Chapter 15: Cẩu huyết ngược văn (3)Lê Thanh nói hoàn một câu này có thể nói là kinh thế hãi tục,sau đó, đầu óc đột nhiên thanh tỉnh lại.
Nàng nhìn đến hai ma ma cùng mấy nha hoàn trước mắt đều đã một bộ chấn kinh quá độ thân mình đã cứng ngắc, còn có vẻ mặt công chúa đang ngồi trên giường đã sắp hỏng mất, nhất thời sinh ra loại ý tưởng « muốn rời đi hiện trường ».
Khoan đã nào…… Lê Thanh đột nhiên đem tầm mắt dừng lại trên người công chúa, nói đến thì trước đó không có chú ý nhìn kỹ, hiện tại nhìn một chút thì khuôn mặt công chúa có vài phần nhìn quen mắt a……
Cái gì nhìn quen mắt, trừ bỏ màu mắt không giống với, đây căn bản là khuôn mặt của Nhâm Tuyết Dao có phải không đây! ! (╯‵□′)╯︵┻━┻
“Hệ thống, đây là có chuyện gì a! !”
【 Ngươi không cần lo lắng nhiều như vậy, tóm lại ngươi chỉ cần biết nàng là nữ phối mà ngươi cần phải
rù-quến [1]…… Không, chỉ cần tăng độ hảo cảm là được. 】 Hệ thống cực độ không phụ trách mà nói.
*[1] rù-quến. Nguyên tác: câu đáp (勾搭)“Ngươi cho là như vậy là có thể đem chuyện này
nhất bút đái quá [2] sao ! !” Lê Thanh cả giận nói, cho dù hệ thống không nói, nàng cũng có thể não bổ đi ra vài loại tình tiết.
*[2] nhất bút đái quá (一笔带过). Lấp liếʍ ; đánh trống lảng.Một, đây là Nhâm Tuyết Dao đời trước.
Hai, bởi vì công ty này rất nghèo, cho nên, ác độc nữ phối của tất cả thế giới đều chỉ có một khuôn mặt.
Ba, Nhâm Tuyết Dao xuyên qua.
Bốn, trùng hợp →_→
Trên đời này, nào có nhiều như vậy trùng hợp a? ! Lê Thanh vẫn nghiêng về công ty này rất nghèo, ngay cả mặt của mỹ nữ cũng làm không được cho nên, đành phải tuần hoàn sử dụng lại tình tiết này.
Dù sao, hệ thống chết tiệt như vậy, công ty có chết tiệt một chút cũng thật là bình thường.
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, Lê Thanh liền đem phiền não trước đó ném qua một bên, chuyên tâm tự hỏi như thế nào đối mặt với vấn đề trước mắt.
Nếu đều đã dùng khuôn mặt của nam chủ mà nói ra ' ta chính là bất cử, ngươi nghĩ muốn thượng ta cũng không được ' như vậy, Lê Thanh cũng đã đem sai liền sai, chuẩn bị đem hình tượng của nam chủ phá nát, sau đó chính mình lại dùng thân phận thật sự mà tăng độ hảo cảm của nữ phối.
Vì thế Lê Thanh liền lập tức đóng lại cửa phía sau, còn cấp khóa lại.
Sau đó Lê Thanh cười lạnh, nhìn chăm chú vào mọi người trước mặt, “Nếu công chúa đều đã là người của ta, ta liền đem mấy chuyện nghẹn ở trong lòng đã lâu đều nói ra đây ! Kỳ thật ta là một con
quỷ-háo-sắc [3], vừa thấy đến mỹ nữ liền
không thể rời mắt [4], bốn tiểu thϊếp này chính là mấy
vợ nhỏ công khai [5] của ta, kỳ thật ta còn đang âm thầm dưỡng mười mấy ngoại thất!”
*[3] quỷ-háo-sắc. Nguyên tác: sắc trung ngạ quỷ (色中饿鬼)*[4] không thể rời mắt. Nguyên tác: Tẩu bất động lộ(走不动路). Lết đi không nổi.*[5] vợ nhỏ công khai. Nguyên tác: minh diện thượng đích tiểu lão bà (明面上的小老婆).Công chúa biểu tình khó có thể hình dung: “……”
Lý ma ma suýt nữa cũng bị lời này của Lê Thanh cấp khí vựng, khóc lớn nói: “Công chúa thật là số khổ a, Hoàng Thượng như thế nào lại tuyển cho ngươi một vị hôn phu như vậy.”
Ma ma X cũng cực kỳ bi thương nói: “Rõ ràng thừa dịp công chúa còn chưa kịp cùng nam nhân
ác tha [6] này phát sinh sự tình gì, chúng ta nhanh hồi cung đi thỉnh Hoàng Thượng làm chủ đi.”
*[6] ác tha (龌蹉). Dơ bẩn.“Lý ma ma, Ma ma X, các ngươi đừng khóc.” Công chúa đột nhiên bình tĩnh lên, “Ta nếu đã lập gia đình, cũng sẽ không có biện pháp trở về.”
Lê Thanh lại nói: “Kỳ thật ta còn thích nhất đánh nữ nhân, đặc biệt lúc dùng roi quất các nàng, hơn nữa dùng sáp nóng nhỏ đến trên người đối phương, ta cũng sẽ trở nên rất hưng phấn.”
Ma ma X đã sớm khí ngất đi rồi, bọn nha hoàn còn lại cũng dùng ánh mắt hoảng sợ mà nhìn chằm chằm Lê Thanh cùng với ngọn nến trên bàn, chưa biết các nàng rốt cuộc não bổ ra cái gì rồi.
“Ngươi không cần nói thêm nữa, tuy rằng không biết ngươi rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân gì mà nói ra những lời này, nhưng này tuyệt đối không
huyễn hoặc được ta [7].” Công chúa lạnh lùng nói.
*[7] không huyễn hoặc được ta. Nguyên tác: dụng bất đáo ngã đầu thượng lai (用不到我头上来).Vì cái gì đột nhiên cảm giác chỉ số thông minh của công chúa ↑↑↑ a.
Lê Thanh lại nghĩ đến còn có thuộc tính quỷ súc nào không, tùy tiện thêm tới trên người nam chủ, “Không, ta còn chưa nói xong, ngươi đừng xen mồm! Hơn nữa ta không chỉ có thích đánh nữ nhân, ta còn thích bị người khác đánh, trước kia ở trong quân doanh, ta liền mỗi ngày cùng bọn lính ngoạn s-m.”
“Ngươi đừng vọng tưởng !” Công chúa cũng não bổ chút loạn thất bát tao gì đó, cả giận nói: “Ta sẽ không trừu ngươi!”
Lê Thanh: “……”
Công chúa thấy hắn giống như bệnh tình ổn định một chút, bất đắc dĩ mà nói: “Cho dù Trữ tướng quân ngươi là người như thế, ta cũng có thể ta sống cuộc sống của ta, ngươi sống cuộc sống của ngươi, chúng ta không can thiệp chuyện của đối phương là được. Ngươi không cần phải uy hϊếp ta như vậy, cho dù ngươi cưới cả trăm phòng ngoại thất cũng không liên quan đến ta.”
Lê Thanh lạnh lùng nói: “Các ngươi đều đã nghe được bí mật của bản tướng quân, chẳng lẽ còn nghĩ có thể như vậy bình yên vô sự đi ra ngoài sao?”
Lý ma ma thổ tào : “Không phải tự ngươi muốn nói đó sao ?”
Lê Thanh cả giận nói: “Câm miệng!”
Sau đó hắn vỗ vỗ thủ, tùy tay mở ra cửa phía sau, còn có mười mấy người mặc quần áo bó sát màu đen từ phụ cận chạy lại đây, sự tồn tại của đám ảnh vệ này chính là Lê Thanh vừa mới phát hiện vào sáng hôm nay.
Thật không biết hoàng đế này là làm ăn cái gì không biết, nam chủ dưỡng nhiều tư binh cùng ảnh vệ sát thủ như vậy, hắn cũng không phát hiện.
“Các ngươi đem những người này bắt lại sau đó ném vào địa lao đi.” Đợi cho ảnh vệ đem ma ma cùng bọn nha hoàn đều bắt đi, sau đó, Lê Thanh mới đối Đông Phương Tuyết nói: “Công chúa, ngươi liền lưu lại trong phòng này mà tự thu xếp ổn thoả đi.”
Đông Phương Tuyết quả thực không thể bảo trì được bình tĩnh, nàng gắt gao bắt lấy làn váy, gã Trữ Quyết não động này có phải muốn tạo phản hay không, cho nên mới đem nàng nhốt ở trong này, bằng không một tướng quân bình thường làm sao dám ở đêm tân hôn mà đối công chúa điện hạ như vậy.
Sau khi đóng cửa lại, Lê Thanh mới lạnh nhạt nói: “Đem các nàng đều ném tới phòng giặt quần áo đi, giám sát chặt chẽ, đừng để cho các nàng rời đi tướng quân phủ.” Nói muốn giam vào địa lao đều là hù dọa Đông Phương Tuyết, tóm lại chính là muốn
phá nát [8] hình tượng nam chủ ở trong lòng Đông Phương Tuyết.
*[8] phá nát. Nguyên tác: bại phôi (败坏).Kỳ thật…… Nam chủ hiện tại thật sự còn có hình tượng sao ?
“Kia tướng quân, không cần hạ chút dược gì gì đó sao ? Nếu các nàng tiết lộ bí mật của ngài……” Nói đến bí mật, khuôn mặt của ảnh vệ bên dưới miếng vải đen liền nhịn không được mà co rúm lại, vừa rồi bọn họ nghe được lời tự bạch của tướng quân thật sự là rất kinh thiên động địa, quả thực làm cho người ta nghĩ đến tướng quân là trúng tà.
Không nghĩ tới, vị tướng quân ngày thường luôn lãnh nhược băng sương [9], cư nhiên lại quỷ súc đến vậy.
*[9] lãnh nhược băng sương (冷若冰霜). Trong sạch thanh cao ; Không vướng bụi trần ; Thánh khiết.Đám ảnh vệ cũng không có hoài nghi lời Lê Thanh nói vừa rồi là thật hay giả, bởi vì nam chủ bình thường liền thường xuyên một mình một người xuất môn, không mang ảnh vệ đi theo, cho nên, có một số việc ảnh vệ cũng không biết.
Đương nhiên hiện tại bọn họ đã biết, tướng quân nguyên lai là đi ngoạn sở thích đặc thù của mình.
“Không cần.” Lê Thanh lạnh lùng nói: “Nói ra cũng không sao cả, Trữ Quyết ta không để ý mấy thứ này!”
Hạ ách dược rồi, thanh danh hoàng bạo của nam chủ này liền truyền không ra.
Lê Thanh về tới một chỗ trong viện nghỉ ngơi, lúc đám ảnh vệ đều rời đi, sau đó, đột nhiên có một ảnh vệ quỳ trên mặt đất, đối Lê Thanh nói: “Tướng quân, lời vừa rồi của người đều là thật chăng?”
“Nói cái gì?” Lê Thanh nghi hoặc hỏi.
“Chính là……” Ảnh vệ theo bên hông cởi xuống dây thừng, hai tay nâng đến trước mặt Lê Thanh, “Không nghĩ tới tướng quân cùng thuộc hạ lại có sở thích đồng dạng.”