Chapter 5: Tổng tài văn (5)
Cửa hiệu cắt may thủ công lớn nhất S thị.
Lê Thanh nhìn đến sàn nhà trước mắt lấp lánh giống như dát vàng, trong lòng có loại cảm giác vừa muốn buồn nôn vừa không dám giẫm lên.
Sự thật, thợ may trong điếm cũng thật sự bá đạo quá đi ? ! Dát vàng……
“Được rồi, đừng chần chờ nữa.” Nhâm Tuyết Dao lôi kéo tay của Lê Thanh bước vào trong điếm, ôn ngôn nhuyễn ngữ mà nói: “Hôm nay không phải nói là bồi ta mua quần áo sao ? Thoải mái đi.”
“Hảo, hảo.” Lê Thanh thật sự có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, tay đối phương non mịn mềm mại lại có chút lạnh lẽo thật giống như một khối nhuyễn ngọc, nắm ở trong tay đều làm cho người ta có loại cảm giác tâm kinh đảm chiến.
Sự tình không biết vì sao liền biến thành như bây giờ, buổi sáng, sau khi Lê Thanh đáp ứng cùng Nhâm Tuyết Dao cùng nhau trả thù tra nam, Nhâm Tuyết Dao cư nhiên mời nàng đi ra ngoài mua quần áo.
Theo Nhâm Tuyết Dao nói chính là, “Một thiếu nữ làm sao lại mặc áo ngủ đi ra ngoài đường đây ? Hay là trước mua vài món y phục dễ xem một chút đi.”
Kỳ thật Lê Thanh cũng không muốn xuyên áo ngủ đi ra ngoài a! Nàng chính là đang ở trên giường đã bị đám hộ vệ bắt cóc mà thôi _(:з)∠)_
Bất quá nàng mặc bộ áo ngủ rách nát còn đi chân trần, một đầu tóc dài lộn xộn, so với Nhâm Tuyết Dao bên cạnh tóc xõa tung bay [1], quả thật là không khác nào « nữ thần » đem so với « nữ thần kinh » [2] a……
*[1] tóc xõa tung bay. Nguyên tác: tú phát phiêu phiêu (秀发飘飘).
*[2] nữ thần kinh. Nguyên tác: nữ thần kinh bệnh (女神经病).
Bất quá thật không hỗ là shop hàng hiệu sang chảnh, cho dù nhân viên cửa hàng thấy được tạo hình giống hệt « nữ khất cái » của Lê Thanh như vậy, cũng không lộ ra thần sắc gì khác thường, ngược lại, vẫn luôn nho nhã lễ độ.
Lê Thanh không khỏi nhớ tới trong nguyên tác, Lê Lệ Lệ cùng Lãnh Ngạo Thiên lần đầu tiên đi đến shop quần áo cao cấp, nhân viên cửa hàng đã đối với nữ chủ lộ ra ánh mắt khinh bỉ, sau đó Lãnh Ngạo Thiên thực kiêu ngạo mà nói : các ngươi đều bị đuổi việc [3] !
*[3] đuổi việc. Nguyên tác: khai trừ.
…… Hiện tại ngẫm lại, đó hẳn là do « hào quang nam nữ chính » cùng với « hào quang hại não » khiến cho đám nhân viên cửa hàng đều đần ra.
Trong điếm, quần áo dùng để trưng bày đều thập phần giản khiết nền nã, tuy rằng mới vừa thấy tựa như rất đơn giản, nhưng chăm chú quan sát còn có thể nhìn đến điểm thiết kế độc đáo ở mỗi chi tiết, khiến cả kiện y phục nhìn qua rất cao đoan cùng sung mãn khí chất.
“Ngươi cảm thấy thích kiện y phục nào ?” Nhâm Tuyết Dao cười hỏi, trong đôi mắt màu lam tựa như ẩn chứa ý cười ôn nhu.
“Này…… Ta cảm thấy được cũng không sai.” Lê Thanh do dự, nàng mắc « tuyển trạch khốn nan chứng» [4], cho dù là để cho nàng ở trong này nghỉ ngơi một ngày, nàng cũng không biết có thể chọn ra được y phục muốn mua hay không _(:з)∠)_
*[4] tuyển trạch khốn nan chứng : hội chứng lựa chọn khó khăn.
“Ngươi a.” Nhâm Tuyết Dao điểm nhẹ lên trán Lê Thanh, tùy tay tuyển nhất kiện váy liền áo màu trắng ở bên cạnh, mỉm cười, đối nàng nói: “Ngươi thử cái này xem.”
Lê Thanh cầm lấy váy, đi vào phòng thay quần áo, sau khi đổi hảo y phục, nhân viên cửa hàng chải cho nàng một kiểu tóc đơn giản, Nhâm Tuyết Dao lại bảo hộ vệ lấy đến đây một đôi giày cao gót thủy tinh màu trắng cho nàng đổi.
“Không tồi a.” Nhâm Tuyết Dao lôi kéo tay của Lê Thanh để cho nàng xoay một vòng, “Thật sự là một mỹ nhân a.”
Lê Thanh lúc này đã rực rỡ hẳn lên, cùng vị « nữ thần kinh » vừa rồi hoàn toàn khác xa một trời một vực, lúc đứng trước gương, chính nàng cũng không dám tin người trước mắt là chính mình.
Lê Thanh đối lời khen ngợi của Nhâm Tuyết Dao cũng có vài phần ngượng ngùng, đây vẫn là lần đầu tiên có một « nhân vật cấp bậc nữ thần » khen dung mạo của nàng, cho dù khuôn mặt này không phải mặt của nàng, nàng cũng không quản _(:з)∠)_
Tiếp đó, Nhâm Tuyết Dao lại để cho nhân viên cửa hàng lấy số đo, liền đối Lê Thanh nói: ” Rất tốt, chúng ta bây giờ đi thôi.”
“Chẳng phải là phải trả tiền trước sao ?” [5] Lê Thanh có chút kinh ngạc.
“Không việc gì, cứ xuyên như thế đi.” Nhâm Tuyết Dao xoay người đối nhân viên cửa hàng thản nhiên nói: “Sổ sách liền ghi tên ta thì được rồi.”
*[5] Nguyên tác: Khả thị bất thị yếu mãi định chế na kiện mạ? (可是不是要买定制那件吗?) Mình vẫn không hiểu câu trên trong ngữ cảnh này có nghĩa gì. Xin hãy đóng góp cho bản edit này. (Editor )
Lê Thanh: “……” A, loại cảm giác này là gì vậy, vì cái gì nàng sẽ có loại cảm giác « tổng tài văn» phiên bản chuyển giới [6] a! !
*[6] phiên bản chuyển giới. Nguyên tác: tính chuyển bản.
Tiếp đó, Nhâm Tuyết Dao lại lôi kéo Lê Thanh mua mua sắm sắm [7], cuối cùng hai người ở một quán bán đồ ngọt ngồi xuống nghỉ chân.
*[7] mua mua sắm sắm. Nguyên tác: cuống liễu cuống nhai.
“Ta đã nghĩ kỹ rồi.” Nhâm Tuyết Dao ăn hoàn chút điểm tâm, nghiêm túc nói: “Ta không chỉ muốn làm bẽ mặt Lãnh Ngạo Thiên, ta còn muốn khiến hắn gia tài tán tẫn nhất vô sở hữu [8] ! Khiến hắn phải hối hận vì đã lừa gạt cảm tình của ta.”
*[8] gia tài tán tẫn nhất vô sở hữu : sạt nghiệp, hai bàn tay trắng.
Lê Thanh: “Không, không tồi a.” A, tổng cảm giác bộ dáng Nhâm Tuyết Dao lúc nghiêm túc muốn trả thù người khác có vài phần đáng sợ a. Bất quá nếu Nhâm Tuyết Dao dùng thủ đoạn trong nguyên tác để đối phó nữ chủ mà đi đối phó Lãnh Ngạo Thiên, đây đích thật là khiến cho Lãnh Ngạo Thiên hao tổn tâm trí a.
Nhâm Tuyết Dao mỉm cười nói: “Nếu ta hiện tại đem ảnh chụp « đồng tính ái muội » của hắn rải ra ngoài, đích thật là sẽ khiến cho Lãnh thị tập đoàn như vậy phá sản, nhưng ta sẽ không làm như vậy. Ta muốn cho tài sản của hắn cũng cũng phải vào tay của ta.”
Lúc nói chuyện, tuy rằng trên mặt Nhâm Tuyết Dao vẫn lộ vẻ ôn nhu tươi cười, nhưng trong từng câu từng chữ lại giống như hàm chứa hàn băng, khiến cho người ta cảm giác cảm giác âm lãnh đập vào mặt.
Lê Thanh gật đầu, nói: “Có thể a.” Kỳ thật ở trong nguyên tác, Lãnh Ngạo Thiên cũng đã ngấm ngầm chiếm đoạt tài sản của Nhâm gia, sau đó sai người đi x Nhâm Tuyết Dao mà, nghĩ cho cùng, Nhâm Tuyết Dao kỳ thật cũng không phải thực quá phận, chính là gậy ông đập lưng ông mà thôi →_→
Lê Thanh tự tẩy não cấp chính mình như vậy……
“Tốt lắm, trong chuyện này, ta rất cần sự trợ giúp của ngươi.” Nhâm Tuyết Dao dùng đôi mắt đẹp kia nhìn đến Lê Thanh, thanh âm cực kỳ nhu hòa, hỏi: “Ngươi nguyện ý trợ giúp ta sao?”
“Trước đó ta không phải đều đáp ứng rồi sao ?” Lê Thanh nói: “Ta cũng không phải cái loại người lật lọng a, có cái gì muốn ta hỗ trợ, ngươi cứ việc nói thẳng đi.” Đều đã trên thuyền giặc, nếu đổi ý chính là bị Nhâm Tuyết Dao xử [9].
*[9] xử. Nguyên tác: ấu đả (殴打).
“Ủy khuất ngươi rồi.” Nhâm Tuyết Dao thở dài: “Ta hy vọng ngươi tạm thời trở về bên cạnh Lãnh Ngạo Thiên, giúp ta tìm tài liệu mật của Lãnh thị tập đoàn…… Ngươi nếu cần gì ta sẽ trợ giúp, nếu kế hoạch này thành công, ta nguyện ý cho ngươi 10% cổ phần công ty của Lãnh thị tập đoàn. Nếu ngươi bị phát hiện, ta cũng sẽ phái người đến đó, từ trong tay Lãnh Ngạo Thiên cứu trở về.”
“Không sao cả…… Ta sẽ làm được !” Nói tới đây, Lê Thanh quả thực đã lạnh giò [10], cái loại « đi làm gián điệp » này nọ thật sự là thích hợp với nàng sao QAQ
*[10] lạnh giò. Nguyên tác: thối nhuyễn (腿软).
Nàng chính là một phế-trạch-nữ a……
【 Nữ phối Nhâm Tuyết Dao độ hảo cảm +10, hiện tại độ hảo cảm 35o(* ̄▽ ̄*)ブ】
Nghe được âm báo độ hảo cảm gia tăng, tâm Lê Thanh có chút chùng xuống ; dù độ hảo cảm cũng đã tăng, nàng lúc này đây cũng không tính là có thu hoạch.