Nhìn cách ăn mặc của Tang Điềm, bảo vệ thấy cô không giống người xấu nên gọi cho Cố Kỳ Trạch.
Rất nhanh, giọng nói trầm ấm của Cố Kỳ Trạch vang lên từ đầu dây bên kia.
Khi nghe bảo vệ nói có cô gái tên Tang Điềm tìm đến, bên kia điện thoại lập tức im lặng.
Ánh mắt bảo vệ nhìn Tang Điềm cũng thay đổi.
"Cô ăn mặc đẹp thế này, chắc chắn là một fan cuồng của thầy Cố rồi. Xin hãy lập tức rời đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"
Nói xong, bảo vệ định đuổi Tang Điềm ra, nhưng lúc đó giọng nói của Cố Kỳ Trạch lại vang lên từ điện thoại.
"Phiền anh để cô ấy vào."
Chưa đến trước biệt thự của Cố Kỳ Trạch, Tang Điềm đã thấy một bóng dáng cao lớn đứng không xa.
Cố Kỳ Trạch mặc trang phục giản dị, tóc còn chưa sấy khô, trên cổ treo một chiếc khăn tắm.
Ánh mắt anh nhìn Tang Điềm rất thản nhiên, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Tang Điềm mang túi đồ chứa quần áo bước đến trước mặt Cố Kỳ Trạch.
"Đây là quần áo của anh, em đã giặt rồi. Cảm ơn anh!"
Tang Điềm đưa túi đồ đến trước mặt Cố Kỳ Trạch.
Anh nhìn thoáng qua chiếc túi trong tay Tang Điềm nhưng không nhận lấy.
Mãi đến khi cánh tay của Tang Điềm mỏi nhừ, định thả xuống thì Cố Kỳ Trạch cuối cùng cũng lên tiếng.
"Cầm túi theo tôi vào nhà."
Tang Điềm đứng yên không động đậy, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ khó xử.
Không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Cố Kỳ Trạch liền quay lại nhìn cô. "Em không vào là muốn để paparazzi chụp được, rồi lại lên hot search đúng không?"
Tang Điềm lắc đầu, ngoan ngoãn đi theo sau anh.
"Em không có ý đó, em chỉ sợ gây phiền phức cho anh thôi."
Nghe lời giải thích của Tang Điềm, Cố Kỳ Trạch lạnh lùng hừ một tiếng rồi bước nhanh vào trong.
Cố Kỳ Trạch sống một mình trong biệt thự, không gian bên trong trống trải đến mức có thể nghe thấy tiếng vang mỗi khi nói chuyện.
Cố Kỳ Trạch không để ý đến Tang Điềm, anh ngồi xuống ghế sofa, tự mình làm mọi thứ.
Lúc này, Tang Điềm mới để ý thấy trên bàn trước mặt Cố Kỳ Trạch có một tô mì ăn dở.
Rõ ràng là sống trong biệt thự lớn nhưng lại cô độc một mình ăn mì gói.
Tang Điềm chậm chạp tiến đến đặt túi đồ cạnh Cố Kỳ Trạch.
Cô do dự một lúc, nhưng những điều cô muốn nói mãi vẫn không thể thốt ra được.
Cố Kỳ Trạch ngẩng đầu nhìn Tang Điềm. "Có gì muốn nói thì nói đi."
"Ăn mì gói không tốt cho sức khỏe đâu, Cố Kỳ Trạch."