- So với bị thương, xem ai ác hơn! -Nghe được âm thanh quen thuộc, Hứa Hiện theo bản năng quay đầu lại, buộc miệng nói: "Là ý gì?"
Hứa Hiện nhìn thấy Tiếu Giang cười tới mức cả khuôn mặt đều bừng sáng, cô thầm muốn cầm cái loa lên đập chết anh, hết nhóc con đến đồ mít ướt bây giờ chuyển qua con khỉ đen luôn rồi, Tiếu Giang thích phong cho cô mấy cái biệt hiệu tới mức nghiện luôn rồi.
Vốn dĩ sau khi trở về nhà, chỉ cần Tiếu Giang đến dỗ cô, cô liền có thể gắng gượng làm hòa tha thứ cho anh, cùng anh hòa thuận như ban đầu, tiếp tục công cuộc thay đổi số mệnh, mở đường trở về.
Hiện tại xem ra không cần thiết, Tiếu Giang chính là kẻ thiếu đòn.
Hứa Hiện cứng mặt không thèm để ý tới Tiếu Giang, cô đi đến bên cạnh Tiền Hải Linh an ủi cô bé: "Hải Linh à, mẹ cậu có đánh cậu không?"
Tiền Hải Linh ngại đứng mệt, cô ấy ngồi xuống ven lề của cây hòe, nhàn nhạt nói: "Ngày có kết quả đã bị đánh rồi."
Hứa Hiện có phần xấu hổ, việc này suy cho cùng cũng là do cô gián tiếp tạo thành, trở thành con nhà người ta trong gia đình của Tiền Hải Linh.
Hứa Hiện giống như một cán bộ kỳ cựu ngồi xuống bên cạnh Tiền Hải Linh, nói: "Hải Linh à, cũng là tại tôi nỗ lực hơi quá, cướp đi sự nổi bật của cậu, sau này chúng ta cùng đi học, tôi sẽ mời cậu ăn sáng một kỳ."
Chỉ số IQ của Tiền Hải Linh cao, bình thường EQ cũng không thấp, dù cô ấy nghe ra ý khoe khoang của Hứa Hiện, nhưng nghe Hứa Hiện muốn mời cô ấy bữa sáng, sự không vui vừa dâng lên trong lòng lập tức bị quăng đi tám trăm dặm.
Tiền Hải Linh vui vẻ nói: "Được."
Hứa Hiện vừa định sờ lên đầu Tiền Hải Linh, muốn mắng đứa nhỏ này thật ngốc, cũng rất dễ bị lừa.
Khóe mắt lại khoáng thấy Chu Thụy Hi đang đeo cặp sách sau lưng trở về đại viện, chạy chậm tới chỗ Tiếu Giang. Mắt thấy Chu Thụy Hi vụng về ngã sấp xuống đất bằng phẳng, bổ nhào về phía Tiếu Giang, anh vươn tay ra muốn đỡ lấy Chu Thụy Hi.
Hứa Hiện từ từ đứng lên, cầm theo cái loa, phát ra âm thanh vang tận mây xanh, hướng về phía tiếu Giang mà hô: "Không được đỡ!"
Tiếu Giang bị Hứa Hiện dọa sợ, lập tức lảo đảo tránh Chu Thụy Hi đang lao về phía mình.
Theo sát phía sau là Phó Hoài Nam, thấy Chu Thụy Hi ngã xuống đất anh ta vội vàng chạy tới đỡ cô ta dậy, kiểm tra tình trạng thương tích một lượt.
Phó Hoài Nam đau lòng thay Chu Thụy Hi, cũng không vui vì Tiếu Giang lại thật sự nghe theo lời của Hứa Hiện, không đỡ lấy Chu Thụy Hi ngã về hướng này.
Con ngươi ửng đỏ của Phó Hoài Nam không ngừng quan sát, quát về phía Tiếu Giang: "Tiếu Giang! Cậu không phải là anh em tốt của tôi à!"
Chu Thụy Hi tựa trong lòng Phó Hoài Nam, nắm lấy vạt áo của anh ta, tự mình rưng rưng nước mắt, làm ra dáng vẻ đáng thương: "Hoài Nam, tôi không đau, các cậu không cần phải cãi nhau vì tôi, đều là do tôi bất cẩn, nếu không đi nhanh như vậy sẽ không bị ngã rồi."
Phó Hoài Nam thấy tay chân Chu Thụy Hi bị chà xát đến rách da, cậu ta không nói thêm lời nào, ngồi xuống ôm lấy Chu Thụy Hi, đưa người tới phòng khám ở bên ngoài.
Lúc đi ngang qua Hứa Hiện, Phó Hoài Nam nhìn chòng chọc cô, hung ác nói: "Hi vọng Tiếu Giang có thể che chở cho mày mọi lúc mọi nơi đi, nếu không tao nhất định sẽ băm mày thành từng mảnh."
Hứa Hiện cũng không sợ, cô châm biếm nói: "Tốt nhất là anh nên ôm vợ đi chăm sóc cho thật tốt đi đã, sau rồi hãy nói."
Bỗng nhiên bị người khác tuyên bố chủ quyền, Chu Thụy Hi hiếm khi thẹn quá hóa giận, cô ta còn muốn cùng Tiếu Giang ở chung với nhau, nếu Tiếu Giang nghĩ cô ta và Phó Hoài Nam có phần mập mờ, chỉ sợ về sau Tiếu Giang nhất định sẽ không chịu mở lòng với mình.
Chu Thụy Hi đỏ mặt, phản bác lại: "Em đừng có nói lung tung!"
Hứa Hiện đưa mắt nhìn về phía Chu Thụy Hi: "Tôi có nói bậy hay không, trong lòng chị không phải rõ nhất sao?"
Phó Hoài Nam thấy Chu Thụy Hi không muốn thừa nhận, anh ta đưa Chu Thụy Hi rời đi, giọng nói lạnh lùng: "Không cần mày quản!"
Nhìn thấy hai người mang theo vẻ mặt khác nhau đi qua bên người mình, cô nhỏ giọng lẩm bẩm, cô mới không muốn quản, đừng chọc tới Tiếu Giang là được.
Tiếu Giang đi tới bên cạnh Hứa Hiện, ngón tay chọc lên đầu cô, bắt đầu thuyết giáo: "Bản lĩnh quá nhỉ, khỉ nhỏ, lại có dũng khí chỉ đạo anh làm việc, ở quê mới ba tháng, người không cao lên, nhưng gan lại to đột biến đấy."
Nghe được biệt danh khỉ đen nhỏ, Hứa Hiện tức giận chộp lấy tay Tiếu Giang, há miệng trưng ra hàm răng sắc bén, một hơi cắn xuống, ban nãy cô còn vì anh mà lo nghĩ, cái đồ lòng lang dạ sói!
Tiếu Giang thấy hàm răng tỏa ra ánh sáng bạc của Hứa Hiện, trong lòng không khỏi rùng mình một cái, tay chân nhanh nhẹn đẩy đầu Hứa Hiện ra.
Hứa Hiện không có đề phòng đối với Tiếu Giang, căn bản không ngờ tới anh lại đẩy mình.
Đầu cô ngửa ra sau, gạt tay Tiếu Giang ra, dưới tác dụng của lực, cô liên lục lùi về phía sau vài bước, cuối cùng không giữ vững nổi, đầu đập về phía sau ngã sấp xuống.
Máu đỏ thẫm chảy ra từ lỗ mũi của Hứa Hiện.
Hứa Hiện ngây ngẩn cả người, Tiếu Giang cũng sững sờ.
Dưới tình huống Hứa Hiện sắp òa khóc, Tiếu Giang rất nhanh ôm lấy Hứa Hiện, liều mạng chạy ra bên ngoài hướng tới bệnh viện.
Đầu Hứa Hiện bị đập tới choáng váng, luôn có một loại cảm giác mình sắp xuyên trở về.
Hứa Hiện vừa khóc vừa mơ màng nói lời trăng trối.
"Anh Tiếu Giang, anh không thể tiếp xúc với Phó Hoài Nam và Chu Thụy Hi, bọn họ không phải là người tốt, sau này chắc chắn anh sẽ vì họ mà bị hại. Anh Tiếu Giang, mặc dù hiện tại trong nhà anh không có tiền, nhưng chắc chắn sau này sẽ có, trở thành nhân vật có máu mặt ở Phụ Thành."
Máu mũi chảy vào trong miệng của Hứa Hiện, khiến cô cảm thấy buồn nôn đành tạm thời ngậm miệng lại.
Hứa Hiện sờ lên môi, nâng cao tay.
Mảng lớn máu đỏ tràn ngập trong mắt, Hứa Hiện cảm thấy bản thân mình sắp chết, cô òa khóc thành tiếng, nắm chặt lấy áo của Tiếu Giang, gào khóc lớn: "Anh Tiếu Giang, em sắp chết rồi, anh nhất định không được phép thích Chu Thụy Hi, về sau nếu anh chọn bạn gái nhất định phải mở to mắt, tìm một cô gái yêu mình thật lòng."
Máu mũi lại tràn vào khoang miệng, Hứa Hiện không kịp ngậm miệng, bị sặc máu nên càng không ngừng ho ra máu.
Tiếu Giang bị Hứa Hiện dọa sợ tới độ hai chân đều mềm nhũn, giọng anh run rẩy, nhìn thấy mặt Hứa Hiện toàn là máu, không khỏi phải dỗ dành: "Không được nói, em sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ là ngã bị một cái, bác sĩ khám xong sẽ khỏi thôi, em không được nói, trước tiên bịt chặt mũi lại, dùng miệng thở thôi có được không?"
Hứa Hiện ngoan ngoãn nghe theo lời Tiếu Giang, bịt mũi dùng miệng thở, những khi nãy máu tràn vào cổ họng, còn không sạch sẽ, lúc Hứa Hiện dùng miệng hô hấp không nhịn được lại ho.
Dưới tác dụng của lực, máu mũi không thể ngừng được, đột nhiên phun ra.
Tiếu Giang sợ tới mức cả người đều nhũn ra, anh không dám ôm Hứa Hiện nữa, run rẩy hạ tay đặt Hứa Hiện xuống, giúp cô bình ổn lại hơi thở, tay dính đầy máu vừa cầm di động ấn 120, ấn vài lần tay vẫn còn run nên mãi không được.
Trong lòng Tiếu Giang ngày càng hoảng sợ, anh vất vả bấm số cấp cứu, nói rõ ràng địa chỉ, thấy Hứa Hiện còn đang không ngừng chảy máu, trong lòng càng thêm gấp gáp lo lắng, đi đến cửa hàng nhỏ bên cạnh mua một gói giấy, giúp Hứa Hiện bịt lỗ mũi.
Chợt giật mình, Tiếu Giang trông thấy bên cạnh có một phòng khám, anh vội vàng cõng Hứa Hiện đứng dậy, làm cho Hứa Hiện giơ hai tay lên, đề phòng máu càng chảy nhanh hơn.
Hứa Hiện nằm bò trên lưng Tiếu Giang, giơ hai tay giống như một kẻ phản bội bị bắt lại, Tiếu Giang thì lại giống như một ông cụ nhỏ, vừa cõng cô trên lưng vừa điên cuồng ra sức chạy, Hứa Hiện cảm thấy hành động bây giờ của cô thật ngốc, nghĩ đi nghĩ lại không kìm được cười rộ lên.
Ai dè cười lớn quá, giấy nhét ở lỗ mũi bị máu mũi ngấm ướt, rơi ra ngoài.
Máu đỏ thẫm chảy dọc theo lỗ mũi ùn ùn kéo ra, giống như mở cửa cống nước, đóng cũng đóng không được.
Tiếu Giang thấy Hứa Hiện còn có tâm trạng để cười, anh nhịn không được mắng: "Em còn cười được, máu trong người sắp chảy ra hết rồi!"
Tiếu Giang vừa mắng xong, Hứa Hiện lại cảm thấy đầu óc choáng vàng, một tay bịt lấy mũi, một tay cầm lấy tờ giấy sạch, bịt lỗ mũi lại.
Nhịn ý cười, thành thật giơ cao hai tay vào phòng khám.
Đúng lúc đám người Phó Hoài Nam cũng đang ở trong phòng khám, từ xa anh ta đã thấy Tiếu Giang vội vàng đưa Hứa Hiện tới phòng khám, anh ta vui sướиɠ khi thấy người gặp họa nói: "Làm nhiều chuyện xấu như vậy, gặp báo ứng là đúng!"
Tiếu Giang xông vào phòng khám, vội vội vàng vàng gọi bác sĩ, Phó Hoài Nam nhìn rõ vết máu lớn trên người hai người, trong lòng không khỏi có chút ớn lạnh, cảm thấy vừa rồi lời mình nói, có chút không thích hợp.
Chu Thụy Hi chẳng qua chỉ là ngã tới xước da, nhưng còn Hứa Hiện cả người đều toàn là máu.
Trong lòng Phó Hoài Nam có chút áy náy, muốn tiến lên giúp đỡ, ai ngờ Tiếu Giang vừa đỡ Hứa Hiện xuống, cô liền khom lưng phun ra một ngụm máu.
"Mẹ kiếp! Lại nặng như vậy!"
Phó Hoài Nam bị dọa tới kinh hồn bạt vía, sao lại thế này, vừa vào đã nôn ra máu!
Áy náy trong lòng Phó Hoài Nam lại dâng cao thêm, anh ta quả thật không nghĩ tới Hứa Hiện lại có bệnh nghiêm trọng tới như vậy.
Phó Hoài Nam nhẹ nhàng cử động, cùng Tiếu Giang đỡ Hứa Hiện, Phó Hoài Nam ngờ vực hỏi thăm: "Có chuyện gì xảy ra thế này, vừa mới được một lúc sao lại nôn ra máu rồi?"
Lúc Tiếu Giang ôm Hứa Hiện chạy tới, anh cũng biết Hứa Hiện không thành thật nuốt vài ngụm máu.
Hiện tại máu nôn ra, có lẽ là lúc ở trên lưng anh cười ngờ nghệch, máu chảy không cẩn thận nuốt vào trong cổ họng.
Tiếu Giang run rẩy giúp Hứa Hiện xoa lưng, nói rõ: "Vừa rồi không cẩn thận nuốt vào trong."
Phó Hoài Nam thở ra một hơi nhẹ nhõm, không tồi, vẫn còn có thể cứu chữa.
Bác sĩ trong phòng khám thấy hai người cả người toàn là máu, tình huống nghiêm trọng, đều vây quanh bên cạnh Hứa Hiện giúp cô cầm máu.
Bác sĩ thấy Hứa Hiện giơ cao tay, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh một thiếu niên trẻ tuổi, ông còn tưởng Tiếu Giang là người thân nhất của cô bé, cũng tận tụy với công việc mà hỏi han: "Sao lại chảy nhiều máu thế này?"
Một lớn một nhỏ, rõ ràng đều sửng sốt.
Vẫn là Hứa Hiện mở lời trước: "Đập đầu ạ."
"Đập đầu như thế nào?"
Hứa Hiện không lên tiếng.
Tiếu Giang nghiêm túc kể lại: "Là cháu đẩy em ấy."
Bác sĩ trầm mặc nhìn về phía Tiếu Giang, anh quay mặt sang một bên, lại thấy Phó Hoài Nam ẩn ý nhìn mình.
Chờ đến khi bác sĩ dẫn Hứa Hiện đi cầm máu, Phó Hoài Nam đến gần Tiếu Giang, hỏi: "Cậu vì muốn trả thù cho Chu Thụy Hi cho nên mới đẩy con nhóc đó à?"
Tiếu Giang không nói gì, liếc mắt nhìn Phó Hoài Nam một cái rồi đi về phía Hứa Hiện.
Phó Hoài Nam đuổi theo, xấu hổ nói: "Mặc dù con nhóc đó xấu xa lại hay làm chuyện xấu, nhưng mà cậu làm vậy cũng quá đáng quá đi, nếu không chắc chắn thành công, vậy thì nói không chừng trên người cậu còn phải gánh thêm một cái mạng người."
Tiếu Giang muốn đẩy Phó Hoài Nam ra, những nghĩ tới cú đẩy vừa rồi trực tiếp làm cho Hứa Hiện đổ máu, Tiếu Giang lại thu tay về, nhìn về phía Chu Thụy Hi ngồi trên băng ghế đang nhìn chằm chằm về phía bọn họ, nói: "Cậu nhẫn tâm để cậu ta cô đơn ngồi ở đó à?"
Phó Hoài Nam nhìn về phía Chu Thụy Hi, quả quyết lắc đầu, chạy tới bên cô ta.
Tiếu Giang đi đến bên cạnh Hứa Hiện, đặt tay lên bả vai của cô hỏi: "Bác sĩ, vết thương của em ấy có nghiêm trọng không ạ?"
Bác sĩ giúp Hứa Hiện cầm máu, kiểm tra hết khoang miệng, trả lời: "Hẳn là tác động tới phổi, khiến khí đi lên làm cho mạch máu vỡ ra. Không nghiêm trọng, máu ngừng rồi, uống thuốc là được."
Sợ Tiếu Giang tự trách bản thân, bác sĩ lại bổ sung thêm: "Cháu đẩy cô bé không phải là nguyên nhân căn bản gây ra, chỉ là nguyên nhân dẫn đến thôi."
...
Hứa Hiện tự biết bản thân mình không cần chết nữa, cô cũng đập lên bả vai của Tiếu Giang an ủi nói: "Cơ thể của em khỏe như vậy sẽ không chết đâu, anh yên tâm đi nhé."
Ngừng một lúc, Hứa Hiện thay đổi giọng điệu, lại tiếp tục nói: "Nhưng mà không thể thiếu một bữa cơm đầy dinh dưỡng để bồi bổ được, nếu không thì tối nay anh mời em đi ăn lẩu, hì hì."
Tiếu Giang nhìn cô nhóc lúc đầu vốn dĩ trắng trẻo mũm mĩm, bây giờ trở thành một cây gậy trúc gầy còm đen xì, cả người dính đầy máu vẫn không quên gian xảo bắt bí anh."
Trong lòng Tiếu Giang không khỏi thương xót, anh bóp lên hai má của Hứa Hiện, hung ác mắng: "Nhiệt tới chảy máu mũi, vậy mà em vẫn còn muốn ăn lẩu, em nghĩ vừa ăn lẩu vừa tự ăn cục máu của chính mình hay sao?"
Hứa Hiện sờ lên cái đầu đã không còn đau nhức, tranh thủ nói: "Em vừa mới nếm thử vài miếng, hương vị cũng không tồi."
Tiếu Giang:...