*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nửa năm nay, lão đại sơn tặc cảm thấy mọi việc đều không thuận.
Sự nghiệp sơn tặc của hắn không ngừng phát triển. Mắt thấy càng ngày càng phát đạt, đầu óc của các huynh đệ cũng dần thông suốt, ánh mắt được đánh bóng, hiểu thế nào là chọn dê béo. Chỉ còn kém phấn đấu thêm vài năm nữa, kiếm một hồng nhan tri kỷ làm vợ, sinh vài oa nhi, sau đó bọn họ sẽ đổi nghề đi làm ruộng.
Nhưng mí mắt của hắn từ mấy hôm trước liền bắt đầu giật liên tục, hết giật bên trái đến giật bên phải, có khi hai bên cùng giật. Giật đến mức nhìn mặt hắn nổi gân như bị trúng gió, có làm gì cũng ép xuống không được.
Chuyện này làm hắn âu sầu đến mất ngủ suốt vài ngày, phải nhanh chóng kêu mấy huynh đệ xuống núi bắt trói một đại phu lên đây.
Nhưng vị đại phu kia vừa lên núi, lão đại sơn tặc ngay cả răng cũng đau. Người nọ thật biết trị bệnh sao!
Nhìn bộ dạng của hắn cũng quá đàn bà, hoàn toàn là một tiểu bạch kiểm, còn mặc cái gì mà bạch y, vội vàng về nhà chịu tang sao? Cước bộ thì mơ hồ, trông giống như quỷ vậy!
"Vô dụng! Kêu ngươi tìm đại phu, ngươi bắt một tên thư sinh lên đây làm gì?!" Lão đại sơn tặc vỗ mạnh đại chưởng vào tay ghế, quát.
"Lão đại, dưới núi không còn đại phu a, đều bị dọa chạy!"
"Quên đi, tiểu bạch kiểm, mau tới xem bệnh cho ta!" Lão đại sơn tặc chỉ có thể chấp nhận. Chết tiệt, mí mắt đều sắp giật đến không nhìn thấy.
Nam tử áo trắng vẫn mỉm cười, phong lưu phóng khoáng phe phẩy cây quạt trên tay. Lão đại sơn tặc trước giờ vẫn cùng tất cả các thứ liên quan đến chữ "phong lưu" vô duyên, cho nên hắn ghét nhất kiểu người như thế. Chờ trị hết bệnh, tiểu bạch kiểm này nếu thích quạt quạt như vậy, đem hắn buộc lêи đỉиɦ núi làm máy xay gió đi!
"Bệnh này không khó trị."
"Ngươi xem cũng chưa xem, sao mà biết không khó trị?! Dám tùy tiện nói lung tung, ta liền đem ngươi loạn đao chém chết!" Lão đại sơn tặc trừng mắt rống giận, nhưng nam tử áo trắng dù nghe tiếng rít gào của hắn vẫn như cũ đứng vững như tùng bách.
"Loại bệnh này chỉ cần ở đằng xa xem đã có thể phán định. Phương pháp trị liệu cũng thập phần đơn giản."
Lão đại sơn tặc tuy rằng khinh thường, nhưng nhìn hắn tự tin như vậy, cảm xúc quả thật cũng hòa hoãn không ít, nửa tin nửa ngờ hỏi:
"Ngươi nói nghe xem."
"Đây là bệnh nhà giàu, chỉ cần hủy đi toàn bộ thì tốt rồi." Nam tử áo trắng mỉm cười một cái, điên đảo chúng sinh, sáng mù mắt mọi người.
Cái gì mà bệnh nhà giàu, lại phá hủy cái gì?
Lúc này, khói trắng nổi lên, gió thổi phất phơ áo bào trắng, thân hình nam tử như ẩn như hiện, giống như đảo mắt, hắn liền vũ hóa thành tiên......
Đợi chút, cái gì mà hóa thành tiên!
Đột nhiên bên ngoài kịch liệt truyền đến một tiếng nổ mạnh. Ngay sau đó là các loại âm thanh rầm rầm của nhà sập, tiếng gào, tiếng bước chân vội vàng đua nhau mà đến.
"Trời ạ, mau đi lấy nước!!"
"Ni mã, lão tử đang đi nhà xí, ai phóng pháo ở dưới hầm cầu!"
"Gia gia nhà ngươi, đây là thuốc nổ a!!"
"Mỗ mỗ! Ai bốc mùi thúi như vậy!!"
"Mã thí, đây là khói độc sao aaaaaa~"
Trong phòng nhất thời tràn ngập khói đặc, lão đại sơn tặc lên tiếng gọi người. Nhưng trong tình thế hỗn loạn này, ai còn nghe được tiếng kêu của hắn, bên ngoài ngã một mảng lớn, thật sự là "thi thể" khắp nơi. Hắn vừa chạy ra, gian nhà phía sau liền ầm ầm sụp đổ. Hiện trường quả thực vô cùng hoành tráng.
Trên không sơn trại ngùn ngụt khói mù đủ loại màu sắc, hóa thành từng đám mây xinh đẹp.
A, mí mắt quả nhiên không nhảy nữa......
Ni mã! Sơn trại bị hủy rồi!!!
Việc này khẳng định cùng tiểu bạch kiểm kia có liên quan! Nhưng người đã sớm chạy, chỉ để lại một tờ giấy rách! Lão đại sơn tặc oán hận nghĩ, "bệnh nhà giàu" chết tiệt, "toàn bộ hủy" chết tiệt!
Mất hết một khoảng thời gian, sơn trại thật vất vả mới trùng kiến trở lại, cũng dần dần đi vào khuôn khổ như trước. Lão đại sơn tặc còn chưa kịp tận hưởng vài ngày thư thái, trong lòng đột nhiên nổi lên loại cảm giác bức bối quen thuộc.
Hắn đây là bị gì a, lao lực mệnh sao!
Sau đó, liền thấy thủ hạ của hắn bị khi dễ vọt vào khóc lớn:
"Lão đại, đầu bếp của chúng ta bị bắt cóc!"
"Mẹ nó! Tên hỗn đản nào rồ dại như vậy, ngay cả đầu bếp cũng bắt cóc!" Lão đại sơn tặc nổi giận.
Là kẻ nào không có mắt dám đến trêu chọc gia gia? Hắn thậm chí vừa mới buông tha một ngụm ác khí!
Thời điểm đám sơn tặc kéo đồng bọn lại đây bắt người, Tố Dĩ cùng Mạc Duật vừa vặn dùng xong bữa trưa.
Lão đại sơn tặc căm tức nhìn bọn họ, quát:
"Hai tên hỗn đản các ngươi, còn không mau thả......"
Đợi chút...
Nhìn đến khuôn mặt Mạc Duật, lão đại sơn tặc lập tức ngây ngẩn cả người.
Thiên......thiên a! Thế gian này sao lại có một người như vậy, mày kiếm nhập tấn, mi mục như họa, mặt như đào hoa, nhược thủy thu ba*......A, tuy rằng "thu ba" có vẻ không xài được, nhưng hắn vẫn hoàn mỹ đến mức làm cho người ta muốn tắc nghẽn cơ tim. Không tốt, trái tim của hắn! Lão đại sơn tặc ôm ngực, hô hấp dồn dập.
(*Lông mày sắc sảo như kiếm, mi như mực vẽ, mặt như cánh hoa đào, mắt như sóng nước hồ thu.*)"Mỹ nhân, làm áp trại phu nhân của ta đi!" Lão đại sơn tặc biểu tình biến đổi liên tục, hết khổ hải thâm thù rồi đến ẩn ẩn đưa tình nhìn Mạc Duật.
Lão đại đây là gặp được chân ái a!
Đám thủ hạ ở một bên đã cảm động rơi lệ, yên lặng chúc phúc trong lòng.
Thấy Mạc Duật lạnh mặt, lão đại sơn tặc lại tán thưởng. Quả nhiên là một mỹ nhân có ngạo khí. Hắn chính là thích người tính cách mạnh mẽ như vậy.
Lại bị bỏ lơ, Tố Dĩ nghĩ, nàng có thể tranh thủ ngủ trưa không?
Lão đại sơn tặc đang muốn sờ sờ bàn tay nhỏ bé của mỹ nhân, vô tình liếc thấy Tố Dĩ đang ngồi một bên, lập tức chướng mắt, giận dữ mắng:
"Xấu nữ, mau cút!"
Tố Dĩ mặt không chút thay đổi nhìn hắn, quyết định trước đi tản bộ tiêu thực sau lại về ngủ có vẻ rất tốt.
Nhưng Mạc Duật đã hai ba bước tiến đến, vung cây quạt đem người đánh văng. Lão đại sơn tặc "bẹp!" một tiếng dính tại trên tường, đã bị đập thành bánh tránh, sau đó lại chậm rãi trượt xuống, lưu lại một dấu vết đỏ tươi.
Động tác kia quả thực là mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, tiêu sái như gió, khiến mọi người nhìn mà ánh mắt dại ra.
Mạc Duật thu hồi tay, xoay người lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ chỉ biểu hiện bốn chữ: Ngạo thị lăng nhân.
Ni mã, người này khai ngoại quải* sao!!!
(*Ý chỉ phần mềm hack*)Tố Dĩ giải thích, đó là tại các ngươi quá yếu.
Đối với ba bốn đả thủ cấp thấp này, Mạc Duật dù không có nội lực cũng hoàn toàn dư sức ứng phó. Chiêu thức võ công mà hắn học được cũng không phải để lấy đến khiêu vũ.
Tố Dĩ híp mắt nhìn Mạc Duật đùa giỡn quạt giấy, suất khí kinh người. Hắn dùng đồ của nàng thật sự là thuận tay a! Mạc Duật vốn giảo hoạt, cũng có thể tự làm vũ khí, nhưng không hiểu sao cứ thích lấy đồ của nàng ra mà xài.
Lão đại sơn tặc vẫn chưa hoàn toàn hôn mê. Hắn ngẩng lên khuôn mặt đã bị sưng thành đầu heo, máu mũi sinh động chảy xuống, si mê nhìn nam tử phía trước, cho dù là phẫn nộ vẫn mỹ đến lãnh liệt như vậy.....
Vẻ mặt lúc này của hắn thật sự quá gai mắt. Vì thế, gương mặt xui xẻo nọ lại chịu tao ương. Trải qua lần thứ hai bị đánh văng, lần này hắn đã vững vàng dính ở trên tường.
Lão đại sơn tặc: Mệt quá, cảm giác sinh không thể luyến*.
(*Ý nói sinh ra đã được định sẵn là cô độc*)Tố Dĩ thản nhiên thu hồi chân, quét mắt sang người chuẩn bị nhào tới đánh lén bên kia. Bóng người nọ đang lén lút di chuyển về phía Mạc Duật, Tố Dĩ hừ lạnh một tiếng.
Đây rõ ràng là đơn phương tìm đường chết!
Mạc Duật còn tương đối ôn nhu, cây quạt của hắn đập không chết người. Nhưng đến phiên Tố Dĩ lại khác, người người thấy máu. Từ xa đã có thể nhìn thấy một đám người lần lượt bay lên, máu phun tứ phía, từ giữa không trung xẹt qua một đường lại một đường giống như thuốc màu, ở trên vách tường vẽ thành một đóa huyết hoa rực rỡ.
Vũ khí của Tố Dĩ? Dù sao thuận tay là được, bàn, ghế, bình hoa, quăng cái nào chuẩn cái đó. Đám sơn tặc thập phần thống khổ, có không cẩn thận bị đánh văng, cũng có không cẩn thận bị đập đến.
Đợi chút! Cái kia không thể quăng a!
Thanh âm nọ cuối cùng cũng bị bao phủ trong một mảng tường chịu độc thủ tàn phá.
Bị đập tỉnh, lão đại sơn tặc vừa vặn nhìn thấy Mạc Duật thu hồi cây quạt, mơ hồ trợn tròn mắt.
Thứ kia nhìn có hơi quen mắt thì phải......Không đúng, gì thế này......
Hình ảnh trước mắt quả thực tựa như ngàn mũi kim châm làm đau mắt hắn. Sơn trại của hắn sao lại bị hủy rồi!!
Lão đại sơn tặc nhìn đôi nam nữ kia, hoảng sợ hỏi:
"Tiểu bạch kiểm kia là gì của các ngươi!?"
Cây quạt kia...cây quạt kia hắn tuyệt đối không thể nhận sai.
"Tiểu bạch kiểm kia cũng có một cây quạt viết chữ "thần côn" giống như vậy!"
Tố Dĩ rốt cuộc có phản ứng:
"Sư huynh? Hắn đã tới nơi này?"
"Tiểu bạch kiểm kia có để lại đây mảnh giấy trắng này!"
Vốn dĩ lão đại sơn tặc muốn quăng mảnh giấy chướng mắt này đi. Nhưng mỗi lần quăng, nó luôn lại mạc danh kỳ diệu xuất hiện ở trước mặt hắn. Đúng là gặp quỷ!
Hắn sợ ngay cả ngọn núi hai người này cũng muốn phá hư, nhanh chóng đem giấy đưa cho bọn họ.
Đây không phải giấy trắng bình thường.
Tố Dĩ dùng lửa hơ, tờ giấy trắng liền bong ra từng mảng tro tàn, nhưng kỳ diệu là bên trong lại không hề bắt lửa.
Nàng cầm mảnh giấy lật qua lật lại, trên đó vẫn chỉ có vọn vẹn hai chữ: "Hắc hòm", trừ nó ra cái gì cũng không có.
Cái hòm màu đen?
Có vô số a! Sư huynh muốn nàng lấy tất cả đều mang về sao, như vậy nàng phải xây bao nhiêu phòng mới chứa hết?
Mạc Duật có thể cảm nhận được nàng sầu lo, nhưng ánh mắt hắn nhìn không được chữ trong giấy, mà có chú tâm suy đoán cũng đoán không rõ chuyện của sư môn bọn họ, liền tiếp tục mặt không chút thay đổi "nhìn" lão đại sơn tặc đang không ngừng than trời trách đất.
Bị lạnh lùng nhìn chằm chằm, tiếng khóc của lão đại sơn tặc lập tức bị nghẹn ở yết hầu, lên không được xuống cũng không xong. Toàn thân phản xạ có điều kiện run lên bần bật.
Cuối cùng, sau một hồi tiệc đưa tiễn vui vẻ, toàn bộ sơn trại đều khóc rống đưa bọn họ nguyên vẹn xuống núi, thậm chí còn muốn thắp hương bái Phật không cần gặp lại hai kẻ điên này. Bọn họ làm sơn tặc cũng không dễ dàng gì!
Đoàn lái buôn về tới đường cái, vẫn còn cảm giác giống như nằm mơ, bị bắt lên núi rồi lại hồ đồ được thả xuống dưới, như thế nào cũng cảm thấy không chân thật.
"Nghỉ ngơi đi."
Mạc Duật không đáp lại, Tố Dĩ lười biếng dựa vào cửa sổ xe ngựa:
"Không cần cậy mạnh." Đánh lâu như vậy, cho dù là người khỏe mạnh cường tráng còn mệt mỏi, huống hồ là thân thể ốm yếu này của Mạc Duật.
Dứt lời, nàng nhắm mắt lại ngủ.
Mạc Duật cúi đầu, cầm tấm thảm lông phía sau hướng đến bên cạnh Tố Dĩ, muốn đắp cho nàng.
Tố Dĩ đột nhiên mở mắt, vươn tay nhanh chóng áp vào hai má của hắn, lại kề sát mặt vào. Mạc Duật thân thể cứng đờ, "nhìn" nàng.
Tố Dĩ con mắt nửa mở, mơ mơ màng màng nói:
"Quả nhiên là thiên sinh lệ chất*, quả nhiên không có trang điểm."
(*Ý nói sinh ra đã đẹp sẵn*)Mạc Duật hai tay cứng đờ, thảm lông có thể quấn chết người không?
******
Bên kia, cũng đang trên đường đến Du Gia Bảo, Sở Y Nhân đột nhiên nghe được hệ thống tuyên bố nhiệm vụ:
[Đầu mối chính nhiệm vụ: Tìm kiếm hắc hòm]
Sở Y Nhân vốn đang buồn ngủ ngồi trong xe ngựa, liền bị âm thanh trong đầu dọa sợ.
"Hắc hòm gì?"
[Gợi ý nhiệm vụ: Du Tông.]
Du Tông sao? Sở Y Nhân dùng ngón trỏ ma sát môi dưới, trong mắt xẹt qua một tia ngân quang.
Du Tông ở nguyên văn cũng chỉ là một tiểu nhân vật, cùng nghĩa phụ Phùng Hằng của nàng quan hệ không sai. Lúc đầu hắn cũng không phải mục tiêu tiến công chiếm đóng, nhưng bởi vì có vài lần lui tới làm ăn, hắn liền bày tỏ có hảo cảm với nàng. Hệ thống cũng thuận theo tự nhiên định vị hắn thành mục tiêu tiến công chiếm đóng.
Người này tâm tư rất nặng, mặt ngoài nhìn có vẻ như cùng ai cũng giao hảo, kỳ thật đối với bất cứ ai cũng phòng bị. Trong sách chỉ đơn giản đề cập qua, thời thơ ấu hắn từng chịu cha mẹ ngược đãi, nhưng vẫn nhẫn nhịn đến lúc trưởng thành mới phản công. Đầu tiên là hãm hại mẫu thân của mình yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, sau khi mẫu thân bị phụ thân tự tay gϊếŧ chết, ở một lần phụ thân xuất môn, hắn lại mai phục sơn tặc đem phụ thân sát hại. Hai chuyện này hắn làm được cực kỳ kín đáo, người ngoài cũng chỉ cảm thấy như việc ngoài ý muốn. Hắn chính là ở lễ tang của phụ thân cùng La Chi Hoán trở thành bằng hữu, về sau không biết làm thế nào cũng cùng giao chủ ma giáo Tân Từ giao hảo.
Du Tông rất biết cách hành xử, giao thiệp rộng rãi, nên tự nhiên cũng thực biết cách gợi cho người khác vui vẻ. Ít nhất, Sở Y Nhân cũng đã suy tính muốn thu hắn vào đội tuyển dự bị trong hậu cung. Sở dĩ nàng vẫn chậm chạp không đáp ứng, là vì cố kị quan hệ giữa hắn cùng Phùng Hằng.
Bất quá, chỉ cần hắn đối với nàng khăng khăng một mực, cho dù muốn mưu đồ bí mật cái gì, cũng sẽ không giấu diếm nàng! Sở Y Nhân luôn phi thường tin tưởng năng lực của hệ thống. Nếu thu phục được Du Tông, nàng sẽ có thêm một nhãn tuyến ở Phùng Hằng bên kia, việc này đối với địa vị của nàng vô cùng có lợi.
Tính toán xong xuôi, Sở Y Nhân lộ ra một nụ cười khuynh đảo chúng sinh.
-- tiểu kịch trường --
Hệ thống: [Chúc mừng Tố Dĩ, Mạc Duật, hai người lần đầu tiên đạt được danh hiệu "Sống mái song sát", nếu đeo lên danh hiệu, tất cả thuộc tính đều tăng 5%.]
Tố Dĩ: "Không cần, tên khó nghe."
Hệ thống: [Nếu đeo lên danh hiệu, tất cả thuộc tính gia tăng 5% rồi, có thể phản áp Mạc Duật.]
Tố Dĩ: "Có thể suy xét."
Hệ thống: [Mạc Duật đeo lên danh hiệu "Ngọc công tử", mị lực gia tăng 200%; Mạc Duật đeo lên danh hiệu "Nụ cười hồ ly", trí lực gia tăng 200%; Mạc Duật đeo lên danh hiệu "Một thế hệ danh tướng", vũ lực gia tăng 200%.]
Tố Dĩ: "......Hệ thống, có người khai ngoại quải!"
Hệ thống: [Thế giới đang triển khai event "cuộc chiến danh hiệu", hoan nghênh các người chơi tích cực tìm kiếm. Nếu kiên trì được mười hiệp, Tố Dĩ có thể đạt đến danh hiệu "Ngàn chùy vạn luyện", sức chịu đựng gia tăng 200%.]
Mạc Duật: "Danh hiệu này không tệ."
Tố Dĩ muốn hôn mê.
Hệ thống: [Chúc mừng Tố Dĩ đạt được danh hiệu "Thân kiều thể yếu, dễ dàng đẩy ngã", đeo lên danh hiệu lập tức đối với ngoại lực không thể phản kháng.]