang ngồi chồm hổm ở bên cạnh mình, trên mặt mang theo nụ cười.

"!!!"

Edit: Kim vô gia cư
« Chương TrướcChương Tiếp »