Chương 4: [Thế giới thứ nhất] thiếu gia giả trong tiểu thuyết vườn trường (4)

Đêm khuya, Lâm Ngôn nằm trên giường xem lại cốt truyện.

Nguyên chủ là một cô nhi không cha không mẹ, toàn dựa vào trợ cấp của xã hội để sống đến hiện nay, nơi ở cũng nghèo nàn rách nát, trong một con hẻm nhỏ nối liền bốn phía.

Tất cả đều là nhà ngói cao hai tầng, nguyên chủ ở một phòng trong đó, tiền thuê nhà mỗi tháng là 500 tệ, tiền điện nước tự trả.

Căn phòng cho thuê chập hẹp, chỉ khoảng 40 mét vuông, phòng tắm ngăn cách riêng, phòng bếp bên cạnh ban công nhỏ, cách phòng bếp vài bước là một cái giường lớn được trải chiếu cùng mấy cái gối đặt sát tường, trên tủ đầu giường là cái quạt nhỏ đang quay.

Chủ nhà có nói điều hoà có thể lắp đặt, nhưng phí điều hoà và phí nhân công đều phải tự mình trả.

Nguyên chủ đương nhiên không phải là người dư tiền rồi.

Lâm Ngôn sợ nóng nên đến mùa hè tinh thần liền trở nên uể oải, nếu không cần động tay động chân liền không rảnh động tay chân.

Phòng trọ nhỏ giống như cái l*иg hấp, cậu mới vừa tắm rửa xong, mặc áo thun mỏng cùng quần đùi rộng rãi, làn da trắng tuyết bóng loáng, đầu ngón tay lộ ra bị khí nóng phả vào đến chuyển hồng.

Ngay ngày đầu vừa xuyên đến, Lâm Ngôn đã dung hợp hoàn toàn vào cơ thể nguyên chủ, hiện tại như thân thể Lâm Ngôn đang trong nhiệm vụ.

Cậu nằm liệt trên giường, áo thun mỏng bị thổi bay đong đưa, hiển nhiên dáng người thiếu niên mảnh khảnh mềm dẻo lộ ra không thể nghi ngờ, đôi mắt hồ ly đen nhánh ngơ ngác, nhìn chằm chằm trong hư không một lát, hồi lâu, mới nặng nề mà nói: “…… Tôi không hiểu.”

Hệ thống ở trong không gian hệ thống cùng cậu tăng ca: “Không hiểu cái gì?”

“Vì sao phòng thay quần áo lại có qυầи ɭóŧ.”

“Sâu cũng có, có qυầи ɭóŧ thì làm sao?” Hệ thống nói.

Lâm Ngôn nghẹn ngào không nói nên lời: “Cậu cảm thấy nam chủ hiện tại sẽ nghĩ chuyện này ra sao?”

Mở tủ quần áo ra, vô duyên vô cớ bị tráo quần áo, trong đống đồ đó lại chui đâu ra cái qυầи ɭóŧ…… từ cái này sang cái khác, ai nghe xong còn tưởng là biếи ŧɦái.

Có biếи ŧɦái.

Thật sự có biếи ŧɦái.

Nếu không phải là biếи ŧɦái, thì cũng là phương thức sỉ nhục mới.

Lâm Ngôn vốn tính nhân cơ hội này, im lặng tiếp cận nam chủ, không tiếng động giúp đỡ một chút, để về sau có thể dễ dàng tẩy trắng bản thân trước mặt nam chủ, hợp tình hợp lý mà đứng cùng chí tuyến của nam chủ.

Nhưng bây giờ ——

Hệ thống không nói gì, nhìn Lâm Ngôn đau buồn mà đập đầu vô tường.

“…… Tôi oan quá mà!” Lâm Ngôn nói.

Hệ thống tiếp tục trầm mặc, nghẹn nửa ngày, mới nhắc nhở cậu: “Người đừng quên tiêu chuẩn của thế giới này.”

Tiêu chuẩn?

Lâm Ngôn nhíu mày nghĩ ngợi.

…… Đúng rồi, tin tức tố!

Thế giới này beta không phải không có tin tức tố, mà là mùi hương cực kỳ nhỏ, không đáng kể, cho dù người nào, trong mồ hôi đều có mùi hương đặc trưng của riêng họ, các Alpha nhạy bén đều có thể thông qua khí vị, chuẩn xác tìm ra đối phương.

Lâm Ngôn thân thể này là loại beta kém nhất, tin tức tố lưu lại sẽ không quá nhiều, chỉ có cẩn thận ngửi mới có thể đoán ra.

Chắc chắn chuyện này không quan trọng tới mức Kỷ Vọng sẽ ngửi qυầи ɭóŧ của cậu.

Nhưng Kỷ Vọng là Alpha đỉnh cấp, hệ thống cũng không xác định khứu giác hắn tốt đến mức nào, đổi lại mà nói, nếu không muốn bị nam chủ phát hiện, thì về sau Lâm Ngôn tuyệt đối không được cởϊ qυầи trước mặt Kỷ Vọng.

Lâm Ngôn: “……”

Lâm Ngôn có chút không muốn nói: “…… Không có chuyện gì thì tôi cởϊ qυầи trước mặt anh ấy làm gì?”

Cậu mới không phải biếи ŧɦái đâu!

Hệ thống cũng vừa load kịp, ho khan một tiếng, bổ sung một câu: “Ý tôi là, là một loại phương thức để lộ mùi hương khác, người không thể đổ mồ hôi hay khóc trước mặt Kỷ Vọng…… Cởϊ qυầи, người hiểu chưa?”

Lần đầu tiên tới thế giới abo làm nhiệm vụ, Lâm Ngôn đối với thế giới này thực sự không quen, nếu hệ thống nói như vậy, cậu liền nghiêm túc ghi chú trong lòng, phòng ngừa về sau lại đến loại thế giới này để tránh phạm phải sai lầm giống vậy.

Lâm Ngôn: “Đã hiểu.”

Xem ra trước mắt, cậu không thể dùng thân phận ‘Lâm Ngôn’ đi tiếp cận Kỷ Vọng, may còn cái thân phận Tiểu Mỹ chống đỡ, cái thân phận ‘Lâm Ngôn’ tạm thời ngoài sáng chuyển vào tối, chờ lúc tẩy trắng lại nói sau.

Diễn biến còn chưa có kết thúc, nam chủ tạm thời hạ màn, trọng điểm bây giờ là người xuyên không, cùng trọng sinh giả đang quấy phá hướng phát triển của thế giới này.

Trong mấy ngày xuyên qua, Lâm Ngôn tiếp xúc vẫn là mấy tiểu lâu la bình thường, từ trong miệng bọn họ nghe được vài nhân vật trọng yếu.

Cũng chỉ có Kỷ Vọng, Kỷ Niên, cùng cái người gọi là Chu ca kia.

Trực giác nói với cậu, Kỷ Niên cùng Chu ca kia có vấn đề.

Vẫn là nghĩ biện pháp tiếp cận hai người đó quan sát một phen.

“Hiện tại ngủ trước đã.” Hệ thống lên tiếng, đánh gãy suy nghĩ của cậu.

Thời gian đã không còn sớm, đã 10 giờ rưỡi, đêm đã khuya, bầu trời đầy sao sáng lấp lánh.

Trong ngõ nhỏ có những người thuê phòng vừa tan ca đêm.

Lâm Ngôn không đóng cửa sổ trước khi ngủ, tiếng quạt trong phòng xoay tròn trộn lẫn tiếng gió nhẹ từ từ thổi qua, phảng phất một khúc nhạc mùa hè với cao độ không đều.

Cậu ngủ rất sâu, cùng với những giấc mơ kỳ quái.

Cuối cùng thật khó hiểu mà dừng lại một màn kia trong toà nhà thực nghiệm.

……

——Phòng thí nghiệm tối tăm không có ánh sáng, mùi nước sát trùng gay mũi, khó chịu.

Luồng ánh sáng và bóng tối lờ mờ như dòng nước chảy, nhẹ nhàng xẹt qua sườn mặt của nam sinh trong phòng.

Tái nhợt, rõ ràng.

Gió thổi qua làm bức màn bay phất phới.

Trong hiện thực nam sinh chưa từng nhìn qua lúc này lại xoay mặt nhìn qua đây, lông mị dày, ánh mắt thâm trầm, hờ hững mà nhìn cậu, cánh môi hé mở.

“Biếи ŧɦái.” Hắn thấp giọng nói.

Lâm Ngôn: “?”

Lâm Ngôn: “???”

Con mẹ nó!

Anh biết lịch sự không vậy?!

Đầu cậu như muốn nổ tung, một luồng khí xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, Lâm Ngôn đột nhiên mở bừng mắt, xoay người ngồi dậy.

Cậu một thân mồ hôi, gấp gáp lấy không khí, trong mắt còn có chút mờ mịt, nhìn ngó xung quanh.

Mặt trời đã đi lên, căn phòng thuê tràn ngập ánh nắng của sáng sớm.

Nắng sớm xiên qua làn sương mù chiếu vào cửa sổ, chiếu sáng vệt dầu loang lổ trên vách tường.

Chuông báo thức trong phòng vội vã vang lên, Lâm Ngôn thở ra một hơi thật mạnh, cảm thấy chính mình đã ghi được dấu ấn không thể xoá nhoà vào lý lịch của mình với tư cách là một nhân viên ưu tú.

…… Tất cả là do cái qυầи ɭóŧ đáng chết đó!

Cậu giơ tay với lấy điện thoại, đang muốn tắt chuông báo thức ngủ thêm một lát, màn hình điện thoại đột nhiên nhảy lên một cái tên đập vào mắt cậu.

——Trần Lãng.

Nheo mắt, đại não lập tức tỉnh táo lại.

“Alo?” Lâm Ngôn nhanh chóng tiếp điện thoại.

“Lâm Ngôn? Mày ở đâu? Đến trường học nhanh lên!” tiếng Trần Lãng thập phần khẩn trương.

Lúc cậu đang nghe điện thoại, Lâm Ngôn đã đứng dậy mặc quần áo vào, cậu đeo tất vào, đi vào toilet đánh răng rửa mặt, “Có chuyện gì vậy?”

“Chu ca vừa đưa cho chúng ta một cái nhiệm vụ mới, chúng ta phải hoàn thành nó trước 7 giờ, nhà của Mã ca và Trương Nhất Minh ở quá xa, không thể đến kịp, chuyện này chỉ có thể giao cho hai bọn mình, mày nhanh tới đây, một mình tao không có cách nào hoàn thành được!”

Lại là cái người tên Chu ca này.

Lâm Ngôn cơ hồ đã xác định Chu ca này có vấn đề, một là trọng sinh giả, xuyên thư giả, hai là chó săn của trọng sinh giả, xuyên thư giả.

Ngõ nhỏ cách trường học không xa.

Cậu chạy một mạch đến trường, thời gian bây giờ còn sớm, mới 5 giờ 40 phút, các giáo viên kiểm tra ở cổng trường cũng chưa đến.

Trần Lãng đứng ở cổng trường chờ cậu, bộ dáng lén lút, rình mò, giống như sợ người khác không phát hiện được cậu ta có vấn đề.

Thấy Lâm Ngôn tới rồi, Trần Lãng đi đến, cùng cậu đi vào cổng trường.

“Mày tới rồi, tao chờ mày gần nửa ngày rồi.” Câu đầu tiên đã mang theo oán giận, câu thứ hai mới vào vấn đề chính: “Mã ca kêu chúng ta đi đến lớp của Kỷ Vọng, bỏ một thứ vào trong ly nước của Kỷ Vọng.”

Bước chân dừng lại, Lâm Ngôn: “Thứ gì?”

“Ai nha mày hỏi nhiều như vậy làm gì, đi làm cho xong việc, tao sẽ ở cửa đợi, mày vô trong bỏ nó vào là được.”

Mã ca và Trương Nhất Minh không ở đây, Trần Lãng cảm thấy mình trước mặt Lâm Ngôn chiếm ưu thế, vẻ hèn nhát ngày thường biến mất, tỏ vẻ không có kiên nhẫn.

Lâm Ngôn bình tĩnh nhìn cậu ta, bước chân dừng lại: “Vậy tôi không đi nữa.”

Trường học sáng sớm rất yên tĩnh, tiếng chim hót lanh lảnh.

Tiếng gió xào xạc trên con đường dẫn đến khu dạy học, làm rung những cành cây sum xuê hai bên.

Chiếc lá to bằng lòng bàn tay theo gió mà rơi xuống, dừng ở trên vai Lâm Ngôn, cậu vỗ rớt chiếc lá, chuyển bước chân đến căn tin trường.

Thời gian đến giờ tự học còn hơn 50 phút, đại đa số học sinh nội trú giờ mới rời giường.

“Mày nói cái gì?” mắt Trần Lãng trợn tròn, vội vàng đuổi theo cậu, “Mày không đi? Bộ mày không cần tiền à?”

“Bỏ cái gì cho Kỷ Vọng uống cũng không nói cho tôi, nhiệm vụ này tôi không dám nhận.”

Lâm Ngôn bước đi thật nhanh, vòng qua đường nhỏ, trước mắt đó là căn tin trường.

Căn tin không có nhiều người, cậu banh mặt đi vào.

Trần Lãng bị cậu chọc tức không đi theo, ánh mắt lấp loé, vừa tức giận vừa chột dạ, phỏng chừng là sợ cậu thật sự bỏ đi không làm, chờ Lâm Ngôn đi ra, ngữ khí cậu ta tốt hơn nhiều, thấp giọng nói: “Không phải không muốn nói cho mày…… Là sợ mày biết sẽ sợ hãi.”

Lâm Ngôn trong lòng suy tư, trên mặt lại không có gì cảm xúc: “Được rồi, tôi sợ nha, vậy cậu tự mình đi đi.”

Cậu nói xong liền đi, trong lòng bắt đầu đếm ngược “3 2 1”, quả nhiên Trần Lãnh cất bước đuổi theo, ngữ khí so với vừa rồi càng thêm bất đắc dĩ: “Mày, mày tức giận à? Được rồi được rồi, tao nói cho mày biết, thứ đó là…… Chất kí©h thí©ɧ tin tức tố……”

Mấy chữ cuối cùng tiếng của cậu ta đã ép tới cực nhỏ, trong mắt toát ra sự bất an.

Lâm Ngôn nhìn về phía cậu ta.

Trần Lãng: “Mày xem, tao cái gì cũng nói rồi, mày khẳng định sẽ sợ…… Thứ này ấy không biết Chu ca từ chỗ nào tìm ra, một khi bị phát hiện, thì chính là chuyện lớn, vì Chu ca tín nhiệm chúng ta mới để chúng ta tới làm, nhiệm vụ lần này thành công, Chu ca sẽ trả cho chúng ta 10.000 tệ!”

“Tận 10.000 tệ lận đó……!”

Sự bất an cùng vẻ nhút nhát trong mắt cậu ta rút đi, sắc mặt đỏ trắng đan xen, vặn vẹo mà hưng phấn, nói đến ba chữ mười nghìn tệ, thậm chí còn kích động đến rùng mình.

Lâm Ngôn lẳng lặng nhìn cậu ta, trong mắt không có chứa cảm xúc gì.

Cậu trải qua quá nhiều thế giới trong cục xuyên nhanh rồi, cũng gặp qua rất nhiều loại người, mặt mày xấu xí với bản chất con người đều buồn nôn, ghê tởm, khiến cho cậu không thở nổi.

Duy chỉ có nam chủ —— quang minh, chính trực, cho dù hoàn cảnh tốt hay xấu, cũng không thay đổi mục đích ban đầu.

Ở cạnh bọn họ, không cần phải sợ bị đâm sau lưng, cũng không cần sợ bị lợi dụng.

Sở dĩ nguyện ý ở bộ phận nhân vật nhỏ làm lâu như vậy, đây cũng là một lý do.

Con người luôn theo đuổi ánh sáng.

Cậu cũng không ngoại lệ.

Cậu ra đời trong thế giới nhỏ nào đó, lúc ra đời thế giới đã kề cận bị hủy diệt, nơi đó trật tự hỗn loạn, đạo đức suy đồi, cậu còn chưa khai thông linh trí*, giống như một npc mơ mơ màng màng mà sinh hoạt, đến khi Chủ Thần tiếp nhận thế giới, đem thế giới dọn dẹp sạch sẽ.

Lâm Ngôn cũng sống trong thế giới mới mà lớn lên, trải qua cùng một thế giới mà trước sau khác nhau, cậu tự nguyện gia nhập cục xuyên nhanh, đến các thế giới đi theo nam chính, bảo hộ không cho những thế giới đó không bị hắc ám xâm nhập.

Mỗi thế giới đều có rất nhiều npc như cậu, bọn họ không cần bảo vệ quá nhiều, chỉ cần cho họ một cái hoàn cảnh ổn định bình thường, bọn họ liền có thể sinh ra sinh mệnh.

Mà luôn có những kẻ ngoại lai đến tranh đoạt sinh cơ.

Trước kia, cậu cảm thấy cậu cách rất xa những kẻ ngoại lai này, hiện tại, những kẻ này lại xuất hiện ngay trước mắt cậu.

…… Thậm chí đã phá hủy một thế giới.

Ý chí chiến đấu của Lâm Ngôn bốc cháy lên hừng hực.

——Nắm tay lại cứng lên rồi!

Hệ thống vừa mới khởi động: “……?”

“Lâm Ngôn? Lâm Ngôn?” tiếng Trần Lãng vang lên, thu hút sự chú ý của Lâm Ngôn, “…… Mày, mày vẫn đi chứ? Thời gian không còn sớm nữa rồi.”

Trong khi đó, đường nhỏ đến khu dạy học đã xuất hiện học sinh đến trước giờ tự học.

Lâm Ngôn nhìn qua Trần Lãng, Trần Lãng khẩn trương nhìn cậu gượng cười, người vừa mới giả vờ kiêu ngạo ở trước mặt cậu bây giờ đã biến mất.

Thấy cậu chủ động đi đến khu dạy học, mắt Trần Lãng sáng lên, thử hỏi: “Trong chúng ta ai đóng góp nhiều, thì lấy tiền nhiều, xíu nữa tao đi vào hay là mày đi vào?”

“Tôi đi vào.” Lâm Ngôn tự nhiên nói, “Nhiệm vụ lần này kết thúc, tôi lấy một nửa số tiền.”

Lấy một nửa cái rắm ấy.

Mã ca có thể cho mày hai nghìn đã là không tồi rồi.

Trần Lãng trong lòng khinh miệt, trên mặt lại liên tục gật đầu: “Được được được, tao không tranh với mày, tình huống nhà mày so với gia đình tao có chút phức tạp, mày đi đi.”

Hai người đi một cách nhanh chóng, giành giật từng giây đi về phía khu khoa học tự nhiên.

Cao trung Kim Minh ban xã hội được dựng ở bên phải, ban tự nhiên thì ở bên trái, giữa hai khu có một hành lang thật dài, năm 3 lớp 14 ở lầu 3, lúc này trong lớp chỉ có một học sinh, đang vừa học bài vừa ăn sáng.

Thẳng đến lúc này, Trần Lãng mới đem đồ trong túi đưa cho Lâm Ngôn.

Lâm Ngôn cầm lấy đang giấy vệ sinh gói ‘viên thuốc‘ lại, “Đây là chất kí©h thí©ɧ tin tức tố?”

“Đúng vậy, so với tiêm thì loại thuốc này có hiệu quả mạnh hơn, chỉ cần Kỷ Vọng uống nước xong, tin tức tố liền sẽ trở nên hỗn loạn, kỳ nhạy cảm cũng sẽ đến trước chủ kỳ. Thuốc này đối với beta chúng ta là vô dụng, nhưng đối với Alpha mà nói, không khác gì là thuốc độc.”

Lâm Ngôn ở trước mặt cậu ta, mở giấy vệ sinh ra, bên trong giấy gói có một viên hình cầu nho nhỏ màu trắng, kích thước cỡ đầu ngón tay cái, hoạt nhìn rất bình thường.

Cậu hỏi ra vấn đề mấu chốt: “Nếu Kỷ Vọng không uống nước thì sao?”

Nếu là người bình thường thì sẽ không uống nước không biết từ đâu ra.

Huống chi là người luôn bị sỉ nhục như Kỷ Vọng.

Trần Lãng nói: “Sẽ có người khiến Kỷ Vọng uống.”

“Mày để ý cái này làm gì, Kỷ Vọng tránh cũng không tránh được, mày nhanh đi làm đi, lát nữa sẽ có rất nhiều người!”

Thoạt nhìn Lâm Ngôn có chút do dự, Trần Lãng tự nhiên thấy hối hận vì mình nói quá nhiều, cũng may Lâm Ngôn tuy rằng có chút không vui, bước chân vẫn chậm rì rì mà đi vào.

Trần Lãng đứng ở cửa sau, thò đầu vào, gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu, mắt cũng không dám chớp. Nửa đường đột nhiên có một nữ sinh đi về phía dãy ghế sau, muốn lấy nước, Lâm Ngôn bị cô giật mình, lảo đảo ngã xuống ghế Kỷ Vọng.

Trần Lãng thiếu chút nữa bị cậu làm tức chết, trong lòng thầm mắng vô dụng.

Nữ sinh đã quen có người đến tìm Kỷ Vọng kiếm chuyện, cô thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn Lâm Ngôn một cái, lấy nước xong liền rời đi.

Lâm Ngôn lúc này mới bò dậy, cầm lấy ly nước của Kỷ Vọng chạy tới máy lọc nước rót nước, sáu phần nóng bốn phần lạnh, sau khi nước đầy, cậu móc cục giấy từ trong túi, mở cục giấy ra, cầm viên thuốc nhỏ màu trắng lên, quơ quơ trước mặt Trần Lãng.

Cách đó không xa, Trần Lãng híp mắt, mơ hồ nhìn hình dáng viên thuốc, vì vậy yên tâm gật gật đầu.

Ngay trước mặt cậu ta, Lâm Ngôn buông đầu ngón tay ra, viên thuốc thẳng tắp rơi vào ly nước, bắn ra vài giọt nước ấm.

Lau vệt nước trên bàn, để ly nước xuống.

Lâm Ngôn đi khỏi lớp 14.

Từ đầu đến cuối, các bạn học trong lớp xem nãy giờ cũng không nói gì, học bài thì học bài, làm bài tập thì vẫn làm bài tập, đối với sự tình này hết thảy đều thờ ơ.

Nhiệm vụ rốt cuộc hoàn thành, Trần Lãng tìm Lâm Ngôn lấy lại cục giấy.

Lâm Ngôn thuận theo đưa cục giấy cho cậu ta, cầm lấy cục giấy, Trần Lãng tỏ ra cho có lệ, cậu ta đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, nói: “Được rồi, không còn sớm, tao về lớp trước đây.”

“Vậy còn tiền……” Lâm Ngôn muốn nói lại thôi.

Trần Lãng: “Mày yên tâm đi, tiền khẳng định một đồng cũng không thiếu, cậu cứ an tâm chờ tin tức đi.”

Nói xong câu đó, tầm mắt cậu ta đảo quanh, không nhìn Lâm Ngôn, vội vã rời đi.

Chờ cậu ta đi rồi, Lâm Ngôn cũng từ hành lang giữa hai khu tự nhiên và xã hội trở về lớp.

Lớp 33 không có nhiều người lắm.

Lác đác lưa thưa có mấy người, đồ đạc trên bàn để lung tung nào là máy uốn tóc, vòng tay bóng rổ v.v, mấy năm sinh hàng phía sau gục mặt xuống bàn ngủ bù, quần áo nhăn nhúm, còn có mùi, giống như mới từ tiệm net trở về.

Từng giây từng phút trôi qua, trong lớp dần dần trở nên ồn ào.

Trên hành lang truyền đến tiếng học bài của các lớp khác.

Thực mau giáo viên cũng vào lớp, lạnh lùng nhìn mấy nam sinh đang gác chân lên bàn, “Ngồi không ra ngồi, Lý Phong, mấy người các cậu ra ngoài đứng cho tôi! Những người khác mở sách ra, đừng để tôi nhắc lần thứ hai!”

“A? Sao lại là Trần lão đầu đến vậy a……”

Trong lớp một mảnh tiếng oán than.

“Xong rồi, xem ra ổng muốn gây phiền toái cho lớp chúng ta.”

“Khẳng định là không dám đi qua ban tự nhiên bên kia tìm việc, tao nghe nói hôm nay ban tự nhiên bên kia sẽ có chuyện lớn xảy ra nha, có liên quan đến ai kia ——”

Lâm Ngôn không ngồi cùng bọn họ, ngồi ở vị trí của mình, tiếng tim vốn cất lên từ cổ họng vào giờ phút này cuối cùng đã trở về vị trí cũ.

Lòng bàn tay cậu chảy ra mồ hôi lạnh, cúi đầu, giữa chòng sách, mở bàn tay ra, lẳng lặng nhìn viên thuốc nhỏ màu trắng trong tay.

“Người đến căn tin mua cái gì vậy?”

Hệ thống chậm rãi ra tiếng: “ Trong ly nước của Kỷ Vọng người đã bỏ gì vào?”

……

Lúc này.

Năm 3 bạn tự nhiên lớp 14.

Không khí trong lớp có chút yên tĩnh quỷ dị.

Ánh mắt mọi người như có như không mà đều dừng ở góc phòng học.

Chỗ đó là chỗ ngồi của Kỷ Vọng.

Kỷ Vọng cúi đầu, sườn mặt rõ ràng và sâu thẩm bị một chút ánh vàng chiếu vào, làn da hắn tái nhợt, mi mắt thâm trầm và đen láy, thần sắc tái nhợt, đang ngồi đọc sách, ngón tay đè lên trang sách làm lộ ra khớp xương rõ ràng, bộ đồng phục trắng đen của trường cao trung Kim Minh đang mặc trên người hắn, tôn lên bờ vai rộng chân dài của hắn, dáng người mảnh khảnh.

Rõ ràng không nói một lời, lại làm người ta không thể làm lơ sự tồn tại của hắn.

Một trang còn chưa mở ra.

Sách của hắn liền bị một lực thật mạnh khép lại.

Mấy nam sinh ngồi ở trước mặt hắn làm mặt quỷ cười rộ lên, trong đó một nam sinh đã mở miệng trước, đều đều vang lên, giống như đang giễu cợt: “Nhìn bạn học Kỷ Vọng của chúng ta xem, từ nãy giờ toàn ngồi đọc sách, thật là chăm chỉ. Chắc không phải là muốn cùng Kỷ Niên xem ai đạt hạng nhất trong kì thi sắp tới đi?”

“Anh Kỷ Niên cũng không phải là người khó học, có vài người ấy khó mà cùng anh Kỷ Niên so sánh được nha.”

“Đương nhiên rồi, rốt cuộc cái người nào đó cũng là đồ dỏm a……”

Bọn họ liếc nhau, không hẹn mà cùng mà cười rộ lên, nụ cười tràn đầy ác ý.

Nam sinh dẫn đầu ngừng cười, hai chân lười nhác gác lên bàn Kỷ Vọng, hất cầm ra hiệu cho đám thuộc hạ đem ly nước trên bàn Kỷ Vọng qua.

Thuộc hạ của cậu ta lập tức đưa ly nước qua.

Chu Tư Bạch cầm ly nước, bình tĩnh mà lắc lắc ly, đến khi thứ trong nước hoàn toàn trung hoà, mới đem ly nước để trên mặt bàn Kỷ Vọng.

Kỷ Vọng vẫn luôn không phản ứng đưa mắt nhìn ly nước, ngẩng đầu, nhìn bọn họ.

Con ngươi hắn đen như mực, đen không thấy đáy, giống như hồ băng sâu thẩm, mí mắt được uốn nếp, từ sóng mũi đến môi cong như dãy núi phập phồng rõ ràng, cùng với diện mạo như hoà của người Kỷ gia hoàn toàn bất đồng, diện mạo Kỷ Vọng thiên về lãnh đạm và sắc bén.

Cũng khó trách Kỷ Niên vừa về Kỷ gia, Kỷ gia liền từ bỏ Kỷ Vọng, huyết thống quả nhiên không có bất cứ thứ gì so sánh được.

Chẳng sợ Kỷ Vọng là Alpha đỉnh cấp.

Chu Tư Bạch không hiểu sao có chút bất an, cậu ta cười lạnh để che giấu sự bất an của mình, nghĩ cách để Kỷ Vọng uống nước.

“Nhìn sách lâu như vậy, không mệt sao? Uống miếng nước đi.” Cậu ta nói.

Kỷ Vọng rốt cuộc cũng là Alpha đỉnh cấp, mặc dù thân phận hiện giờ vẫn còn nghi vấn, mà tin tức tố cũng lâu rồi chưa tràn ra ngoài, nhưng chỉ cần có chút xíu khả năng, liền phải thật cẩn thận đề phòng.

Cậu ta từ bên Kỷ Niên nghe một vài tin đồn nhỏ, tin tức tố của Kỷ Vọng dường như đang trong trạng thái hỗn loạn…… Chỉ cần uống xong ly nước chứa chất kí©h thí©ɧ tin tức tố, Kỷ Vọng thật sự liền xong rồi.

Tình trạng hỗn loạn tin tức tố của hắn liền kéo dài mãi mãi —— đến khi tuyến thể khô kiệt, biến mất.

Hoàn toàn mất đi thân phận Alpha đỉnh cấp.

Đây là kế hoạch khá dài, Chu Tư Bạch không dám nghĩ sâu xa, mấy năm nay Kỷ Vọng thân là người thừa kế của Kỷ gia, ngay khi Kỷ Niên trở về, tin tức tố liền xảy ra vấn đề, điều này không phải một nhân vật nhỏ như cậu ta có thể nghĩ đến.

Cậu ta chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Trình Tu và Hạ Ninh An, hai người này đã từng là bạn thân nhất của Kỷ Vọng, hiện giờ lại dùng mọi thủ đoạn để đối phó Kỷ Vọng.

Ngay cả Chu Tư Bạch nghe xong kế hoạch này cũng phải sợ hãi, chỉ dám giao cho mấy đứa thuộc hạ đi làm.

Lần này là ai bỏ thuốc cho Kỷ Vọng?

Mã Văn Hải?

Lá gan cũng rất lớn, về sau loại sự tình này có thể tiếp tục giao cho cậu ta.

Suy nghĩ của Chu Tư Bạch bay tứ tung, lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện Kỷ Vọng lãnh lãnh đạm đạm mà nhìn cậu ta.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Kỷ Vọng, trán Chu Tư Bạch chảy ra mồ hôi lạnh, áp lực vô hình khiến cậu ta thở không nổi. Cậu ta nháy mắt với những Alpha bên cạnh mình, ra hiệu rằng nếu tình huống không tốt liền dùng bạo lực cưỡng bức.

Bầu không khí âm trầm trở nên căng thẳng.

Các bạn học vây xem đều nhận ra có chỗ không thích hợp.

Ẩn ẩn một cổ đấu đá ngầm giữa lớp học.

Ngay khi Chu Tư Bạch chuẩn bị cá chết lưới rách, mang mấy Alpha cùng bao vây Kỷ Vọng, Kỷ Vọng bỗng nhiên có động tác, hắn bình tĩnh nâng tay lên, lấy ly nước qua.

“Ba” một tiếng.

Nước trong ly chảy ra, dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, hầu kết của Alpha có màu tóc đen mắt đen(?) nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống, nuốt xuống một ngụm nước.

Màu xanh biển bên trong ly, mực nước đã hạ xuống một chút.

Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra.

Động tác của Kỷ Vọng khựng lại một chút, không ai chú ý hắn lại nhấp một ngụm nước.

Dòng nước ấm áp trượt xuống yết hầu.

…… Ngọt.

Một bên khác, bên trong lớp 33.

“Kẹo.”

Tâm tình của Lâm Ngôn đã bình phục, cả người mất hết sức lực nằm liệt lên bàn, giải thích với hệ thống: “Chính là cái loại to bằng móng tay, có rất nhiều mùi vị khác nhau, màu sắc gì cũng đó, ngày thường khi tôi không có việc gì liền thích ăn một viên, hương vị cũng không tồi.”

Nghe nói rằng thêm thứ gì đó vào ly nước của Kỷ Vọng, Lâm Ngôn liền nghĩ đến thuốc viên và thuốc dạng bột.

Cậu không chỉ mua kẹo, còn mua thêm kẹo dạng bột. Cậu ngầm đối phó với thế lực nam chủ thật cẩn thận, tuyệt đối sẽ không để bọn họ dễ dàng lưu lại vỏ rỗng mà tiêm thuốc, chích thuốc linh tinh gì đó, chỉ có thể là thuốc viên hoặc là thuốc bột.

May mắn là cậu không đoán sai.

Bất quá khi nghe nói chất kí©h thí©ɧ tin tức tố là gì, cậu nghĩ lại mà vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

…… Cái người ở phía sau thao túng chuyện này, là thật sự muốn khiến Kỷ Vọng thân bại danh liệt.

Thủ đoạn độc ác như vậy, xuyên thư giả hoặc trọng sinh giả này, nhất định không chỉ dùng một lần.

Bây giờ cậu nhanh đến lấy sự tín nhiệm của nam chủ, lưu lại bên cạnh nam chủ, đây không chừng đây là thời cơ thích hợp để cậu tẩy trắng mình.

Lâm Ngôn trong lòng cân nhắc kế hoạch tiếp theo, bên tai đồng thời vang lên lời tường thuật quen thuộc của hệ thống.

【Đinh ——】

【—— chúc mừng ký chủ thành công thay đổi một phần cốt truyện! 】

Lâm Ngôn mím môi, đôi mắt hồ ly xinh đẹp ướŧ áŧ, hàm chứa ý cười tựa như mây khói tụ lại.

【Cốt truyện ② phát sinh: “Giờ tự học buổi sáng, bên trong lớp học yên lặng tựa như nước đọng.

Kỷ Vọng mặt vô biểu tình nhìn ly nước được đẩy đến trước mặt mình, Chu Tư Bạch mang theo vài tên thuộc hạ cao to vạm vỡ, cười ngâm ngâm mà nhìn hắn nói.

‘Nhìn sách lâu như vậy, không mệt sao? Uống miếng nước đi.’

Màu xanh biển của ly nước không thể che giấu được bọt trắng, Kỷ Vọng hờ hững cầm ly lên, nhấp miếng nước.

Dòng nước lạnh lẽo trượt xuống yết hầu, hai giây ngắn ngủi, cơn đau nhức quen thuộc truyền đến khắp người, tin tức tố lại lần nữa không chịu khống chế, kịch liệt tác động vào tuyến thể sau cổ ——

Kỳ nhạy cảm của hắn bạo phát trước chu kỳ!” —— cốt truyện chính thức được thay đổi —— “Giờ tự học buổi sáng, bên trong lớp học yên lặng tựa như nước đọng.

Kỷ Vọng mặt vô biểu tình nhìn ly nước được đẩy đến trước mặt mình, Chu Tư Bạch mang theo vài tên thuộc hạ cao to vạm vỡ, cười ngâm ngâm mà nhìn hắn nói, ‘Nhìn sách lâu như vậy, không mệt sao? Uống miếng nước đi.’……】

Lâm Ngôn cười lạnh, tự đi uống nước của mình đi, tên chó, chúng ta chờ xem!

【“Kỷ Vọng cầm cái ly lên, nhấp một ngụm nước ấm. Hương vị quen thuộc xẹt qua yết hầu, hắn cảm nhận được cảm giác no đã lâu không có, thân thể phảng phất tràn đầy sức lực, sau cổ có hơi hơi phát ngứa……”】

Lâm Ngôn: “?” Phát cái gì vậy a? (⁠•⁠ ⁠▽⁠ ⁠•⁠;⁠)

【“Dần dần, cổ ngứa ngáy càng ngày càng lớn, cùng với hương bạc hà trong nước tràn ra, nhè nhẹ từng đợt từng đợt truyền đến khắp người.

Thân thể hắn bắt đầu không chịu khống chế mà nóng lên, cổ ngứa ngáy đó dần dần biến thành đau đớn, hương bạc hà tràn ngập, hắn bỗng nhiên nghe được rất nhiều tiếng kêu thảm thiết ——

Chu Tư Bạch: ‘A!‘

Mặt khác Alpha: ‘A!‘……”】

Lâm Ngôn: “A?”

【“Mùi hương bạc hà trong nước cư nhiên ngưng kết tin tức tố đang kề cận bờ vực sụp đổ của hắn, giống như hạn hán lâu dài gặp mưa rào ——

Kỳ nhạy cảm của hắn mạnh mẽ, khủng bố, rộng rãi bạo phát!”】

Lâm Ngôn: “???”

【đinh —— cốt truyện sửa chữa thành công —— độ tan vỡ của nam chủ hiện tại: 82%—— thỉnh ký chủ tiếp tục nỗ lực, chiến thắng đang ở phía trước!】 âm thanh vui sướиɠ tràn trề sau khi niệm xong cốt truyện, rồi biến mất.

Trước khi rời đi còn đốt pháo hoa trên bầu trời cho Lâm Ngôn, như một dấu hiệu động viên.

……

Dãy phía sau lớp 33, góc nhỏ chậc hẹp, lúc này tràn ngập yên tĩnh.

Một mảnh tia sáng mặt trời ánh vàng rực rỡ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, lại không thể làm u ám trên người Lâm Ngôn tiêu tan.

“…… Cái quần gì thế?” vẻ mặt Lâm Ngôn chết lặng.

Cái gì mà mạnh mẽ, khủng bố, rộng rãi bạo phát.

Đương sự vậy mà không biết mình đang làm cái gì.

Vài giây sau, hệ thống giải quyết nghi hoặc cho cậu: “Người cho vào trong nước của Kỷ Vọng là loại kẹo có mùi vị gì?”

“Bạc hà a.” Lâm Ngôn coi như điều hiển nhiên nói.

Loại cây cậu thích nhất là bạc hà, đương nhiên kẹo cũng chỉ ăn vị bạc hà.

Hệ thống ho khan một tiếng, uyển chuyển nói: “Người hẳn là biết chúng ta đang làm nhiệm vụ trong thế giới abo đi?”

Lâm Ngôn: “……”

Lâm Ngôn: “…… Nói cái giả thiết đáng chết này lại với tôi làm cái gì.”

“Nam chủ chúng ta trong văn vườn trường abo, tin tức tố đều có ba cái mùi vị như nhau, bạc hà, linh sam, tuyết tùng, người đoán xem Kỷ Vọng là mùi gì?”

Lâm Ngôn: “……”

Hệ thống sợ cậu lúng túng, lại bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, nam chủ trong đô thị abo sẽ còn có mùi đàn hương, không chừng ngày nào đó người còn có thể gặp.”

Lâm Ngôn: “……”

Hệ thống nhìn sắc mặt của cậu, yên lặng câm miệng.

Sự im lặng lan rộng.

Hơn mười phút sau, hệ thống vẫn là không nhịn được, đã mở miệng.

“Cái kia…… Ký chủ, bằng không chúng ta đến nhìn xem Kỷ Vọng trước đã?” Nó đau lòng nói: “…… Kỷ Vọng bởi vì kỳ nhạy cảm quá mức mạnh mẽ, khủng bố, rộng rãi, hiện tại đã bị đem đến phòng cách ly.”

Lâm Ngôn nhắm mắt lại, hoàn toàn tuyệt vọng.

Xong rồi.

Cái này tẩy cũng tẩy không trắng nổi.

____________

Lời của editor:

*: Cái này tui nghĩ là kiểu mở mang trí tuệ của riêng mình ấy, tui không biết dùng từ a.

Hôm nay tui ra hơi trễ một tý. (⁠๑⁠•⁠﹏⁠•⁠)