Yến Trục Quang nhắm mắt ngủ một giấc thật sâu, khi nàng tỉnh lại, thân thể tê dại vì lạnh gần như khôi phục hoàn toàn.
Vân Mật Tuyết đã giúp nàng xua đi khí lạnh trong cơ thể, đồng thời lưu lại một chút linh khí ôn hòa để chữa trị cho thân thể nàng, bản thân Yến Trục Quang là mộc linh thân thể nên quá trình điều trị thế này càng thêm rút ngắn.
Cho nên hiện giờ nàng cũng đã rất tốt.
Yến Trục Quang xoay người xuống giường, hoạt động gân cốt một chút.
Hệ thống bật ra nói: "Ký chủ, ngươi không phải đáp ứng Đại sư tỷ sẽ không chạy loạn sao, ngươi muốn đi đâu?"
"Đi dạo trong tòa động phủ này." Vân Mật Tuyết có chuẩn bị thêm mấy bộ quần áo ở trong phòng, Yến Trục Quang thay y phục đã bị làm dơ trên người thành một bộ y phục mới màu trắng, mở cửa sương phòng đi ra ngoài.
Có lẽ do Vân Mật Tuyết sống một mình nên băng tuyết tiểu trúc không có nhiều phòng ở lắm, nhưng hoa viên thật ra có không ít.
Yến Trục Quang mở ra cửa phòng, đập vào mắt chính là một tiểu hoa viên, có điều hoa viên cũng tương tự như băng thiên tuyết địa bên ngoài, đều trắng xóa một mảnh, chỉ loáng thoáng lộ ra một ít màu xanh lục khiến người ta sáng mắt.
Cửa hiên ở giữa hoa viên cùng sương phòng tựa hồ là một đường ranh giới, rõ ràng hoa viên thoạt nhìn lạnh như băng nhưng nơi cửa hiên lại ấm áp như xuân, một tia lạnh lẽo cũng không có.
Lúc trước vội vàng ra ngoài thật ra không có xem kỹ cảnh sắc chung quanh, Yến Trục Quang đứng ở nơi cửa hiên nhìn nhìn, không tính đi dạo đến một mảnh hoa viên tuyết trắng, liền chọn hướng đi dọc theo cửa hiên.
Yến Trục Quang rẽ vài chỗ, bất tri bất giác đi đến một tòa hoa viên lớn hơn nữa, cảnh trí nơi này so với tiểu hoa viên chỗ sương phòng kinh diễm hơn rất nhiều.
Từng bông hoa nhỏ màu trắng như tuyết nở rộ khắp nơi, lại chỉ là điểm xuyết một chút cho hoa viên. Ở một góc của hoa viên có những bụi hoa lớn, cánh hoa to màu son e ấp, nóng rực như lửa, phảng phất như muốn hòa tan thế giới băng tuyết nhỏ bé này.
Không chỉ có màu đỏ, trong hoa viên còn có tím, lam, vàng, hồng, từng bụi hoa nở theo vòng tròn, tươi đẹp ánh vào mắt.
Tất nhiên, khiến cho người ta chú ý đến nhất chính là cây đại thụ màu trắng cao hơn cả tòa nhà nằm giữa hoa viên, nó trông giống như bức tượng điêu khắc bằng ôn ngọc, mỗi một cành cây đều vươn ra vừa phải, những phiến lá thật nhỏ hình bầu dục cũng có màu trắng như tuyết, mà thấp thoáng ở giữa những cành cây cùng phiến lá ấy còn có quả trong suốt, to cỡ cái nắm tay.
Có thể thấy rõ được cả hạt màu trắng cùng xơ của quả, hình dáng bên ngoài lại gai góc giống như thủy tinh, trên vỏ còn lấm tấm một tầng sương trắng, thoạt nhìn vừa tinh xảo lại xinh đẹp.
"Cây ăn quả mà nàng nói, chính là cái này?"
Hệ thống hơi chần chờ: "Đúng, đúng không?"
Ngữ khí của hệ thống có chút không đủ tự tin.
Vân Mật Tuyết nói trong viện của nàng có mấy cây ăn quả, Yến Trục Quang đi dạo từ tiểu hoa viên đến đại hoa viên, hiện tại chỉ tìm được mỗi cây này.
"Ký, ký chủ", hệ thống cẩn thận hỏi: "Ngươi quyết định ăn nó cho đỡ đói ư?"
Hệ thống cảm thấy, theo như hiểu biết của nó về ký chủ, nàng tuyệt đối dám ăn.
Quả nhiên, Yến Trục Quang hỏi ngược lại: "Có gì mà không thể chứ? Không phải Đại sư tỷ nói nếu ta đói bụng thì có thể hái trái cây ăn đỡ đói sao? Nàng đã đề nghị như vậy, vì sao ta không thể ăn?"
Hệ thống thầm nghĩ, xem đi, ta quả nhiên không có đoán sai.
Sau đó nó nói: "Nhưng mà ký chủ, đây là Tinh Lăng Thiên Sương quả a, ăn vào là có thể tăng lên ngộ tính trong thời gian ngắn, dùng để ăn cho đỡ đói, rất đáng tiếc a."
Yến Trục Quang cười cười: "Vậy ngươi nhìn xem, tại băng tuyết tiểu trúc này ngoại trừ Tinh Lăng Thiên Sương quả, còn có cái gì để ăn đỡ đói?"
Hệ thống rà quét một lần mấy cái hoa viên trong băng tuyết tiểu trúc, sau đó nghẹn lời.
"Ân? Nói đi."
Hệ thống do dự nói: "Ngoài Tinh Lăng Thiên Sương quả, chính là Huyết Chi quả, Thanh Lưu Bách Vị quả, Liên Vận Phương Hoa Tử..."
Mỗi loại đều là linh thực có công hiệu khó lường.
Như vậy xem ra, kỳ thực cũng chỉ có cây Tinh Lăng Thiên Sương quả ở trước mặt này, bởi vì kết trái nhiều hơn mấy cây ăn quả khác một ít, tương đối mà nói càng thích hợp ăn đỡ đói.
Yến Trục Quang một chút cũng không ngoài ý muốn với kết quả này, Vân Mật Tuyết chính là người tu chân Nguyên Anh kỳ, cây ăn quả có thể được gieo trồng ở hoa viên của người tu chân Nguyên Anh kỳ sao có thể là loại tầm thường?
Cho nên, ngay từ đầu Yến Trục Quang không có ý định nghe theo lời của Vân Mật Tuyết.
Đem những trái cây này xem như đồ ăn cho đỡ đói thì thật sự quá mức phí phạm của trời, tâm thái Yến Trục Quang có đạm nhiên đến thế nào, cũng sẽ không hái những linh quả trân quý mà Vân Mật Tuyết vất vả xử lý để ăn.
Đến nỗi lời nói lúc trước với hệ thống đó chẳng qua là nói giỡn hù dọa nó thôi.
Hệ thống:...
Cây Tinh Lăng Thiên Sương quả này, không nói đến tác dụng của nó, dù chỉ nhìn vẻ ngoài thôi cũng là một loại linh thực cực kỳ xinh đẹp. Yến Trục Quang đứng ở bên cạnh hoa viên thưởng thức một chút, lại đi lang thang dọc theo cửa hiên của đại hoa viên.
Mấy gian phòng đối diện đại hoa viên hẳn là nhà chính của tòa băng tuyết tiểu trúc này, gian nhà nằm ngay chính giữa là nơi ở của Vân Mật Tuyết.
Yến Trục Quang đứng ở nơi xa nhìn vài lần, không có tùy tiện đến gần, lại đổi phương hướng đi đến nơi khác.
Sau khi đi vài vòng và ghi nhớ vị trí của những gian phòng, toàn bộ phác thảo thô của tòa băng tuyết tiểu trúc đã đại khái hình thành gần như hoàn thiện trong lòng Yến Trục Quang. Sau đó nàng không dạo quanh sân nữa, xoay người trở về sương phòng.
"Ký chủ vừa rồi là ghi nhớ tình huống của băng tuyết tiểu trúc sao? Kỳ thật có tiểu bản đồ rồi, không cần phiền toái như vậy."
Yến Trục Quang nói: "Ta không quen việc hoàn toàn dựa vào ngoại vật."
Thật ra... nàng đã quên việc còn có tiểu bản đồ.
"Ký chủ, ta nghe thấy được."
Hệ thống có chút buồn cười, không nghĩ tới ký chủ đại nhân tính toán mưu lược thế nhưng cũng có lúc mơ hồ! Nó như thế nào có chút muốn cười.
Không được, vì lòng tự trọng của ký chủ đại nhân, nó nhất định phải nhịn xuống.
Ký chủ ngươi yên tâm, ta là hệ thống đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tuyệt đối sẽ không chê cười ngươi!
Sau đó... Yến Trục Quang đóng cửa tâm niệm giao lưu.
Hệ thống:... Ký chủ thẹn quá hóa giận.
Yến Trục Quang thần sắc bất động, chỉ là gương mặt hiện lên hai phiếm đỏ ửng xinh đẹp. Ân, tuyệt đối không phải xấu hổ buồn bực, là vì bị gió tuyết thổi mà thôi.
Nàng ho nhẹ một tiếng, dùng ngữ khí nghiêm trang nói: "Không cần quấy rầy ta, lúc trước đột phá quá nhanh nên không tránh khỏi căn cơ bất ổn, ta muốn củng cố tu vi."
"Nga." Hệ thống đối với việc tu hành của ký chủ đại nhân vẫn là thập phần coi trọng, Yến Trục Quang vừa nói như vậy, nó liền ngoan ngoãn ngậm miệng, thuận tiện tắt tiếng, để tránh không cẩn thận quấy rầy đến ký chủ.
Yến Trục Quang ngồi xếp bằng đả tọa trầm tâm tu hành, tinh thần thâm nhập vào việc tìm hiểu Thiên Đạo, cảm giác đối với xung quanh giảm đến mức thấp nhất, thân thể bất động.
Hệ thống rất nhanh cảm thấy có chút nhàm chán.
Nó đi tới đi lui trong tiểu thế giới của mình, muốn tìm cái gì đó để gϊếŧ thời gian, lại không dám quấy rầy đến ký chủ, vì thế nó nhớ tới công tác vốn có của hệ thống -- bạch nguyệt quang đại nhân.
Hệ thống đem cảm giác của chính mình kéo ra ngoài, thăm dò vị trí của Vân Mật Tuyết.
Đại sư tỷ hiện tại đang làm cái gì?
Chỉ chốc lát sau, thanh âm của một nam tử xông vào cảm giác: "... Sư muội từ tiểu tông môn mang về một tạp dịch đệ tử?"