Dứt lời, hắn áp môi mình lên môi cô, Mina đã lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có, cô cố gắng bình tĩnh, nói: “Dương Tử Thành, nếu hôm nay anh thật sự làm như vậy với tôi, thì sau này hãy nhớ trói tôi cho thật chặt. Nếu một ngày nào đó anh để tôi thoát ra được, thì điều đầu tiên tôi làm chính là gϊếŧ anh!”
Nghe vậy, Dương Tử Thành dừng lại động tác, hắn đứng dậy, nói: “Em yên tâm đi, sau này tôi nhất định sẽ trói em thật chặt, em nhất định không trốn được đâu.”
Dứt lời, hắn liền đưa tay bắt đầu sờ soạng khắp người cô, một lát sau đó, hắn liền xé nát chiếc áo sơ mi cô đang mặc, điên cuồng cắи ʍút̼ cần cổ trắng nõn ấy.
“Dương Tử Thành, anh điên rồi!” Hai chân cô đạp loạng xạ trên giường, chỉ mong có thể thoát khỏi khống chế của hắn nhưng vẫn là không được.
Dương Tử Thành nghe vậy liền dừng lại động tác, hắn áp mặt vào cần cổ cô, nhỏ giọng: “Cửu Nhi, tôi phải làm sao em mới tha thứ cho tôi? Tôi thật sự hết cách rồi, chỉ có thể chiếm lấy em, em mới có thể ở cạnh tôi, Cửu Nhi, tôi đã chờ đợi em hơn một ngàn năm chỉ để đổi lấy một câu tha thứ của em, sau đó tôi và em sẽ trở về như trước đây, điều này khó như vậy sao?”
“Điều này không khó, tôi cũng đã nói là tha thứ cho anh, anh còn muốn gì nữa?”
“Tôi muốn ở cùng em, tôi muốn bù đắp cho em, tôi không muốn em đi cùng tên Hàn Quốc kia, tôi yêu em, chẳng lẽ em không nhận ra sao?”
Mina nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt, cô chậm rãi đáp lời: “Người anh yêu là cô gái tên Cửu Nhi kia, không phải là tôi. Cho dù hơn một ngàn năm trước tôi là Cửu Nhi, cho dù thật sự có chuyện đầu thai chuyển thế thì bây giờ tôi là Mina, tôi không phải là Cửu Nhi.”
Mina cẩn thận quan sát người đàn ông, nhưng hắn từ đầu đến cuối vẫn chôn mặt trong cần cổ cô. Mina chậm rãi nói tiếp: “Cho dù trước đây tôi thật sự yêu anh, cho dù anh trước đây đã từng gϊếŧ tôi, nhưng mà tôi vẫn không để ý điều này. Tôi không quan trọng “kiếp trước” của mình ra sao, tôi chỉ mong kiếp này có thể bình an trôi qua. Nếu như anh thật sự muốn bù đắp cho tôi, vậy thì thả tôi ra đi, ít ra chúng ta còn có thể làm bạn.”
“Làm bạn? Nhưng mà tôi không muốn làm bạn của em!”
Mặt dù không nhìn thấy mặt hắn nhưng Mina có thể cảm nhận được nụ cười nhếch miệng kia.
“Nhưng nếu như anh chiếm đoạt tôi, anh sẽ chỉ càng khiến tôi hận anh hơn, không phải sao? Thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, không tốt hơn sao? Mặc dù tôi không yêu anh, nhưng tôi có thể làm bạn của anh, được không?”
Đột nhiên Dương Tử Thành dùng tay bóp chặt eo cô, khiến cô kinh hãi một phen: “Cửu Nhi, em đừng dùng những lời nói đó nói với tôi, tôi sống lâu hơn em, những chuyện tôi biết cũng nhiều hơn em, em nghĩ cái trò gạt con nít đó có thể lừa được tôi sao?”
Mina nhếch miệng, vậy thì cô cũng không cần phải đóng kịch nữa: “Tôi nói rồi, nếu hôm nay anh cưỡng bức tôi, giữa chúng ta sẽ không có cái gọi là tình bạn, đừng nói chi đến cái tình yêu của anh!”
“Vậy thì cứ thử xem, tôi cũng muốn xem thử sau này em làm thế nào để gϊếŧ tôi. Tôi sống cũng đủ lâu rồi, tôi không sợ chết, nhưng trước khi chết đem em biến thành người của tôi thì tôi đã mãn nguyện rồi.”
“Anh điên rồi! Anh điên rồi!”
Mina điên cuồng giãy giụa, muốn thoát khỏi người đàn ông nhưng căn bản là không thể.
Dương Tử Thành nhanh chóng kéo khóa quần cô xuống, một tay chế trụ hai tay cô trên đỉnh đầu, tay còn lại bắt đầu tháo bỏ quần áo của hai người.
Người đàn ông khẽ cắn vành tai cô, bàn tay còn lại bắt đầu xoa nắn nơi đầy đặn kia, dần dần lại dời xuống dưới, dò xét nơi tư mật.
“Anh đừng động vào tôi, tôi xin anh, anh thả tôi ra đi! Tôi không muốn, tôi không muốn!”
Trong thâm tâm Mina biết rõ có cầu xin cũng vô dụng, nhưng còn một tia hi vọng cô nhất định sẽ không bỏ qua. Chỉ là tia hi vọng này liền bị dập tắt khi cơn đau từ dưới hạ thân truyền đến, khiến thần kinh con người tê liệt, đến la hét lúc này cô cũng không còn sức lực.
Vào cũng vào rồi, giãy giụa còn có ích lợi gì?
Còn Dương Tử Thành, thấy cô không động đậy liền có một loại cảm xúc đau đớn dâng trào.
Hắn biết rõ trong người mình không có một điểm nào ham muốn, nhưng nếu như không làm như vậy, hắn thật sự không biết còn có cách nào có thể giữ cô lại bên cạnh mình.
Triền miên một đêm, trong lòng cả hai đều chìm trong một mớ cảm xúc hỗn độn, đến khi Dương Tử Thành phóng thích lần cuối trong cơ thể cô, cô cũng không quản bản thân mình lúc này ra sao, dứt khoát nhắm mắt ngủ một giấc.
Sau khi tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau, Ji Hyun khẳng định là đã lo lắng đến phát điên rồi.
Mina đảo mắt một vòng quanh căn phòng, cái màn chắn kia vẫn chưa có biến mất. Cô khẽ nhếch miệng, người biết dùng phép thuật đúng là thật thú vị, dù sao cô cũng chỉ là một con người bình thường, một cái ổ khóa vài tệ cũng có thể khiến cô chôn chân ở đây, còn cần phải làm cái màn này sao?
Suy nghĩ vừa dứt, cửa phòng đột nhiên mở ra, Mina nháy mắt thấy Dương Tử Thành cầm vào một bát cháo cùng với một bộ đồ mới, lúc này cô mới biết là mình còn đang trần trụi.
Cô cũng không vén chăn che đi cơ thể, thứ nhất là vì hắn cũng đã nhìn hết một đêm rồi, cho dù có mặc đồ cũng có thể tưởng tượng ra, thứ hai là cô muốn để thân thể trắng nõn với dấu vết hoan ái đêm qua còn động lại, cô muốn từng cái từng cái đập vào mắt hắn nhưng có lẽ không hiệu quả.
Dương Tử Thành cũng không nói tiếng nào, trực tiếp bế cô vào phòng tắm. Tắm rửa qua một lần liền giúp cô mặc quần áo, sau đó lại bế cô lên giường, bón từng muỗng cháo cho cô ăn.
Mina cũng không cự tuyệt, không phải bởi vì cô thỏa hiệp, mà là vì cô chưa muốn chết. Nếu có chết cũng phải là nhảy lầu, cắt cổ tay hoặc thắt cổ tự tử, nhất định không thể chết bằng cách tuyệt thực, cô không muốn trở thành ma đói.
Cũng là bắt đầu từ đêm qua, Mina cũng không còn nói chuyện nữa. Cô vốn không biết cười, nay lại không nói chuyện nữa, cô thật sự sợ ở đây một thời gian sẽ quên mất cách nói chuyện, sẽ thật sự trở thành một người vô cảm.
Cũng sau đêm đó, Dương Tử Thành cũng không có chạm vào cô, Mina vốn nghĩ rằng như vậy cũng tốt, nhưng mà cô lầm rồi.
Kinh nguyệt bị chậm mất mười ngày, cô liền biết mình đã mang thai.
Mà cái thai này, cô lại không muốn giữ nó. Nó là con của Dương Tử Thành, nhưng cũng là con của cô, cô thật sự nỡ bỏ nó sao?
Nỡ, cô nỡ. Mặc dù nó cũng là một phần của cô, nhưng chỉ cần dính dáng đến Dương Tử Thành cô đều không muốn.
Dương Tử Thành mở cửa phòng tiến vào, trên tay là một túi đồ màu đen.
Mina từ lúc hắn bước vào đến nay vẫn không rời mắt khỏi hắn một giây, đến lúc nhìn rõ thứ đồ trong túi đen, cô liền nhếch miệng.
“Nghe nói phụ nữ các em mỗi tháng sẽ có kinh nguyệt một lần, tôi không biết em có hay không nhưng cái này em cứ giữ lấy mà xài.”
“Tôi không cần dùng cái này.”
Dương Tử Thánh nhíu mày: “Tại sao? Hay là vẫn chưa đến ngày?”
Mina cũng không có ý định giấu hắn, cô chậm rãi nói: “Không phải, tôi có thai rồi.”
Dương Tử Thành nghe vậy, hắn còn chưa kịp vui mừng liền bị cô dội một gáo nước lạnh: “Nhưng mà tôi không muốn nó, tôi muốn bỏ nó.”
Hắn trầm giọng, trong giọng nói mang theo chút run rẩy tức giận: “Em nói gì?”
“Tôi nói, tôi không muốn đứa con này.”
“Em đừng mơ, em nhất định phải sinh đứa con này, tôi muốn nó!” Dương Tử Thành cao giọng.
“Anh dựa vào cái gì mà bắt tôi sinh nó?”
Trái ngược với hắn, Mina vẫn giữ thái độ bình tĩnh, cô chính là muốn chọc tức hắn, mượn chuyện này hi vọng hắn có thể thả cô đi.
“Dựa vào tôi là cha đứa nhỏ, em là mẹ nó, sao em có thể nhẫn tâm bỏ nó đi?”
Đúng như tính toán của cô, hắn càng lúc càng cao giọng, nhưng như vậy càng khiến cô thấy hả hê.
Nỗi đau thể xác làm sao có thể bằng nỗi đau trong lòng chứ?
“Chính vì dựa vào tôi là mẹ nó nên tôi có quyền quyết định, vả lại tôi cũng không muốn có dính dáng gì cùng anh, chỉ có vậy thôi.”
“Em!” Dương Tử Thành tức đến mức gân xanh trên trán nỗi rõ, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng.
Đáp trả hắn chỉ có cái nhìn bình thản của cô, chẳng lẽ cô thật sự hận hắn như vậy sao? Hắn đã làm rất nhiều chuyện để đổi lấy sự tha thứ của cô, lẽ nào còn chưa đủ hay sao?
Cô hận hắn, hắn không có quyền trách cô, hắn thậm chí cảm thấy cho dù có dùng mười kiếp để bù đắp cũng không thể nào bù đắp được cho cô… Chỉ là những chuyện hắn đã làm, cho dù là đổi lấy một ánh mắt của cô thôi cũng khó như vậy sao?
Dương Tử Thành hung hăng đè cô xuống giường, dùng tay giữ chặt miệng cô, gằn giọng nói: “Em tốt nhất nên ngoan ngoãn sinh đứa con này ra cho tôi, đừng mơ tôi sẽ thả em đi.”
Nói xong, hắn liền vung tay, lập tức một sợi dây thừng xuất hiện. Dương Tử Thành không nhanh không chậm trói cô trên giường, chỉ là vẫn sợ cô đau nên không trói chặt, nhưng Mina căn bản vẫn là không thoát được.
“Anh đừng nghĩ dùng sợi dây này là có thể trói tôi cả đời, tôi nói cho anh biết, tôi không muốn đứa nhỏ này, tôi nhất định sẽ không để nó xuất hiện trên đời này. Cho dù anh trói tôi, nhưng anh có chắc chắn trong suốt chính tháng còn lại có thể ngày ngày đều trói tôi không?”
“Cửu Nhi, tôi cũng nói cho em biết, nếu đứa nhỏ này có mệnh hệ gì, cả nhà ba người chúng ta sẽ cùng nhau đoàn tụ ở hoàng tuyền.”
Nói xong, Mina chỉ kịp nhếch miệng liền thấy hắn biết mất trước mắt mình, mặt cô cũng đã lập tức trắng bệch.