Chuyển biến diễn ra quá nhanh khiến cho mọi người trở tay không kịp. Lúc này lôi kiếp bỗng nhiên ầm một tiếng, đạo thứ nhất của Tru Ma lôi đánh xuống. Trong cơ thể Lăng Trọng Dục có long đan của Lăng Thanh Tiêu, lôi kiếp dựa vào khí tức phân biệt người, ngay cả Lăng Thanh Tiêu cũng bị lôi kiếp phán định là Ma tộc. Thiên lôi đánh xuống, chủ mẫu Túc Nghi Phương cùng Bạch Linh Loan đồng thời lao tới bên người Lăng Trọng Dục, không để ý tính mạng thay Lăng Trọng Dục chắn lôi kiếp. Chỉ có Lăng Thanh Tiêu bị bỏ rơi, một thân một mình lạnh lẽo, dựa vào chính mình cứng rắn chống đỡ bốn mươi chín đạo lôi kiếp.
Vào thời khắc sinh tử, phụ thân, mẫu thân, dưỡng mẫu, cữu cữu, biểu muội, tất cả mọi người đều chọn Lăng Trọng Dục, ngay cả tiểu sư muội Vân Mộng Hạm người được Lăng Thanh Tiêu bảo vệ bảy trăm năm cũng như thế. Khi chỉ còn một đạo lôi kiếp mạnh nhất cuối cùng, thiên lôi không có thần chí, không có cách nào phán đoán được ai mới thật sự là Ma tộc, vì thế giao quyền phán đoán cho nữ chính Vân Mộng Hạm chính là tiên thảo trời sinh duy nhất ở đây.
Tại thời điểm mấu chốt nữ chính lại thiên vị nam chính, xác nhận Lăng Thanh Tiêu chính là Ma tộc.
Lôi quang đột nhiên giáng xuống, uy lực lôi kiếp cường đại thậm chí còn phá huỷ nửa toà Chung Sơn, khiến Lăng Thanh Tiêu rơi vào trong Tuyệt Linh vực. Tuyệt Linh vực được coi là nơi thần vẫn chi địa*, không có một cành cây ngọn cỏ, không có sinh vật nào có thể còn sống thoát ra khỏi nơi này.
*thần vẫn chi địa: nơi giam giữ thần tiên.
Nhưng Lăng Thanh Tiêu quả thực đã sống sót trở về, hắn bò lên từ vực sâu không người, từ đó hắc hóa điên cuồng trả thù nam chính Dạ Trọng Dục. Cố tình là nữ chính cùng nam chính lại chơi trò ngược thân ngược tâm, mỗi lần nữ chính bị thương liền tìm Lăng Thanh Tiêu, chờ Lăng Thanh Tiêu chữa thương cho nàng ta xong, chỉ cần nam chính ngoắc tay, nữ chính lại chạy trở về. Cứ như vậy lặp đi lặp lại bức Lăng Thanh Tiêu đến phát điên rồi.
Hắn không muốn tranh giành nữ chính, cũng không muốn theo đuổi chính đạo nữa, gϊếŧ Dạ Trọng Dục đã trở thành chấp niệm của hắn.
Sau khi Lăng Thanh Tiêu hắc hóa thì không ai có thể ngăn cản nổi, hắn dùng lực lượng cường thế của bản thân nghiền áp tất cả mọi người. Bức nam chính, nữ chính, nam phụ phải tạo thành trận doanh liên minh cùng nhau chống lại Lăng Thanh Tiêu. Kết quả bọn họ liên thủ vẫn không đánh thắng được hắn, nam nữ chính không còn cách nào khác đành phải khởi động cấm thuật thời thượng cổ bất chấp lệnh cấm của lục giới.
Cấm thuật hiện thế, thiên địa rung chuyển, chúng sinh run rẩy. Mà lúc này hai phe tiên ma còn đang giao chiến, thiên địa lung lay sụp đổ, có thể nhìn thấy thế giới sắp bị hủy diệt.
Lạc Hàm xem lại cuốn sách một lần nữa, xác định không nhìn thấy tên của mình ở ngóc ngách nào, đột nhiên có dự cảm không tốt: "Chẳng lẽ ta chính là một trong hàng vạn sinh linh gặp nạn sao?"
Vậy nàng còn xuyên sách cái quỷ gì, bây giờ tự sát còn có thể diện hơn.
Cây Bồ Đề già cỗi dường như có địa vị cao nhất lên tiếng: "Ngươi siêu thoát bên ngoài lục giới, không phải người trong cõi luân hồi, đương nhiên trong sách sẽ không ghi chép tên của ngươi."
Lạc Hàm mười phần bất đắc dĩ nói: "Các ngươi có phải tìm lầm người rồi hay không? Cốt truyện không liên quan gì đến ta, cho dù ta xuyên sách cũng không có tác dụng gì. Hay là các vị thần tiên thả ta về đi, ngày mai ta còn phải thi cuối kì nữa."
Mấy đại lão tổ tông nghe lời Lạc Hàm nói đều lắc đầu cười. Huyền Quy chậm rãi mở miệng: "Bọn ta không tìm sai người. Hiện giờ Lăng Thanh Tiêu kiên quyết phát động chiến tranh, Dạ Trọng Dục cùng Vân Mộng Hạm lại bất chấp khởi động cấm thuật để ngăn cản hắn. Cấm thuật hiện thế, thiên địa gặp nạn mới kinh động đến mấy lão già bọn ta. Nhưng bọn ta tỉnh lại quá muộn, sự việc đã đến bước đường này, không có bên nào nguyện ý dừng tay. Bọn ta không còn lựa chọn nào khác mới vội vàng triệu hồi Thiên Đạo, thỉnh cầu Thiên Đạo trở vì chủ trì đại cục."
Huyền Quy nói xong, mấy lão tổ tông khác cũng chậm rãi cúi đầu, đồng thanh nói: "Thỉnh cầu Thiên Đạo chủ trì đại cục, cứu vớt thế giới, ngăn ngàn vạn sinh linh chết dưới chiến hỏa."
Lạc Hàm kinh ngạc đến nhướng mày: "Chẳng lẽ Thiên Đạo mà các ngươi nói. . . là ta sao?"
"Đúng vậy." Cây Bồ Đề chậm rãi vung vẩy đưa một chiếc lá đến trước mặt Lạc Hàm, trên đó hiện lên hình ảnh núi lở đất nứt, nước biển chảy ngược, khắp nơi đều là lũ lụt cùng hoả hoạn. Sau đó cảnh tượng thay đổi, giữa tầng mây tập trung trăm vạn binh lính, thuật pháp cùng tiên khí va chạm nhau trên không trung, mặt đất phía xa rung chuyển dữ dội, một chùm sáng tà ác nối liền thiên địa, đâm thẳng vào sâu trong tầng mây.
Lạc Hàm đưa ra suy đoán: "Chẳng lẽ. . ."
"Không sai, đây mới là cảnh tượng chân thực ở bên ngoài vào lúc này. Nơi đây chỉ là kết giới mà bọn ta hiệp lực tạo ra để triệu hồi Thiên Đạo."
Lạc Hàm xoay người nhìn xung quanh, quả nhiên, nơi này mặc dù được bao phủ bởi tầng ánh sáng xanh nhạt, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy ranh giới đã bị ép đến nứt ra. Lạc Hàm nhất thời không biết nên than thở nàng sống một cuộc đời tầm thường suốt mười tám năm lại đột nhiên được cho biết mình là Thiên Đạo, hay là than thở mấy kẻ điên bên ngoài đánh nhau cũng thật hung ác, khiến nhà của nàng thành cái dạng này.