Chương 17: Ngoại Truyện

Trình Lịch đã sắp quên một năm nay anh ta sống thế nào.

Sau khi Đường Ánh Tuyết mất tích, anh ta mắc phải chứng mất ngủ vô cùng nặng.

Trên thế giới này chỉ có mình anh ta biết nơi mà Đường Ánh Tuyết có khả năng đi nhất, nhưng anh ta không muốn thừa nhận.

Anh ta không còn lòng dạ nào làm việc, gần như tiêu toàn bộ tiền cho đội tìm kiếm để moi ra chút gì đó dù khả năng rất nhỏ.

Mãi cho tới khi đội tìm kiếm phát hiện một chiếc ba lô ở dưới vách núi hoang.

Trong ba lô có mấy cái bánh lương khô, còn có chai nước khoáng đã uống một nửa.

Mấy ngày sau, nhân viên kỹ thuật báo cho Trình Lịch biết.

Bọn họ đã kiểm tra DNA rồi, đúng là đồ của Đường Ánh Tuyết.

Chuyện này khiến dư luận xôn xao, đương nhiên Sầm Ninh Nhi cũng nghe nhắc tới.

Cô ta cố lấy dũng khí tới tìm Trình Lịch, lại tỏ lòng:

"A Lịch, người chết không thể sống lại, đây là số mệnh đã định sẵn rồi."

"Anh kết hôn với em nhé, em sẽ chăm sóc anh, xoa dịu nỗi đau trong anh."

Trình Lịch đưa mắt nặng nề nhìn cô ta, nhưng Sầm Ninh Nhi lại không ý thức được sự nghiêm trọng của sự việc.

Cô ta vẫn như lúc trước, vén tóc để lộ góc nghiêng đẹp nhất của mình:

"Anh không phải lo lắng gì đâu, bây giờ cảnh sát đã thông báo Đường Ánh Tuyết chết rồi, về mặt pháp luật anh coi như mất vợ, mà mất vợ chính là chưa kết hôn, chúng ta có thể đi làm thủ tục ngay..."

Cô ta còn chưa dứt lời thì Trình Lịch đã lao tới.

Sầm Ninh Nhi vui mừng giang hai tay.

Nhưng một giây sau, Trình Lịch bóp lấy cổ cô ta.

Anh ta còn không chịu ký thỏa thuận ly hôn, mà con ả này lại dám nói như vậy!

Ngày hôm đó đúng là gà bay chó sủa.

Nếu trợ lý Trần không xuất hiện, có lẽ Sầm Ninh Nhi đã bị bóp chết tại chỗ rồi.

Nhưng anh ta vẫn tới hơi muộn, Trình Lịch lại ra tay quá nặng.

Tuy Sầm Ninh Nhi được cứu, nhưng khí quản và thực quản đều bị tổn thương.

Từ nay về sau, hô hấp và ăn nuốt đều cực kỳ khó khăn.

Nhưng Trình Lịch lại không hề áy náy.

Không những vậy, anh ta còn thảo ra một tờ giấy liệt kê đủ loại tiền đã từng cho Sầm Ninh Nhi, nói cho cô ta biết hoặc là trả tiền, hoặc vào tù.

Sầm Ninh Nhi hoảng sợ không thôi.

Sau này không biết ai góp ý cho mà cô ta lại kiện Trình Lịch tội cố ý làm người khác bị thương trước.

Trình Lịch cứ thế vào tù.

Nhưng anh ta vẫn không muốn bỏ qua cho Sầm Ninh Nhi.

Anh ta ủy thác luật sư lên tòa giúp anh ta, cho dù thế nào cũng không để Sầm Ninh Nhi sống thoải mái.

...

Mấy năm sau, mọi thứ thay đổi khôn lường.

Trình Lịch ra tù với vết thương chồng chất.

Công ty đã sập từ lâu, nhà cũng bị cưỡng chế để đền cho bên hợp tác.

Phù sinh như mộng.

Giờ ngoài một thân ốm đau ra thì anh ta chẳng còn gì nữa.

Cuối cùng anh ta cũng chấp nhận sự thật rằng người hiểu và yêu anh ta nhất trên thế giới này đã hoàn toàn biến mất.

Còn trợ lý của Đường Ánh Tuyết thì chèo chống được tâm huyết của cô, kinh doanh rất tốt.

Nghe nói Trình Lịch ra tù, cô ấy còn sai người đưa tới một cuốn sổ.

Trong đó ngoài ghi chép về các cuộc họp, còn có những dòng tùy bút của Đường Ánh Tuyết.

Trình Lịch đọc những dòng chữ về việc cô đang dần thất vọng với anh ta, làm anh ta khó chịu gần như không thở nổi.

Anh ta đặt cuốn sổ lên đầu gối, muốn làm dịu lại tâm tình, nhưng ngọn gió lại thổi trang giấy soàn soạt.

Trình Lịch chợt phát hiện, ở một góc nhỏ có một dòng chữ xinh đẹp:

[Nhân lúc tôi còn tươi sống, không cho phép bất cứ kẻ nào dập tắt tôi.]

Lúc ấy Đường Ánh Tuyết đang nghĩ gì?

Anh ta không có cơ hội để biết nữa.

(Kết truyện)