Chương 1:

Vạn yêu cốc, cung điện Yêu Vương hoa lệ mà trống trải .

Bùi Tô Tô tĩnh tọa trên ngai vương, xử lý sự vụ của toàn bộ Yêu tộc .

“Khởi bẩm vương thượng, hôm nay lại có vài vị đại yêu ngàn dặm xa xôi tới đây bái kiến, ở trước cửa hoàng cung đánh nhau rồi.”

Đến báo cáo là một con tinh quái lớn bằng bàn tay, khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt màu thuý lục , lỗ tai rất nhọn, phía sau có một đôi cánh mỏng, trong suốt.

Bùi Tô Tô nghe xong liền đau đầu, xoa xoa mi tâm, tiếng nói thanh lãnh, không giận tự uy, “Lại là chuyện gì?”

“Giống như lúc trước, các vị đại yêu muốn tự tiến cử làm vương phu của ngài.”

“Không gặp, bảo bọn họ trở về đi.”

“Vương thượng, tiền vương phu đã mất tích được trăm năm, ngài thật sự không suy xét tuyển phu một lần nữa sao? Yêu tộc chúng ta trưởng thành đẹp hơn Nhân tộc nhiều. Kỳ thật đôi khi, người thích hợp nhất không ở đâu khác, mà là ở ngay trước mắt ngài.”

Bùi Tô Tô nghe vậy, tâm thần nhoáng lên, bút trong tay hơi dừng lại, trên giấy vạch ra một đường mực.

Bất tri bất giác, đã đi qua trăm năm rồi sao?

Nàng ngước mắt nhìn về phía Cung Ngọc, đạm thanh nói: “Ngươi cuối cùng muốn nói cái gì?”

“Người khác đều nói, Cung Ngọc là tinh quái xinh đẹp nhất trong tộc tinh quái. Nếu vương thượng thích, Cung Ngọc nguyện ý làm vương phu của vương thượng .” Cung Ngọc ngượng ngùng cúi đầu.

Yêu Vương băng cơ ngọc cốt, dung mạo diễm lệ, là sự thật toàn bộ Yêu tộc công nhận .

Bởi vậy sau khi Bùi Tô Tô kế nhiệm vị trí Yêu Vương, những đại yêu trước giờ không phục sự quản giáo của Yêu Vương lại tranh thủ tự tiến cử bản thân làm ấm giường cho Bùi Tô Tô.

Bùi Tô Tô nhìn thân thể Cung Ngọc chỉ lớn bằng bàn tay, cảm thấy đầu càng đau nghiêm trọng.

Lúc này, bên ngoài bay vào một đạo thuật pháp Yêu tộc . Có thể trực tiếp đưa tin vào vương cung đều là những tin tức vô cùng quan trọng.

Bùi Tô Tô tùy tay ngăn lại, dùng yêu lực mở ra.

“Khởi bẩm Yêu Vương, tìm được tung tích vương phu, chính là đệ tử ngoại môn của Vấn Tiên tông, tên là Dung Kỳ.”

Nhìn đến dòng này, đôi mắt vốn đang đạm mạc của Bùi Tô Tô chợt sáng ngời, trái tim trong l*иg ngực nhảy vài cái thật mạnh .

Một trận gió thổi qua.

Cung Ngọc đang đỏ mặt tự tiến cử, nói thật nhiều lời nói, cũng không nhận được sự đáp lại của Bùi Tô Tô.

Hắn vừa ngẩng đầu, phát hiện ngai vương trống không, nào còn có bóng dáng của Yêu Vương?

Đường đường là tộc trưởng tộc tinh quái, lại tức giận đến mức nằm trên mặt đất lăn qua lộn lại.

*

Vấn Tiên tông, chân núi ngoại môn.

Trên con đường nhỏ hẻo lánh trong rừng, một đám đệ tử vây quanh một thiếu niên có thân hình thon gầy, sắc mặt không tốt.

“Giao toàn bộ tài nguyên ngươi vừa lãnh tháng này ra đây.”

Bị tên mập mập đang nói chuyện xô đẩy, thân hình thiếu niên lảo đảo té ngã trên mặt đất. Quần áo vốn sạch sẽ giờ dính đầy tuyết cùng bùn.

“Ngô sư huynh đang cùng ngươi nói chuyện. Ngươi không nghe thấy có phải hay không?”

“Đem trên người linh thạch cùng đan dược đều giao ra đây .”

“Ngươi chính là thứ phế vật không thể tu luyện, muốn mấy thứ này có ích lợi gì? Còn không mau mau lấy ra hiếu kính Ngô sư huynh.”

Kế tiếp, nghênh đón thiếu niên chính là một trận tay đấm chân đá.

Thiếu niên chỉ có thể tận lực bảo vệ bộ vị yếu hại, bộ phận khác lại không tránh được bị hung hăng đá mấy đá.

Biểu tình của hắn lạnh nhạt, mặc kệ bị ẩu đả như thế nào đều không rên một tiếng, sống lưng trước sau thẳng tắp.

Thân thể hắn gầy ốm, đồng phục cho các đệ tử lại to rộng. Hắn mặc vào trông thùng thình, lỏng lẻo. Trên màu áo đen nhiễm mấy dấu chân đặc biệt rõ ràng.

Người tu tiên không sợ lạnh, cho nên bốn mùa chỉ mặc quần áo đơn bạc.

Nhưng thiếu niên lại không thể tu luyện, không có linh khí hộ thể, chỉ đành cắn răng chịu đựng, đông lạnh đến mức tay chân hắn đỏ lên. Cả người lạnh cứng, mỗi một phần đau đớn lại nhân lên vô số lần.

Ở xa, Bùi Tô Tô đã chứng kiến cảnh này, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, trong lòng trầm xuống, phẫn nộ lan tràn.

Nhóm người này dám làm nhục hắn như thế, quả là đi tìm chết.

Nàng vốn định đi giáo huấn nhóm người này, lại nghĩ đến Dung Kỳ đã mất trí nhớ, thân phận của nàng giờ không thích hợp, chỉ có thể tạm thời ép xúc động xuống.

Thiếu niên bị mọi người vây quanh rất mảnh khảnh, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặc bộ y phục đen thuần, tóc đen dùng một sợi dây cột tóc buộc thành đuôi ngựa. Lúc này, dây cột tóc đã tản ra, tóc đen hỗn độn rải sau người.

Màu da hắn tái nhợt, lông mi tinh xảo, mắt tựa sao xa, sống mũi cao thẳng. Ngoại trừ bờ môi mỏng hồng nhuận, toàn thân đều là đen trắng hai màu.

Tuy rằng trên người còn dính bùn tuyết, khí chất vẫn như cũ, tựa như băng sương, sạch sẽ mà thanh lãnh.

Đám người kia hùng hùng hổ hổ mà thúc giục cả nửa ngày, Dung Kỳ cũng không giao đồ vật ra.

Hắn không phản kháng cũng không nói lời nào, chỉ là mặt như băng sương, ánh mắt trở nên tối tăm lãnh lệ.

Dường như là một con sói hung dữ bị trọng thương, tạm thời ngủ đông chờ thời cơ thích hợp sẽ lập tức nhào lên đem con mồi xé thành mảnh nhỏ, máu tươi đầm đìa, không một chút lưu tình.

Ngô Kỳ Bảo bị ánh mắt khủng bố của Dung Kỳ dọa sợ, trong lòng run rẩy.

Sau khi lấy lại tinh thần, khuôn mặt hắn vặn vẹo, hung tợn mà nâng chân lên, “ Ngươi con mẹ nó, cho ngươi mặt mũi ngươi còn không biết xấu hổ đúng không?”

Bọn họ tay đấm chân đá, thậm chí là giơ gậy, quất roi, đối với Dung Kỳ đã là chuyện thường ngày.

Chỉ là, những thứ khác có thể cho, tu luyện tài nguyên tuyệt đối không thể giao ra .

Thấy Ngô Kỳ Bảo sắp dùng chân đá vào ngực Dung Kỳ, Bùi Tô Tô nôn nóng trong lòng, cuối cùng không nhịn được phải ra tay.

Nếu thật sự để một chân này đá xuống, chỉ sợ Dung Kỳ sẽ bị trọng thương, không nằm trên giường nửa tháng thì không thể khôi phục.

Bùi Tô Tô nhanh chóng gỡ một viên hạt châu từ vòng tay xuống, dùng pháp quyết đánh đi ra ngoài.

Mọi người ở đây vẫn không nhận ra pháp lực dao động trừ Dung Kỳ.

Hắn rõ ràng là người duy nhất không có tu vi, lại nhạy cảm hướng tới nơi Bùi Tô Tô ẩn thân liếc qua, vừa vặn nhìn thấy một góc lụa trắng tung bay.

Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, hắn vẫn thấy được rõ ràng, đó là quần áo của đệ tử ngoại môn.

Ngô Kỳ Bảo bỗng cảm thấy đầu gối chân trái truyền đến một trận đau đớn xuyên tim. Đùi phải đang nâng giữa không trung không thể chống đỡ thân thể, cả người hắn mềm nhũn, khuỵu xuống đất.

“Ngô…… Ngô sư huynh.” Tùy tùng theo Ngô Kỷ Bảo sợ tới mức thanh âm phát run.

Ngô Kỳ Bảo là kẻ đứng đầu trong đám đệ tử ngoại môn, vậy mà, vậy mà đột nhiên quỳ rạp trước mặt cái tên phế vật không thể tu luyện.

Các tiểu đệ của hắn kinh ngạc, sửng sốt, trong lúc nhất thời quên luôn dìu hắn dậy.

Đầu gối nặng nề mà nện ở trên mặt đất, vừa vặn đè lên mấy viên đá bén nhọn.

Đá xuyên qua lớp y phục mỏng, đâm vào da thịt, cảm giác đau đớn xuyên tim lập tức trải rộng ra toàn thân.