Chương 16

"Còn cô nói tôi từng thích cô, theo đuổi cô, đó đều là chuyện của quá khứ, vả lại giờ đó cũng là chuyện tôi hối hận nhất mỗi khi tỉnh mộng lúc nửa đêm!"

Trình Lịch nói một mạch, Sầm Ninh Nhi nghe xong mà lảo đảo như sắp ngã.

Cô ta tựa vào tường, nước mắt dần trào ra.

Tôi ngơ ngác nhìn cô ta khóc trước mặt mình.

Nói thật thì tôi chẳng có mấy ấn tượng với người phụ nữ này, tôi hoàn toàn không thèm lời xin lỗi của cô ta, toàn bộ đều do một mình Trình Lịch muốn.

Nhưng Trình Lịch không chịu buông tha, Sầm Ninh Nhi chỉ có thể oán giận trừng mắt nhìn tôi, cực kỳ không tình nguyện nói một tiếng xin lỗi.

Sau đó cô ta lau nước mắt vùng vằng chạy đi.

Trình Lịch hoàn toàn không quan tâm tới cô ta, anh ta chỉ cúi người hỏi tôi như đang dỗ một đứa trẻ:

"Tiểu Tuyết, cô ta nói xin lỗi rồi, giờ em vui hơn chút nào chưa? Có nhớ lại được chuyện nào không?"

Tôi im lặng chốc lát rồi hỏi anh ta: "Anh có từng nghĩ tôi vốn không phải vì..."

"Đừng nói nữa, Tiểu Tuyết!" Trình Lịch cắt ngang lời tôi.

Trong khoảnh khắc đó, có thể nói biểu cảm trên mặt anh ta là sự hoảng sợ.

Nhưng trong chút trí nhớ ít ỏi của tôi, một hình ảnh đột nhiên hiện lên.

Lúc ấy anh ta cũng đang nói với tôi: "Đừng nói nữa!"

Nhưng câu ngay sau đó cũng là: "Đừng kiếm chuyện nữa."

"Đừng gây sự nữa, Đường Ánh Tuyết."

"Đừng gây sự nữa, Đường Ánh Tuyết."

Có lẽ hệ thống nói đúng.

Trình Lịch như vậy chính là không muốn đánh mất tôi, nhưng anh ta lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể cảm nhận được chuyện này đang xảy ra.

Anh ta không biết phải làm thế nào mới có thể giữ được những giọt nước đang không ngừng biến mất trong lòng bàn tay.

Anh ta chỉ có thể tự lừa mình dối người rằng không sao, nước rồi sẽ trở lại.

Anh ta bắt đầu lục những bức ảnh chúng tôi chụp từ trước, dẫn dắt tôi nhớ lại.

Anh ta còn tìm được video quay cảnh chúng tôi kết hôn khi xưa.

Trong video ấy, hai người chúng tôi tay nắm chặt tay nghe lời chúc phúc của mục sư, rồi ôm lấy nhau nói "em/anh đồng ý".

Trình Lịch xem mà rơi nước mắt.

Nhưng tôi thì lại như đang xem phim, hoàn toàn xem câu chuyện cuộc đời người khác, cảm xúc trong lòng không chút dao động.

Tôi thậm chí còn nghiêm túc hỏi Trình Lịch: "Tại sao lúc trước tôi lại kết hôn với anh nhỉ?"

Toàn thân anh ta run rẩy, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tôi.

Không khí trở nên tĩnh lặng một hồi lâu.

Tôi tưởng mình không chờ được đáp án, lúc này anh ta mới chua chát mở miệng:

"Bởi vì anh cứu em, anh cần em, anh hứa với em rằng không có ai yêu em hơn anh..."

"Thật à?" Tôi vắt óc cũng không nghĩ ra, chỉ có thể hỏi anh ta: "Vậy anh có làm được không?"

Trình Lịch lại run rẩy.

Anh ta bụm mặt, không nói gì nữa.

...

Thời gian trôi đi như dòng nước chảy.

Một tháng bảo dài cũng không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn.

Sợ tự dưng biến mất khiến người ta sợ hãi, khi chỉ còn ba ngày là tới thời hạn hệ thống nói, tôi đi leo núi một mình.

Quên hết mọi thứ trong khung cảnh đẹp đẽ hẳn không phải quá tệ nhỉ?

Vì để tránh bị định vị, tôi còn không mang theo điện thoại.

Ngay từ đầu tôi còn suy nghĩ, chờ khi tôi biến mất, liệu Trình Lịch có ở bên Sầm Ninh Nhi không?

Nhưng sau này khi trí nhớ của tôi như hạt cát trong phễu, chờ khi tôi leo lên trên đỉnh núi, tôi đã không còn nhớ tại sao mình lại xuất hiện ở chỗ này.

Tôi hỏi hệ thống: "Đây là đâu?"

Nó trả lời: [Một tiểu thế giới nhỏ bé không đáng kể.]

Tôi gật đầu, thoáng có suy nghĩ.

Hệ thống lại nói: [Trước khi đưa cô tới thế giới tiếp theo, cô phải trả lời một câu hỏi kiểm tra.]

[Nếu, trong lúc hoàn thành nhiệm vụ mà cô nảy sinh tình cảm với NPC...]

"Không đời nào." Tôi cắt ngang lời nó, chẳng hiểu sao mà trong lòng cực kỳ kháng cự.

[Vậy nếu anh ta khiến cô cực kỳ cảm động thì sao?]

Tôi lắc đầu theo bản năng:

"Chút cảm động trong khoảnh khắc sớm muộn gì cũng hóa thành gông xiềng trói chặt tự do và linh hồn tôi."

Giọng nói của hệ thống vẫn là âm thanh điện tử bình tĩnh không chút dao động, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại có thể nghe ra chút ý cười bên trong.

[Không còn trí nhớ, nhưng lại trưởng thành hẳn, đến cả câu trả lời cũng khác hẳn lúc trước.]

"Gì cơ?" Tôi không hiểu.

Nhưng hệ thống không trả lời.

Lúc này ánh sáng mờ ảo thoáng hiện dần lên từ đường chân trời, nhuộm màu vàng óng ánh cho đám mây trên trời cao.

Khi bị kéo góc áo đưa vào trong lốc xoáy không gian, tôi vẫn còn đang suy nghĩ...

Chỉ cần tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi "rút về nghỉ ngơi", cả đống phần thưởng đang chờ tôi kia mà.

Tôi còn lâu mới tham bát bỏ mâm.

(Hết chính truyện)