- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ
- Chương 106: Bạo quân vô lý (3)
Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ
Chương 106: Bạo quân vô lý (3)
Sau đó bốn phía dường như thời gian chảy bình thường trở lại, cả đại điện tĩnh mịch, rất nhiều người nhìn thấy cảnh tượng này, vội run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, tránh đi lát nữa Thân Đồ Xuyên gϊếŧ người lại bắn máu lên người bọn họ.
Yên lặng một hồi, Quý Thính cẩn thận ngẩng mặt đang chôn bên hông Thân Đồ Xuyên, cẩn thận mở mắt he hé nhìn vẻ mặt của hắn, lại không ngờ đối diện với đôi mắt đen trầm kia.
Nàng ngẩn ra, vội rời khỏi người Thân Đồ Xuyên, lui vài bước mới dừng lại, quỳ gối, dưới ánh mắt như rắn độc của Thân Đồ Xuyên, ngượng ngùng: “Bệ, bệ hạ long hổ uy phong, tự nhiên có thể dễ dàng trảm dân nữ thành hai nửa, chuyện này không cần bệ hạ nghiệm chứng, nếu không giống như dân nữ không tin bệ hạ.”
Đám cung nhân: “……” Mới vừa phác gục bệ hạ còn có dũng khí ngụy biện, thật sự khác với người thường.
Quý Thính rõ ràng cảm giác được mình trong mắt người khác chỉ sợ đã là người chết, bởi vậy áp lực càng tăng cao, lại lén nhìn Thân Đồ Xuyên, giờ phút này nhìn nàng chằm chằm nhưng tựa hồ vẫn chưa tức giận.
Quý Thính lại quỳ đi đến chỗ Thân Đồ Xuyên, cẩn thận nắm lấy thân kiếm trong tay hắn: “Bệ hạ, kiếm này đã ô uế, ngàn vạn đừng làm ô uế tay ngài.” Ý nàng là muốn cầm thanh kiếm đi.
Thân Đồ Xuyên nheo mắt nhìn kỹ Quý Thính, cho đến khi Quý Thính bắt đầu toát mồ hôi, hắn mới buông tay ra. Quý Thính cảm giác tay cầm thanh kiếm hơi trầm xuống, nhẹ nhàng thở ra, sau đó không chút nghĩ ngợi ném nó ra xa.
Đám cung nhân: “……” Không muốn giữ mạng để ăn thêm mấy chén cơm hay sao?
Quý Thính cũng chỉ phản ứng theo bản năng, đến khi nghe được tiếng vang khi kiếm rơi xuống đất, nàng mới ý thức được mình làm chuyện ngốc gì, chỉ có thể gượng cười với Thân Đồ Xuyên: “Kiếm kia mùi máu tươi quá nặng, đừng để lây dính mùi sang cho bệ hạ.”
Mí mắt Thân Đồ Xuyên hơi nhếch lên, nhìn về phía thích khách đầu mình chia lìa.
Quý Thính: “……”
Thân Đồ Xuyên lại quay đầu nhìn về phía nàng, nhìn thấy như trên mặt nàng hiện mấy chữ “muốn chết muốn chết”, đáy mắt hiện ra tia nghiền ngẫm: “Trên người của ngươi lại khá thơm.”
Trét son trét phấn Quý Thính: “……”
“Hôm nay mặc xiêm y cũng hợp với ngươi.”
Nghĩ đến Quý phi nào đó xiêm y bị máu nhiễm hồng Quý Thính: “……”
“Nếu dùng bùn trắng đun đốt thành đồ sứ tất nhiên càng bảo tồn được mỹ mạo được lâu dài.” Thân Đồ Xuyên lười biếng nói xong, nhìn thấy vẻ mặt Quý Thính dại ra, nhưng đáy mắt lại không thấy sự sợ hãi xâm nhập cốt tủy như người khác, hắn không khỏi cười nhẹ một tiếng.
Quý Thính nuốt nước miếng, căng da đầu nói: “Đốt thành đồ sứ không có nhiều thú vị, nếu lưu trữ mạng của dân nữ, dân nữ không chỉ có mỹ mạo, còn có thể nói chuyện giải buồn với bệ hạ.”
“Ngươi nói……” Thân Đồ Xuyên trầm tư ba giây, tiếp theo gật đầu, “Cũng có vài phần đạo lý.”
Tim Quý Thính vừa mới buông được một giây, lại nghe Thân Đồ Xuyên mở miệng: “Nhưng cô không cần người giải buồn.”
“…. Vẫn nên có, nếu bệ hạ muốn nghe chuyện cười dù sao cũng phải có người kể.”
Thân Đồ Xuyên cười nhạo một tiếng, xoay người quay trở về vương tọa. Có thể làm việc bên cạnh Thân Đồ Xuyên hơn một tháng mà còn sống đều là người có đầu óc linh hoạt, thấy Thân Đồ Xuyên không gϊếŧ Quý Thính, lập tức có tiểu thái giám lăn ra, nói chuyện khác: “Bệ hạ, tú nữ này…”
“Làm giống như trước là được.” Thân Đồ Xuyên ngồi xuống, khuôn mặt lộ vẻ mỏi mệt.
Tiểu thái giám vội lên tiếng, kêu thêm vài người tới đỡ mấy tú nữ chân mềm té xỉu. Có người tới muốn đỡ Quý Thính, nhưng nàng đã gượng đứng lên một mình, nỗ lực súc người lại thật nhỏ đi theo sau đám người kia, nhưng dù sao vẫn là người đáng thấy nhất.
“Đứng lại.” Giọng Thân Đồ Xuyên truyền đến từ phía sau.
Mọi người đang đi ra ngoài nghe thấy thì ngay lập tức đứng lại, toàn bộ quay đầu, Quý Thính đi sau cùng trở thành người đứng nhất.
“Quý Thính đúng không.” Thân Đồ Xuyên ánh mắt khó lường đánh giá nàng, ánh mắt như rắn độc làm Quý Thính có cảm giác cả người ướt lạnh lên, một lần nữa nàng càng cảm giác rõ ràng nam phụ lần này khác hẳn mấy lần trước.
Lúc nàng đang căng thẳng cho rằng hắn sẽ làm gì đó với mình, Thân Đồ Xuyên lên tiếng: “Chờ cô.”
Có ý gì? Đây là muốn giằng co với nàng? Da đầu Quý Thính tê dại lên, đương nhiên nàng cũng không dám hỏi thêm, lại đi theo đoàn người đi thẳng tới Ngự Hoa Viên mới mềm chân mà dừng lại nghỉ tạm.
Nàng dừng lại, tất cả mọi người cùng ngừng, giống như hoa hướng dương vừa chạm ánh mặt trời, toàn bộ nhất trí quay đầu lại nhìn Quý Thính.
Quý Thính: “…… Ta chỉ nghỉ ngơi một chút, các người đi từ từ, ta sẽ đuổi theo.” Bọn họ không phải đi phía trước nàng hay sao? Làm thế nào mà nàng vừa dừng lại thì tất cả lập tức biết ngay?
“Nương nương, phía trước không xa là một đình hóng gió, không bằng nô tài đỡ ngài đi qua đó đi?” Một lão thái giám ân cần.
Quý Thính vội xua tay: “Không cần, ta ở chỗ này nghỉ ngơi một chút là được.”
“Bên này không có chỗ ngồi, muội muội ở chỗ này sẽ không nghỉ ngơi được gì, tốt hơn đi đến đình hóng gió đi, nếu không muốn bọn họ dìu đi, ta cũng có thể giúp, sức ta mạnh lắm.” Cô nương béo đi về phía Quý Thính, đưa tay ra như muốn đỡ.
Quý Thính liên tục lui về phía sau: “Không, không cần! Chúng ta mau chóng trở về đi.”
“Các nương nương có lẽ cũng mệt mỏi, chúng ta cùng đi đình hóng gió nghỉ tạm đi.” Thái giám kia lại mở miệng.
Hắn còn chưa dứt lời, mấy cô nương đã gật đầu như giã tỏi, ánh mắt nhìn Quý Thính vừa kính sợ lại bội phục, thậm chí còn có vẻ sợ hãi.
Quý Thính chần chờ một lát, đối mặt với sự ân cần không bình thường này, nàng đành thỏa hiệp, vì thế đoàn người đi đến đình hóng gió nghỉ ngơi. Mới vừa ngồi xuống, một tiểu cô nương thở phào ra, sau đó như ý thức được cái gì, lại lập tức câm miệng, khẩn trương nhìn Quý Thính.
Quý Thính bật cười, nói chút chuyện phiếm với các nàng, nói vài câu đã giảm bớt sự cảnh giác của mấy cô nương, mọi người giống như trên xe ngựa, thậm chí còn có một loại hữu nghị như cùng nhau trải qua hoạn nạn.
“Vừa rồi ta thật cho rằng ngươi sẽ chết, không nghĩ tới ngươi thế nhưng còn sống được, thật sự làm ta sợ chết khϊếp.” Cô nương béo còn sợ hãi, mở miệng, không giống như mấy người vừa rồi nịnh hót Quý Thính.
Quý Thính bất đắc dĩ: “Ta cũng cho rằng mình muốn chết.” Vừa rồi khi Thân Đồ Xuyên muốn gϊếŧ mình, nàng thậm chí còn triệu hoán lên oán niệm người đọc, không may giá trị oán niệm không đủ, không thể đem nàng ra khỏi thế giới này, nói cách khác, nếu muốn rời khỏi nơi này chỉ có hai khả năng, hoặc nàng bị chết đi, hoặc nhiệm vụ thành công.
“Mặc kệ nói thế nào đi nữa, chúng ta hôm nay xem như bình an sống sót, mặc kệ về sau thế nào, ít nhất còn sống được mấy ngày.” Cô nương béo nói, lại lạc quan lên.
Mấy cô nương kia cũng mồm năm miệng mười khuyên nhủ nhau, đơn giản chính là trước mười lăm tháng này sẽ không lo lắng mạng nhỏ của mình không có. Quý Thính càng nghe càng cảm thấy không đúng, ngắt lời: “Ý các người là bệ hạ không gọi người thị tẩm hay sao?”
Nếu không thì sao lại có thể chắc chắn như vậy, trước lần thỉnh an kế tiếp tuyệt đối sẽ không chết?
Cô nương béo đối với Quý Thính vô tri không biết gì đã không còn ngạc nhiên, nghe hỏi vậy cũng chỉ trả lời: “Bệ hạ ngày thường phiến nhất là nữ nhân, không chỉ không gọi người thị tẩm, ngay cả cửa hậu cung còn không tới, cho nên đã nói, nếu làm cung nữ, chỉ cần hầu hạ xa xa bệ hạ thì có thể bảo toàn mạng.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ
- Chương 106: Bạo quân vô lý (3)