Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 60: TG4: Đại lão mỗi ngày phân chia nhân cách (4)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh cả và anh hai đều là anh trai

Cái gì kêu là xui xẻo? Quý Thính đã từng cho rằng lúc niết mặt em Tư bị bắt gặp đã xem như quá xui xẻo, nhưng cho đến hôm nay mới phát hiện, so với giờ phút này, chuyện kia không tính là gì cả.

Quý Thính nhìn lại xung quanh, cảnh tượng màn trời chiếu đất, lại nhìn trên người mình áo ngắn tay và áo da của Thân Đồ Xuyên, lại nhìn người đối diện trên đầu chỉ có cái áo hoodie, còn thì cả thân trên trần trụi không có gì cả, nói cũng không nên lời: "Tôi có thể giải thích......"

"Đã là lần thứ hai, cô giáo Quý, tôi không cảm thấy cô giải thích có thể thuyết phục được tôi." Thân Đồ Dực mặt vô biểu tình.

Quý Thính trầm mặc một chút, ngượng ngùng: "Khoan giải thích đã, anh mặc áo hoodie vào trước được không?"

Thân Đồ Dực cúi đầu nhìn cái áo hoodie có hình phim hoạt hình, đáy mắt hiện lên một tia không vui: "Đây là áo của cô."

"...... Đúng, tôi đáng lẽ không định đổi, chỉ là nhị thiếu gia đổ máu, sợ thân thể anh ấy không chịu nổi, quần áo của tôi còn ấm được một chút nên muốn đổi cho anh ấy, nhị thiếu gia cũng đã đồng ý rồi." Quý Thính nhanh nhanh giải thích.

Thân Đồ Dực lãnh đạm nói: "Không cần, đổi trở về."

"......"

Thân Đồ Dực thấy Quý Thính chậm chạp bất động, mặt lạnh xuống muốn tự mình làm, kết quả vừa định nâng tay lên, lại phát hiện cả người đều hữu khí vô lực.

"Thân Đồ Nhĩ lại đi thi đấu? Vì cái gì sẽ bị thương nặng như vậy?" Thân Đồ Dực sắc mặt không tốt chút nào.

Quý Thính khô cằn cười một tiếng, thấy nửa người trên của anh phần lớn còn bại lộ ở trong không khí, sợ rằng nếu anh thật sự bị lạnh lại dẫn đến chuyện xấu hơn, vì thế không màng ánh mắt nguy hiểm trước mặt mà căng da đầu giúp anh mặc áo vào.

Thân Đồ Dực vốn dĩ cho rằng cô sẽ cởϊ áσ mình ra, cho nên tuy rằng không cao hứng khi Quý Thính tới gần nhưng vẫn miễn cưỡng kết hợp, kết quả, giây tiếp theo cô đã nhét mình vào trong tay áo.

Thân Đồ Dực: "......"

Nhận thấy được ánh mắt gϊếŧ người sắp hóa thành việc thực, Quý Thính không dao động vừa giúp anh mặc vào tay áo bên kia, vừa giải thích chuyện hôm nay, khi giải thích xong thì áo cũng đã mặc xong gọn gàng.

Tuy rằng trên người quanh quẩn hương vị xa lạ, nhưng Thân Đồ Dực đột nhiên phát hiện mình cũng không bài xích gì, dường như loại hương vị này anh đã ngửi qua rất nhiều lần. Mặc xong quần áo, cơ thể sắp đông cứng quả nhiên ấm áp hẳn lên, tuy rằng Thân Đồ Dực không nghĩ tới mặc quần áo phụ nữ nhưng cũng không kiên trì muốn cởi ra.

Quý Thính thấy anh không ngoan cố với mình nữa, thở ra một chút, ngồi xuống chờ hừng đông.

Thân Đồ Dực trầm ngâm một chút: "Vì sao không báo nguy?"

"Nhị thiếu gia sợ tôi mật báo cho nên giấu điện thoại của tôi đi, chúng ta hiện tại không thể liên hệ với bên ngoài." Quý Thính nói xong trầm ngâm một chút, thử thương lượng, "Chuyện tôi nói với anh, đại thiếu gia có thể giúp tôi bảo mật không?"

Tuy rằng Thân Đồ Nhĩ làm cho cả người mình một đống vết thương, đồng nghĩa với thi đấu hôm nay sẽ không giấu được, nhưng Quý Thính cảm thấy mình đã đáp ứng không nói, hiện tại lại nói ra, như vậy thật không giữ lời.

...... Tuy rằng nói không giữ lời, nhưng cô không nghĩ bị Thân Đồ Nhĩ phát hiện chính là cô nói không giữ lời, nhưng mà Thân Đồ Dực cái người này đối với cô có điểm bài xích, chỉ sợ sẽ không giúp cô bảo mật.

Quả nhiên ——

"Không có gì bảo mật cả, trong nhà này cô chỉ cần nghe tôi một người là được," Thân Đồ Dực nói xong mím môi, có chút không vui, "Về sau đem tâm tư đặt ở chuyện học của tiểu thiếu gia đi, không cần trộn lẫn vào chuyện của hai thiếu gia kia."

"......" Nha, tôi cứu em trai anh, anh còn chê tôi làm việc không đàng hoàng xen vào việc người khác đúng không? Quý Thính nghĩ thầm, may là mình tính tình còn tốt, bằng không nói không chừng, hiện giờ thiên thời địa lợi nhân hòa, trực tiếp xử lý anh ta chôn trong rừng cây này luôn!

Hai người đều không nói, núi rừng ban đêm tuy lạnh nhưng tính ra cũng không gian nan lắm, chỉ là, hoàn cảnh này thật sự không thể ngủ được, miễn cưỡng dựa vào gốc cây một chút cũng thật mau bị cộm mà tỉnh.

Thân thể Thân Đồ Dực đã mệt mỏi tới cực điểm nhưng không buồn ngủ chút nào, chỉ dựa vào cây ngồi an tĩnh, cứ như vậy, chỉ cần mở mắt ra liền không thể tránh đi cái người đối diện đang dựa gốc cây, môi khẽ nhếch, vặn vẹo cả thân người kia.

Cô tựa hồ ngủ thật sự không thoải mái, mỗi khi nghiêng người sắp té xuống đất sẽ bừng tỉnh lại, sau đó lại thật mau ngủ đi, lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng dứt khoát thay đổi phương hướng, ôm lấy gốc cây mà ngủ.

Thoạt nhìn...... Rất ngốc.

Nếu không phải lý lịch cô ta thực tốt, lại có kinh nghiệm, còn có thể tôn trọng tính cách độc lập của mỗi người, giờ phút này anh khẳng định sẽ sa thải cô ta ngay lập tức.

Thân Đồ Dực mắt không thấy tâm không phiền mà nhắm mắt lại, cả người lạnh đến muốn rớt băng ra.

Ngồi thêm hồi lâu, chân trời bắt đầu hơi sáng ra một chút, anh nhìn người phụ nữ đã hoàn toàn nằm trên mặt đất, lạnh mặt lấy cành khô bên cạnh chọc chọc cô.

Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt buồn ngủ chuyển tỉnh, nhìn đến mặt anh, mê mang một hồi mới ý thức được mình đang ở chỗ nào. Cô ngồi nhanh dậy, dại ra, lau nước miếng không tồn tại ở mép miệng: "Đại thiếu gia?"

"Ừ." Thân Đồ Dực lãnh đạm.

Quý Thính xác định được thân phận, không nói tiếp, ngáp liên tục. Tóc cô có chút rối loạn, áo da trên người cũng bị mấy hòn đá nhỏ điểm điểm trầy, nơi nơi đều dính đất và cỏ, thoạt nhìn như một tên ăn mày chật vật.

Thân Đồ Dực thanh âm thanh lãnh nói: "Những người đó hẳn là đã đi rồi."

"...... Phải không? Chúng ta cũng đi ra ngoài đi." Quý Thính lại ngáp một cái. Từ ngày hôm qua sau bữa cơm sáng kia cô chẳng được ăn thêm miếng nào, hơn nữa một đêm không ngủ, giờ phút này không còn tới chút tinh thần nào đi đối phó với Thân Đồ Dực, nghe anh nói, theo bản năng cũng chỉ đứng lên.

So với cô, tình huống Thân Đồ Dực cũng không tốt hơn chút nào, máu trên mặt đã khô, đọng thành từng khối, cơ thể không được săn sóc giờ này hôn hôn trầm trầm, mới vừa đứng lên, trước mắt liền biến thành màu đen, không chịu khống chế mà đảo về phía trước.

Quý Thính cả kinh, vội vàng qua đi đỡ lấy anh, sức lực hai người cách xa, cô lảo đảo một hồi, cũng may cuối cùng ổn định lại được.

Khi Thân Đồ Dực thấy có thể nhìn rõ vậy trước mắt, chuyện thứ nhất anh là lạnh mặt muốn thoát ra khỏi Quý Thính đang nâng đỡ. Cô cau mày ngăn lại: "Đại thiếu gia, hiện tại anh có thể bị ngất xỉu đi bất cứ lúc nào, nơi này đá dặm rất nhiều, nếu bị ngã thì sẽ rất nguy hiểm."

"Cho nên?" Thân Đồ Dực mím môi nhìn chỗ cô đang chạm vào mình, trong lòng không kiên nhẫn chút xíu nào.

Quý Thính buông tiếng thở dài: "Cho nên vẫn là để tôi đỡ anh đi, cho dù anh không thoải mái cũng nhẫn một chút, bằng không anh ngất xỉu, hoặc là thay đổi nhân cách, tôi sẽ không có biện pháp đem anh ra khỏi cánh rừng này."

Nếu anh ta ngất đi thì còn tốt, cùng lắm thì cô đi trước một bước ra ngoài cầu cứu, nếu vị thiếu gia kiều khí kia xuất hiện sẽ không thiếu chuyện khóc thiên thưởng địa, không chừng hiểu lầm là cô mang anh ta tới, có khi còn muốn gϊếŧ cô diệt khẩu.

Thân Đồ Dực trầm mặc, tựa hồ cũng nghĩ đến khả năng này, vì thế tuy rằng cả người áp khí giống đóng băng, nhưng không tiếp tục đẩy Quý Thính ra.

Quý Thính nhẹ nhàng thở ra, nâng anh chậm rãi đi ra ngoài. Giờ phút này trời còn chưa sáng hẳn, bốn phía an tĩnh đến tiếng gió cũng không có, trong lúc nhất thời chỉ còn lại tiếng bước chân của hai người.

Không khí trong núi rừng thật sự rất trong lành, đặc biệt là thời điểm tiếp cận hừng đông này, không khí vừa ướŧ áŧ vừa tươi mát, con người cũng cảm thấy mình tươi mát theo. Quý Thính hít sâu vài lần, chuyên chú đỡ Thân Đồ Dực đi về phía trước ——

"Đại thiếu gia cẩn thận, phía trước có cái hố nhỏ, chú ý trẹo chân."

"Đại thiếu gia chậm một chút, bên này đá vụn quá nhiều, coi chừng trượt chân."

"Đại thiếu gia đừng nhúc nhích! Nơi đó có một con ốc sên, ngàn vạn đừng dẫm nó chết."

......

Cô thì thầm được nửa ngày, Thân Đồ Dực rốt cuộc khắc chế không được, lạnh mặt ngắt lời: "Câm miệng."

"...... Tôi sợ anh ngã, cho nên mới nhắc nhở." Quý Thính cảm thấy mình cố sức lo lắng như vậy, anh lại kêu mình câm miệng, trong lúc nhất thời có điểm ủy khuất.

Thân Đồ Dực mắt lạnh nhìn cô: "Không cần."

"......"

Một phút sau, Thân Đồ Dực dẫm đến một cái hố nhỏ, chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống, Quý Thính kịp thời ôm eo anh mới tránh được một bi kịch.

Chỉ là một động tác nhẹ nhàng như không như thế, đầu óc Thân Đồ Dực giống như muốn nổ tung, miệng vết thương phát ra từng trận đau đớn. Anh thở dốc, vừa cúi đầu là nhìn thấy được khuôn mặt chân thành của Quý Thính: "Đại thiếu gia, tôi đã nói rồi, anh sẽ té ngã."

"......" Ông trời đâu, muốn sa thải một tên nhân viên!

Hai người gập ghềnh, cuối cùng cũng đi ra được khỏi rừng, trở về con đường hôm qua chạy trốn. Những người đó quả nhiên đã đi, ven đường còn một đám tàn thuốc, chứng minh bọn họ đã từng ngồi ở đây canh.

"Ở trong núi mà hút thuốc, những người này không chỉ có không có đạo đức công cộng, còn vừa ngốc vừa hư," Quý Thính có chút không cao hứng, tạm thời buông Thân Đồ Dực ra, đi đến chỗ tàn thuốc, kiểm tra không còn tàn lửa, sau đó mới dùng lá cây hốt lên ném vào thùng rác.

Thân Đồ Dực bình tĩnh nhìn, tạm thời thu hồi ý tưởng muốn sa thải cô. Tuy rằng người phụ nữ này nói quá nhiều nhưng nhìn giống như người có trách nhiệm, trong lĩnh vực giáo dục, trách nhiệm có lúc còn quan trọng hơn năng lực.

Quý Thính làm xong hết thảy mới trở về, nhìn đến khuôn mặt trắng như quỷ của Thân Đồ Dực, có chút ngượng ngùng: "Thực xin lỗi đại thiếu gia, làm anh đợi lâu."

Thân Đồ Dực liếc cô một cái, xoay người đi dọc về phía trước. Áo hoodie mặc trên người Quý Thính có vẻ vừa to vừa rộng thùng thình, nhưng mặc lên người anh lại có chút căng chật, nhưng cũng may anh thân cao chân dài tỉ lệ ưu việt, mặc vào vẫn thấy thích hợp.

.... À, chỉ là không quá xứng với khí chất của anh ta.

Quý Thính nhịn cười đuổi theo, hai người một trước một sau tới chỗ sửa xe ngày hôm qua, đi đến trước xe máy còn đậu ở đó.

Thân Đồ Dực nhìn trên xe treo hai cái mũ bảo hiểm, đôi mắt lạnh lẽo hơi lay chuyển: "Mũ này là của cô?"

Quý Thính nhìn nhìn, anh chỉ chính là cái ở phía sau, xác thật là Thân Đồ Nhĩ mua cho mình, vì thế cô tự nhiên gật gật đầu.

Thân Đồ Dực trầm mặc, sau một lúc lâu nhàn nhạt nói: "Xem ra cậu ta thực thích cô."

"Ai?" Quý Thính lúc này càng ngày càng đói, lực chú ý cũng tan rã theo, trong lúc nhất thời không nghe rõ anh nói cái gì.

Thân Đồ Dực liếc nhìn cô một cái, bộ dáng ngơ ngốc không có đến một chút thông minh...... Ánh mắt Thân Đồ Nhĩ có vấn đề hay sao?

"Không có gì, đi thôi." Thân Đồ Dực sắc mặt không tốt lắm.

Quý Thính nghi hoặc nhìn anh, cảm thấy ánh mắt vừa rồi của anh giống như lộ ra tia... ghét bỏ? Không đúng nha, nơi này chỉ có hai người họ và thêm một chiếc xe máy, anh ta ghét bỏ ai?

Ánh mắt Quý Thính dừng ở xe máy, nghiêm túc gật gật đầu. Ừ, anh ta quả nhiên là ghét bỏ xe máy và đua xe.



"Được rồi, chúng ta đi đi." Quý Thính hô lên.

Sau đó hai người đều đứng ở tại chỗ, cũng không ai động. Sau một lát, Quý Thính chần chờ mở miệng: "Anh không mang chìa khóa?"

"Mang theo." Thân Đồ Dực mặt vô biểu tình.

"Vậy anh lái xe đi, còn chờ cái gì?" Quý Thính khó hiểu.

Thân Đồ Dực nhìn về phía cô: "Tôi sẽ không chạy xe máy, cho nên cô lái."

"?" Không phải, nhân cách kia là quán quân đua xe, những nhân cách khác sẽ không biết chạy hay sao?

Có lẽ là Quý Thính ánh mắt nghi ngờ quá rõ ràng, Thân Đồ Dực trầm mặt xuống, nhàn nhạt nói: "Nếu am hiểu đồ vật cũng có thể chia sẻ, vậy Tiểu Tự cũng không phải là đứa học dốt."

"......" Nói có sách mách có chứng, không thể phản bác.

Quý Thính nhìn Thân Đồ Dực cầm chìa khóa đưa cho mình, chần chờ một lát, sau đó vẫn nhận lấy.

"Cô sẽ lái?" Thân Đồ Dực hỏi.

Quý Thính không quá nắm chắc: "Chắc là được, thứ này và xe đạp điện nhìn cũng không khác nhau mấy."

Thân Đồ Dực trầm mặc, mặt vô biểu tình cầm chìa khóa trở về.

"......"

Vì thế hai người đứng trước xe máy nửa ngày, cuối cùng vẫn phải đi vào trong chỗ sửa xe.

Vừa đi vào phòng, Quý Thính lập tức nằm liệt lên sô pha, toàn thân giãn ra, lẩm bẩm, "Mặc kệ mặc kệ, cùng lắm thì tôi trả tiền giặt sô pha, tôi phải ngủ một lát mới được."

Cô vừa tự nói vừa nhìn thấy Thân Đồ Dực đi về chỗ vệ sinh, trong lúc nhất thời không để ý gì mấy, cho đến khi nghe bên kia truyền đến tiếng nước chảy mới đột nhiên ngồi dậy, không chút nghĩ ngợi chạy tới tắt vòi nước đi.

Thân Đồ Dực vốn dĩ đang muốn rửa mặt, thấy cô xông tới tắt nước, lập tức sắc mặt lạnh đi: "Cô giáo Quý, cô làm gì đó?"

"Đại ca...... Không phải, đại thiếu gia, anh còn đang bị thương không thể dùng nước thường để rửa, nếu bị nhiễm trùng thì không tốt chút nào." Quý Thính bất đắc dĩ.

Thân Đồ Dực thần sắc lãnh đạm: "Trước khi nhiễm trùng tôi sẽ đi bệnh viện xử lý."

"?" Như vậy cũng được?

Mắt thấy anh lại muốn mở nước, Quý Thính vội đè nó xuống, vô lực thỏa hiệp: "Tôi có thấy được bên kia có hộp thuốc, tôi giúp anh xử lý chút đi, bảo đảm làm cho anh sạch sẽ."

Thân Đồ Dực không nói.

Quý Thính thấy anh dầu muối không ăn, đành phải khuyên bảo từ góc độ khác: "Nếu lúc anh đang rửa mà nhân cách thay đổi thì người kia khẳng định sẽ rất đau, anh cũng không muốn em mình bị chịu khổ, có phải không?"

Không thể không nói lời khuyên bảo rất hữu dụng, tuy rằng Thân Đồ Dực sắc mặt càng xấu, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, để mặc Quý Thính giúp mình rửa sạch vết máu.

Quý Thính cầm miếng bông tẩm ô-xy già giúp anh lau mặt, thật mau thùng rác bên cạnh đã có một đống miếng bông dính máu.

Lúc làm chuyện này Quý Thính phải đến cực gần, hai người có thể cảm giác được hô hấp của nhau, Thân Đồ Dực cả người căng chặt nhìn cô, tuy rằng có chút bài xích nhưng cũng không cảm thấy không thể chịu đựng được. Anh đối với phản ứng của bản thân mình có chút kinh ngạc, rốt cuộc đã nhiều năm chưa từng có cảm giác như thế.

Không tự giác, Thân Đồ Dực bắt đầu đánh giá gương mặt trước mắt, phát hiện ở cự ly gần như vậy, vẫn như cũ không thấy bất cứ tì vết nào. Đôi mắt cô thật xinh đẹp, mang theo cảm giác xâm lược trời sinh, nhưng ánh mắt lại quá mức sạch sẽ nên không thấy có chút công kích nào.

Quý Thính giúp anh rửa mặt xong, bắt đầu nhẹ nhàng xử lý vết thương trên trán. Bởi vì không biết bị thương nhiều hay ít, cô chỉ dám rửa sạch vết máu chung quanh một chút, đến khi làm xong hết thảy chuẩn bị rời đi, đột nhiên phát hiện Thân Đồ Dực đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt mang đầy vẻ nghiêm túc.

Quý Thính: "......" Đây là lại thay đổi nhân cách?

Cô trầm mặc một chút, chưa kịp mở miệng nói chuyện, đối phương liền nhàn nhạt nói, "Cô có đôi mắt chọi gà."

"......" À, không đổi.

Quý Thính mặt vô biểu tình trở lại nằm lên sô pha, liếc anh một cái, nhắm mắt lại: "Đại thiếu gia nghỉ ngơi một chút đi, chờ một lát nữa hẳn là sẽ có người tới."

Thân Đồ Dực không muốn ngủ chút nào, nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi thân thể mệt nhọc, thật mau đã ngủ đi.

Hai người ngủ cho đến khi có tiếng người truyền tới mới tỉnh lại, Quý Thính nhìn đến là người bạn mập mạp của Thân Đồ Nhĩ tới, vội vàng đi qua nhờ giúp đỡ, nói xong mới nhớ lại phải kiểm tra xem nam phụ có đổi nhân cách hay không.

Đáp án là không có, trước mặt cô vị này vẫn cứ là Thân Đồ Dực.

Đang lúc cô lo lắng mập mạp sẽ nhận ra chuyện gì không đúng, Thân Đồ Dực đã chủ động chào hỏi với cậu ta, sau hai câu nhờ gọi giúp taxi, hai người cùng nhau lên xe.

Khi taxi rời khỏi khu vực núi rừng, Quý Thính trộm ngắm Thân Đồ Dực một cái, suy nghĩ loại sự tình đột nhiên cắt ngang nhân cách như thế này phát sinh không ít, họ mới có thể quen thuộc với bạn bè của nhau như vậy.

Taxi đi đến bệnh viện, Thân Đồ Dực xử lý xong miệng vết thương, cùng ăn tạm một chút gì đó, sau đó mới trở về nhà. Về gần tới nhà, xa xa đã nhìn thấy dì Chu vẻ mặt nôn nóng đứng chờ ở cửa, bên cạnh còn va ly hành lý.

Tựa hồ ý thức được xe taxi này chở ai, xe vừa dừng lại bà đã đi đến, nhìn biểu tình của nam phụ một chút, nôn nóng hỏi ra: "Đại thiếu gia, đầu cậu bị gì vậy?"

"Thân Đồ Nhĩ làm ra tới, không có việc gì, dì khẩn cấp như vậy là muốn đi đâu?" Thân Đồ Dực xuống xe, nhàn nhạt hỏi.

Dì Chu buông tiếng thở dài: "Tôi muốn xin nghỉ phép, mẹ tôi hôm nay bị bệnh hiện tại đang ở bệnh viện, chồng tôi đã đến đó, giờ tôi xin nghỉ một thời gian đi chăm sóc cho bà."

Quý Thính nghe vậy lập tức nhìn về phía Thân Đồ Dực, quả nhiên nhìn thấy anh cau mày. Cô nhớ rõ trong sách nói, nam phụ không thích người khác quấy rầy, cho nên sau khi dọn đến biệt thự chỉ đem theo dì Chu người chăm sóc anh từ nhỏ, tất cả các công việc đều do bà quản lý, hiện tại dì Chu phải đi, phỏng chừng biệt thự thời gian này sẽ bị lộn xộn.

Tuy rằng nơi này không thể không có quản gia, nhưng gặp chuyện lớn như thế này, Thân Đồ Dực cũng không có gì do dự: "Dì trở về đi, tôi sẽ kêu công ty gởi cho dì một ít tiền, xem như tâm ý với mẹ của dì."

Dì Chu cảm kích nói tạ, lại mở miệng phân phó tiếp: "Tôi đã sắp xếp tốt mấy người giúp việc, nói họ chờ khi thiếu gia ngủ hãy đến làm việc, đầu bếp bên kia cũng vậy, bảo đảm họ sẽ không đột nhiên xuất hiện quấy rầy sinh hoạt của cậu, nếu còn có chuyện gì yêu cầu tôi, gọi điện thoại cho tôi là được."

Quý Thính đứng thành thật ở một bên đợi, dì Chu đột nhiên nhìn về phía cô: "Cô giáo Quý, trong khoảng thời gian này tạm thời làm phiền cô một chút."

"Tôi?" Quý Thính vẻ mặt không thể hiểu được.

Dì Chu gật gật đầu: "Đúng vậy, làm phiền cô."

"...... À, được." Tuy rằng dì Chu đi vắng, nhưng mấy người làm đều còn ở đây, hẳn là không có vấn đề gì, vì thế Quý Thính vui vẻ đồng ý.

Chờ dì Chu đi rồi, cô đi theo Thân Đồ Dực vào trong biệt thự, vừa đến phòng khách liền tách ra, trực tiếp đi về phòng mình.

Quý Thính vội vàng như vậy, dưới mắt Thân Đồ Dực thấy cô thật không có tiền đồ gì, nhưng anh cuối cùng cái gì cũng không nói, khuôn mặt trầm xuống đi về phòng ngủ của mình.

Vừa về tới phòng, chuyện thứ nhất là Quý Thính đi tắm rửa, sau khi lau khô sạch sẽ, cô lăn vào cái giường mềm mại, lúc này mới thoải mái mà thở ra một tiếng.

Vừa rồi tuy rằng ở chỗ sửa xe ngủ được một lát, nhưng sô pha dĩ nhiên không bằng giường của mình, chỉ có giống như bây giờ mới có cảm giác chân chính thả lỏng.

Thả lỏng thả lỏng, lại lần nữa buồn ngủ, cô mơ hồ sờ soạng tìm được điều khiển từ xa cho màn cửa sổ, ấn một cái, mành liền tự động khép lại, toàn bộ phòng trong nháy mắt tối sầm xuống, thần sắc thả lỏng Quý Thính lăn ra ngủ.

Ngủ cho đến buổi chiều, cô mới miễn cưỡng tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã cảm thấy cả người nhức mỏi, có lẽ đêm qua cuộn người cả đêm ngoài rừng.

Mỗi khi tỉnh ngủ đều có chút mơ hồ, Quý Thính ngốc ngốc nằm ở trên giường, chưa hoàn toàn thanh tỉnh đã bị một tiếng thét chói tai bên ngoài doạ tỉnh, tiếp theo là "phanh" một tiếng cửa bị đẩy, đối phương hấp tấp vọt vào: "Quý Thính!"

"......" Cmn, lão này sao lại chạy ra?

Quý Thính vội chân loạn muốn ngồi dậy, chưa kịp gì đã bị Thân Đồ Sam như một tòa núi lớn đè xuống, không phải cái gì gọi là giường đông mà là thật sự đè, thể trọng anh cùng với quán tính làm Quý Thính trong nháy mắt có loại cảm giác toàn bộ lục phủ ngũ tạng muốn bị đè dẹp lép.

Tiếng kêu thảm thiết cũng không thoát ra được, Quý Thính vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: "Cô muốn làm sao?"

"Tôi mới muốn hỏi cô đã làm gì?! Vì sao tôi chỉ ngủ một đêm dậy thì đã đầy thương tích, có phải cô thừa lúc tôi ngủ đánh tôi một trận?" Thân Đồ Sam giận dữ hỏi.

Quý Thính: "...... Đại huynh đệ, tôi nhàn rỗi không có việc gì đánh cô làm gì? Đó là anh hai của cô thi đấu với người ta xong bị đánh, anh ta không nói cho cô sao?"

"Anh cả không cho anh hai thi đấu, anh ấy sao có thể nói cho tôi nghe loại chuyện này." Thân Đồ Sam vốn dĩ nghe được Quý Thính giải thích đã không tức giận, nhưng vừa nghe cô xưng hô với mình, đột nhiên lại phẫn nộ lên, "Cô kêu ai đại huynh đệ?! Được được, cô cái này tiểu tiện nhân, cũng dám nhục nhã tôi như vậy!"

"...... Đó chỉ là một từ xưng hô mà thôi, nếu không tôi kêu thiếu gia?" Quý Thính hỏi xong nhìn đến bộ dáng bất mãn của anh, lập tức sửa miệng, "Kêu tiểu thư đi, cô xinh đẹp như vậy lại đầy nữ tính, khẳng định kêu tiểu thư càng thích hợp."

Thân Đồ Sam ngẩn ra, tuy rằng anh mỗi lần đều bức người khác kêu mình là Thân Đồ tiểu thư hoặc là tiểu thư, nhưng cho tới bây giờ đều không được thành công...... Người phụ nữ này sao lại thế này? Chuyển một cái là sửa miệng, quả nhiên đẳng cấp rất cao, biết lấy lòng người như thế nào.

Tuy rằng đối với Quý Thính đầy khinh thường, nhưng nghe được cô xưng hô mình như vậy, Thân Đồ Sam vẫn vô cùng sung sướиɠ, cố làm ra vẻ, mở miệng: "Thôi được rồi, xem như vì cái từ đó mà tôi không so đo với cô, nhưng mà lần sao còn dám kêu cái gì đại huynh đệ, tôi nhất định không tha!"

...... Người này thế nhưng ngoài ý muốn thật dễ bị dụ, Quý Thính cảm giác giống như mình sờ ra được chút bí quyết, để nghiệm chứng ý nghĩ của mình, cô lập tức nói tiếp: "Sau này tuyệt đối sẽ không, tôi cũng cảm thấy cái từ này đối với tiểu thư thật là một loại vũ nhục, rốt cuộc tiểu thư người tiều kiếu như vậy, làn da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun, mắt đen như trân châu, môi đỏ như máu, quả thật là vưu vật của nhân gian."

Thân Đồ Sam nghe được thật sửng sốt, sau một lúc lâu nghẹn ra một câu: "Cô còn rất biết khen."

"Đây không phải khen, là tôi thiệt tình cảm thấy như vậy, rốt cuộc với chỉ số thông minh như tôi vậy cũng sẽ không nói dối được." Quý Thính vẻ mặt nghiêm túc.

Thân Đồ Sam tưởng tượng cũng đúng, lập tức vừa lòng: "Cô cái tên nô ɭệ này tuy rằng nhiều ý kiến, nhưng xác thật không giống biết nói dối."

"Cô nói đúng...... Hiện tại cô có thể đi xuống khỏi người tôi không?" Quý Thính vẻ mặt hàm súc.

Thân Đồ Sam thuận miệng hỏi: "Vì sao?"



"Thật là nặng."

Thân Đồ Sam: "......"

Quý Thính: "......" Anh ta vì sao lại có phản ứng này, chẳng lẽ cô nói cái gì sai sao? Không đúng nha, cô cái gì cũng chưa nói nha?

Không chờ cô phản ứng lại, một trận rống giận xuyên thấu màng tai cô: "Quý Thính! Cô dám nói tôi nặng! Quả nhiên lúc trước cho tôi ăn bánh kem là cố ý, chỉ là để có một ngày giống như hôm nay mà cười nhạo tôi!"

Quý Thính: "......" Thôi được rồi, cô đã biết mình nói sai cái gì.

Thân Đồ Sam liên tục táo bạo, thậm chí quyết định tự mình giáo huấn Quý Thính, vì thế dùng tới một ít nhu đạo đã học, định cho cô một kích trí mạng.

Quý Thính còn chưa kịp xin lỗi, đã bị chiêu thế của anh cuốn lấy, mặt lập tức đỏ lên: "Tiểu thư..."

"Biết sai rồi sao? Vô dụng, hôm nay tôi không thể không giáo huấn cô!" Thân Đồ Sam vừa nói, vừa ôm chặt người dưới thân hơn một chút, hai người cứ như vậy thân mật khăng khít dán bên nhau.

Quý Thính quả thực muốn điên lên, người này tuy rằng cảm thấy chính mình là nữ, nhưng thân thể lại hàng thật đánh thật là nam nha, hiện tại hai người từ đầu đến chân liền dính chặt vào nhau, Quý Thính có thể cảm giác được rõ ràng từng cơ bắp và bộ kiện trên người anh.

...... Để cô chết đi!

Quý Thính sống không còn gì luyến tiếc mà xin tha, đáp ứng ăn tám miếng bánh kem, lúc này mới đổi được anh đồng ý mở trói. Thân Đồ Sam xuống giường, từ trên cao nhìn xuống: "Bây giờ tôi đi lấy bánh kem cho cô, hôm nay cô phải ăn ít nhất năm miếng, nếu không thì phải chịu bị tôi tiếp tục ngược đãi."

Mới vừa bị "ngược đãi" xong, giờ phút này Quý Thính mặt đỏ rần, quần áo bất chỉnh ngồi quỳ ở trên giường, đai an toàn trên áo ngủ cũng rơi xuống, lộ ra tảng lớn làn da trắng nõn, đôi mắt lóng lánh nước, doanh doanh nhìn anh.

Thân Đồ Sam chớp chớp mắt, đột nhiên hoảng loạn quay mặt đi, sau một lúc ý thức được động tác của mình có chút đột ngột, không cao hứng nhìn về phía Quý Thính: "Thật là hồ ly tinh!" Quả thực nam nữ gì cũng muốn dụ dỗ, thật là đáng sợ.

Anh nói xong thì mặt đen thui quay đi, lưu lại Quý Thính không hiểu gì mà ngồi đó.

Biết anh còn sẽ quay trở lại, Quý Thính buông tiếng thở dài, mở màn cửa sổ ra, trong phòng trở nên sáng ngời, cô bất đắc dĩ đi thay đồ.

Vừa mới thay xong, Thân Đồ Sam đã trở lại, không cao hứng hỏi Quý Thính: "Chu quản gia đâu?"

"Đại thiếu gia không nói cho các người sao? Nhà Chu quản gia có việc, bà ấy phải trở về nhà một thời gian." Quý Thính ôn hòa nói.

Thân Đồ Sam nhíu mày: "Khó trách tôi không thấy được dì ấy... Thôi không sao, tự cô đi phòng bếp lấy bánh kem đi, tôi không biết bánh để chỗ nào."

"......" Cho nên lần trước là Chu quản gia giúp đi lấy sao? Vị tiểu thư này đúng là quá sức kiều quý, đến tủ lạnh ở đâu cũng không biết.

Quý Thính lại buông tiếng thở dài, nhận mệnh xuống giường, vừa muốn hỏi Thân Đồ Sam lấy mấy cái bánh mới được, kết quả vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy được đôi mắt sáng lấp lánh.

Quý Thính: "......" Có một loại dự cảm không tốt.

Giây tiếp theo, Thân Đồ Sam liền chứng thực ý tưởng của cô: "Nói cách khác, hiện tại trong nhà này chỉ có cô và tôi?"

"...... Đúng rồi."

"Thật tốt quá!" Thân Đồ Sam vẻ mặt hưng phấn chạy ra bên ngoài, chạy đến một nửa lại xoay trở về, hung tợn uy hϊếp Quý Thính, "Hiện tại trong nhà này chỉ có cô và tôi, nếu chuyện của tôi bị anh cả và anh hai biết được, khẳng định chính là cô báo lên, đến lúc đó coi chừng! Tôi không khách khí với cô đâu!"

...... Ngài có khi nào khách khí với tôi? Bốn nhân cách từng cái đều yêu cầu cô bảo mật, Quý Thính chỉ cảm thấy thật mệt mỏi, nhưng ngại cái người trước mắt phi thường không nói lý lẽ, cô chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, nhưng suy nghĩ một chút thì bổ sung: "Nói trước nha, nếu cô làm chuyện gì mà đột nhiên bị đứt tay, bị cào xướt gì cũng không được trách tôi."

"Nào có trùng hợp như vậy?" Thân Đồ Sam khinh thường.

Quý Thính vẻ mặt tiều tụy: "Thật sự tin tưởng tôi đi, chính là có trùng hợp như vậy." Mỗi lần đều bị loại này trùng hợp tra tấn, cô thật sự mệt mỏi.

"Thôi được rồi, nếu vấn đề là do tôi, tôi khẳng định sẽ không trách cô, ai kêu tôi thật hiểu chuyện đâu." Thân Đồ Sam hào phóng hứa hẹn, xong thì xoay người đi ngay.

Bên tai Quý Thính rốt cuộc thanh tĩnh lại, cô không khỏi thở ra nhẹ nhõm.

Mãi cho đến cơm chiều, Quý Thính cũng không nhìn thấy Thân Đồ Sam, trong lúc nhất thời có chút tò mò anh đang làm gì. Bất quá, tò mò thì tò mò, cô không có tâm tư nào đi trêu chọc anh, vì thế thành thành thật thật đi nhà ăn ăn tối.

Trong phòng bếp đã có người bày cơm lên trên bàn, như thường lệ, bày xong thì rời đi, Quý Thính một người ngồi ăn cơm, không biết có bao nhiêu tự tại.

Nhưng cô mới ăn được một nửa, loại tự tại này đột nhiên bị bóng ma trước mắt đánh vỡ. Quý Thính ngốc lăng ngẩng đầu lên, nhìn đến Thân Đồ Sam mặc một cái váy đỏ dài phết đất, bị dọa đến nỗi làm rớt cả cái muỗng.

"Thế nào, có phải bổn tiểu thư xinh đẹp đến ngây người?" Thân Đồ Sam đắc ý hỏi.

"......" Đẹp đến ngây thì chưa thấy, nhưng kinh hách thì đã có.

Nhưng bình tĩnh nhìn lại, anh mặc loại váy đỏ dài như vậy cũng không khó coi, dáng người đẹp được chiếc váy bọc lên, ngược lại lại lộ ra một vẻ yêu dã mỹ cảm... Nhưng mà gương mặt này nha, thật sự là quá khó coi.

Quý Thính không tưởng tượng được mình sẽ có một ngày dùng từ "khó coi" để hình dung gương mặt trước mắt này... Kia là cái gì nha! Má hồng quá hồng làm gương mặt như đít khỉ, lông mày quanh co khúc khuỷu như con sâu, lông mi giả còn dính nửa chừng trên mí mắt, cái miệng tô son đến đỏ rực, đã vậy còn ra vẻ đắc ý muốn chết, cô hoài nghi thẩm mỹ của anh là có vấn đề.

"...... Tiểu thư, cô có phải chưa học trang điểm hay không?" Sau một lúc, Quý Thính gian nan hỏi.

Thân Đồ Sam sắc mặt biến đổi: "Có ý tứ gì? Cô cảm thấy tôi xấu?"

"...... Cũng không đến nỗi, chỉ là cảm thấy trang điểm như thế này không xứng với vẻ xinh đẹp của cô." Quý Thính hiện tại có cảm giác khi nói chuyện với Thân Đồ Sam giống như đang dỗ dành người bạn gái không chịu nói lý lẽ của mình, mỗi câu mỗi chữ đều phải châm chước cả nửa ngày.

Quả nhiên, cô vừa như vậy, Thân Đồ Sam liền cảm thấy thoải mái ngay, biệt biệt nữu nữu đến ngồi xuống bên cạnh cô: "Cô cho rằng tôi muốn sao? Ai bảo những món đồ trang điểm đó đều muốn quá hạn, anh cả anh hai lại không cho tôi mua mới, tôi chỉ có thể miễn cưỡng dùng một chút."

Quý Thính nhìn kỹ anh, chỉ cảm thấy mắt càng cay, cô nghĩ nghĩ rồi đề nghị: "Chỗ tôi có một ít, không bằng cô rửa mặt sạch đi, tôi giúp cô trang điểm."

Thân Đồ Sam ánh mắt sáng lên: "Vậy còn chờ gì nữa, nhanh nhanh lên!"

"...... Tôi còn chưa ăn xong."

"Ăn cái gì mà ăn! Người yêu cầu cao như tôi chưa bao giờ ăn cơm!" Thân Đồ Sam cả giận nói.

"......" Đó là bởi vì mỗi lần đều có những nhân cách khác giúp anh ăn, cho nên anh đâu có đói bụng chút nào?

Quý Thính thật sự không đấu lại, vẻ mặt bất đắc dĩ bị Thân Đồ Sam kéo trở về phòng.

Chờ khi Quý Thính đem đồ trang điểm của mình ra, đôi mắt Thân Đồ Sam đều sáng lên, vẻ mặt chờ mong ngồi trước bàn trang điểm, tay chân quy củ để bên nhau.

Quý Thính: "......" Cô cũng không nghĩ tới, một ngày kia mình sẽ cùng nam phụ giao lưu với phương thức như chị em thế này.

Quý Thính vừa buồn cười lại bất đắc dĩ giúp anh trang điểm nhẹ, suy xét đến yêu thích cá nhân của "tiểu thư" này, cô trang điểm nữ tính hóa một chút, nguyên bản ngũ quan anh tuấn bị cố tình làm cho nhu mì, khí tràng cả người Thân Đồ Sam giống như đều thay đổi.

Thân Đồ Sam ngơ ngẩn nhìn mình trong gương, khóe mắt đột nhiên ươn ướt, run giọng nói: "Đây, đây chính là tôi tưởng tượng trong mộng."

"......" Vậy anh trong mộng chính xác thật xinh đẹp, Quý Thính nhìn trong gương người đàn ông nữ tính hóa, trong chớp mắt cũng có chút thất thần.

Không thể không nói, đẹp người mặc kệ giới tính gì cũng là đẹp, chỉ cần đừng làm loạn trên mặt, anh có thể vẫn luôn luôn đẹp.

Quý Thính trong lòng mới vừa cảm khái xong, Thân Đồ Sam liền vẻ mặt kích động bắt lấy tay cô: "Chị em! Từ hôm nay trở đi, tôi tuyên bố cô là chị em tốt của tôi!"

"...... Tôi không phải nô ɭệ sao?" Quý Thính nhìn cái người thay đổi thất thường này, cảm thấy cả người đều phải run rẩy.

Thân Đồ Sam trừng mắt: "Không cho phép nói tới cái chữ vũ nhục người khác đó!"

"......" À thì ra ngài còn biết từ này là vũ nhục người hay sao?

Thân Đồ Sam tiếp tục thanh âm và tình cảm phong phú: "Trước kia tôi cảm thấy, người như cô chỉ có trái tim ngoài ra không có gì khác, hiện tại thấy được cô thật ra còn có nghệ! Kể từ hôm nay chúng ta là chị em tốt, tôi cần có một chị em biết trang điểm!"

Quý Thính bị một câu chị em làm choáng váng, vừa định chấp nhận, lại chợt cảnh giác hỏi: "Vậy lúc trước cô cho tôi 50 vạn, có phải trả lại không?"

"Trả cái gì nha, làm chị em tốt thì đưa tiền cho nhau để tiêu, chẳng lẽ không phải là chuyện đương nhiên sao?" Lời lẽ thật chính đáng.

Quý Thính trầm mặc một chút, đột nhiên thanh âm tràn đầy hạnh phúc cầm lấy tay anh: "Chị em! Cô thật là chị em tốt của tôi!"

......

Hai người gọi nhau chị em cả nửa ngày, Thân Đồ Sam lại lôi kéo Quý Thính đi phòng giữ quần áo của mình, còn cho cô xem những đồ dùng thiếu nữ mình trộm giấu đi, chơi chơi một hồi đến quá nửa đêm.

Quý Thính ngáp một cái, mơ màng sắp ngủ nghe anh giới thiệu đồ tắm gội có bao nhiêu thần kỳ, ngâm trong nước sẽ hóa thành như cầu vồng bla bla bla. Cô nói cho có lệ: "Ừ... ừ..."

"Tôi cảm thấy chúng ta thật quá hợp ý, lúc trước thật là thành kiến che mắt tôi, về sau tôi khẳng định sẽ đối tốt với cô... A đúng rồi, những cái đồ trang điểm của cô có thể bán cho tôi không?" Thân Đồ Sam nói nửa ngày, rốt cuộc ngo ngoe rục rịch lộ ra tâm tư của mình.

Quý Thính hiện tại chỉ nghĩ trở về ngủ: "Chúng ta chị em tốt nói cái gì mà mua bán, tôi tặng cho cô." Anh ta cho cô 50 vạn, phỏng chừng mua được cả mấy trăm bộ.

"Cảm ơn chị em tốt!" Thân Đồ Sam vẻ mặt kinh hỉ.

Quý Thính có lệ gật gật đầu: "Vậy...... Tôi về phòng trước?"

"Chờ một chút," Thân Đồ Sam vội vàng kéo kéo cô, lúc Quý Thính còn đang khó hiểu, Thân Đồ Sam đột nhiên có chút ngượng ngùng, "Tôi còn có chuyện muốn làm."

"...... Muốn làm gì?"

"Chị em tốt, chúng ta cùng nhau tắm bồn đi, bồn tắm của tôi vừa to vừa rộng." Thân Đồ Sam vẻ mặt chờ mong.

"?"
« Chương TrướcChương Tiếp »