*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Theo cước bộ tiếp cận, khuôn mặt của người tới càng thêm rõ ràng. Cư nhiên là nam nhân hồng y mà nàng gặp trước đó.
Tố Dĩ lại lộ vẻ đề phòng. Nàng cũng không cho rằng đối phương giúp nàng một lần, liền đại biểu là người tốt.
Nhưng nam nhân hồng y chỉ yên lặng nhìn nàng. Không biết hắn làm cái gì, trên người hắn đột nhiên phát ra một trận lục quang, sau đó hắn liền lấy tốc độ cực nhanh chạy đi.
Tố Dĩ ngẩn ra, lập tức đuổi kịp. Qua giây lát, nàng liền nhìn đến ánh sáng phía trước. Lúc ra khỏi động mới phát hiện, nơi này là một hậu viện hẻo lánh, nam nhân hồng y lại tiêu thất không thấy.
Một thứ phản chiếu lục quang ở trên đất hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Chẳng lẽ đây là đồ hắn làm rớt?
Tố Dĩ cẩn thận xem xét một chút, cuối cùng vẫn quyết định nhặt lên. Thì ra là một cái vòng ngọc, trên bề mặt điêu khắc hoa văn thập phần tinh xảo, tạo thành một loại đồ án có vài phần quen thuộc. Từ vòng ngọc mơ hồ tản ra một cỗ mùi mộc hương thanh thoát, nhưng cẩn thận hít hà, lại tựa hồ như ảo giác.
Tố Dĩ cảm thấy vòng ngọc này khắp nơi đều lộ vẻ cổ quái. Hơn nữa, lục quang vốn cực kỳ chói mắt kia thế mà lại dần dần biến mất không thấy...Trong đầu nàng đột nhiên lóe lên tinh quang, hay là đây là vòng ngọc mà sư huynh muốn tìm?
Càng nghĩ càng khẳng định, sư huynh thật sự là tính toán không bỏ sót, ngay cả việc nàng bị nhốt, ngẫu ngộ một nam nhân hồng y cũng ở trong tiên đoán của hắn.
Tố Dĩ không hề nghĩ nhiều, thu hồi vòng ngọc, lần mò đến đại sảnh. Không biết hai người Vương Tiến Kim bên kia thế nào, nàng vẫn nên cấp tốc dẫn Phùng Tu rời đi, đừng khiến hắn lại gặp rắc rối.
Tố Dĩ tìm được Phùng Tu, còn quản gia Vương Phủ vẫn ở khắp nơi tìm Vương Tiến Kim. Chủ nhân đã mất tích, yến hội cũng không thể tiếp tục. Quản gia đang chuẩn bị tiễn khách, tại hậu viện liền truyền đến âm thanh ầm ầm vang dội của đất sập.
Chỗ bọn họ đang đứng cũng đất rung núi chuyển, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ sụp đổ. Tố Dĩ đoán rằng hai người Vương Tiến Kim có khả năng đã phát sinh tranh chấp. Người làm ra trận nổ mạnh kia chín phần mười là Sở Di Nhân.
Tố Dĩ không muốn cùng hai người này chạm mặt, xách lên Phùng Tu, vận khởi khinh công, đảo mắt đã mang người cách ra xa mấy trượng.
Phùng Tu sớm bị dọa ngây người, còn chưa kịp phản ứng đã bị Tố Dĩ mang theo rời đi, chân vừa chạm đất, liền nhìn thấy nơi bọn họ vừa đứng đều sụt xuống, lộ ra một cái động thật lớn, không ít người đều rớt xuống dưới.
Tố Dĩ từ xa liếc mắt một cái, nhìn thấy Sở Y Nhân quần áo nửa cởi đang một kiếm đâm thủng l*иg ngực xích loã của Vương Tiến Kim.
******
Trở lại Phùng Phủ, Phùng Hằng biết Phùng Tu lại kém chút nữa gặp chuyện không may, lập tức đen mặt thỉnh đại phu lại đây kiểm tra. Đối với người có công cứu người là Tố Dĩ, hắn cũng ôn hòa hỏi thăm vài câu, sau đó phái người đưa nàng về viện nghỉ ngơi. Bất quá, Tố Dĩ cự tuyệt.
“Ta phát hiện, cửa hàng vũ khí của Sở tiểu thư thập phần khác biệt, thiết nghĩ Phùng Tướng nên đến xem, nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.”
Phùng Hằng có chút đăm chiêu nhìn Tố Dĩ, lại phát hiện bản lĩnh che giấu cảm xúc của cô nương trẻ tuổi này thật là cao, hắn không thể nhìn ra ý tứ của nàng. Còn chuyện ngoài ý muốn xảy ra hôm nay, thật sự là ngoài ý muốn sao? Cái Thương Hội này xác thực khiến người ta hoài nghi, nếu nàng đã đem điểm đáng ngờ nói cho hắn, hắn sẽ không khách khí lợi dụng.
“Quấy rầy Phùng Tướng hồi lâu, ta cũng nên về nhà.”
Phùng Hằng cũng không ngăn cản nàng rời đi, chỉ nói:
“Nhà của ngươi đã bị đốt.”
Tố Dĩ quay đầu nhìn hắn. Phùng Hằng trầm mặt:
“Không phải bổn tướng làm. Bổn tướng còn phái người dọn dẹp nhà cho ngươi, phát hiện hoa cỏ trong sân viện đều không thấy.”
Làm gì có ai vì mấy chậu hoa mà đốt nhà? Xem ra, "bạn cùng nhà" của nàng đã được người cứu. Trừ bỏ Tân Từ cùng La Chi Hoán, đại khái chỉ còn người nọ là biết nàng rất để ý đến số hoa cỏ này.
Tố Dĩ sờ sờ vòng ngọc trong ống tay áo, suy nghĩ mình cư nhiên hai lần đều đem cùng một cá nhân nhận sai......Mà xác thực đúng là nhận sai, lúc ấy hắn không phải đang sắm vai người khác sao?
“Tố cô nương tính đi chỗ nào, cần bổn tướng phái người hộ tống hay không?”
Người vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng giống như đề phòng trộm cướp đột nhiên trở nên thân thiết với mình như vậy, thật đúng là làm Tố Dĩ không quen. Nàng nói lời thật:
“Không nhọc công tể tướng, ta muốn đi tìm ân nhân...lấy thân báo đáp.”
......Ý là nói nàng vội vàng hứa cho người khác, kêu con trai nhà hắn không cần hứa với nàng nữa sao?
Phùng Tướng cảm thấy người này thật sự là không biết tốt xấu, liền đen mặt sai người đưa nàng rời đi.
******
Sở Di Nhân về đến nhà liền kêu tất cả hạ nhân lui ra. Tay nàng vẫn vuốt ve trường kiếm lạnh như băng, nhưng có thế nào cũng không thể làm cho cảm xúc bình tĩnh trở lại.
Ở tình huống vừa rồi, nàng đã không thể không làm ra tư thái chịu nhục gϊếŧ Vương Tiến Kim. Về phần hậu quả thế nào, nàng tin tưởng La Chi Hoán cùng Tân Từ sẽ giúp nàng xử lý. Nhưng nàng không cam lòng, Tố Dĩ thế mà lại không hề trúng kế!
Sở Di Nhân không biết bản thân mình phạm lỗi ở chỗ nào. Tố Dĩ chẳng lẽ thật sự lợi hại như vậy, có làm gì cũng gϊếŧ không chết sao?
[Chi nhánh nhiệm vụ ẩn giấu thứ hai: Đánh chết Tố Dĩ, có thể lặp lại.]
Hệ thống thông báo làm nàng ngẩn ra. "Có thể lặp lại" là ý gì, chẳng lẽ Tố Dĩ thật sự bất tử?
"Hệ thống, đến mức độ nào tính như đánh chết thành công?"
Hiện tại nàng đã cùng Tố Dĩ không chết không thôi, cho dù hệ thống không tuyên bố nhiệm vụ, nàng cũng sẽ không buông tha Tố Dĩ, huống chi bây giờ còn có nhiệm vụ hệ thống phân phó, làm ít mà công to.
[Lượng máu của Tố Dĩ sụt tới một nửa coi như một lần đánh chết thành công.]
"Tố Dĩ gϊếŧ không chết sao?"
[Người chơi quyền hạn có hạn, không thể tuần tra. Nhắc nhở: Võ công của Tố Dĩ không thể dò xét. Đề nghị trước nên hoàn thành đầu mối chính nhiệm vụ: Tìm kiếm vòng ngọc.]
Sắc mặt Sở Di Nhân thập phần khó coi. Không ngờ Tố Dĩ lợi hại như thế, trước đó đến nàng còn phải chật vật một phen dưới mê hương của Vương Tiến Kim, không biết đối với Tố Dĩ có công hiệu hay không? Nhưng hệ thống vẫn không phản ứng, mà cái vòng ngọc kia lại không biết từ khi nào biến thành ở trong tay Tố Dĩ. Nếu thứ kia có thể trợ giúp cho Tố Dĩ, nàng nhất định phải đoạt đến!
Sở Di Nhân đã gϊếŧ chết Vương Tiến Kim, nên vừa trở về không lâu liền khiến La Chi Hoán hỗ trợ, suốt đêm đem Vương Phủ thiêu rụi. Về phần những tân khách trốn ra được ngày ấy cùng những hạ nhân chưa chết trong Vương Phủ, đều khiến Tân Từ phái người ám sát.
Hiện tại, trong toàn cái yến hội kia, người còn sống chỉ còn lại có Sở Di Nhân đại môn không ra, Tố Dĩ đã mất tích, cùng với Phùng Tu đang bị Phùng Tướng canh chừng.
Vương Phủ bị thiêu, mấy trăm người ly kỳ tử vong, khiến cho không ít người ngờ vực vô căn cứ, nhưng dưới La Chi Hoán cố ý tung ra thông tin sai lầm, chỉ làm người ta nghĩ là do Vương Tiến Kim đắc tội vị cao nhân nào, nên mới một đêm bị diệt môn, liên lụy đến khách nhân vô tội, cũng chỉ có thể bình luận một câu "thật không may".
Tất nhiên, Phùng Hằng không bị lừa. Hắn vốn không quá quan tâm đến chuyện giang hồ, nhưng việc này lại liên lụy đến con trai độc nhất của hắn. Hơn nữa, nghiệt tử kia sau khi từ yến hội trở về, vẫn đối với Tố Dĩ nhớ mãi không quên, còn xưng nàng là tiên nữ!
Vô liêm sỉ! May mắn đã sớm đem yêu nữ kia tiễn bước, bằng không sẽ mê hoặc con của hắn đến ngay cả cha ruột cũng nhận không ra.
Việc này tuy rằng cùng Tố Dĩ có liên quan, nhưng trải qua mấy ngày quan sát, Phùng Hằng đối với Tố Dĩ cũng có vài phần hiểu biết. Trong ba người còn sống, hai người vô hiềm nghi, chỉ còn lại có vị kia nghe nói vì chịu kí©h thí©ɧ quá lớn, không muốn gặp người ngoài.
******
Đột nhiên, đêm nay, Phùng Hằng được một người xa lạ bái phỏng, tự mình đưa lên chứng cứ Sở Di Nhân kết bè kết phái, ý đồ mưu phản. Hắn không biết người xa lạ kia là ai, nhưng tư liệu hắn cung cấp đều là xác thực. Phùng Hằng hừ lạnh một tiếng, thỉnh mưu sĩ đến cùng thương lượng một phen.
Mặt khác, trước khi rời đi Tố Dĩ còn lưu lại bản đồ của Sở Phủ cùng ghi chép các cuộc trao đổi đối thoại giữa Sở Di Nhân cùng người của nàng. Nhìn vào bản manh mối được điều tra rõ ràng từng cái một kia, thế mà lại không hề thiếu những quan viên luôn điệu thấp được điểm danh trong đó!
Nghĩ tới Tố Dĩ, Phùng Hằng bỗng dưng có chút run như cầy sấy. Không biết Sở Di Nhân cùng nàng kết thù thế nào mà Tố Dĩ lại có thể tra được việc tư mật của nàng đến vậy. Cửa hàng vũ khí kia chính là căn cứ lớn nhất. Sở Di Nhân thật sự quá cuồng vọng, hoàn toàn không đem luật lệ quản chế của triều đình về việc chế tạo vũ khí để vào mắt. Nàng không hề biết tất cả những người có tham gia vào cửa hàng của nàng đều bị bí mật bắt giữ, chỉ còn lại nàng làm mồi nhử, nhằm dẫn ra càng nhiều kẻ phản nghịch!
Tố Dĩ thật sự là lười hết sức, chỉ đem manh mối đặt trước mặt Phùng Hằng, còn làm như thế nào đều giao cho hắn toàn quyền phụ trách.
Phùng Hằng lắc đầu cười, coi như trả nàng một cái nhân tình, giúp nàng trừ bỏ những kẻ tự cho là thông minh này đi!
Sở Di Nhân vốn đang bế quan luyện tập kỹ năng, không hề biết nàng sắp đem bản thân mình chơi chết, đại họa lâm đầu.
Mà đồng dạng là người bị liên lụy, Tố Dĩ hiện đang trong tình huống như thế nào?
******
Du Gia Bảo phong cảnh tuyệt đẹp, đồ ăn lại mỹ vị, là một nơi ở tạm tuyệt hảo.
“Ta nói Tố cô nương, ngươi rốt cuộc vì sao cho rằng Mạc Duật ở trong này?” Nhìn Tố Dĩ thần thái nhàn nhã ở hậu viện nhà hắn uống trà nghỉ ngơi, Du Tông thật sự không thể nhịn được nữa.
Ngày ấy, hắn đang cho hồ cá giá trị thiên kim của hắn ăn, cô nương này liền đột nhiên xuất hiện ở trên cây ngay đỉnh đầu hắn, nhẹ nhàng nói với hắn một câu:
"Ta đến tìm Mạc Duật.”
Sau đó, hắn bị dọa đến mức lỡ tay đem bao thức ăn làm rớt. Đàn cá thế hệ hai lại bất hạnh chống đỡ không nổi đã chết!
Chẳng lẽ Mạc Duật, còn có những người liên quan đến hắn đều cùng hồ cá của hắn có thù oán sao?!
“Trên bộ hồng y kia của Mạc Duật có thêu ký hiệu đặc thù của Du Gia các ngươi. Hơn nữa, hoa văn là dùng chỉ kim tuyến dệt thành, cũng chỉ có nhà ngươi có sở thích như vậy.”
“Tố cô nương ánh mắt thực sắc bén, cám ơn khích lệ.” Du Tông vui lòng tiếp nhận lời ca ngợi của nàng, lại hỏi.
“Cho dù tính như Mạc Duật mặc y phục do Du Gia chế tác, nhưng y phục này nơi nơi đều có thể mua được, hắn cũng không tất yếu ở ngay tại nhà của ta?”
“Nếu không phải không còn có chọn lựa nào khác, Mạc Duật sẽ không mặc y phục như vậy.” Tố Dĩ thản nhiên liếc mắt sang bộ hoa phục màu đỏ thêu kim long đồ sộ của Du Tông. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, nó như đang giương nanh múa vuốt, lộ ra nụ cười dữ tợn. Xem ra, bộ Mạc Duật chọn vẫn là mộc mạc nhất, hơn nữa đã nhiễm rất nhiều bụi đất, mới không làm cay con mắt của nàng.
......Cô nương, ngươi có ý kiến gì đối với thẩm mỹ của thiên hạ đệ nhất phú thương sao?
“Được rồi, Tố cô nương ngươi đã đoán đúng, nhưng Mạc Duật hiện tại cũng không ở chỗ của ta.” Mạc Duật ngày ấy cầm vòng ngọc của hắn liền đi, đến giờ vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng. Không biết cô nương này với hắn là quan hệ gì, Du Tông cũng không yên tâm đem tin tức của Mạc Duật - người đang bị toàn dân truy nã nói cho nàng.
Tố Dĩ cũng không vội. Gần đây, mỗi khi nghĩ ngợi sự tình gì, nàng luôn có thói quen vuốt ve vòng ngọc bên tay trái. Nhưng Du Tông vừa nhìn đến nó, cả thân hình đều từ trên ghế nhảy dựng lên, kích động chỉ vào tay nàng:
“Ngươi như thế nào có thứ này!?”
Du Tông đang muốn tiến lên nắm tay Tố Dĩ nhìn cho cẩn thận, lại bị ngăn cản. Tên hạ nhân nào gan lớn dám ngăn cản hắn, ngẩng đầu trừng mắt, lập tức kinh hoảng la to.
Này không phải là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới sao?
-- Tiểu kịch trường --
Tố Dĩ: "Mạc Duật, ngươi cả ngày giống Du Tông cùng mặc hồng y. Người không biết còn nghĩ hai ngươi là tân hôn."
Du Tông: "......Đừng, đừng xé rách y phục của ta! Con kim long này chính là do một trăm tú nương thêu suốt một tháng mới chế tác thành. Cả nước chỉ có duy nhất một bộ, hủy rồi liền không còn......Mẹ nó! Mạc Duật ngươi thật sự xé sao? Ta bên trong không có mặc y phục a!! Ngươi thật lưu manh. ~[π﹏π]~ Hức hức......!!!"
Tố Dĩ: "Động phòng ở thời gian này có hơi sớm đi?
Du Tông: "..." (hộc máu đã vong)