*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Du Tông thấy bầu không khí giữa hai người thực bình thản, quan hệ cá nhân dường như không sai. Hắn đột nhiên nghĩ tới ngày đó Mạc Duật rất chú ý vòng tay này, chẳng lẽ Tố cô nương chính là......
Ánh mắt của Du Tông quá mức rõ ràng, bị Mạc Duật như có như không liếc xéo một cái, sau gáy liền cảm thấy lạnh lẽo, lập tức nắm lên hồng bào thêu kim long chạy mất.
Mạc Duật ngồi vào phía đối diện Tố Dĩ, thuận tay tiếp nhận tách trà nàng đưa qua.
Hai người đối mặt mà ngồi, không hề liếc mắt nhìn đối phương, cũng không nói chuyện, nhưng không khí vẫn không có nửa phần ngại ngùng. Rõ ràng nên là người xa lạ, nhưng cách hai người chung đυ.ng lại tự tại tiêu sái như giữa bằng hữu bình thường.
"Một cái vòng tay liền coi như trả ta nửa năm tiền cơm?"
Tố Dĩ lắc lắc tách trà, lộ ra cổ tay trắng nõn sạch sẽ, sấn với vòng ngọc càng thêm trong suốt ôn nhuận. Mạc Duật không trả lời, chỉ lạnh lùng nói:
"Hoa ở trong sân viện của Du Tông."
Tố Dĩ chỉ "ừ" một tiếng, liền không mở miệng.
Hai người cũng không nói cho nhau nghe trong khoảng thời gian tách ra này bọn họ làm cái gì. Tỷ như Tố Dĩ hai lần bị mời đi nhà người khác làm khách, lại không cẩn thận tham gia một yến hội mà thiếu chút nữa đánh mất cả tánh mạng, nhà bị thiêu rụi, lại như thế nào tìm đến Du Gia Bảo. Tỷ như Mạc Duật vì sao đến Du Gia Bảo ở tạm, làm sao biết Tố Dĩ bị nhốt trong sơn động, vì sao đưa tặng một cái vòng ngọc kỳ quái.
Tố Dĩ đem trà uống cạn, buông xuống cái tách, điềm nhiên không gợn sóng nói:
"Mạc Duật, ta trúng độc."
Mạc Duật khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Tố Dĩ, nhưng nàng vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh kia.
"Không chết được."
Mạc Duật bắt lấy tay nàng, nhìn thấy vòng ngọc kia thế mà đã xảy ra thay đổi. Trong bạch ngọc nhiễm lên nhè nhẹ màu đỏ, giống như máu tươi kiều diễm phân tán trong tuyết trắng, càng xem càng khiến người ta cảm giác không ổn.
"Sao lại thế này?" Mạc Duật trầm giọng nói. Lông mi của hắn nhíu chặt, đem tay Tố Dĩ thả lại trên bàn, bình tĩnh nhìn nàng.
"Ngày ấy ở trong sơn động hít phải chút mê hương, chắc là chưa tan hết, mang theo vòng ngọc này, có thể giúp ta bảo trì thần trí thanh tỉnh." Tố Dĩ vuốt ve tia máu trên vòng ngọc, nhẹ nhàng nói.
"Nó hút độc cho ta."
"Có dị thường gì sao?"
"Tạm thời còn chưa phát hiện, trừ bỏ thời gian ngủ hơi dài."
Vương Phủ từ trên xuống dưới đã không còn người sống, không thể bắt ai hỏi giải dược. Bất quá, Sở Di Nhân kia thập phần khả nghi. Mạc Duật đang muốn nhích người, Tố Dĩ lại nói:
"Đừng nóng vội, sư huynh ta hẳn là có biện pháp."
Sở Di Nhân hiện tại hận chết bọn họ, nói không chừng đã hạ cạm bẫy chờ bọn họ tới, tìm thuốc giải còn không bằng tìm sư huynh. Vòng ngọc đã tới tay, có lẽ hắn sẽ còn có chỉ thị gì khác.
Tuy rằng không tìm Sở Di Nhân, nhưng không có nghĩa là Mạc Duật bỏ qua, ít nhất cũng phải làm cho nàng ăn chút phiền toái.
Vài ngày sau, Sở Gia liền đổ. Sở Di Nhân bị cáo buộc mưu phản. La Chi Hoán làm việc hết sức chu toàn, miễn cưỡng tẩy đi hiềm nghi.
Sở Di Nhân còn không chịu an phận, muốn đông sơn tái khởi, liên tiếp bái phỏng đến từng nhà của các đại quan trong thành. Sở tiểu thư cũng vì vậy mà rất có thanh danh trong nhóm gái hồng lâu.
******
Một ngày nọ, Tố Dĩ từ trong giấc mộng tỉnh lại, đi ra liền nhìn thấy Mạc Duật đang ngồi đọc sách trong viện, đột nhiên hỏi:
"Mạc Duật, ánh mắt của ngươi đã tốt rồi sao?"
Mạc Duật cả kinh, nhưng lại thấy Tố Dĩ càng kinh ngạc hơn so với hắn.
"Chẳng lẽ đã tìm được sư phụ của ta? Kinh mạch của ngươi cũng một lần nữa được nối lại, nội lực thế nhưng so với trước kia càng thêm hùng hậu?......A, không đúng, ta giống như đã quên cái gì?"
Tố Dĩ đột nhiên ngồi xuống, hai tay ôm đầu, thập phần thống khổ. Mạc Duật vội vàng điểm huyệt ngủ của nàng, bế nàng vào phòng.
Tố Dĩ không có bệnh, nội lực cũng không chút tổn hao, nói gì đến nội thương. Nhưng nàng từng nói qua nàng trúng độc, hơn nữa, theo thời gian trôi qua, tần suất thất thường của nàng càng ngày càng cao.
Ngày ấy, nàng đang nhìn một con chim nhỏ ngoài cửa sổ, đột nhiên thanh tỉnh, nói với Mạc Duật:
"Sư huynh ở trên đỉnh Tuyết Sơn ở phía Nam, chỉ có hắn cứu được ta." Sau đó liền lâm vào hôn mê sâu.
Mạc Duật tự tay thu thập hành lý, dưới sự lo lắng của Du Tông, ôm Tố Dĩ từ biệt rời đi.
******
Trong khoảng thời gian Tố Dĩ lâm vào hôn mê, kỳ thật đều đang nằm mơ. Mỗi ngày, nàng đều nhìn thấy Mạc Duật ở các thân phận bất đồng bị cùng một nữ nhân tra tấn, sau đó ở đằng xa nhìn về phía nàng...rồi tự vẫn.
Trong mộng còn có một đạo lục quang cực kỳ chói mắt. Nàng cảm thấy đạo lục quang kia thực làm cho nàng cảm thấy thân thiết. Nhưng mỗi khi tới gần, nàng đều nghe được tiếng một nữ nhân bén nhọn kêu lên. Ngay lập tức, thân thể bị tra tấn không ra hình người của Mạc Duật liền ngăn cản trước người nàng.
Thiên đao vạn quả, ngũ mã phanh thây, hắn ở trước mắt nàng thay phiên nếm thử các loại khổ hình. Dần dần, nàng xem đến chết lặng. Cho đến khi nữ nhân kia đem con mắt của Mạc Duật phóng tới trên tay nàng. Nàng liền giống như bị phỏng, sợ hãi kêu lên một tiếng......
Tố Dĩ tỉnh.
Nàng thở phì phò, hai mắt run run nhìn về phía trước.
"Tố Dĩ?" Theo thanh âm, nàng chậm rãi quay đầu, nhìn đến hướng nam tử đã gầy đi không ít kia.
Nàng hỏi:
"Mạc Duật, ngươi không phải đã bại trận lấy thân tuẫn quốc rồi sao?"
Mạc Duật đưa tay che lên mắt nàng:
"Ừ, trở về nhìn ngươi."
Bàn tay của Mạc Duật rất ấm áp, mang theo hương vị hoa cỏ mà nàng quen thuộc. Ý thức của nàng lại từ từ thanh tỉnh, chậm rãi há miệng nói:
"Đường lêи đỉиɦ Nam Tuyết Sơn dày đặc nguy cơ. Đến chân núi, ngươi phóng ta xuống, ta sẽ tự mình lên núi."
Dứt lời, nàng lại mê man.
Một lát sau, Mạc Duật bỏ tay ra, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt Tố Dĩ. Mi mắt của nàng đã nhẹ nhàng khép kín, che đi đôi mắt tràn ngập xa lạ. Mạc Duật cúi người xuống, hôn lên trán nàng.
Thật lâu sau, hắn mới thấp giọng nói:
"Con đường phía trước dù gian khổ, chỉ nguyện cùng khanh đồng hành."
******
Đã nhiều ngày thời tiết không tốt, Mạc Duật chân trước vừa đến khách điếm, sau lưng bão táp liền tới. Trên đường không thể tránh khỏi bị xối một ít mưa, hắn cùng Tố Dĩ đều là người ưa sạch sẽ. Nhưng hắn vẫn cố không để ý đến mình, gọi tiểu nhị đưa tới nước ấm, tự mình lau người cho Tố Dĩ vẫn còn đang mê man không tỉnh.
Mấy ngày nay, trừ bỏ mới đầu còn có vài phần cố kị cùng không quen, Mạc Duật đối với thân thể Tố Dĩ cũng tập mãi thành quen. Huống chi, chính hắn cũng đã bị Tố Dĩ xem hết, như vậy tính ra, ai cũng không ăn thiệt. Nghĩ đến đoạn thời gian mất đi thần trí kia, ánh mắt Mạc Duật không khỏi nhu hòa vài phần.
Đột nhiên, hắn nghe được ngoài cửa có dị động, lập tức đem y phục mặc vào cho Tố Dĩ, ở bốn phía trong phòng thiết lập bẫy rập, mới phi thân ra ngoài.
Hắc y nhân kia tựa hồ cố ý dẫn hắn rời xa khách điếm. Mạc Duật lo lắng Tố Dĩ, không muốn đi theo. Người nọ sốt ruột, lớn tiếng hô:
"Mạc Duật, ngươi không muốn lấy giải dược cho Tố Dĩ sao?"
Quả nhiên là Sở Di Nhân.
Vẻ mặt của Mạc Duật vẫn không có chút phản ứng, Sở Di Nhân sốt ruột lo hắn sẽ không theo tới, đã thấy hắn động tác nhanh chóng, đảo mắt liền đến gần mình, lập tức vận khởi khinh công chạy vội về phía trước.
Sở Di Nhân dẫn hắn tới một căn nhà gỗ bỏ hoang. Nàng xả xuống khăn che mặt, cao ngạo nói với Mạc Duật:
"Mạc Duật, trên đời này chỉ có ta mới là nữ nhân thích hợp nhất với ngươi."
Mạc Duật quả thực giống như lời đồn tuấn mỹ vô trù. Hơn nữa, sự lạnh lùng thần bí của hắn, càng tăng thêm cho hắn một loại mị lực khó diễn tả bằng lời. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, Sở Di Nhân liền biết nàng không phải đối thủ của hắn. Cặp mắt lạnh lùng kia, bản sự phi phàm nọ, đều mang đến cho nàng một cảm giác bị khinh miệt.
Trên đời không có khả năng có người nào hoàn mỹ như vậy. Nàng biết mình gϊếŧ không chết hắn......nhưng càng gϊếŧ không chết, lại càng muốn gϊếŧ. Vì thế, Mạc Duật đã trở thành một loại chấp niệm của nàng.
"Ta có thể giúp ngươi trở thành thiên hạ đệ nhất. Ta cũng không cầu gì nhiều, chỉ cần ngươi theo ta cùng một chỗ."
Mạc Duật vẫn bất vi sở động. Ánh mắt đảo qua y phục của nàng, bên trong cũng không có thứ hắn muốn, xoay người định rời đi. Thấy vậy, động tác của Sở Di Nhân thập phần mau lẹ, phi thân tiến lên muốn ôm lấy hắn. Nhưng Mạc Duật sao có thể để nàng đến gần, Sở Di Nhân liền vồ hụt, cả người ngã sấp xuống đất.
Nàng thấp giọng cười lạnh:
"Gϊếŧ nàng đi, nàng chính là một trói buộc. Chúng ta dắt tay nhau tiếu ngạo giang hồ!"
Mạc Duật cảm thấy mình đã ở trong này lãng phí quá nhiều thời gian, Tố Dĩ không biết có tỉnh lại hay không? Nếu không có giải dược, hắn liền rời khỏi.
"Mạc Duật, cùng ta chơi một trò chơi đi, thế nào?" Sở Di Nhân gắt gao theo dõi hắn, trạng thái thần hồn điên đảo kia làm Mạc Duật nhăn mày.
Nữ nhân này điên rồi!
Mạc Duật cũng không có tâm tình cùng nàng chơi đùa, xoay người muốn đi. Nhưng hắn vừa nhấc chân, liền nghe được vài tiếng nổ mạnh liên tiếp không ngừng. Thanh âm lạnh lùng của Sở Di Nhân từ phía sau truyền đến:
"Ngươi muốn đi tìm Tố Dĩ, như vậy liền bồi sinh mệnh của ngươi cho ta đi. Con đường phía trước đã bị mai phục tất cả năm mươi khối thuốc nổ, vừa rồi ta đã kích nổ năm cái, còn bốn mươi lăm cái. Để xem ngươi có vận khí rời khỏi nơi này hay không......"
Sở Di Nhân còn chưa nói xong, Mạc Duật liền vận khởi khinh công bay ra ngoài.
"Mạc Duật, ngươi điên rồi! Như vậy sẽ đem toàn bộ thuốc nổ đều kích nổ!"
Tiếng ầm ầm vang dội làm Sở Di Nhân sợ ngây người. Nàng chạy nhanh ra ngoài, nhưng thân thể lại đột nhiên nhẹ bỗng, đảo mắt đã bị bắt đến giữa không trung. Nàng khϊếp sợ ngẩng đầu nhìn, Mạc Duật thế mà vẫn còn đứng cạnh cửa. Thì ra vừa rồi hắn chỉ muốn làm lẫn lộn lực chú ý của nàng, thừa dịp nàng sơ sẩy để lấy nàng đến thử thuốc nổ.
"Mạc Duật, ngươi sẽ hối hận!!" Sở Di Nhân vừa dứt lời, từng tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc ầm ầm vang lên. Trong làn khói mù mịt, nàng vẫn như cũ si mê nhìn thân ảnh Mạc Duật dần đi xa.
Ngũ quan của nàng đã chảy ra máu loãng, nàng lại giống như không hề có cảm giác đau đớn, khanh khách cười, cười đến khi cả người đều run rẩy, trạng thái cực độ điên cuồng.
"Mạc Duật, ngươi sẽ hối hận, chỉ có ta mới xứng......"
Một lát sau, nàng đã không có hơi thở. Thân thể đầy máu nằm ở dưới đất, không hề nhúc nhích.
Tiếng nổ mạnh dần dần giảm bớt, khói mù tràn ngập, trên mặt đất là một cái hố to. Cơ thể nữ tử bị nổ đến cơ hồ nhìn không ra hình người kia dần dần được một đoàn hào quang ấm áp vây quanh, lại khôi phục hoàn hảo nguyên vẹn như trước.
Hai mắt của nàng chậm rãi mở ra, vươn tay, một bên điềm tĩnh chải lại mái tóc, một bên nhìn chằm chằm ánh trăng tàn cuối đêm dài, cười lạnh nói:
"Các ngươi nên quý trọng khoảng thời gian cuối cùng được gặp nhau này đi."
-- Tiểu kịch trường --
Sở Y Nhân + Sở Di Nhân: "Hệ thống, vì sao kết cục của chúng ta đều là điên mất!"
Hệ thống: [Mất hơn phân nửa máu, tất nhiên sẽ thần kinh không bình thường.]
Sở Y Nhân + Sở Di Nhân: "Vì sao đại chiêu còn chưa kịp phóng liền chết! Cái này không khoa học! Hệ thống, nhất định là do ngươi bị hỏng!"
Hệ thống: [Bởi vì các ngươi nói nhiều quá. Nguyên nhân thất bại của người xấu phần lớn chính là dong dài. Lương tâm nhắc nhở, các ngươi trước khi chết nhớ bổ sung một câu "ta sẽ trở về ".]
Sở Y Nhân + Sở Di Nhân (hộc máu): "Ngươi nghĩ có thể kêu Mạc Duật chờ chúng ta nói ra những lời này sao!?"
Hệ thống: [Người chơi thật không có thực lực! Cho các ngươi nhiều bàn tay vàng như vậy, ngay cả cơ hội cùng nam chủ nói chuyện cũng không có.]
Sở Y Nhân: "Đối với người mù ngươi cho ta hào quang Mary Sue có ích lợi gì!![╯‵□′]╯︵┻┻
Sở Di Nhân: "Đối với một ngốc tử ngươi cho ta phát minh súng đạn là để chơi cho vui sao!![╯‵□′]╯︵┻┻