Chương 4: TG1: Vai ác tàn tật hung ác nham hiểm (3)

"Bất quá cũng chỉ là bị dính bùn mà thôi, vải nhung không dễ giặt, để trở về tôi sẽ nghĩ cách." Quý Thính xoa xoa con hổ dính bùn, kết quả vết bẩn bị cô càng lau càng lớn, cô lập tức chột dạ đem giấu đi, làm bộ chưa có gì phát sinh.

Mưa vẫn còn to, tiếng sấm ầm ầm nổ bên tai, dường như có thể đánh lên người họ bất cứ lúc nào. Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn Quý Thính, đáy mắt hiện lên một tia mờ mịt.

"Quá lạnh, thân thể cậu không tốt, chúng ta chạy nhanh trở về bệnh viện đi." Quý Thính tuy mặc áo mưa nhưng trên người cũng ướt hơn nửa, nước mưa thấm vào quần áo bị nhiệt độ cơ thể làm bốc hơi, lại bị áo mưa che xung quanh người, ướŧ áŧ thật khó chịu.

Cô thấy Thân Đồ Xuyên phát ngốc lên, cho rằng cậu còn phẫn nộ do bị đuổi ra khỏi phòng trọ, đành phải tiến lên dìu cậu. Dựa theo tích cách của Thân Đồ Xuyên, Quý Thính cho rằng mình sẽ bị đẩy ra, nhưng cậu không làm như vậy, chỉ thấp giọng hỏi một câu: "Vì cái gì?"

"Cái gì?" Mưa quá lớn, Quý Thính không có nghe rõ, đơn giản ngồi xổm xuống nhìn cậu, "Cậu nói cái gì?"

Thân Đồ Xuyên nhìn mặt cô, người con gái này nhìn mắt mình, không có một tia không kiên nhẫn, giống như mình làm bất cứ cái gì cũng sẽ không làm cô phát giận, nhưng mà ——

"Vì cái gì? Vì cái gì muốn giúp tôi?" Cậu Thân Đồ Xuyên tự nhận chính mình là một cái rác rưởi, nhiều năm nay vạ vật lớn lên ở bên đường, nhân phẩm đã kém, đến nỗi anh em còn bỏ cậu mà đi, người con gái này lần đầu tiên thấy cậu, vì sao lại muốn giúp cậu?

Quý Thính không nghĩ tới đột nhiên cậu sẽ hỏi như vậy, trong nháy mắt không biết nên trả lời như thế nào, cô đương nhiên không thể nói thẳng mình là bị trói định bởi sự oán niệm của người đọc nên phải đến giúp cậu. Hiện thời phải nghĩ ra lý do, cô lại không nghĩ ra được cái gì, dưới ánh mắt bức bách của Thân Đồ Xuyên, cô chỉ có thể hàm hồ nói một câu: "Cậu trước tiên đi bệnh viện với tôi đã, rồi tôi sẽ nói cho cậu nghe."

Cô kéo dài thời gian ra như vậy, vào tai Thân Đồ Xuyên lại thành ý tứ muốn lừa cậu đi bệnh viện, nếu là ngày thường cậu khẳng định cũng không quay đầu lại mà rời đi ngay. Nhưng lúc này cậu chỉ trầm mặc một hồi, yên lặng gật gật đầu.

Quý Thính thấy cậu không rối rắm vấn đề này lại nghe lời muốn đi cùng với cô, lập tức nhẹ nhàng thở ra, duỗi tay muốn dìu cậu đứng lên, ánh mắt Thân Đồ Xuyên dừng lại ở quải trượng. Trải qua một hồi đánh nhau, quái trượng vốn dĩ cũ nát lúc này đã bị chia năm xẻ bảy.

"Tôi đỡ cậu đi." Quý Thính nhỏ giọng khuyên.

Thân Đồ Xuyên rũ mắt, đối với đề nghị này có chút bài xích. Quý Thính buông tiếng thở dài: "Chỉ lúc này thôi có được không, nếu bị ngã xuống thật sự sẽ sinh bệnh nặng."

Thân Đồ Xuyên mím môi, ánh mắt dừng trên con hổ vải cô cầm trên tay, Quý Thính lập tức dấu ra sau lưng: "Cậu không theo tôi, cái này không trả lại cho cậu."

Thân Đồ Xuyên mặt lạnh xuống, nhưng cuối cùng cái gì cũng chưa nói, ngoan ngoãn vươn tay ra cho cô.

Quý Thính nở nụ cười, bắt lấy tay cậu vòng qua bả vai của mình, để cánh tay cậu lên trên vai, chống cậu đứng lên. Một người cao 1m85 dựa vào người cô, tuy rằng thiếu niên thật gầy nhưng thể trọng không nhẹ, Quý Thính đứng lên, trong nháy mắt thiếu chút nữa té quỳ xuống.

Nhưng cô cố gắng cắn răng chống được, tay phải giữ lấy người cậu, tay trái cầm con hổ vòng qua phía sau eo, hai người tập tễnh đi trong mưa. Những hành lý khác của Thân Đồ Xuyên, hai người không nghĩ tới mang chúng đi, mặc cho những đồ vật đó rách tung tóe ngâm trong nước bẩn.

Nửa giờ sau, bọn họ trở lại bệnh viện, bác sĩ tới mắng cho một hồi, một lần nữa lại kiểm tra cho Thân Đồ Xuyên rồi cho thuốc. Quý Thính không cần ở bên cạnh, cô đi đến cửa hàng cạnh bệnh viện chọn hai bộ trang phục vận động, một bộ chính mình thay ra, bộ kia mang về bệnh viện cho Thân Đồ Xuyên.

Lúc này Thân Đồ Xuyên đã thay đồ bệnh nhân nằm xuống giường, khi Quý Thính vào tới phòng bệnh, cậu đang ngoan ngoãn nằm truyền dịch.

"Biểu hiện thật không tồi, không chạy trốn." Quý Thính mỉm cười đi đến ngồi xuống bên giường bệnh, lúc đi ra ngoài cô cố ý mang theo con hổ vải, cậu bỏ chạy đi mới là lạ.

Thiếu niên nhìn con hổ dơ dáy trong tay cô, lại nhìn về phía cô, ánh mắt đã thiếu đi một chút địch ý, nhưng vẫn lạnh nhạt như cũ: "Cô còn chưa trả lời, vì sao muốn giúp tôi?"

Nụ cười trên mặt Quý Thính trong nháy mắt phai nhạt đi, đứa nhỏ này trí nhớ sao lại tốt như vậy, tại sao lại không quên đi chuyện này? Cô đột nhiên có chút hối hận khi còn nhỏ không nghe lời bạn bè nói mà học tập sáng tác văn chương cho thật tốt, nếu không hiện tại cũng không đến mức nghĩ không ra được một lý do nào.

Quý Thính suy nghĩ sau một lúc lâu, cuối cùng nghẹn ra một đáp án: "Bởi vì tôi thích cậu nha, cậu nhìn xem cậu lớn lên làm người ta thật dễ dàng yêu thích như vậy, tôi vừa thấy liền muốn giúp cậu."

"......"

"...... Thật sự," Quý Thính vẻ mặt chân thành, không hề ngại ngùng lừa gạt cậu nhỏ: "Kỳ thật tôi có tâm thánh mẫu, ánh mắt đầu tiên nhìn đến cậu liền muốn giúp đỡ."

Thân Đồ Xuyên âm tình bất định liếc cô một cái: "Cô cảm thấy tôi sẽ tin?"

"......" Xác thật, chỉ có điểm tâm thánh mẫu này thật sự là đơn bạc, cô nghĩ nghĩ, thêm vào, "Thôi được rồi, kỳ thật còn có một chút, chính là... tôi đối với cậu là nhất kiến chung tình."

Không khí trầm mặc ba giây đồng hồ, Thân Đồ Xuyên mặt vô biểu tình: "Cô đối với tôi là nhất kiến chung tình."

"Đúng vậy," Quý Thính ý nghĩ thông thuận, "Bất quá cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, cũng sẽ không mạo phạm cậu, tôi chỉ muốn đối tốt với cậu thôi, thật sự, nếu cậu có thể không bài xích tôi, tôi sẽ thật cao hứng."

Thân Đồ Xuyên đáy mắt hiện lên một tia trào phúng: "Lúc cô nhìn thấy tôi hôm nay, tôi giống như một con chó nằm ở đống rác, cô nói là cô nhất kiến chung tình với tôi?" Người con gái này tưởng hắn là đồ ngốc hay sao?

Quý Thính khóe miệng hơi hơi trừu một chút, cô thật là đã quên chuyện này.

"Rốt cuộc cô có mục đích gì?" Thân Đồ Xuyên sắc mặt hoàn toàn lạnh, "Tôi hai bàn tay trắng, chỉ còn một cái mệnh cùi này thôi, cô rốt cuộc là muốn được cái gì từ chỗ tôi? Nội tạng? Máu? Hay là mạng của tôi?"

"Tôi thật sự cái gì cũng không muốn, mặc kệ cậu có tin tôi hay không, tôi thật tình chính là vậy." Đến lúc này Quý Thính đã nhận ra lý do của mình có quá nhiều sơ hở, nhưng đã đến nỗi này, cô chỉ có thể cắn răng không thay đổi ý tưởng.

Thân Đồ Xuyên gắt gao nhìn cô chằm chằm, nửa chữ đều không tin.

Quý Thính không để ý nữa, lộ ra nụ cười ấm áp: "Lúc cậu hôn mê, tôi có cầm giấy tờ của cậu đi làm thủ tục nằm viện, cậu tên Thân Đồ Xuyên phải không, tôi tên Quý Thính, hơn cậu 6 tuổi, năm nay tôi 23."

"Mặc kệ cô muốn cái gì, cô đều sẽ không thực hiện được." Giọng Thân Đồ Xuyên khàn khàn, hiển nhiên hoàn toàn không tin lời cô.

"Tôi thật sự cái gì cũng không cần..." Quý Thính nói xong dừng lại một chút, "Cũng không phải, cha mẹ tôi đã mất rồi, trong nhà chỉ còn mình tôi, tôi còn rất muốn có bạn, không bằng cậu tới chỗ nhà tôi ở đi, tôi nuôi cậu."

Quý Thính càng nói càng cảm thấy không được, sợ Thân Đồ Xuyên tự tôn bị sỉ nhục, cô giải thích: "Tôi sẽ không bức cậu phát sinh cái gì đó với tôi, chúng ta sẽ chỉ như bạn cùng phòng ở chung với nhau. Cậu tiếp tục học đại học, nếu đến lúc đó cậu vẫn không thích tôi thì đi làm rồi trả lại tiền cho tôi, cậu thấy thế nào?"

Cô tự tin cậu thiếu niên sẽ không động tâm với một người con gái hơn cậu 6 tuổi, cho nên dùng cớ này để đem cậu đến chỗ mình để mình có thể chiếu cố, chờ cậu đi vào quỹ đạo bình thường, cô sẽ biến mất đi trong cuộc sống của cậu.

Thân Đồ Xuyên dừng một chút, dùng ánh mắt "cô không phải là điên rồi chứ?" nhìn Quý Thính, loại đề nghị này nói rõ đối với cậu chỉ có chỗ tốt chứ không có tệ, còn về phía Quý Thính, rất có thể đến cuối cùng chỉ là giỏ tre múc nước, là công dã tràng. Bất quá cậu sẽ không đáp ứng, bởi vì cậu hoàn toàn không tin người con gái này sẽ thích cậu.

Nhìn đến vẻ cự tuyệt của Thân Đồ Xuyên, Quý Thính trong lòng thở dài một tiếng, quả nhiên mình là quá nóng vội.

Hai người nói chuyện nãy giờ, đa số thời gian đều là Quý Thính nói, còn Thân Đồ Xuyên cơ hồ không mở miệng, nhưng vẫn thật mau lộ ra vẻ mệt mỏi. Quý Thính an tĩnh lại, đầu ngón tay ấn ấn một chút huyệt thái dương, chờ tới lúc cậu ngủ rồi, kéo chăn đắp cho ngay ngắn, cầm con hổ vải đi ra ngoài.

Hôm nay lúc đi ra ngoài cô đã mua xà bông, lúc này Thân Đồ Xuyên đã ngủ, cô mới có thời gian đi giặt con hổ. Vải nhung dính bùn thật khó giặt, nhưng không sao cô rất kiên nhẫn, cẩn thận vò vò giặt giặt, lát sau con hổ đã được giặt sạch sẽ.

Lúc giặt đồ, Quý Thính cảm thấy đầu hơi nặng một chút nhưng cô cũng không để ý, sau khi giặt xong thì đi ra ngoài tìm người mượn máy sấy. Đến khi con hổ được giặt sạch đã là một giờ sau, cô càng ngày càng cảm thấy không thoải mái, cầm hổ vải vội vàng trở về phòng bệnh.

Thân Đồ Xuyên còn ngủ, cô đem con hổ để cạnh bên gối cậu, sau đó ghé đầu vào mép giường chờ cậu tỉnh lại. Chỉ là, Thân Đồ Xuyên còn chưa tỉnh, cô không lường được đã sụp sụp ghé đầu xuống giường, khuôn mặt phiếm ửng hồng lên không giống bình thường.

Trước khi mất đi ý thức, cô đột nhiên nghĩ đến, hiện tại Thân Đồ Xuyên đã ngủ, trên người lại mặc đồ bệnh nhân rộng rãi, lúc này là thời cơ tốt nhất để xem xương hông của cậu. Đáng tiếc cô vừa có ý nghĩ này đã lập tức gục xuống hôn mê.

Thân Đồ Xuyên ngủ cũng không được kiên định, trong mộng thấy được những người mình đã gặp qua trong thời gian này bao vây quanh người cậu, mỗi người đều cười nhạo cậu không biết tự lượng sức mình, cười nhạo cậu như phế vật, Lý Thác đứng giữa những người này, lộ ra nụ cười khinh thường, dường như không để ý chút nào thời gian qua Thân Đồ Xuyên đã vì mình hy sinh mọi thứ.

Cậu cực kỳ hận, muốn xông lên đồng quy vu tận với bọn họ, chung quanh trong nháy mắt không có một bóng người, chỉ có vô tận hắc ám không ngừng cắn nuốt thân thể cậu. Cậu vô lực phản kháng, chỉ có thể mặc cho hắc ám bao phủ mình, lúc cậu cho rằng mình sẽ chết, đột nhiên ngửi được một mùi hương từ quần áo mới giặt, cậu bỗng nhiên mở to mắt liền thấy được đèn sáng trên trần nhà.

Là phòng bệnh ở bệnh viện.

Đầu ngón tay cậu giật giật, đυ.ng phải một cái gì ấm ấm, cậu dừng lại một chút, sau đó rũ mắt xuống, thấy ngón tay mình chọc chọc trên mặt Quý Thính, ấn ra một cái hố nhỏ trên mặt cô.

Mềm.

Ấm.

Theo bản năng cậu chọc thêm vài cái, mới nhìn thấy khuôn mặt cô hồng đến không bình thường, cậu chuyển tầm mắt sang con hổ vải sạch sẽ rực rỡ bên cạnh, thất thần một hồi, sau đó cầm con hổ xuống giường, đỡ tường nhảy đi ra ngoài. Nếu người con gái này nói chính là sự thật, cậu không cần sợ cô ấy sẽ hại mình mà còn có thể có một nơi tạm trú.

Đáng tiếc cô ấy nói dối, tàn phế như cậu vậy, làm sao có người thích.

Đi tới cửa, phía sau truyền đến một tiếng loảng xoảng, cậu dừng lại một chút, nhưng vẫn cầm hổ vải rời đi. Cửa phòng bệnh phát ra một tiếng vang nhỏ, trong phòng chỉ còn lại một người.

Một phút sau, cửa lại mở ra lần nữa, Thân Đồ Xuyên lạnh mặt trở về, đem Quý Thính dựa ở mép giường hướng lên giường, sau một lúc mới để cô được lên trên, mà cậu cũng một thân đầy mồ hôi.

Thân Đồ Xuyên không vui thở dốc ra, nghỉ ngơi một lát rồi lại lần nữa chuẩn bị rời đi. Nhưng lần này cậu chưa kịp đứng dậy đã bị Quý Thính bắt được lưng quần, cậu quay đầu lại, vừa lúc đối diện với Quý Thính đang sốt mơ hồ.

Quý Thính mê mê trầm trầm nhìn cậu, trong miệng vẫn luôn lặp lại một câu, chỉ là thanh âm làm người nghe không được rõ ràng. Thân Đồ Xuyên nhíu nhíu mày, miễn cưỡng cúi đầu xuống nghe. Khi cậu cúi đầu xuống cuối cùng nghe được rõ ràng Quý Thính nói cái gì.

Cô nói chính là: "Cởϊ qυầи cho tôi xem."

"......"

* Tác giả có lời muốn nói: Thân Đồ: Cô ấy quả nhiên là biếи ŧɦái.