Chương 30: Ám sát
Khi Nịnh Nhi mơ hồ mở mắt, đã thấy mình bị người ta trói lên cây.
Chính xác người này là thiên kim tiểu thử của gia tộc Lương Khâu – Lương Khâu Nguyệt. Lúc này, nàng ta đang dương dương tự đắc đùa nghịch hồ li vĩ của mình.
“Chà, cuối cùng ngươi cũng tỉnh.” Lương Khâu Nguyệt thấy Nịnh Nhi tỉnh lại, biếng nhác nói: “Nói như vậy nhưng ngươi cũng coi như là sớm tỉnh lại. Hắn ta còn chưa tỉnh đâu, nhìn có vẻ như bị thương rất nặng.” Lương Khâu Nguyệt lộ vẻ vui thích nhìn Lương Công Dịch trên mặt đất, thân thể hắn đã hiện một màu tím đỏ thẫm.
Lương Khâu Nguyệt ngắm ngía hồi lâu, rồi lại xem đến Nịnh Nhi: “Ra đúng là hắn vì bảo vệ ngươi nên sắp chết?”
“Cô nói bậy!” Nịnh Nhi giãy dụa trên cây: “Ngài chỉ là. . . Ngài chỉ là bị thương mà thôi!”
“Ái chà, cái giọng này của ngươi, có vẻ như không muốn ta chữa trị cho hắn nhỉ.” Lương Khâu Nguyệt cố ý nói.
“Không. . . Không phải. . . Cô. . . Cô hãy nhanh chữa trị cho ngài ấy. . . .” Nịnh Nhi nghe những lời này, vội vàng nói.
Lương Khâu Nguyệt nào có làm việc tốt dễ dàng như vậy: “Hừ, chỉ cần một câu của ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ chữa cho hắn sao? Dựa vào cái gì chứ?”
“Thế thì ~ cô muốn thế nào. . . .” Nịnh Nhi cảm thấy sợ hãi.
“Hừ, thực ra dáng người của ngươi coi cũng được, ta thật ghen tị đó ~” Lương Khâu Nguyệt nhìn Nịnh Nhi, nhất thời nảy ra ý hay: “Ngươi nói xem, nếu Công Lương Dịch vừa tỉnh lại liền nhìn thấy trước mặt là ngươi trần như nhộng ~”
“Cô thật đê tiện!” Nịnh Nhi phẫn nộ nói, cô thực muốn nhổ vào mặt nàng ta, nhưng lại chọc giận Lương Khâu Nguyệt: “Sao nào, hiện tại ngươi là tù binh của ta, ta muốn ngươi như thế nào còn phải hỏi qua ý ngươi sao? Ngươi có tin ta tìm ngay một nam nhân đến hủy đi sự trong sạch của ngươi không? Lại còn muốn được
Công Lương Dịch yêu thương sao? Tiện nhân, ngươi năm mơ đi.” Lương Khâu Nguyệt hung hăng nói.
“Tôi không thích ngài ấy! Là ngài ấy đối với tôi. . . .” Nịnh Nhi vội giải thích.
“Là ngươi dụ dỗ hắn! Hạ tiện!” Lương Khâu Nguyệt hung hăng, lại nói: “Này, là ai, mau ra mặt!”
Đi ra là một nam nhân siêu cấp hèn hạ, tên đó nguýt về phía Nịnh Nhi bằng ánh mắt mê đắm: “Tiểu thư, cái này là được?”
“Ừ, Vu Mã, người ta tìm thế nào? Có đủ bồi hoàn lại cho ta không? Còn muốn không cần ta sao?” Giọng Lương Khâu Nguyệt đắc ý.
“A, đương nhiên không ~ tiểu thư à, ngài không cần tức giận vãn sinh Vu Mã Tư này, ngài là trẻ nhất, xinh đẹp nhất, giàu có nhất. . . .”
“Thôi thôi! Được rồi, ngươi xem đã bao lâu rồi? Tốt nhất là tốc chiến tốc thằng, nam nhân nhà cô ta ở đây.”
“Vâng vâng, tiểu thư yên tâm. Vu Mã tôi tuyệt đối tốc chiến tốc thằng, ngài đối vãn sinh đại ân đại đức, vãn sinh thực vô cùng cảm kích. . . .”
“Được rồi được rồi!” Lương Khâu Nguyệt kỳ thực chán ghét tiếp xúc với hắn, đến ngồi lên tảng đá sau lưng bọn họ.
“Hắc hắc, ngươi là tiểu thư nhà nào đây? Chậc Chậc, dáng người này ~ bộ ngực này ~” Trong ánh mắt Vu Mã Tư tràn ngập du͙© vọиɠ, hắn từng bước từng bước đến gần Nịnh Nhi, vỗ tay một cái, dây thừng tự động mở ra. Nịnh Nhi theo bản năng chạy về hướng ngược lại, nhưng chỉ được vài bước đã bị Vu Mã Tư ôm lấy, sờ soạng trên ngực, vừa giở trò vừa tán thưởng, đưa tay xé y phục của cô.
Nịnh Nhi dùng sức giãy dụa, vừa đánh vừa cào vào đầu Vu Mã Tư, hắn phẫn nộ kêu lên một tiếng, bởi Nịnh Nhi vừa vặn đạp phải hạ bộ của hắn. (Tên tục tiểu kê kê ~) ~
Trong cơn tức giận, Vu Mã Tư xoay người ném Nịnh Nhi xuống đất, thuần thục xé nát quần áo của cô.
“Dùng tay!” Một giọng nói yếu ớt vang lên.
“Ngươi TMD (con mẹ nó) ai! Lão tử đang bận rộn không biết sao!” Vu Mã Tư không hề quay đầu lại, kết quả hắn lãnh trọn nắm đấm của Công Lương Dịch (tuy rằng khí lực không lớn).
“. . *!” Vu Mã Tư tức giận ngoảnh đầu lại, kết quả hai mắt mở to, vội vàng quỳ rạp xuống đất, giọng run rẩy: “Tộc. . . . Tộc trưởng đại nhân. . . .”
Sắc mặt Công Lương Dịch tái nhợt, nhìn Nịnh Nhi một cái rồi vội vàng quay đi, nhìn đến Vu Mã Tư: “Vu Mã Tư, ta lần trước gặp người làm chuyện xằng bậy, bởi vì có mẫu thân ngươi ở đó cho nên tạm tha không gϊếŧ người, nhưng bây giờ. . . .”
“Tộc trưởng đại nhân. . . . Cầu xin ngài xem ở. . . . .” Vu Mã Tư còn chưa kịp nói hết đã quy thiên. Nhân lúc họ còn đang nói, Nịnh Nhi đã thay xong quần áo. Lúc này, Công Lương Dịch rốt cuộc cũng có thể nhìn cô: “Em không sao chứ? Hắn lo lắng hỏi.
“Không có việc gì. . . .” Nịnh Nhi nói: “Vậy còn ngài?” Cô lo lắng nhất chính là thương thế của Công Lương Dịch.
“Ta. . . . . Cũng tốt.” Nhưng vẻ mặt đau đớn đã bán đứng hắn.
Nịnh Nhi vô cùng lo lắng, vừa định mở lời thì Lương Khâu Nguyệt đã chầm chậm đi ra: “Ôi, xem ra tôi tới không đúng lúc rồi. Hai người ở trong này hỏi han ân cần quá.”
“Lương Khâu Nguyệt, cô có mặt thì đi ra đi.” Công Lương Dịch mắng.
“Hừ!” Khâu Lương Nguyệt hừ một tiếng đáp lại, sau đó nhanh chóng phi đến trước mặt Nịnh Nhi, đem một loại chất lỏng màu đỏ tím thâm vào môi cô.
“Dừng lại!” Công Lương Dịch hét lớn, trực giác nói cho hắn biết thứ kia chắc chắn không phải thứ tốt lành gì.
“A, ngươi thực thông minh, biết chắc đây là độc dược.” Độc dược này, một trong hai người các ngươi phải uống. Nếu ngươi không muốn để cô ta uống thì cũng còn một lựa chọn.” Lương Khâu Nguyệt tà ác nói.
“Nếu ta không chọn?”
“Cả hai đều không chọn, vậy thật xin lỗi. . . . .” Lương Khâu Nguyệt bóp chặt miệng Nịnh Nhi.
“Dừng lại!” Thấy nàng ta không đù, Công Lương Dịch không một chút do dự nói: “Đưa ta, ta uống.” Lương Khâu Nguyệt vẻ mặt lô ra đắc ý khi địch trúng kế, đưa cốc chứa độc dược cho hắn ta.
“Không cần!” Nịnh Nhi la lớn.
Công Lương Dịch ngoảnh lại, đối Nịnh Nhi cười nhạt: “Nịnh Nhi, đầu tiên, ta rất vui khi em nói em tin ta. Tiếp nữa, tuy rằng ta cảm mến em, nhưng ta biết, người em thích không phải ta. Ta hi vọng sau khi ta đi rồi, em có thể bảo vệ tình yêu của mình.”
Công Lương Dịch nói với Lương Khâu Nguyệt: “Thả cô ấy ra trước đi.”
Lương Khâu Nguyệt gật đầu, vỗ tay một cái, động tác dường như có ý chậm lại, Nịnh Nhi chậm chạp xoay tròn, đứng lên.
“Nịnh Nhi, ta yêu em, vĩnh viễn yêu em.” Nói xong, Công Lương Dịch uống một hơi cạn sạch.