Chương 13: 1: Thiếu gia giả trong tiểu thuyết vườn trường (13.1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Kỷ Vọng, cậu sao lại tạo thêm phiền phức cho ba mẹ vậy? May mắn hôm nay giáo viên đã tìm tôi trước rồi...... Cậu có biết vì sao ba mẹ chọn tôi chứ không phải là chọn cậu không? Chính là bởi vì tin tức tố của cậu quá khó kiểm soát."

Từng chi tiết trong hình ảnh rõ nét, nam sinh trong đó dùng giọng nói dịu dàng phát ra những câu từ cay độc.

Tạo thành một khung cảnh kỳ diệu.

"Cậu có muốn làm phẫu thuật chỉnh sửa tuyến thể không...... Cậu ngẫm nghĩ lại cho kỹ, là cuộc sống hiện tại tốt, hay là như trước kia tốt hơn?"

Lọt vào tầm mắt là những tán lá xanh trên con đường nhỏ trong rừng, tán cây cao và rậm rạp, đung đưa trong gió, ở xa xa có thể nghe thấy tiếng vui đùa rộn ràng trong trẻo các học sinh khác và bản nhạc chuông dịu dàng.

"Nếu tôi là cậu, thì sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, rốt cuộc hiện tại cậu đã là một phế nhân...... Alpha đỉnh cấp? Trừ cái danh tiếng có chút dễ nghe, còn chẳng bằng một Alpha bình thường, tất cả là giới truyền thông và chính phủ bịa đặt, cậu chắc là hiểu tôi muốn nói gì đi?"

Nét mặt nam sinh lộ dưới ánh mặt trời rực rỡ, phất phới trong gió và mùi của hoa, nở nụ cười, ra vẻ dịu dàng như một người anh cả ôn hoà, cứ như không phải là con quỷ đội lốp da người.

Đoạn video như tia chớp càn quét cả internet, cư dân mạng lại xôn xao lần nữa, chỉ là lúc này, mức độ nghiêm trọng của chuyện này lại càng nặng hơn so với lúc trước --

【Tôi thấy cái gì vậy trời? Tôi mới nghe được cái gì đây? Đây là thế kỷ 21 rồi mà còn có người sẽ nói ra những lời như vậy sao?】

【Đoạn video đã qua kiểm duyệt, cũng không phải ghép từ bất cứ đoạn ngắn nào cae, xác nhận là thật sự.】

【Tôi điên rồi hay là cái tên Kỷ Niên này điên rồi? Bộ cậu ta là thằng ngốc à? Hay là coi những người khác đều ngu ngốc hết à? Trước mặt người ngoài thì giả vờ như mình là người hiền lành gì ấy, kết quả ở sau lưng lại đối xử với người khác như vậy???】

【Đúng là miệng chó không phun được ngà voi, mấy người nghe cậu ta nói gì đi...... Ngoại trừ có cái danh là một Alpha đỉnh cấp khá dễ nghe thì chẳng có ích lợi gì??? Cái loại người quấy nhiễu dân tâm như vậy chính phủ thật sự không tính bắt giữ lại à?!】

【Chúng tôi cần một lời giải thích! Mời Kỷ gia chính diện đưa lời giải thích cho cư dân mạng! Nghiêm trị Kỷ Niên! Nghiêm trị Kỷ Niên!】

【Năm câu hỏi dành cho Kỷ Niên! Mong Kỷ Niên có thể đưa câu trả lời --

1, Vì sao lại nói những lời với người anh kế đang trong kỳ nhạy cảm (sau khi điều tra, thì mới phát hiện là năm ấy Kỷ Vọng năm tuổi đã không còn trên sổ hộ khẩu của Kỷ gia rồi)? Ý định về việc này là gì?

2, Vì sao Kỷ Niên lại dám xúi giục anh kế của mình xoá bỏ tuyến thể, vậy cha mẹ Kỷ gia có làm gì không? Hay là cũng tham gia vào kế hoạch sát hại Alpha đỉnh cấp này?!

3, Tôi đã đến Hoa Hạ vào 5 năm trước, lúc đó sự tồn tại của Alpha đỉnh cấp trong lịch sử chẳng qua đều có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng mỗi một thời đại đều có luật pháp quy định rõ ràng, Alpha đỉnh cấp cần phải nhập quân tịch và các thế hệ trong tương lai đều phải cống hiến hết mình vì đất nước, bao gồm cả tính mạng! Các tướng lĩnh Alpha đỉnh cấp đã hy sinh nhiều như vậy vì quốc gia, đã lấy cả tính mạng để đổi lấy sự bình yên cho con cháu sau này, vì sao trong miệng của đứa nhỏ Kỷ Niên này lại thành 'ngoại trừ cái danh thì không còn ích lợi gì'? Đứa nhỏ Kỷ Niên này là muốn phản quốc phải không!

4, Liệu chính sách ưu đãi thuế dành cho Alpha đỉnh cấp có phải đã để cho Kỷ gia miễn đóng thuế hay không, Kỷ Vọng đã không còn trong sổ hộ khẩu của Kỷ gia mười ba năm qua, nhưng Kỷ gia nhiều lần có hành vi trốn thuế lậu thuế không hợp pháp hay không!

5, Kỷ Niên dám càn rỡ như thế, ở trong trường học mà có thể làm những việc tra tấn tinh thần tàn ác như vậy với Kỷ Vọng; Kỷ gia cũng càn rỡ không kém, trắng trợn dùng giáo viên và các học sinh này tẩy trắng cho mình; trường cao trung số 1 Kim Minh dám hành động bậy bạ như vậy, thiếu camera, không có giám sát, đồng loã, bao che học sinh, có nên bị điều tra cùng xử lý một cách nghiêm khắc hay không!

Trên đây đều là những câu hỏi thô thiển của bản thân đến từ trong video, mời các bạn cùng theo dõi và bổ sung ý kiến!】

【Mời Kỷ Niên, Kỷ gia, trường cao trung số 1 Kim Minh cho chúng tôi một lời giải thích! Cho các tướng lĩnh Alpha đỉnh cấp trong lịch sử đã cống hiến hết mình vì quốc gia một lời giải thích!】

【Không chỉ có Kỷ Niên, Kỷ gia, trường cao trung số 1 Kim Minh phải đưa ra một lời giải thích, mà cả Trình Tu và Hạ Ninh An cũng trốn không thoát, tôi không tin là bọn họ không biết chuyện gì! Bọn họ chính là đồng phạm!】

【Không thể tin nổi! Thế kỷ 21 rồi mà còn có trường học thiếu sự giám sát ở tất cả mọi mặt như vậy! Không thể tưởng tượng nổi! Thế kỷ 21 vậy mà còn có trường học đồϊ ҍạϊ đến mức này! Một ngôi trường như vậy thì có thể dạy học sinh thành cái dạng gì? Giống như trong video, đều máu lạnh và đáng sợ như vậy sao!】

......

Những âm thanh chất vấn hỗn loạn không dừng, toàn sự chú ý trên mạng đều tập trung đến tiến triển của vụ này, còn có rất nhiều phóng viên đã chen chúc đông nghẹt trước cửa Kỷ thị, chỉ để đòi lại công đạo.

Sự việc đã nháo từ chuyện gia đình thành chuyện quân sự, phải chịu nhiều ánh mắt phẫn nộ.

Bộ xã giao của Kỷ gia thức trắng đêm không nghỉ, sau khi lần nữa nhận sự chất vấn nghiêm khắc của mẹ Kỷ, người quản lý bộ xã giao tuyệt vọng, mỏi mệt nói: "Kỷ phu nhân, cổ phiếu của Kỷ gia sụt xuống nghiêm trọng, cũng không thể nào bù đắp lại tổn thất lần này."

"Cục thuế đã phát ra thông báo kiểm tra đến chúng ta, sáng mai sẽ tới kiểm tra sổ sách của Kỷ thị...... Kỷ Niên thiếu gia đã hôn mê bất tỉnh, được bí mật chuyển đến bệnh viện tư nhân của Kỷ gia, Trình gia và Hạ gia không nhận điện thoại của chúng ta, Kỷ Vọng thiếu gia đã biến mất --"

"Ngài nói, chúng ta nên giải quyết vấn đề nào trước đây?"

Tất cả giông bão bên ngoài cũng không hề ảnh hưởng đến Lâm Ngôn một tí nào.

Trong căn phòng thuê nhỏ hẹp, bóng đèn chặp chờn nhấp nháy, ánh đèn chiếu lên vách tường loang lổ, tạo ra hai cái bóng đen thật dài.

Lúc này Lâm Ngôn và Kỷ Vọng mặc một cặp áo thun giống nhau 'cotton nguyên chất' miễn ship 9.9 gian nan dọn nệm, ban đầu Lâm Ngôn muốn tự mình dọn, nhưng Kỷ Vọng không thể nói chuyện, nhấp nháy cánh môi tái nhợt, một hai là phải phụ.

Một bên cậu sợ bản thân bắt bệnh nhân làm nô dịch cho mình, một bên còn phải quan tâm đến cảm xúc của Kỷ Vọng, vất vả dọn tấm nệm ra, cũng cùng lúc cửa bị gõ vang.

Lâm Ngôn đi dép kéo ra ngoài, mặc cái quần xà lỏn chỉ vừa qua khỏi đầu gối, cái trán ướt đẫm mồ hôi, cười vui vẻ chạy ra mở cửa, "Chú Chính! Chú tới rồi à?"

Hành lang của dãy phòng cho thuê tối tăm chặt hẹp, những cái tủ cũ nát và chai nhựa, hộp cũ được chất đống hai bên, từng bước đi trên hành lang đều phát ra tiếng, cũng chẳng có hàng xóm mở cửa xem cái.

Chú Chính là một ông chú đã hơn bốn mươi tuổi, với một thân hình cơ bắp, mặt cái qυầи ɭóŧ, để khăn lông treo trên cổ, có hai anh em đi theo phía sau, nhìn vào trong phòng, đầu tiên bị sự gọn gàng sạch sẽ trong phòng làm cho kinh ngạc, sau đó mới đưa điếu thuốc cho Lâm Ngôn.

"Tiểu Lâm à, đống đồ này trong phòng cậu đều phải bán đi hết à? TV cũng không giữ lại?"

Lâm Ngôn khó hiểu cầm điếu thuốc, đưa qua bỏ về trong tay của chú Chính: "Chú, cháu là học sinh, không hút thuốc."

"À......" Lúc này chú Chính mới kịp phản ứng, ngượng ngùng nói: "Đây đều là thói quen thôi, nào nào nào, chúng ta cùng nhau tính thử, mấy thứ này của cậu đã được dùng một thời gian dài, cũng không đáng mấy đồng, chú sẽ trả giá tận tình cho cậu, chắc chắn sẽ không hố cậu đâu."

Chú ta đi vào, dò xét nhà một vòng.

Phòng cho thuê tuy có chứa nhỏ, nhưng xung quanh đều nguyên vẹn, phòng bếp cũng được lau chùi sạch sẽ, thậm chí cũng không có một giọt dầu bám vào trên máy hút bụi, chỗ ngủ và phòng bếp cách nhau một nửa vách tường, nệm kê sát tường, ván giường bằng gỗ rắn chắc, nằm sát góc tường, cái tủ gỗ đỏ gì đó đều được lau chùi sạch sẽ, thậm chí còn có thể in ra hình người lên trên.

Tầm mắt cuối cùng của chú Chính dừng lại trên người nam sinh trên ban công.

Cũng mặc quần xà lỏn, áo thun trắng giống với cái Lâm Ngôn đang học, trầm mặc đứng ở đó không nói lời nào.

Có thể thấy được khung xương lớn lộ ra, khôi ngô tuấn tú, đang ngồi giặt quần áo, vụng về chà chà đồ lên ván giặt đồ, tay đang nắm chặt run run, có thể thấy rõ xương cổ tay thon gầy tái nhợt, mặc dù không nói lời nào thì cũng khiến cho người khác cảm thấy một lực uy hϊếp vô hình.

Lâm Ngôn là một đứa nhỏ mồ côi cha mẹ, toàn nhờ vào tiền cứu trợ xã hội, căn phòng cho thuê này cũng được tổ hỗ trợ đường phố lựa chọn kỹ càng, tiểu Lâm Ngôn không phô trương cũng không lãng phí, ý định là cho thuê phòng suốt đời, vì vậy tất cả dụng cụ đều được bảo quản rất tốt, không có dấu vết nứt rõ ràng.

Đầu chú Chính vừa đổi hướng, nói: "Tiểu Lâm à, chú cũng đã nhìn cậu trưởng thành, cái nệm này, vốn trước kia đúng là từ một nhà máy tốt sản xuất, nhưng cậu cũng đã ngủ mười mấy năm rồi, cũng sắp sụp rồi, chỉ có thể xem như phế liệu mà thu thôi...... 30, 30 nhân dân tệ, cậu xem có được không?"

Nụ cười của Lâm Ngôn không thay đổi, nước da trắng trẻo của cậu không hợp với căn phòng thuê thiếu ánh sáng này, đôi mắt trong veo, lúc cười lên làm nó cong thành hình trăng lưỡi liềm, ma mị đẹp đẽ, cho dù ai đi nữa chỉ cần nhìn thấy nó đều cảm thấy vui mừng.

"50, chú." Cậu nói.

Chú Chính nheo mắt: "Cái đứa nhỏ này, cái nệm này chú trả giá có lương tâm như vậy cho cậu rồi, cậu đừng có mà......"

"Chú, cái nệm này cháu mới mua năm ngoái, đã sớm không còn giống là cái của mười mấy năm trước rồi, chú không cần sờ cũng có thể nhận ra. Nói chi là hôm nay nhà của chúng cháu không chỉ bán nệm không đâu, còn có cái tủ gỗ nguyên khối kia, ván giường gỗ, TV, máy giặt, tất cả đều bán.

Bác Vương ở ngõ bên cạnh hôm qua còn tới hỏi cháu có bán đồ gì không, giá cả chú đưa ra là thật, nếu không phải nhờ chú đã chiếu cố cháu bao nhiêu năm qua, cháu đã bán lại cho bác ấy."

"Lời này của cậu, chú còn có thể lừa cậu sao?" Chú Chính trừng mắt, mơ hồ quét mắt qua hai người đằng sau, hai người phía sau lập tức dọn giường chiếu, nhanh chóng đi xuống lầu: "Cái nệm này chúng ta lấy giá trung bình đi, 40...... Để chú xem lại cái ván giường này, ván giường này...... Cao nhất 120."

Lâm Ngôn vẫn mỉm cười như cũ, lời nói phát ra vừa chính xác vừa tàn nhẫn: "150."

Chú Chính: "......"

Chú Chính hít một hơi thâtn sâu, cũng quá lười tranh cái giá mười tệ hai mươi này với Lâm Ngôn, Lâm Ngôn cũng không ngậm muỗng vàng mà lớn lên, vốn chỉ là con nhà nghèo, muốn lừa tiền bọn họ, không có khả năng.

Chú ta đi từ từ vào phòng bếp, "Máy hút mùi này chú không thể thu, thu nhận cũng chỉ bằng giá phế liệu, TV cũng là phế liệu, cái TV cũ này, không đáng nhiêu đồng...... Ừ, máy giặt có thể cao hơn chút, nó cũng chỉ có thể bán bằng giá đồ cũ, còn mấy cái ghế dựa này --"

"Hừm, đúng rồi, bìa cứng hiện giờ ba đồng hai một cân, chú thấy bìa cứng nhà cậu rất nhiều, đã tích cóp lâu lắm đi? Chú thu hết, bình nước khoáng này, để chú nhìn xem......"

Sau khi bàn giá cả xong, mấy người chờ dưới lầu mấy cũng đi lên, hỗ trợ dọn dẹp đồ đạc.

Lâm Ngôn đang vội bán, nếu đem lên mạng bán đồ cũ không chừng còn có nhiều tiền hơn, nhưng tại thời điểm đang hỗn loạn này, Lâm Ngôn đã mua vé xe buýt cho mình và Kỷ Vọng, thật sự không thể bán từ từ được.

Tất cả đồ vật trong một căn nhà bán ra được hai nghìn nhân dân tệ, cộng thêm một tệ.

Hơn nữa Lâm Ngôn đương ' tiểu đệ ' khi từ Trình Tu trong tay hố tới một vạn bảy, hai người mới bắt đầu tài chính rải rác gần hai vạn.

Hơn nữa lúc Lâm Ngôn còn là 'đàn em' thì đã lừa được một vạn bảy từ trong tay Trình Tu, số vốn ban đầu của hai người gần hai vạn tệ.

Vẫn là cực kỳ nghèo.

Nghèo muốn chết.

Lâm Ngôn đếm tiền, nhìn chằm chằm vào các công nhân khuân vác đồ, cậu cười hiền lành, trông vô cùng xinh đẹp, tóc dài mắt đen, mang đôi dép lê màu đen, ngồi lên bàn gỗ, hai cái cẳng chân trắng như sứ thon gọn đung đưa qua lại, giống như một học sinh không có phiền muộn, chứ không phải người lớn tranh chấp từng đồng.

Nhóm công nhân cũng từng trải qua độ tuổi này, nhìn cậu không khỏi tăng một chút hiện cảm, mua nước thì cũng nhớ đến cậu mà mua thêm một chai, thuận tiện cũng sẽ mua một cái bánh mì đậu đỏ cho cậu.

Lâm Ngôn nhận lấy ngồi ăn, miệng ngọt ngào, mấy người công nhân họ gì cậu đều nhớ hết, thời gian dọn dẹp là hai ngày cũng không sai biệt lắm, cũng đủ để tình hình lên men thêm một bậc nữa.

______________

Lời của editor:

Sau hai tuần lười biếng, tới lúc edit chương 13 thì tui thấy nó cũng dài ngang với chương 12...... Tự nhiên lười ngang luôn ấy chứ. Nửa chương sau để lúc nào tui rảnh thì sẽ làm tiếp.(=.=)Cứu Vớt Mỹ Cường Thảm Nam Chủ - Chương 13: 1: Thiếu gia giả trong tiểu thuyết vườn trường (13.1)Cứu Vớt Mỹ Cường Thảm Nam Chủ - Chương 13: 1: Thiếu gia giả trong tiểu thuyết vườn trường (13.1)