Quý Thính theo bản năng muốn ngồi dậy, lại bị hắn vung tay đè cô nằm xuống trên đệm, Quý Thính vội vàng nắm chặt lại cổ áo mình, khuôn mặt ửng đỏ nhìn hắn: "Chàng chàng chàng làm càn! Thật cho rằng ở trong cung, bổn cung không làm gì được chàng hay sao?"
"Điện hạ nhỏ giọng một chút, đừng làm cho cung nữ thái giám bên người nghe được." Thân Đồ Xuyên nhắm mắt lại, tay đỡ nhẹ trên cánh tay Quý Thính, nhìn có vẻ không dùng lực, nhưng chỉ cần cô động đậy muốn rời đi, hắn sẽ lập tức ấn cô trở về.
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, lúc này mới nhớ tới, giải thích: "Thân Đồ công tử xem ra đã nhiều ngày ở biệt viện buồn tới sinh ra ảo giác cho nên nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, thật sự là chàng đã bệnh đến không rõ, đêm qua bổn cung rõ ràng được người mới hầu hạ, sao có thể sẽ..." quấn lấy chàng.
Tha thứ cho cô cả đời đến bây giờ vẫn không nói ra được cái từ cuối cùng.
Nghe được hai chữ "người mới", Thân Đồ Xuyên nhăn mày lại một chút, sau đó mở to mắt nhìn cô: "Điện hạ biết người mới kia tên là gì không? Mà nói là được hắn hầu hạ?"
"......" Quý Thính thật đúng là không biết, nhưng cô có thể nói bừa, "Vương Phú Quý." Cái tên to gan lớn mật dám hạ được cô, phỏng chừng lúc này thân thể đã lạnh, một người chết thì cô muốn cho hắn tên gì thì cho tên đó.
Thân Đồ Xuyên hơi giật mình, sau đó khóe môi giương lên ý cười: "Điện hạ thật biết nói đùa."
"... Ai nói đùa với chàng, bổn cung là nghiêm túc." Quý Thính vẻ mặt vô ngữ, phát hiện người này sau khi trải qua chuyện đêm qua giống như đột nhiên thay đổi tính tình.
Ý cười qua đi, đáy mắt Thân Đồ Xuyên hiện lên vẻ nghiêm túc mà chính hắn cũng không nhận ra được: "Điện hạ."
"Có chuyện gì?"
"Điện hạ có khả năng vì một người hồi tâm hay không?" Hắn nhẹ giọng hỏi.
Quý Thính đối diện với hắn một lúc lâu, sau đó mới hiểu ý tứ của hắn, lập tức có chút xấu hổ: "Ta... Thân Đồ công tử, kỳ thật ý nghĩ ban đầu của công tử là chính xác, bổn cung là người ăn chơi, Dữ Chi bọn họ theo ta nhiều năm như vậy, ta cũng vô pháp hồi tâm chuyển ý, huống chi là vì người khác..."
Cô đã nhìn ra, kế hoạch giải quyết tốt hậu quả ngày hôm qua đã hoàn toàn thất bại, người này thật sự rõ ràng chuyện ngày hôm qua đều không phải là cảnh trong mơ, lại bởi vì mình là người phụ nữ đầu tiên của hắn ta, lúc này mới nảy sinh ra tình cảm.
Chuyện này không thể được.
Thân Đồ Xuyên nghe được ý tứ của Quý Thính cũng không cảm thấy ngoài dự đoán của mình, chỉ là trong lòng hắn thật trống rỗng. Lần gặp mặt ở Phong Nguyệt Lâu công chúa đã nói ngay cho hắn, nàng cứu hắn đơn giản chỉ vì xem mặt mũi của cha mình, còn đối với bản thân hắn cũng không có tới nửa phần tình nghĩa, mấy năm nay đồn đãi rằng công chúa si tình hắn, tất cả đều là giả dối hư ảo.
Nàng đã sớm nói rõ, chỉ là hắn trước sau còn chưa từ bỏ ý định, cảm thấy khi còn trẻ nàng đã từng rất để ý đến hắn cho nên cảm thấy chính mình trong lòng nàng có chút bất đồng với người khác.
"Vậy... Điện hạ có thể hay không... trong lòng dành ra một vị trí thật lâu thật dài, chỉ dành cho một người?" Thanh âm Thân Đồ Xuyên có chút ách, hắn không biết vì sao muốn hỏi ra vấn đề này, nhưng hắn rõ ràng, chỉ cần nàng gật đầu, mình sẽ cam tâm tình nguyện làm một tấc vuông nhỏ ở hậu viện của nàng.
"Thân Đồ công tử," Quý Thính không khỏi buông tiếng thở dài, "Duyên phận chuyện này cưỡng cầu không được."
"Lúc trước điện hạ cưỡng cầu ít sao?" Thân Đồ Xuyên truy vấn.
Quý Thính cười: "Cho nên chuyện đó không phải là đã thất bại hay sao?"
"...... Không có."
"Hả?"
"Không có thất bại."
"......" Quý Thính trong nháy mắt không biết nên nói gì, cô trầm mặc một lát, sau đó giả vờ không có việc gì trở mình lại nằm nghiêng đưa lưng về phía hắn, ra vẻ nhẹ nhàng, "Trời không còn sớm, bổn cung cảm thấy hơi mệt không thể nói chuyện tiếp với công tử, Thân Đồ công tử cứ tự nhiên."
Nói xong cô cố tình không để ý tới ánh mắt mang tính công kích sau lưng mình, dần dần rơi vào giấc ngủ.
Thân Đồ Xuyên lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh khảnh của công chúa, vài lần hắn thật muốn kéo người lại gần, ôm vào trong ngực, nhưng cuối cùng không làm gì chỉ chua xót cười cười, nhắm hai mắt lại.
Hai người đêm qua quá mức hoang đường, hôm nay lại không được nghỉ ngơi nhiều, đã mệt mỏi từ sớm, bây giờ ngủ được một giấc thật sâu thật ngon, ngay cả nằm mộng cũng không có.
Đến khi trời sáng bạch, Quý Thính mới mơ hồ tỉnh lại, chưa tỉnh ngủ hẳn, cô nhắm mắt lười biếng mà duỗi người ra, vừa vặn tiến vào trong một lòng ngực rắn chắc. Quý Thính trì độn chớp chớp, ngốc ngốc mở to mắt ra, đột nhiên đối diện với đôi mắt Thân Đồ Xuyên.
"Chào buổi sáng điện hạ."
Giọng Thân Đồ Xuyên còn mang theo âm hướng vừa mới tỉnh, thật trầm thấp, giống như rượu mạnh tinh khiết thơm lừng, chỉ cần tới gần là đã có chút say. Quý Thính bị ý nghĩ hình dung của mình làm nổi da gà, cô vội vàng chui ra khỏi lòng ngực hắn, gật gật đầu: "Buổi sáng tốt lành."
Thấy nàng kháng cự mình như vậy, ánh mắt Thân Đồ Xuyên tỉnh ra một chút, hắn mím môi ngồi dậy: "Không còn sớm, điện hạ rửa mặt chải đầu, chúng ta đi thỉnh an Hoàng Thượng."
"...... Được." Quý Thính khô cằn cười một tiếng, kêu cung nữ tiến vào hầu hạ.
Lúc cô đang trang điểm, Thân Đồ Xuyên đã nhanh chóng thay đổi xiêm y đứng phía sau nhìn cô chằm chằm, qua gương đồng Quý Thính nhìn thấy mặt hắn thật rõ ràng.
...... Áp lực quá lớn, phải nhanh chóng tiễn người đi mới được.
Chờ đến khi cô trang điểm xong xuôi, mặt trời đã lên cao, hoàng đế cũng đã hạ triều, Quý Thính và Thân Đồ Xuyên tiến vào thỉnh an.
Còn chưa tới chính điện đã nghe được hoàng đế rống giận, Quý Thính sửng sốt, hai người liếc liếc nhau cuối cùng quyết định để hắn ở bên ngoài, chỉ một mình Quý Thính đi vào trong.
"Hoàng Thượng làm sao vậy?" Quý Thính nhíu mày hành lễ.
Hoàng Thượng nhìn đến Quý Thính, biểu tình có chút cổ quái, sau đó quay mặt đi như trốn tránh: "Man tộc lại bắt đầu không thành thật trở lại, đã đánh cướp ở Thành Ngọc Quan của chúng ta, trẫm nếu không cho bọn họ chút giáo huấn, chỉ sợ một ngày kia họ sẽ tấn công Thiên Khải."
Thành Ngọc Quan không phải là chỗ cha mẹ Thân Đồ Xuyên ở hay sao? Quý Thính có dự cảm bất hảo, nhưng thấy hoàng đế không nói gì hơn, cô chỉ cảm thấy có lẽ mình nghĩ nhiều.
Quý Thính chậm rãi đi đến bên cạnh hoàng đế: "Bọn họ đánh cướp đơn giản là muốn thử, Hoàng Thượng không thể tha, phải làm cho bọn hắn biết lợi biết hại, ngày sau mới không dám làm càn."
"Trẫm cũng nghĩ như vậy, cho nên trẫm chuẩn bị ngự giá thân chinh," Hoàng đế nói xong dừng lại một chút, hơi bực bội, "Nhưng triều đình không người tọa trấn, trẫm không thể dễ dàng rời đi."
...... Xứng đáng, ai bảo ngươi sa thải Thân Đồ thừa tướng.
Quý Thính ôn nhu cười: "Nếu Hoàng Thượng tin được thần, không bằng để thần thế Hoàng Thượng xuất chinh, như thế nào?" Vừa vặn có thể tiện đường đưa Thân Đồ Xuyên đi.
"Hoàng tỷ vì Thiên Khải làm lụng vất vả nhiều năm như vậy, trẫm như thế nào nhẫn tâm lại làm tỷ xuất chinh chịu khổ, vẫn để trẫm nghĩ lại biện pháp đi...... Thân Đồ Xuyên đâu?" Hoàng đế đột nhiên hỏi.
Quý Thính trong lòng lộp bộp một tiếng, ra vẻ thiên chân, trả lời: "Chàng chờ ở bên ngoài, sao Hoàng Thượng lại đột nhiên hỏi đến chàng?"
Sắc mặt hoàng đế thật mất tự nhiên, tiếp theo lúc lắc nói: "Hoàng tỷ về trước đi, chỉ sợ hôm nay không thể cùng nhau dùng bữa."
...... Đây là đã thu hồi binh quyền, chết sống không muốn đưa trở lại. Quý Thính trong lòng cười lạnh một tiếng, trên mặt càng ra vẻ ôn nhu: "Hoàng Thượng chớ nên tức giận ảnh hưởng long thể, thần cáo lui trước."
Nói xong liền xoay người đi ra ngoài, gọi Thân Đồ Xuyên cùng rời đi.
"Không ở lại trong cung dùng bữa?" Thân Đồ Xuyên nhíu mày hỏi.
Quý Thính buông tiếng thở dài, hạ giọng nói: "Bên Thành Ngọc Quan thượng tấu nói Man tộc tác loạn, Hoàng Thượng tâm tình không tốt nên để chúng ta đi về trước."
Thân Đồ Xuyên sửng sốt, sắc mặt ngưng trọng lên: "Kia không phải......"
"Bổn cung khi phái người đưa Thân Đồ thừa tướng đi, có để lại mấy thị vệ, mỗi người thân thủ lợi hại, đây chỉ là náo động nhỏ sẽ không ảnh hưởng gì đến họ, còn nữa người của bổn cung truyền tin tức như thế nào cũng sẽ mau hơn tấu chương, nếu thật đã có chuyện gì xảy ra, chúng ta đã nghe được tin tức."
Tuy rằng nói như vậy nhưng vừa rồi hoàng đế ra vẻ mất tự nhiên như thế làm Quý Thính cũng có điểm suy nghĩ.
"...... Đa tạ công chúa lo lắng." Thân Đồ Xuyên hơi hơi thả lỏng, nhưng tâm lý vẫn bất an.
Quý Thính nhìn hắn: "Nếu chàng thật sự lo lắng, hôm nay liền thu thập đồ đạc đi đến đó đi, sớm ngày đoàn tụ cùng cha mẹ."
"...... Được." Thân Đồ Xuyên liếc Quý Thính một cái thật sâu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói. Thôi, nên đi trước bảo hộ cha mẹ, quan hệ giữa hai người, ngày sau sẽ nói sau.
Quý Thính lén lén nhìn hắn, trong lòng buông tiếng thở dài, hai người một đường không nói gì về tới phủ công chúa.
"Cùng nhau dùng bữa đi, cơm nước xong chàng thu thập một chút, ta gọi người hộ tống chàng đi." Quý Thính chậm rãi nói.
Thân Đồ Xuyên gật gật đầu, bước xuống xe ngựa trước, đỡ Quý Thính xuống. Mới vừa vào cửa, Phù Vân đã chạy nhanh tới kéo ống tay áo Quý Thính đi về hướng trong vườn: "Điện hạ, nàng cuối cùng đã trở lại, Phù Vân đã chờ nàng cả ngày, mau mau!"
"Ngươi gấp cái gì?" Quý Thính bật cười, đi theo hắn.
Thân Đồ Xuyên nhìn người nói muốn cùng dùng bữa với mình rời đi không nói tiếng nào, đứng ở cửa phủ công chúa hồi lâu mới bình tĩnh trở về biệt viện.
Chẳng sợ đã tự nói với mình nên quên đi, nhưng nhìn thấy nàng thân mật với người khác, hắn vẫn không chấp nhận được. Thân Đồ Xuyên cười tự giễu, xoay người đi về phòng thu thập hành lý.
Quý Thính bị Phù Vân kéo đi, nghe hắn dọc đường đi lải nhải mới biết được người này ở chợ mua được một con chim nói được, nóng lòng tìm người để chia sẻ.
"Điện hạ nàng nghe xem, kêu thật tốt phải không?" Phù Vân vẻ mặt kiêu ngạo đưa l*иg sắt ra khoe.
Khóe miệng Quý Thính nâng nâng một chút, miễn cưỡng cho có lệ: "Thật tốt thật tốt......"
"Điện hạ nàng xem nhan sắc này, hình dáng này, còn không phải là chim vua hay sao, ta phải trả một lượng vàng mới mua được!" Phù Vân vẻ mặt đắc ý.
"Bao nhiêu tiền mua?"
"Một lượng!" Phù Vân nói xong, mới ý thức được người hỏi không phải là Quý Thính, hắn nuốt nước miếng quay đầu lại, nhìn thấy Mục Dữ Chi thì ngượng ngùng, "Mục ca ca, ca đã đến rồi."
"Một lượng vàng đủ để bá tánh bình thường tiêu một năm, bây giờ ngươi lấy ra mua cái đồ chơi này?" Trên mặt Mục Dữ Chi nở nụ cười thân thiết.
Quý Thính yên lặng hướng tới bên người hắn, nghiêm túc nói lên lập trường của mình: "Ta không thích thứ này, tuyệt đối không phải ta xúi giục."
"Điện hạ!" Phù Vân bất mãn, "Sao nàng không nghĩa khí như vậy?"
Quý Thính cười hắc hắc, tỏ vẻ từ khi bị Mục Dữ Chi cho đói bụng vài lần, cái gì nghĩa khí cái gì thân tình, đều là giả dối hư ảo.
"Phù Vân à, có phải gần đây Mục ca ca cho ngươi quá nhiều tiền tiêu vặt hay không?" Mục Dữ Chi ý vị thâm trường.
Phù Vân nuốt nước miếng, cười gượng một tiếng: "Mục, Mục ca ca a, ca xem món này của ta còn kém một cây trâm cài đầu của điện hạ, ca đừng cùng ta so đo điểm tiền trinh này."
"Ta càng muốn so đo." Mục Dữ Chi nhướng mày.
Phù Vân: "......" Nam nhân nhỏ mọn như vậy thế lại là người có tiền nhất Thiên Khải, ông trời thật là đui mù!
Mấy người còn đang nói giỡn, đột nhiên Chử Yến khuôn mặt nghiêm trọng đi tới, Quý Thính nhìn thấy hắn thì cong môi, định nói gì đó lại nhìn thấy vết máu trên người hắn, tức khắc cau mày lại: "Sao lại thế này?"
"Vết máu này không phải của ti chức...... Điện hạ, Trương Thịnh từ Thành Ngọc Quan đã trở lại, nàng...... Nàng đi gặp hắn đi." Chử Yến nói chuyện, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng.
Quý Thính ngơ ngẩn nhìn hắn, trong lòng như có tảng đá đè xuống.
Trong sương phòng, khắp nơi tràn ngập mùi máu tươi. Quý Thính vừa vào cửa liền muốn buồn nôn, nhưng cô cố nhịn xuống đi đến mép giường.
Trên giường là ám vệ cả người là máu, băng bó khắp nơi, đang muốn đứng lên, Quý Thính vội ngăn lại: "Thời điểm như thế này cũng đừng câu nệ lễ tiết, nói đi... Đã xảy ra chuyện gì?"
"Điện hạ...... Thành Ngọc Quan bị Man tộc đánh lén, các huynh đệ của ti chức cùng Thân Đồ Thừa tướng, vì bảo vệ bá tánh, đã......" Nam nhi mười tám mười chín tuổi, rõ ràng còn mang theo vẻ trẻ con, nhưng một đôi mắt lại cực kỳ quật cường, mặc dù đỏ bừng cũng không rơi xuống nửa giọt nước mắt.
Không hiểu vì sao trái tim đột nhiên đau nhói, Quý Thính không thể tin tưởng khàn giọng hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
"Thân Đồ phu nhân, bà, bà vốn vẫn không thích ứng được khí hậu ở Thành Ngọc Quan, khi nghe tin dữ cũng, cũng không có..." Ám vệ rốt cuộc nghẹn ngào, "Nhiều người như vậy cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình ti chức, nếu không phải trên người ti chức bị thương, mấy ngày trước đã trở lại."
"Tấu chương vì sao không nhắc tới việc này?" Quý Thính chân rét run.
Ám vệ ho khan vài tiếng, sắc mặt tái nhợt: "Tướng quân Thành Ngọc Quan là bộ hạ ngày xưa của điện hạ, quận thủ lại là môn sinh của Thân Đồ thừa tướng, chuyện này không thể nào không báo lên trên."
... Cho nên chính là cẩu nam chủ không muốn người trong thiên hạ chọc vào cột sống của hắn mà giấu việc này đi? Quý Thính lần đầu tiên tức giận đến cả người phát run, hận không thể vào cung mà đánh chết tên cẩu nam kia.
"Điện hạ......" Mục Dữ Chi bắt lấy cánh tay Quý Thính, "Lúc này không phải là thời điểm tức giận, trước hết nghĩ như thế nào để báo cho Thân Đồ Xuyên."
Quý Thính hít sâu một hơi, một hồi sau chậm rãi mở miệng: "Ta đi nói."
......
Ở biệt viện hẻo lánh, Thân Đồ Xuyên đã thu dọn được một tay nải nho nhỏ, đặt trên bàn đá ở trong viện. Hắn lẳng lặng nhìn cây đào cạnh tường, không biết suy nghĩ chuyện gì, cho đến khi bên tai truyến đến tiếng bước chân nhẹ nhàng mới phục hồi tinh thần.
"Điện hạ tới?" Hắn mỉm cười.
Quý Thính đi vào sân, vốn cho rằng mình đã bình tĩnh lại, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt hắn hoàn toàn không biết gì, áp lực lại đột nhiên che trời lấp đất mà đến.
Hốc mắt cô đột nhiên đỏ lên, thanh âm cũng phát run: "Thân Đồ Xuyên......"
Nụ cười trên mặt Thân Đồ Xuyên biến mất, sau một lúc lâu hắn lại cố nặn ra một nụ cười ngắn, tiếp theo lại mặt vô biểu tình, đôi mắt tràn đầy thỉnh cầu: "Điện hạ, thảo dân phải đi, xe ngực chuẩn bị xong chưa? Hay là..."
"Thân Đồ Xuyên, Thân Đồ Thừa tướng ông ấy......"
"Ta không muốn nghe!" Mắt Thân Đồ Xuyên đỏ lên, ngơ ngẩn lui về sau một bước, vẻ mặt kháng cự lẩm bẩm, "Ta không muốn nghe."
"Chàng nén bi thương, Thân Đồ thừa tướng khẳng định không muốn thấy chàng quá mức ưu thương."
Thân Đồ Xuyên đột nhiên bắt lấy cánh tay Quý Thính, đáy mắt còn thừa một tia hy vọng: "Mẹ ta đâu? Mẹ ta đâu?"
"Bà, bà ấy cũng đi theo Thừa tướng." Nói ra những lời này, lục phủ ngũ tạng Quý Thính vặn đau.
Hy vọng trong mắt Thân Đồ Xuyên đều bị diệt, cả người hắn vô lực quỳ trên mặt đất, đầu gối nện trên đá xanh phát ra một tiếng trầm vang. Hắn suy sút quỳ nơi đó, cả người như phủ một tầng bi thương.
Sau một lúc, chỗ hắn quỳ rơi xuống vài giọt nước, hắt xuống vài đốm đen trên phiến đá xanh.
Tiếp theo càng nhiều đốm đen, Quý Thính ngẩn ra một chút, ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện trời mưa.
"Thân Đồ Xuyên, chúng ta tiến phòng được không?" Quý Thính thấp giọng khuyên bảo.
"Cha mẹ ta đi từ khi nào?"
Quý Thính dừng một chút: "Nghe ám vệ nói, hẳn là mười ngày trước."
"...... Khi đó tấu chương cũng vừa đưa tới đi, có từng nhắc tới bọn họ đã chết?"
Hốc mắt Quý Thính ướŧ áŧ: "Nhắc tới." Cô nghĩ nói dối như vậy có thể làm hắn hận ít đi một chút, nhưng cô cũng sợ lời nói dối này không thể che giấu cả đời, đến lúc đó hận ý của hắn càng lớn.
"Hoàng Thượng chưa nói phải không?" Thân Đồ Xuyên tự giễu cười, "Bởi vì cha ta thành anh hùng sẽ chứng minh lúc trước phán đoán của Hoàng Thượng là sai, cho nên chẳng sợ lúc này biết được cha ta hy sinh vì giang sơn cũng sẽ làm bộ không biết phải không?"
Quý Thính không nói nhìn bộ dáng quá bình tĩnh của hắn, chợt nghĩ đến trong sách khi hắn biết được tin cha mẹ chết mà vào cung gϊếŧ vua. Hắn hẳn là hiểu được thân thủ hắn tốt như thế nào cũng không có khả năng thắng được cấm quân thiên quân vạn mã, cho nên có lẽ lúc ấy hắn đã ôm ý định chết.
Mưa rơi càng lúc càng nặng, tiếng mưa rơi trên mặt đất phát ra từng tiếng rách nát, thời tiết vốn đã dần dần lạnh lẽo càng trở nên âm lãnh, nước mưa rơi trên người, chui vào quần áo, làm cho xương cốt như đông lạnh lại.
Quý Thính run rẩy quỳ xuống, duỗi tay ôm lấy cổ hắn: "Thân Đồ Xuyên, chàng bình tĩnh một chút, hoàng đế là tên vương bát đản, nhưng cũng là vương bát đản trên đời có quyền thế nhất, Thân Đồ gia chỉ còn một mình chàng, chàng không thể xúc động..."
Cô run giọng khuyên hắn từ mọi góc độ, nhưng Thân Đồ Xuyên rũ mắt nhìn nước mưa rơi tung tóe trên đất, không có phản ứng gì.
Một hồi lâu, hắn nhận thấy được người trong lòng ngực tựa hồ run đến lẩy bẩy, lúc này mới hoàn hồn lại.
"Hắt xì...... Thân Đồ Xuyên, Thân Đồ Tể tướng đời này kiêu ngạo nhất không phải là một trọng thần dưới một người, cũng không phải là dạy ra học sinh giỏi giang khắp thiên hạ, mà kiêu ngạo nhất là chàng, ông ấy kiêu ngạo nhất là con trai mình," tay Quý Thính lạnh lẽo, run run mà nâng mặt hắn lên đối diện với mình, "Trên đời này cha mẹ là yêu con mình nhất, nếu ông ấy còn sống, nhất định sẽ không đồng ý chàng đi làm chuyện ngớ ngẩn, chàng bình tĩnh một chút, được không..."
"Vì sao điện hạ cảm thấy ta nhất định sẽ làm chuyện ngớ ngẩn?"
Quý Thính lắc lắc đầu: "Chàng trả lời trước cho ta, chàng sẽ kiên định thật tốt, được không?"
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn Quý Thính, sau một lúc thấp giọng nói: "Điện hạ trở về nghỉ ngơi đi, mưa quá lạnh, nàng sẽ sinh bệnh."
"Ta không đi, chàng còn không có trả lời ta." Mưa càng lúc càng lớn, đôi mắt Quý Thính cơ hồ không mở ra được, nhưng cô vẫn kiên định nhìn Thân Đồ Xuyên.
Thân Đồ Xuyên chinh lăng nhìn Quý Thính một hồi lâu, đột nhiên ôm cô vào trong lòng ngực, dùng sức ôm thật chặt như muốn khảm cô vào trong thân thể mình.
Đôi mắt Quý Thính ấm ấm, cũng không biết mình có khóc hay không, nhưng cô biết Thân Đồ Xuyên nhất định đang khóc, bởi vì nước mưa chỗ cổ trở nên ấm nóng.
"Điện hạ, ta không còn gia đình......"
Thanh âm hắn thật nhỏ, lại lộ ra vẻ tuyệt vọng thật lớn. Quý Thính cắn chặt môi, để mặc hắn ôm chặt mình, một hồi lâu bình tĩnh nói: "Chuyện của Thân Đồ thừa tướng sẽ không mai một như vậy, nước bẩn hắt lên người Thân Đồ gia ta sẽ nhất định giúp chàng rửa sạch, Thân Đồ Xuyên, chàng tin tưởng ta, được không?"
Thân Đồ Xuyên không nói gì, chỉ là dùng sức ôm cô càng thêm chặt.
Không biết qua bao lâu, mưa dần dần nhỏ xuống, Quý Thính cảm thấy Thân Đồ Xuyên cảm xúc trở nên bình tĩnh hơn, lúc này mới vỗ vỗ lưng hắn: "Đi tắm nước nóng đi, coi chừng sinh bệnh."
"Được......" Thân Đồ Xuyên rầu rĩ, chậm rãi buông Quý Thính ra, vừa muốn đứng lên, đột nhiên trước mắt tối sầm, sau đó cả người ngã xuống.
Trước khi ngất đi, hắn nghe được Quý Thính kinh hoảng kêu tên của mình, hắn muốn nói đừng sợ, nhưng chưa kịp nói gì đã bất tỉnh nhân sự.
Thanh âm Quý Thính đánh động tới mọi người vẫn chờ bên ngoài, trong lúc nhất thời mọi thứ loạn lên, cho đến một canh giờ sau, Quý Thính uống xong một chén trà gừng nóng mới cảm giác mình sống lại.
Lúc này cô đã ở trong phòng mình, quần áo khô ráo súc trong chăn, sắc mặt tái nhợt nhìn Mục Dữ Chi ngồi bên cạnh: "Chuyện này không thể để yên như vậy."
"Đúng."
"Ta muốn giúp Thân Đồ Xuyên đoạt lại cái hắn nên có."
"Được."
Quý Thính rũ mắt: "Chàng không khuyên ta?"
"Điện hạ từ lúc bắt đầu đã đối với Thân Đồ Xuyên thật đặc biệt, Dữ Chi vẫn luôn biết." Mục Dữ Chi cười khẽ.
Quý Thính cắn cắn môi, sau một lúc nói: "Ta muốn nguyên nhân chết của Thân Đồ thừa tướng từ Thành Ngọc Quan truyền đến kinh đô bằng tốc độ nhanh nhất, truyền miệng khắp thiên hạ bá tánh, để hoàng đế không thể làm như không thấy có tai như điếc, chuyện này chỉ có thể làm được từ các cửa tiệm của chàng."
Truyền tin tức nhanh nhất trên đời này hẳn là người làm ăn vào nam ra bắc.
"Được." Mục Dữ Chi vẫn như cũ, đáp ứng.
Quý Thính hít sâu một hơi: "Chuyện này phải làm nhưng không được lưu dấu vết, nếu không hoàng đế tra được trên đầu chúng ta, lại thêm nhiều phiền toái."
"Đây là tự nhiên, điện hạ yên tâm." Mục Dữ Chi nói xong liền xoay người rời đi, đi làm việc này.
Quý Thính một người an tĩnh ngồi ở trên giường, cô nhớ tới Thân Đồ Xuyên trên mặt không cam lòng cùng hận ý, hồi lâu đều nói không ra lời.
Đêm đến, Thân Đồ Xuyên rốt cuộc tỉnh lại, tin tức này vừa truyền đến chỗ Quý Thính, cô lập tức khoác thêm xiêm y đi gặp hắn.Phù Vân do dự đi tới, không đợi Quý Thính mở miệng, hắn đưa một cái niêu cho nha hoàn: "Đây là đồ bổ cho điện hạ lần trước còn dư lại, điện hạ giúp ta đưa cho Thân Đồ công tử đi."
"Phù Vân......" Quý Thính lần đầu tiên thấy hắn không có địch ý với Thân Đồ Xuyên.
Phù Vân không được tự nhiên gãi gãi đầu: "Ta không có người nhà, là điện hạ mua ta từ chỗ ăn mày đó về đây, điện hạ là người nhà của ta, cho nên ta nghĩ... Tâm tình mất đi người nhà hẳn là sống không bằng chết, hy vọng cái này có thể làm hắn dễ chịu chút."
"...... Được." Quý Thính miễn cưỡng cười cười, vỗ vỗ vai hắn, sau đó đi tìm Thân Đồ Xuyên.
Cả đoạn đường Quý Thính không nói lời nào, đến cửa biệt viện, cô nhận lấy đồ vật trong tay nha hoàn, một mình một người tiến vào trong phòng.
Thân Đồ Xuyên hai mắt vô thần ngồi ở trên giường, giống như con rối gỗ không hề có sinh lực. Quý Thính trong lòng hụt hẫng, cô lặng lẽ nói: "Thân Đồ Xuyên, dùng bữa."
Thân Đồ Xuyên giật mình, lúc này mới ngẩng nhìn Quý Thính, giọng khàn khàn: "Ta muốn đi Thành Ngọc Quan."
"... Ta hiểu được chàng muốn đi túc trực bên linh cữu, nhưng mà nếu lúc này chàng đi cũng có nghĩa nói cho Hoàng Thượng biết, chàng vẫn luôn có liên hệ với cha mẹ mình." Quý Thính trầm giọng khuyên bảo.
"Ta muốn đi Thành Ngọc Quan...... Cha mẹ ta chỉ có một mình ta, ta muốn đi Thành Ngọc Quan." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn cô, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, cả người lại như không có cảm giác gì.
Quý Thính nhìn thấy thật khó chịu trong lòng, cô quay mặt đi, hạ quyết tâm: "Không thể, chờ thêm một thời gian chúng ta quang minh chính đại đón họ trở về."
Cô vốn định để cho Thân Đồ Xuyên giả chết, mai danh ẩn tích đi tẫn hiếu với cha mẹ mình, nhưng tình huống hiện tại bất đồng, hắn là người duy nhất có thể lấy lại công đạo cho Thân Đồ gia, tự nhiên không thể dễ dàng từ bỏ thân phận con trai Thân Đồ gia.
"Điện hạ, sao sống trên đời lại khó như vậy?"
Quý Thính ngơ ngẩn một chút, cố gắng bình tĩnh lại, cưỡng cầu ra một nụ cười: "Đừng nghĩ quá nhiều, tới dùng bữa trước đã."
"Ta không đói bụng."
"Nếu chàng không ăn, ta đây cũng không ăn," Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn, "Từ hôm nay, mỗi ngày ta sẽ cùng ăn cơm với chàng."
Thân Đồ Xuyên hơi chựng lại một chút.
Quý Thính nói chầm chậm: "Nhiều ít gì cũng ăn một chút, được không?"
"...... Được."
Nhưng miễn cưỡng ăn, kết cục là đều phun ra tất cả. Quý Thính nhìn Thân Đồ Xuyên sắc mặt thảm không còn chỗ nói, cả người cũng bắt đầu run run: "Không ăn không ăn, chàng nghỉ ngơi trước đi, nghỉ ngơi đã..."
Cuối cùng cả chén thuốc bổ đều đổ đi, Quý Thính nhìn Thân Đồ Xuyên ngủ say, ngồi với hắn một hồi lâu mới rời đi. Từ hôm đó cô đúng hẹn mỗi ngày đều ăn cơm cùng với hắn, hắn ăn không vô, cô sẽ khuyên hắn ăn cháo.
Chỉ non nửa tháng, Thân Đồ Xuyên đã gầy đi hơn phân nữa, xiêm y lúc trước mặc vừa vặn giờ mặc trên người hắn có vẻ trống rỗng, đôi mắt cũng không có thần thái gì.
Mà non nửa tháng này, chuyện Thân Đồ thừa tướng vì cứu bá tánh mà hy sinh truyền từ Thành Ngọc Quan đến kinh đô, hơn nửa đất nước Thiên Khải đều biết đến, tất cả đều cảm nhớ Thừa tướng trung quân vì dân vì nước, hơn nữa thập phần oán hận chuyện Hoàng Thượng lưu đày Thừa tướng.
Thấy giấu không được nữa, hoàng đế rơi vào đường cùng để bình ổn dân oán đành phải phúc thẩm bản án cũ. Thẩm phán phần lớn đều là môn sinh cũ của Thân Đồ thừa tướng làm việc này hiệu suất cực cao, trong một thời gian ngắn nhất đã đem lại trong sạch cho Thân Đồ gia.
Hoàng đế vì bảo toàn thanh danh, hạ chỉ làm lễ hạ táng cho Thân Đồ thừa tướng theo bậc Vương gia, đồng thời còn cố ý để mọi người biết được mình cho con trai Thừa tướng một chức quan.
Tin tức này truyền tới phủ công chúa, Quý Thính lập tức đi gặp Thân Đồ Xuyên, nhìn đến hắn, câu đầu tiên cô nói là: "Ta đáp ứng với chàng đem lại trong sạch cho Thân Đồ gia, hiện giờ đã làm được."
"Đa tạ điện hạ." Thân Đồ Xuyên hốc mắt hơi ướt, trịnh trọng hành lễ với Quý Thính. Lúc này hắn còn để tang, đã ở biệt viện thủ hơn mười ngày.
Quý Thính thở dài: "Chàng hiện giờ có thể quang minh chính đại đi biên quan bái tế cha mẹ."
"Không cần, quận thủ đưa tin tới, nói là đã thay ta túc trực bên linh cữu đến khi hạ táng, còn những thứ Hoàng Thượng thưởng," đáy mắt Thân Đồ Xuyên hiện lên tia châm chọc, "Để lại cho chính Hoàng Thượng dùng đi."
"...... Thân Đồ Xuyên, chàng đừng như vậy, Thừa tướng khẳng định cũng không hy vọng nhìn thấy chàng đến dạng này." Quý Thính lo lắng hắn còn không có từ bỏ ý định ám sát.
Thân Đồ Xuyên rũ mắt: "Gia phụ cả đời trung quân ái quốc, cuối cùng lại lưu lạc đến ngay cả thanh danh cũng không giữ nổi, ta không biết đây là đúng hay là sai."
"Thân Đồ Xuyên." Quý Thính nhíu mày.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn cô: "Điện hạ đừng lo lắng, ta sẽ không làm việc ngốc."
Quý Thính làm sao không lo lắng, chỉ là hắn dầu muối không ăn, cô khuyên sao cũng vô dụng, chỉ có thể trước không đề cập đến chuyện này nữa.
Nói chuyện với hắn một lát, Quý Thính xoay người rời đi, ngay cả túi tiền rớt bên chân hắn cũng không biết. Thân Đồ Xuyên nhìn cánh hoa thêu vụng về trên túi tiền, biết được là chính công chúa tự thêu, hắn nhìn nhìn, khom lưng nhặt lên.
Quý Thính vừa rời khỏi biệt viện của Thân Đồ Xuyên, ở trong vườn gặp được Mục Dữ Chi, hai người ngồi xuống nói chuyện về Thân Đồ Xuyên.
"Điện hạ không nói cho hắn biết chuyện Hoàng Thượng cho hắn làm quan?" Mục Dữ Chi nhướng mày.
Quý Thính lắc lắc đầu: "Tự nhiên không, sao lại có thể nói ra, hiện tại trạng thái tâm lý hắn quá nguy hiểm, ta sợ hắn sẽ đi ám sát Hoàng Thượng."
Cô vừa dứt lời, Mục Dữ Chi liền nhìn thấy một thân ảnh phía sau lưng cô, hắn yên lặng một chút, nhàn nhạt nói: "Hắn sẽ không, hiện giờ hắn là người của điện hạ, nếu ám sát Hoàng Thượng tất nhiên sẽ liên lụy đến điện hạ, điện hạ giúp hắn nhiều như vậy, hắn không phải là người không biết tốt xấu."
"Liên lụy ta hay không thật ra ta không nghĩ tới, chỉ nghĩ đến hắn tuổi tác còn trẻ mà dễ dàng vứt bỏ tánh mạng của mình như vậy." Quý Thính vẻ mặt sầu khổ.
Mục Dữ Chi nghĩ nghĩ nói: "Vậy điện hạ tính toán như thế nào?"
"Ta muốn giúp hắn chống đỡ lúc này, tìm cho hắn một chỗ sinh sống thật tốt, chẳng sợ làm thầy giáo hay gì đó, để có thể mau chóng quên mất cừu hận, sinh hoạt được hài lòng là tốt rồi." Quý Thính thở dài, "Nhưng mà nói thì dễ hơn làm, hắn quá ngoan cố."
"Nói như vậy, điện hạ không nghĩ tới nạp hắn?" Mục Dữ Chi ánh mắt đảo qua đám rừng cây phía sau.
Quý Thính dừng một chút, chậm rãi lắc lắc đầu: "Không có."
Lưu tại nơi này cũng có nghĩa sẽ gặp hoàng đế rất nhiều, có lẽ hắn sẽ vĩnh viễn không từ bỏ ý định ám sát. Mà chỉ cần một ngày cô còn là đại công chúa, một ngày không thể rời đi khỏi mí mắt của hoàng đế, sẽ không thể cùng đi với hắn đến địa phương khác.
Cô vừa dứt lời, thân ảnh ở đám cây phía sau biến mất. Mục Dữ Chi rũ mắt, khẽ cười một tiếng: "Dữ Chi cũng cảm thấy hắn không nên lưu lại nơi này." Thân Đồ Xuyên cừu hận Hoàng Thượng, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo điện hạ vào địa ngục, cho nên từ khi Thân Đồ thừa tướng uổng mạng, Mục Dữ Chi đã hạ quyết tâm muốn Thân Đồ Xuyên rời đi.
Chỉ là không nghĩ tới ngày này sẽ đến nhanh như vậy.
Đêm.
Quý Thính lăn qua lộn lại ngủ không được, cô đi ra vườn tản bộ, đi tới tới lui lui sao đó lại tới biệt viện Thân Đồ Xuyên. Nhìn đến thân ảnh hiu quạnh trong viện, Quý Thính trầm mặc một chút, đi vào trong.
"Như thế nào còn không ngủ?" Quý Thính nhẹ giọng hỏi.
Thanh âm Thân Đồ Xuyên có chút khàn khàn: "Từ khi điện hạ tới lần đầu tiên, ta hàng ngày đều chờ ở đây, sớm đã thành thói quen."
Quý Thính sửng sốt, nhớ tới từ hắn dọn vào, giống như mỗi lần cô lại đây đều có thể gặp được hắn... Vẫn luôn tưởng hắn không thích ngủ sớm, không nghĩ tới lý do lại bởi vì mình.
"Hôm nay điện hạ nói chuyện với Mục công tử, ta nghe được." Thân Đồ Xuyên giấu đi cảm xúc, bình tĩnh nhìn Quý Thính.
Quý Thính ngẩn ra: "Chàng nghe ta giải thích..."
"Điện hạ nếu không cần ta, có thể để ta rời đi hay không?" Thân Đồ Xuyên ngắt lời.
Đồng tử Quý Thính mở rộng: "Có ý gì?"
"Điện hạ để ta rời đi, như vậy sau này không còn bất kỳ liên lụy gì, có thể chứ?" Thân Đồ Xuyên nói xong, thế nhưng nhẹ nhàng bật cười.
Quý Thính nôn nóng đi về phía trước một bước: "Chàng muốn làm gì?"
"Ta cái gì cũng sẽ không làm, ta bảo đảm sẽ không làm việc ngốc, sẽ không làm chuyện như điện hạ lo lắng đi ám sát Hoàng Thượng, ta sẽ... thật tốt, sống thật lâu thật dài, nhưng tiền đề là điện hạ sẽ thả ta đi, được không?" Đầu ngón tay Thân Đồ Xuyên bắt đầu phát run.
Quý Thính ngơ ngẩn nhìn hắn, hỏi hắn sau khi cắt đứt quan hệ với phủ công chúa sẽ làm gì nhưng Thân Đồ Xuyên không chịu nói, cô hỏi gì hắn cũng không nói ra.
Một hồi lâu, Quý Thính ách thanh nói: "... Được."
"Đa tạ điện hạ," Thân Đồ Xuyên cười thật trong sáng, phảng phất khói mù trên người đã biến mất, "Thảo dân cũng không mặt dày, nàng đã hai lần cự tuyệt thật sự làm thảo dân nan kham, chỉ nguyện sau này cho dù có gặp nhau cũng xem như không quen biết, mấy ngày nay thảo dân như nằm mộng, tỉnh mộng sẽ không suy nghĩ nhiều nữa."
Quý Thính đột nhiên không biết nên nói gì, chỉ có thể vội vàng dặn dò vài câu rồi xoay người rời đi, cô vừa đi mất, Mục Dữ Chi từ một góc tối đi ra, trịnh trọng hành lễ với Thân Đồ Xuyên: "Đa tạ Thân Đồ công tử thành toàn."
"Ngươi hôm nay cố ý để ta nghe những lời đó, còn không phải vì lý do này hay sao?" Quý Thính vừa đi, nụ cười trên mặt Thân Đồ Xuyên liền phai nhạt.
Trên mặt Mục Dữ Chi lúc này cũng không có vẻ vui đùa, nghe vậy hắn chỉ than nhẹ một tiếng: "Mục mỗ biết Thân Đồ công tử sẽ không từ bỏ báo thù nên chỉ có thể ra hạ sách này, thỉnh công tử thứ lỗi."
Thân Đồ Xuyên không bỏ được rời khỏi công chúa, cũng không bỏ được báo thù, kết quả cuối cùng chỉ có thể là liên lụy đến công chúa, còn không bằng cho hắn biết trong lòng công chúa không có hắn, để hắn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với phủ công chúa, ngày sau có báo thù thành cũng được bại cũng tốt, đều không quan hệ gì đến phủ công chúa, không quan hệ gì tới bản thân công chúa cả.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn Mục Dữ Chi, đôi mắt quạnh quẽ hiện lên tia thâm trầm: "Điện hạ là của ta, chung quy cũng sẽ là của ta, lúc ta chưa tới tiếp nàng, thay ta chiếu cố nàng cho thật tốt!"
Mục Dữ Chi bị khí tràng của Thân Đồ Xuyên ép tới cứng lại, tới khi lấy lại được tinh thần thì Thân Đồ Xuyên đã rời đi. Mục Dữ Chi hơi nhăn mày lại, lần đầu tiên cảm thấy sự tình như muốn thoát ly khỏi khống chế của mình.
Sáng sớm hôm sau, trong phủ công chúa truyền ra tin Thân Đồ Xuyên bất mãn đại công chúa lại nạp người mới, tiếp theo đó là tin đại công chúa giận đuổi Thân Đồ Xuyên ra khỏi phủ, cũng tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với hắn, đời này không còn liên quan gì đến nhau.
Mấy ngày sau, Hoàng Thượng triệu kiến Thân Đồ Xuyên, nhìn thấy trên người hắn vết thương bị đại công chúa đánh chảy máu đầm đìa, xác định rằng bọn họ đời này không thể hòa hảo lại với nhau, hoàng đế đã không còn lo lắng Thân Đồ Xuyên lẻ loi một mình dựa vào đại công chúa, cho nên vốn dĩ cho Thân Đồ Xuyên một chức quan nhỏ đổi thành một chức vị cao hơn hai bậc.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, một hồi tuyết rơi báo hiệu mùa đông đã đến, sau đó một mảnh bông tuyết cuối cùng lại hòa tan báo tin mùa đông dài đằng đẵng cũng đã qua. Đông đi Xuân tới, xuân đi đông tới, đảo mắt đã một năm trôi qua.
Đứng ở trên đường nhìn người xe qua lại, Quý Thính nghe được bá tánh thảo luận đương triều Thừa tướng trẻ tuổi, cô vừa hoảng hốt lại cảm thấy đương nhiên. Cả năm nay thanh danh Thân Đồ Xuyên nổi bật không kém gì so với cha hắn, lại bởi vì sau lưng không có thế gia nào duy trì làm Hoàng Thượng đối với hắn tựa hồ thật yên tâm, hắn đi lên nhanh như vậy không kỳ quái chút nào.
Mà Thân Đồ Xuyên hành động cũng như lúc trước hắn đã nói, đối với cô hoàn toàn xem như người xa lạ, ngẫu nhiên gặp mặt cũng hoàn toàn xem cô như không khí, nửa ánh mắt cũng không muốn nhìn.
"Điện hạ?"
Một cây đường hồ lô đưa đến trước mặt, Quý Thính chớp chớp mắt, mỉm cười cầm lấy hồ lô từ tay Trương Thịnh. Trương Thịnh là người sống sót duy nhất năm đó ở Thành Ngọc Quan, sau khi dưỡng tốt thương thế đã trở thành thị vệ cho cô.
"Trời quá lạnh, điện hạ lên xe ngựa đi." Lúc này tuyết bắt đầu rơi nhẹ, Trương Thịnh chủ động bung dù che cho cô.
Quý Thính cắn một ngụm đường hồ lô: "Ta muốn ra ngoài, trong xe quá buồn."
"Vậy được rồi, điện hạ để ý đường đi." Trương Thịnh bất đắc dĩ đành phải đi bên cạnh bung dù.
Quý Thính cười cười tán gẫu với hắn: "Không phải cho ngươi nghỉ thêm mấy ngày sao, như thế nào lại sốt ruột quay trở lại, cẩn thận vị kia ở nhà ghen."
"Nàng sẽ không, nàng thích nhất điện hạ, mấy ngày trước còn nói sẽ may váy cho điện hạ." Nhắc tới người trong lòng, mặt Trương Thịnh có chút hồng.
Quý Thính xem bộ dáng này của hắn cảm thấy đùa thật vui, còn chưa kịp nói gì thêm, đột nhiên một trận vó ngựa truyền đến, Trương Thịnh theo bản năng bảo hộ trước người Quý Thính, một tay còn lại không quên giữ dù bung trên đầu cô.
Mấy thớt ngựa dừng lại cách bọn họ không xa, người đi đâu một thân áo choàng đen tuyền, đầu đội ngọc quan, thân người thẳng tắp, vai rộng eo thon, tuy rằng tướng mạo thanh tuấn nhưng quanh thân uy nghiêm làm người không dám nhìn thẳng mặt hắn.
Quý Thính sửng sốt một chút, tuy rằng lúc trước tiệc ở trong cung cũng gặp nhau vài lần, lại không nghĩ trên đường cái cũng gặp được.
"Điện hạ......" Trương Thịnh cảnh giác nhìn Thân Đồ Xuyên, đại công chúa và vị Thân Đồ thừa tướng này bất hòa, chuyện này cả thiên hạ đều biết, nếu người này dám nói năng lỗ mãng với điện hạ, dùng mệnh hắn cũng sẽ phải giáo huấn người này.
Quý Thính rũ mắt cười cười, xoay người đi vào bên trong, xem như nhường đường. Ánh mắt Thân Đồ Xuyên lạnh lẽo nhìn qua hai người Quý Thính và Trương Thịnh một vòng, sau đó lạnh mặt cưỡi ngựa phóng đi.
*****
Thông báo: 5-5-2021: Dạo này mình rất bận nên sẽ không up truyện thường xuyên như trước nhé (nhưng không bỏ giữa chừng đâu)