Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cứu Với, Nam Chính Điên Phê Hắc Hóa Rồi!

Quyển 2 - Chương 2: Người mà công chúa yêu nhất rõ ràng là ta

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Vẫn còn thời gian.” Tang Điềm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không đến lúc xảy ra đại họa thì mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn được.

Điều Điều từ trong không gian nhảy ra, nằm gọn trên chân của Tang Điềm. Thân hình tròn trịa của nó trông vô cùng đáng yêu.

“Ký chủ, lần này hãy cho em theo chị luôn nhé! Dù sao em cũng chỉ là một con mèo mà thôi!” Điều Điều nũng nịu.

Nghĩ rằng có Điều Điều bên cạnh cũng chẳng thiệt gì, Tang Điềm đồng ý.

“Im đi! Người mà công chúa yêu nhất rõ ràng là ta! Không phải tên Trần quốc sư đó!”

“Đúng là tự lừa dối mình!”

Bên ngoài đột nhiên vang lên những tiếng cãi vã.

Tang Điềm mở cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến nàng giật mình kinh hãi.

Trước cửa phòng nàng là một đám mỹ nam với đủ mọi phong cách, dung mạo của ai nấy đều xuất chúng.

Trong nguyên tác, mặc dù nữ phụ có nhiều nam sủng, nhưng thật ra nàng chỉ nhìn ngắm chứ không dám thật sự động vào họ. Dù sao, nàng cũng chỉ là một thiếu nữ chưa đủ tuổi cập kê.

Khi Tang Điềm còn đang ngơ ngác, một mỹ nam với gương mặt thanh tú và dáng vẻ đáng yêu vội chạy đến trước mặt nàng. Hắn quỳ xuống, nắm lấy vạt váy của nàng.

Mỹ nam khóc như hoa lê gặp mưa, trông đến mức ai thấy cũng không khỏi động lòng.

“Công chúa, nàng thật sự yêu Trần Ngự rồi sao?” Hắn vừa nói vừa nức nở, mãi mới nói hết được một câu trọn vẹn.

Tang Điềm rụt chân lại, lùi vài bước khiến vạt váy tuột khỏi tay của mỹ nam.

Mỹ nam gục xuống đất khóc rống lên.

Tang Điềm chỉnh lại y phục, ôm chặt Điều Điều trong tay:

“Bổn cung hôm nay sẽ giải thoát cho các ngươi, cứ yên tâm rời khỏi phủ công chúa, tất cả tiền bạc các ngươi từng nhận được từ phủ đều sẽ không thiếu sót!”

Tang Điềm nghĩ rằng họ sẽ vui mừng mà rời đi.

Ai ngờ, ngay khi lời vừa dứt, tất cả mỹ nam đứng trước mặt nàng đồng loạt quỳ xuống.

“Công chúa, ngoài phủ công chúa ra, chúng ta không còn nơi nào để đi!”

“Không được phép từ chối, đi mau! Nếu không, bổn cung sẽ dùng roi mà đánh các ngươi!”

Tang Điềm ra hiệu cho cô cô chưởng sự, bà ấy liền cầm roi dài quất đuổi đám mỹ nam ra khỏi phủ.

Bọn họ vừa bước ra, vừa ngoái đầu lại đầy lưu luyến, ba bước một ngoảnh lại.

Tang Điềm chọn cách lờ đi, quay người trở về phòng.

Trong gương, nàng thấy bản thân xinh đẹp tuyệt trần. Bộ váy đỏ khiến nàng trông như yêu tinh chốn nhân gian, và lớp trang điểm rực rỡ càng làm nổi bật địa vị của nàng.
« Chương TrướcChương Tiếp »