Thời điểm Yến Trục Quang tỉnh lại, vài canh giờ đã trôi qua.
Nàng cũng không nghĩ tới chính mình sẽ ngủ say đến như vậy.
Yến Trục Quang từ trước đến nay đều để lại ba phần cảnh giác với bên ngoài, lúc này thế nhưng ngủ say như chết, hoàn toàn không chú ý bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, quả thực không giống tác phong của nàng.
Nàng loáng thoáng cảm thấy không lâu sau khi ngủ có một cổ khí tức quen thuộc, tựa hồ là... Đại sư tỷ?
Cảm giác lúc tỉnh lại cũng không giống với lúc trước khi ngủ, lưng ghế cứng ngắc sau lưng nàng đã được thay thế bằng đồ vật mềm mại, dựa lên thực thoải mái.
Người làm những việc này, cũng chỉ có thể là Đại sư tỷ, Yến Trục Quang mở mắt ra nhìn bên cạnh, quả nhiên thấy được nàng.
Nàng ngồi ở bên cạnh Yến Trục Quang, đang nghiêm túc xem một quyển sách cũ kỹ trên tay.
Yến Trục Quang vừa mới tỉnh lại, Vân Mật Tuyết lập tức nhận thấy được, chờ Yến Trục Quang mở mắt ra hẳn, Vân Mật Tuyết mới ngẩng đầu khỏi quyển sách cũ, "Tỉnh rồi sao? Ngủ ngon không?"
Yến Trục Quang gật gật đầu.
Nàng xoay người ôm lấy tấm thảm Vân Mật Tuyết lót phía sau nàng, lắp bắp đi đến bên cạnh Vân Mật Tuyết: "Thực xin lỗi, Đại sư tỷ, đã nói là thay ngươi trông chừng những người này, vậy mà ta lại lười biếng ngủ rồi."
Vân Mật Tuyết lắc đầu: "Cũng không phải ngươi sai, lúc ta trở về thấy ngươi tựa hồ thực mệt mỏi, liền cho ngươi dùng hương tuyết miên, cho nên ngươi mới có thể hồn nhiên ngủ đến vô tri vô giác."
Yến Trục Quang bừng tỉnh đại ngộ, "Thì ra là như vậy."
Trách không được nàng nhớ rõ có ngửi được một cổ hương hoa kỳ lạ, thì ra là mùi của hương tuyết miên.
Hương tuyết miên là một loại linh thực đặc biệt sinh trưởng ở hang trên núi tuyết, có công hiệu giúp an thần dễ ngủ, người bình thường chỉ cần ngửi thấy mùi hoa, sẽ nhanh chóng lâm vào ngủ say. Cho dù là đối với người tu chân cũng có tác dụng, chỉ là nếu người tu chân thực lực càng cường đại, hiệu quả cũng sẽ càng ít hơn.
Đương nhiên, loại công hiệu này chỉ có tác dụng với người không có ý muốn kháng cự. Nếu là lòng dạ khó lường, muốn dùng nó để khiến người khác hôn mê thì không được, chỉ cần trong lòng có mâu thuẫn, loại mùi hoa này sẽ không có tác dụng.
Sử dụng loại hoa này, thật ra lại thập phần phù hợp tính tình của Đại sư tỷ.
Kỳ thực ngoài công dụng an thần trợ miên, hương tuyết miên còn có tác dụng khác là hồi phục sức lực tinh thần, bổ sung phần tinh thần đã tiêu hao.
Yến Trục Quang nghĩ, với cách làm người của Đại sư tỷ, nếu vì quan tâm mà rời đi, vậy nhất định sẽ không làm ra chuyện âm thầm nhìn trộm. Như vậy, Đại sư tỷ chính là nhìn ra được tinh thần nàng có tiêu hao?
Với thực lực của Đại sư tỷ, có thể phát hiện sự dị thường của nàng cũng rất bình thường. Rốt cuộc, nàng chẳng qua mới Trúc Cơ sơ kỳ, đối với Đại sư tỷ mà nói, vẫn là tu sĩ cấp thấp thôi.
"Cảm ơn Đại sư tỷ." Yến Trục Quang trả tấm thảm cho Vân Mật Tuyết.
Vân Mật Tuyết không nhận: "Cái này vốn chính là cho ngươi, Trú Tuyết Phong giá lạnh, Đại sư tỷ vẫn luôn muốn làm một kiện pháp y chống lạnh cho ngươi, có điều ta chưa tìm được nguyên liệu, chỉ tìm được một tấm lông thú nên làm thành thảm trước vậy."
"Hiện giờ giao cho ngươi, ngươi mau nhận lấy đi."
"Cho ta?"
Lúc trước Yến Trục Quang cũng chưa kịp nhìn kỹ, nàng mở hẳn tấm thảm ra, thảm không lớn, chỉ dài hơn so với Yến Trục Quang một cái đầu.
Từ trên xuống dưới một màu đỏ rực, thoạt nhìn cảm thấy nóng hổi, toàn bộ thảm đều là lông xù xù, vừa mềm vừa ấm, chỉ nhìn thôi cũng thấy lòng ấm áp.
Thảm sờ ở trong tay âm ấm, ôm vào vô cùng thoải mái, Yến Trục Quang nhịn không được cúi đầu cọ cọ: "Cảm ơn Đại sư tỷ, ta rất thích."
Vân Mật Tuyết thấy nàng thích, trong lòng cũng cao hứng: "Thích là tốt rồi."
Yến Trục Quang kéo tấm thảm lên, khoác vào trên lưng, nàng xoay một vòng, nói với Vân Mật Tuyết: "Ta cảm thấy làm áo choàng cũng được, không bằng cứ để vậy mặc luôn đi."
Vân Mật Tuyết dở khóc dở cười: "Bướng bỉnh, nào có ai khoác thảm lên trên người."
"Còn không mau cởi ra, nơi này cũng không phải Trú Tuyết Phong, quấn vậy không thấy nóng sao?"
Yến Trục Quang cười hì hì với Vân Mật Tuyết, mới thong thả ung dung cởi thảm ra, xếp kỹ càng rồi cất vào nhẫn trữ vật.
Yến Trục Quang cất tấm thảm xong thì nhìn bốn người vẫn còn đang bị nhốt trong ảo cảnh.
Mặt Thu Kiều thập phần bình thản, tựa hồ đang mơ thấy mộng đẹp gì đó. Mà ba người khác lại bất đồng, sắc mặt mỗi người bọn họ có mức độ "đen" khác nhau, tựa hồ gặp phải chuyện không tốt gì đó.
Nghĩ đến chắc là do ảo cảnh mà Yến Trục Quang tạo ra đã phát huy tác dụng.
Có điều không biết sau khi bọn họ tỉnh lại sẽ làm như thế nào? Sẽ giả vờ quên hết tất cả những chuyện phát sinh trong ảo cảnh, hay là phản bội ngay lập tức?
Yến Trục Quang kỳ thực rất chờ mong.
"Đại sư tỷ, người của Kiều gia còn chưa tới sao?"
"Ân."
Vân Mật Tuyết khép lại quyển sách trên tay, đến bên cạnh Yến Trục Quang, thay nàng chỉnh lại y phục bị hỗn độn lúc ngủ cũng như do nghịch thảm gây ra.
Yến Trục Quang không chớp mắt nhìn chiếc cằm tinh xảo của Vân Mật Tuyết ở trước mắt: "Đúng rồi, Tô cô nương ổn chứ?"
"Vẫn chưa có động tĩnh."
Vân Mật Tuyết đương nhiên sẽ không dùng linh thức đi giám thị tình huống của Tô Kiền Nhi, sau khi các nàng để lại không gian cho Tô Kiền Nhi, bên phía Tô Kiền Nhi vẫn luôn yên tĩnh, không thấy nàng ra ngoài, cũng không thấy nàng rời đi.
Yến Trục Quang suy nghĩ: "Không bằng ta đi xem nàng, đã qua lâu như vậy, chẳng biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không. Tiện thể trước khi người của Kiều gia đến, ta lại hỏi việc có liên quan đến gia gia nàng cùng bản vẽ?"
"Cũng được", Vân Mật Tuyết gật gật đầu: "Làm phiền Trục Quang."
Yến Trục Quang xua xua tay, đi về phía hậu viện.
Lúc trước Tô Kiền Nhi được Vân Mật Tuyết đặt lên ghế nằm trong hậu viện, thời điểm các nàng rời đi thì Tô Kiền Nhi ở đó, khi Yến Trục Quang quay lại, Tô Kiền Nhi vẫn còn tại chỗ cũ.
Chỉ là, lúc trước nàng nằm nửa người ở trên ghế, hiện tại thì đã ngồi ở mép ghế. Hai mắt nhìn phía trước xuất thần, bộ dạng đầy tâm sự, chẳng biết đang nghĩ gì.
Yến Trục Quang thu liễm khí tức đi tới, tiếng bước chân gần như không thể nghe thấy, Tô Kiền Nhi đang tập trung, cũng không có phát hiện Yến Trục Quang.
Yến Trục Quang đánh giá nàng một chút, phát hiện có hai hàng nước mắt chưa khô cạn trên má nàng, khí tức trên người dường như có chút bi thương.
Nếu không phải phát hiện ký ức của Tô Kiền Nhi có vấn đề, chỉ đơn giản nhìn bộ dạng của nàng hiện tại, cũng sẽ thấy thập phần phù hợp với tình huống hiện nay.
Bị vị hôn phu phản bội, đã từng một lòng yêu say đắm lại đổ sông đổ biển, thì còn không phải là bộ dạng tâm như tro tàn sao?
Chỉ là, nếu Yến Trục Quang đã nhận định nàng có vấn đề, vậy đương nhiên sẽ cảm thấy nàng chỗ nào cũng có vấn đề.
Nếu Tô Kiền Nhi thật sự mất trí nhớ, vì sao hiện tại nàng lại khóc? Chẳng lẽ trước kia nàng từng gặp phải chuyện gì không tốt sao? Hay là nàng từ miệng Yến Trục Quang biết được chuyện Thu Kiều phản bội, nên mới như vậy?
Nhưng nếu bị mất trí nhớ, gặp phải hai người xa lạ như nàng và Vân Mật Tuyết, không phải trước tiên nên hoài nghi các nàng sao? Sao lại có thể vì lời nói của hai người xa lạ mà bi thương chứ?
Nếu không phải mất trí nhớ, vậy nàng rốt cuộc đã xảy ra biến hoá gì?
Yến Trục Quang vừa nghĩ đến, hỏi hệ thống như có chút chột dạ, vẫn luôn giữ im lặng từ lúc nàng tỉnh lại đến giờ: "Hệ thống, có khi nào Tô Kiền Nhi này có lai lịch giống ta hay không?"
Nàng có thể trọng sinh ở trên người một tiểu khất cái, chưa chắc không xảy ra chuyện có người trọng sinh vào thân thể khác.
Lúc trước Tô Kiền Nhi bị đám người Thu Kiều đuổi gϊếŧ, thân thể nàng lại yếu ớt như vậy, cho dù có gia phó của nàng liều mạng bảo vệ, cũng chưa chắc có thể sống sót. Không chừng lúc nàng cùng Đại sư tỷ đuổi tới, Tô Kiền Nhi thật đã chết, mà hiện tại ở trong cơ thể của Tô Kiền Nhi, nói không chừng là "cô hồn dã quỷ" nào đó đang chiếm lấy?
Cũng có thể là dùng cách thức quá đáng hơn nữa, trực tiếp đoạt xá lúc Tô Kiền Nhi thật còn chưa chết?
Hệ thống phủ định suy đoán thứ nhất của Yến Trục Quang: "Nếu là linh hồn của thế giới khác, khí tức sẽ không giống với linh hồn ở thế giới này, ta chắc chắn có thể phát hiện."
"Còn có phải là đoạt xá hay không, cái này ta không có cách nào kiểm tra được."
"Bất quá", hệ thống nghĩ nghĩ, nói: "Nếu là đoạt xá, người đoạt xá kia chắc hẳn là đại năng, thân thể Tô Kiền Nhi này yếu ớt như vậy, đoạt xá nàng thì được cái gì nha."
Yến Trục Quang nghĩ, bản thân Tô Kiền Nhi là cô nhi không cha không mẹ, hiện giờ cũng chỉ còn một gia gia không biết rõ tung tích, cùng một ngoại công là chủ chi nhánh thôi.
Tô Kiền Nhi không họ Kiều, cho dù ngoại công nàng có sủng ái nàng đến mức nào đi chăng nữa, cũng không có được những thứ của Kiều gia, như vậy xem ra, bất luận là thân thể hay là gia thế của Tô Kiền Nhi, đều không đủ để cho người khác xem nàng như mục tiêu đoạt xá.
Nhưng Yến Trục Quang lại chưa hoàn toàn loại bỏ khả năng đoạt xá này.
Người đoạt xá cũng chưa chắc đều có chuẩn bị sẵn, trong trường hợp cùng đường, liên quan đến tính mạng, bảo vệ mạng sống đương nhiên quan trọng hơn, không thể cứ so đo mục tiêu mình đoạt xá có tốt không.
Tầm mắt Yến Trục Quang không hề che giấu, Tô Kiền Nhi tựa hồ có chút mẫn cảm, gần như ngay vào lúc Yến Trục Quang không còn ẩn giấu ánh mắt thì lập tức nhận ra sự hiện diện của nàng.
Nàng nghiêng đầu nhìn Yến Trục Quang, có chút hoảng loạn xoa xoa nước mắt trên mặt: "Yến cô nương, ngươi đến lúc nào vậy?"
Yến Trục Quang thoạt nhìn giống như vừa mới đến, nàng đi về phía Tô Kiền Nhi: "Tô cô nương còn đang thương tâm sao? Nếu vì tên cặn bã Thu Kiều kia thì thật sự không đáng."
Tô Kiền Nhi miễn cưỡng cười cười: "Ta chỉ là nghĩ đến những chuyện đã qua, thật sự nhịn không được, xin lỗi, khiến cho Yến cô nương chê cười rồi."
Yến Trục Quang ngồi xuống bên cạnh nàng, than nhẹ một tiếng: "Tô cô nương đừng thương tâm, tin tưởng ta, về sau ngươi sẽ gặp được người tốt hơn."
Tô Kiền Nhi không biết nghĩ tới cái gì, nàng lắc đầu, trên mặt có chút cười khổ: "Nào có cái gì tốt hơn? Thân thể này của ta, chỉ sợ về sau vẫn cứ như vậy."
Yến Trục Quang không nói nữa, ngồi với nàng trong chốc lát, chờ sau khi nàng hơi khôi phục lại, tâm tình bình phục, nàng mới mở miệng nói: "Lần này quay lại đây, thật ra vì ta và Đại sư tỷ vốn có chuyện muốn hỏi Tô cô nương, chỉ là không nghĩ đến lại gặp phải..."
Nàng lắc đầu.
Tô Kiền Nhi nghi hoặc nhìn nàng: "Yến cô nương muốn hỏi cái gì? Yến cô nương cùng Đại sư tỷ của Yến cô nương là ân nhân cứu mạng của ta, bất luận muốn hỏi cái gì, ta nhất định biết gì nói hết."
Yến Trục Quang xác nhận tâm tình của nàng dường như đã bình phục rồi: "Kỳ thực là tông môn trưởng bối của chúng ta có chút lui tới với gia gia của Tô cô nương, chúng ta muốn hỏi thăm việc của vị tông môn trưởng bối, nên muốn hỏi một chút về gia gia của Tô cô nương."
"Đáng tiếc Tô chân nhân hành tung khó nắm bắt, chúng ta tìm hoài không thấy, liền nghĩ là đến hỏi Tô cô nương một chút, xem có biết tung tích của Tô chân nhân hay không?"
"Ta... gia gia?" Tô Kiền Nhi dừng một chút tựa hồ đang tự hỏi, Yến Trục Quang chú ý tới trong mắt nàng chợt lóe lên một tia nghi hoặc, lại biến mất rất nhanh.
Tô Kiền Nhi cười xin lỗi Yến Trục Quang: "Xin lỗi, Yến cô nương, gia gia tới vô ảnh đi vô tung, ta cũng hoàn toàn không biết được tung tích của hắn."
"Như vậy sao..." Yến Trục Quang lộ ra thần sắc thất vọng, "Không sao, ta cùng với Đại sư tỷ sẽ tra từ nơi khác vậy."
Một lát sau, Yến Trục Quang lại nói: "Không bao lâu nữa người nhà của ngươi sẽ đến, ngươi cũng đừng thương tâm, bọn họ tất nhiên sẽ chống lưng cho ngươi."
"Thu Kiều kia quá không ra gì, thế nhưng bởi vì thân thể của ngươi... còn... tàn nhẫn hạ độc thủ với ngươi, loại người này tuyệt đối không thể tha thứ, ngươi nhất định phải nhờ người nhà ngươi đòi lại công đạo cho ngươi."
Tô Kiền Nhi gật gật đầu, trong mắt ánh lên vẻ tàn khốc: "Ta minh bạch."
Ánh mắt Yến Trục Quang xẹt qua một tia khó đoán.
Hệ thống trộm lắc đầu, Tô Kiền Nhi quả nhiên có vấn đề, lại để cho ký chủ lừa dối thành công, chỉ cần "Tô Kiền Nhi" không biết, vậy hoàn toàn không sợ chuyện bản vẽ bị tiết lộ ra ngoài.