Chương 20: Cẩu huyết ngược văn (8)

Chapter 20: Cẩu huyết ngược văn (8)

Tóm lại chính là tùy tiện như vậy, Lê Thanh bị ảnh vệ A quất một chút.

Tuy rằng ảnh vệ A rất muốn phát huy kỹ xảo cao siêu của chính mình, nhưng bất đắc dĩ Lê Thanh đã cùng hắn nói giả trang một chút thì tốt rồi, cho nên, hắn cũng thoạt nhìn thực dùng sức, kỳ thật chỉ quất Lê Thanh rất nhẹ.

Nhưng khiến ảnh vệ A chấn kinh chính là diễn xuất của Lê Thanh a, hắn rõ ràng chính là giả vờ như vậy, đối phương thật thống khổ giống như bị cương côn đánh, khóc đến cực-kỳ-tàn-ác-vô-nhân-đạo [1], ánh mắt công chúa nhìn hắn đều có thể gϊếŧ người rồi nha ! !

*[1] cực-kỳ-tàn-ác-vô-nhân-đạo. Nguyên tác: thảm vô nhân đạo (惨无人道)

Cuối cùng Lê Thanh giả vờ như một bộ hấp hối, tùy ý té trên mặt đất, bạch y trên người đều bị máu tươi nhuộm đỏ, nhìn qua giống như tuyết địa hồng mai, nhìn rất rợn người.

Kỳ thật đây là vừa rồi, Lê Thanh lúc xuất môn, nhân cơ hội từ phòng bếp làm ra kê huyết, sau đó van xin hệ thống ở lúc thích hợp làm ra một chút hiệu ứng.

Hệ thống cũng đã đáp ứng, sau đó hệ thống liền đem kê huyết cấp tới kho trữ vật trong không gian…… Lê Thanh còn biết, phải thăng tới nhị cấp mới có thể sử dụng hệ thống không gian OTZ

Ảnh vệ A tuy rằng không biết người nọ sao lại thế này, nhưng hắn vẫn là phối hợp mà cười ha ha, “Ha ha ha ha ha biết giáo huấn đi, lần sau nếu là còn dám phản bội ta, sẽ không là xử phạt tùy tiện như vậy.”

Nói xong, ảnh vệ A âm ngoan trừng hai người liếc mắt một cái, liền nghênh ngang mà đi.

Đông Phương Tuyết chạy nhanh xuống giường, nghiêng ngả lảo đảo mà đem Lê Thanh đỡ lên, “Ngươi cảm giác thế nào?”

Lê Thanh ôm lấy ngực nói: “Ta, ta giống như bị chút nội thương.” Nói xong, hệ thống phối hợp mà đem chút kê huyết đến trong miệng Lê Thanh……

Lê Thanh bị mùi máu tươi trong cổ họng thình lình xuất hiện khiến cho kinh hách một trận, lập tức liền ói ra ngoài.

“Cái gì?” Đông Phương Tuyết nhìn đến Lê Thanh hộc máu, đương nhiên càng thêm lo lắng, “Này phải tìm thái y đến xem mới được a, bằng không lưu lại bệnh gì thì làm sao bây giờ?”

【 bởi vì phía trước đó đã phản hồi rằng âm báo độ hảo cảm tăng lên nghe rất phá hư không khí, hệ thống đã sửa lại tiếng 'đích đích' lúc gia tăng độ hảo cảm. 】 Âm báo của hệ thống bỗng nhiên truyền đến.

Tùy theo mà đến chính là một chuỗi dài: đích đích đích đích đích đích.

Lê Thanh: “……” Không! Này rõ ràng càng phá hư không khí!

“Ta nghĩ tướng quân sẽ không nguyện ý……” Lê Thanh thê lương nói: “Năm đó, ta đến đây, sau đó, liền chưa bao giờ thấy qua khuôn mặt tươi cười của hắn, đãi ngộ của ta ở trong phủ thật là ngay cả một cái gã sai vặt cũng không bằng, nếu không phải công chúa gả lại đây, kẻ mang danh chính thê như ta lại sẽ bị những người khác khi nhục.”

“……” Đông Phương Tuyết thần sắc hoảng hốt, nàng vội ôm lấy Lê Thanh, nhẹ giọng nói: “Không sao cả, hiện tại không còn có người nào lại khi dễ ngươi……” Nói còn chưa nói hoàn, nàng lại nghĩ tới chính mình vừa rồi còn nhìn đến Lê Thanh bị trừu, lại một trận tim như bị đao cắt.

“Cho nên, ta còn là thực cảm tạ công chúa.” Lê Thanh giận dữ nói: “Chính là không biết ta còn có thể hay không chống đỡ được đến ngày công chúa rời đi.”

“Ngươi có thể.” Đông Phương Tuyết thần sắc trở nên kiên định, “Ngươi tuyệt đối sẽ không chết.”

Đông Phương Tuyết gian nan đem Lê Thanh khiêng tới trên giường, kỳ thật đây vẫn là Lê Thanh tự mình cố ý phối hợp, bằng không Đông Phương Tuyết cho dù có cố đến một ngày Lê Thanh cũng đến không được giường.

“Xem ra hiện tại phải dựa vào thủ đoạn cuối cùng.” Đông Phương Tuyết cắn chặt răng, theo trong tay áo lấy ra một cây sáo nhỏ, nhẹ nhàng thổi lên.

Sáo nhỏ chính là phát ra ngắn ngủi một tiếng, không lâu sau đó, một thanh y nữ tử liền thân khinh như yến theo ngoài cửa sổ nhảy vào, cung kính quỳ gối trước mặt Đông Phương Tuyết, từ vẻ bên ngoài xem ra, nàng giống như thật là một trong mấy cung nữ hồi môn của Đông Phương Tuyết.

Lê Thanh: (⊙_⊙) có loại thủ đoạn này, vì cái gì không dùng sớm một chút a! ! Còn muốn mạo hiểm và vân vân……

Đông Phương Tuyết nói: “Ngươi cũng ra không được tướng quân phủ đi?”

Cung nữ cúi đầu nói: “Đúng vậy, tướng quân phủ trông giữ thậm nghiêm, nô tỳ làm việc cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ bị nhìn ra điểm manh mối đến.”

Lê Thanh: (⊙_⊙) vậy ngươi vì cái gì hiện tại xuất hiện ở nơi này! !

“Lý ma ma các nàng thế nào?”

“Đều ở tướng quân phủ thành thành thật thật làm việc làm việc.” Cung nữ nói: “Tướng quân cũng không có ý khó xử các nàng.”

“Thư ta gửi hoàng huynh đã được gửi đi.” Đông Phương Tuyết nói: “Nếu đoán không sai, hẳn là trong đêm nay sẽ có người đến nghĩ cách cứu viện ta, bất quá ta xem Trữ Quyết một bộ bình tĩnh như vậy, lại lo lắng hắn đã có kế sách gì rồi.”

“Công chúa cát nhân tự hữu thiên tương [2], nhất định sẽ không gặp phải chuyện không may.” Cung nữ thực máy móc mà nói một câu.

*[2] cát nhân tự hữu thiên tương (吉人自有天相). Người hiền sẽ gặp lành.

“Ngươi trước phẫn thành hình dáng của ta mà chiếu cố Lê Thanh, ta mượn tạm y phục của ngươi.” Đông Phương Tuyết nói: “Ta muốn đi liên lạc với những người khác trong cung.”

“Nô tỳ tuân mệnh.” Cung nữ ứng một tiếng, liền soạt vài cái thay ra y phục, sau đó nhìn đến công chúa muốn thoát y phục, nàng lại vội vàng che lại ánh mắt của Lê Thanh.

Lê Thanh: “…… ! !” Tất cả mọi người là nữ nhân có cái gì phải che a a a a! ! !

Kỳ thật, thái độ của Lê Thanh đối bức thư kia cũng không phải thực sợ hãi, cùng lắm thì nàng sẽ không dịch dung thành nam chủ nữa, sẽ không ai phát hiện là nàng hạ lệnh cùng công chúa ngoạn giam cầm play……

Đợi cho cánh tay trước mắt cũng đã nới lỏng, Đông Phương Tuyết cũng đã đổi hảo y phục cung nữ.

Tuy rằng mặc y phục đơn giản của thị nữ, nhưng mỹ nhân chính là mỹ nhân, Đông Phương Tuyết vẫn là một bộ xinh đẹp tuyệt luân, vô luận như thế nào cũng đều thu hút tầm mắt của người khác.

“Công chúa, như vậy không được a.” Cung nữ nhíu nhíu mày, lại cấp Đông Phương Tuyết hóa trang.

Dưới kỹ thuật vô cùng kì diệu của cung nữ, Đông Phương Tuyết nháy mắt liền từ một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành biến thành bộ dạng dung mạo tuy rằng xuất chúng nhưng là không quá phận.

Biểu tình của Lê Thanh đều biến thành = 口 =, này cũng quá khốc huyễn a! ! Hiệu quả quả thực có thể so với dịch dung!

“Ta đi ra ngoài một chuyến, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.” Lúc đối mặt Lê Thanh, thái độ của Đông Phương Tuyết lại trở nên ôn hòa, nàng nhẹ nhàng ở trên trán Lê Thanh hạ xuống một nụ hôn, liền xoay người ly khai.

Lê Thanh o(*////▽////*)q…… Khoan đã nào, nàng vì cái gì muốn đỏ mặt a! ! Tuyệt đối là bởi vì nguyên nhân đối phương rất xinh đẹp _(:з)∠)_

Cung nữ thay y phục của Đông Phương Tuyết, ngồi ở bên giường Lê Thanh mà bất động.

Nàng có thể vẫn không nhúc nhích mà ngồi đến mấy giờ, Lê Thanh cũng lòng hiếu kỳ mãnh trướng a, nàng thật sự rất muốn nhìn Đông Phương Tuyết muốn đi làm cái gì! !

“Khụ khụ khụ.” Lê Thanh ho khan vài tiếng, đối phương một chút phản ứng cũng không có.

“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ! !” Lê Thanh lại ho khan vài tiếng, đối phương vẫn là một bộ diện than.

“Khụ khụ! ! Khụ khụ khụ khụ khụ! !” Lê Thanh thiếu chút nữa sẽ xuất tuyệt chiêu hộc máu, cung nữ ki rốt cục cũng có phản ứng.

Cung nữ đem tầm mắt dời lại đây, lạnh lạnh nói: “Bị nội thương ho khan một chút là bình thường, ngươi chỉ cần đang ngủ sẽ không ho nữa.”

Lê Thanh: “…… ! !” Ngươi này cũng quá chết tiệt, đâu có chiếu cố đây ? ! Này căn bản là mặc cho PLAY(╯‵□′)╯︵┻━┻

Lê Thanh cũng bất chấp cái gì thương hương tiếc ngọc, nhân cơ hội cấp cung nữ đến một chưởng, thật giống như ở « tổng tài văn thế giới » đã đánh ngất nam chủ nam thứ, đem cung nữ cũng cấp đánh ngất.

Đem cung nữ phóng tới trên giường, Lê Thanh mang mặt nạ dịch dung, xoay người liền như bay mà xông ra ngoài.

Nhưng mà nàng đi ra ngoài nhưng không có nhìn đến phản ứng của cung nữ đang hôn mê, ánh mắt khẽ lộ ra khe hở, có chút đăm chiêu nhìn đến bóng dáng của nàng.

******

Rất nhanh Lê Thanh liền phát hiện hướng mà Đông Phương Tuyết đang đi, đối phương giống như ở mấy chỗ khác lượn vài vòng, sau đó mới đi tới trong viện của bốn tiểu thϊếp.

Đông Phương Tuyết rốt cuộc sẽ cùng các nàng nói gì đây ? _(:з)∠)_

Theo lý thuyết, người cùng Đông Phương Tuyết từng có chạm mặt cũng chỉ có Thu Phong, hơn nữa cũng không giống miễn cưỡng như trong nguyên tác xem như quan hệ tình địch, tổng không có khả năng là mạo hiểm bại lộ thân phận của chính mình mà đến đánh đối phương một trận đi……

Sau khi Lê Thanh đến đây, Đông Phương Tuyết cũng vừa lúc rời đi, nàng có vài phần tò mò mà đẩy cửa ra, đi vào nhìn xem mấy tiểu thϊếp kia thế nào.

Bốn tiểu thϊếp như hoa như ngọc của nam chủ đều tụ ở trong căn phòng này, bốn tiểu thϊếp đều mỗi người một phong tình, không thể không nói nam chủ là diễm phúc không ít _(:з)∠)_

Xuân Hoa đang khóc đến trôi phấn nhòe son [3], Hạ Nguyệt vội lấy một cái khăn cấp nàng sát nước mắt, Xuân Hoa nức nở nói: “Chúng ta thật sự phải rời khỏi tướng quân phủ sao……”

*[3] trôi phấn nhòe son. Nguyên tác: hi lí hoa lạp (稀里哗啦).

Thu Phong giận dữ nói: “Chúng ta làm cái loại sự này…… Không ly khai cũng chỉ có một cái tử lộ mà thôi.”

Xuân Hoa cắn răng nói: “Chính là Thu Phong nói đây là sở thích của tướng quân, chúng ta như vậy cũng không nhất định sẽ chết a.”

“Cho dù tướng quân không trách phạt, chính là tướng quân làm việc này chắc chắn sẽ khiến Thánh Thượng tức giận.” Hạ Nguyệt cường ngạnh nói: “Đến lúc đó nếu tướng quân phủ bị sao, chúng ta còn không giống là tử tội sao ?”

“Chính là…… Chính là…… Chúng ta tốt xấu hầu hạ tướng quân nhiều như vậy năm, cũng……” Đông Tuyết thần tình nhát gan, nắm chặt khăn tay mà nói không nên lời.

“Nếu công chúa đã tự mình tới cửa.” Hạ Nguyệt nói: “Ta nghĩ ngày mà tướng quân phủ bị gϊếŧ cũng không xa, nguyên bản bốn người chúng ta sở dĩ hầu hạ tướng quân, trừ bỏ nhiều năm tình phân bên ngoài, coi trọng không phải là vinh hoa phú quý kia sao ? Hơn nữa tướng quân cũng cho mấy người chúng ta hạ tuyệt dựng dược [4], ta đối hắn đã không còn một tia tình ý!”

*[4] tuyệt dựng dược. Không chú thích.

“Đều là lỗi của Thu Phong.” Đông Tuyết hốc mắt cũng đỏ, “Nếu không biết chuyện này thì tốt rồi, cho dù chết ở tướng quân phủ cũng so với chạy đi ổn thỏa.”

“Ngươi nói cái gì vậy ?” Thu Phong tạc mao, lập tức đi lên liền cường hôn Đông Tuyết.

Lê Thanh xem tới hiện tại, nàng rốt cục hiểu được, nguyên lai bốn tiểu thϊếp của nam chủ là « tiêu hóa nội bộ»……

Được không đây a! ! Vì cái gì chính là thuận miệng vừa nói liền tạo ra phản ứng lớn như vậy, rốt cuộc là mị lực của nam chủ quá yếu hay là lỗi do nam chủ rất tra ? ! ∑(っ °Д °;)っ

Tra nam- nam chủ bây giờ đã gặp phải chuyện quỷ súc nhất trên thế giới này, đó chính là bị vợ cắm sừng [5]…… Đây cũng không chỉ là một cặp sừng, đây là bốn cặp sừng to tướng ! ! Nếu tính thêm công chúa và nàng, đây là sáu cặp sừng to đùng ! !

*[5] bị cắm sừng. Nguyên tác: trọng lục mạo (重绿帽)

Cho dù là không có hóa thành tro, tra nam nam chủ hiện tại nghe được mấy câu nói đó cũng phải tức chết.

Lê Thanh cũng không có ý tưởng đi vào quấy rầy các nàng, xoay người liền ly khai viện, nàng đại khái đã đoán được kế sách của Đông Phương Tuyết.

Đông Phương Tuyết đại khái là muốn đem tướng quân phủ khiến cho loạn thành một đoàn, thừa dịp nam chủ đắm chìm ở bị đeo bốn lục mạo mà nộ trảo tiểu lão bà, nàng liền nhân cơ hội trốn chạy _(:з)∠)_

Nếu đã biết, Lê Thanh liền xoay người trở về chỗ viện của Đông Phương Tuyết, miễn cho đối phương dạo một vòng trở về, sau đó lại phát hiện không ai.