Cố Tích Triều thốt lên câu đó, toàn sảnh Đường Gia Bảo bị tử khí dày đặc bao trùm.
“Tử khí” là cái gì?
Đó là loại hỗn khí chỉ nên toát ra từ tử thi.
Người còn sống mà hoạt động thường nhật, người luôn tỏa sinh khí.
Nhưng tử khí này là từ đâu mà ra?
Bọn họ chợt phát hiện tử khí này toát ra từ chính họ.
Người đang sống sờ sờ, sao có thể phát ra tử khí?
Nhất thời, một màn im lặng rợn người trùm lên không khí —— Nụ cười âm ngoan của Cố Tích Triều giống như Diêm Vương từ âm phủ, tựa như Tu La Vương.
Đây chính là Ngọc Diện Tu La. Giờ phút này trở lại
“Các ngươi hại chết huynh đệ của ta, ta sẽ chết cùng các ngươi.”
Mỗi một từ, đều là lọt kẽ răng mà ra, mang theo tư vị máu chảy đầu rơi.
Đường Yến có chút kinh khϊếp —— ánh mắt của Cố Tích Triều là âm ngoan lưu huyết.
Đây là quyết tâm đồng quy vu tận.
Đường Lão Thái Thái cũng có chút luống cuống, “Cố công tử, ngươi lại định giở trò ngốc gì để lôi chúng ta chết theo chứ?”
Cố Tích Triều rút từ trong tay áo ra một cây sáo nhỏ màu ngọc bích.
Một cây sáo nhỏ xanh biếc, tỏa thanh quang.
Cố Tích Triều cầm sáo nhỏ trong tay, lạnh lùng cười.
“Đường Lão Thái Thái, ngươi mau quên quá. Ngoài đại môn của Đường Gia Bảo còn có người của Kim Phong Tế Vũ Lâu.”
Đường Yến tỉnh ra, lại nở nụ cười, ” Tám mươi tám tên lâu la ngoài đó?”
Cố Tích Triều gật gật đầu.
Đường Lão Thái Thái thở dài, “Cố công tử, chỉ vài chục tên hạ nhân của ngươi có thể cùng ngươi kháng cự lại Đường Môn bao lâu chứ?”
Đường Lão Thái Thái hỏi thật chân thành, tựa như tiếc hận thay cho Cố Tích Triều.
Nhưng Cố Tích Triều lắc đầu, “Ngươi lầm rồi.”
Nói xong ba từ kia, liền đem sáo nhỏ kề môi, thổi lên một khúc.
Địch khúc mãnh liệt, như tín hiệu Diêm Vương đòi mạng.
Mọi người vẫn không hiểu.
Chỉ có Cố Tích Triều là đang cười.
Cười nhẹ nhàng, đạm mạc, lạnh lùng.
Hơi thở của hắn cũng mang theo gấp gáp sắc nhọn, hắn luôn trữ chiết bất loan (thà chết không khuất phục), luôn khiến người đối diện phải rợn tóc gáy.
Một giây sau từ ngoài vọng vào một tiếng nổ đến kinh động —— toàn bộ Đường gia bảo giật mình kịch liệt.
Thanh âm sắc nhọn của Đường Yến vang lên, “Cố Tích Triều, ngươi dám dùng hỏa dược!”
“Không sai, huynh đệ Kim Phong Tế Vũ Lâu lấy tiếng sáo làm tín hiệu. Lần đầu tiên nghe tiếng địch chỉ châm một phần hỏa dược, lần thứ hai châm toàn bộ. Đường Lão Thái Thái, hỏa dược bên ngoài chẳng nhiều nhặn gì, nhưng trong Đường Gia Bảo cũng chẳng ít ám khí hỏa dược, bén lửa —— hậu quả thế nào đây?”
Cố Tích Triều đứng từ xa, giống như cùng mọi người nhưng cũng hòa vào hư vô—— hắn chỉ cần thổi thêm một tiếng sáo nhỏ, hết thảy nhân mạng ở đây đều hủy diệt vào hư không.
Nhiệm vụ của mấy người kia không phải là ẩu đả với Đường Môn.
Bí mật này chỉ có bọn họ cùng Cố Tích Triều biết.
Trương Thán không biết, Phương Hận Thiểu không biết, ngay cả Thích Thiếu Thương cũng không biết.
Tám mươi tám huynh đệ đó không phải đi chém gϊếŧ, mà là đi phóng hỏa.
Cố Tích Triều đã ước định với họ, lấy tiếng địch làm tín hiệu, lần đầu tiên châm khối hỏa dược nhỏ, lần thứ hai châm toàn bộ—— cũng nghĩa là Kim Phong Tế Vũ Lâu cùng Đường Môn đồng quy vu tận.
Hỏa dược mua từ Phích Lịch Đường—— hỏa khí tinh xảo, có mỹ danh quyết tuyệt, “Ngọc Thạch Câu Phần”.
Dùng hỏa dược Phích Lịch Đường gϊếŧ đồng minh của Phích Lịch Đường—— thực làm cho người ta thổn thức.
Loại hỏa khí này thập phần ác độc, một khi châm, có khi ngay cả người châm lửa cũng khó thoát —— tên gọi là “Ngọc Thạch Câu Phần”.
Hỏa khí dài chỉ ba tấc, chỉ lớn bằng ngón cái, một người có thể mang theo đến mấy trăm cái mà không bị phát hiện.
Ngần ấy huynh đệ, mang theo hỏa khí vạn phần mãnh liệt, thần không biết quỷ không hay, từ kinh sư tới tận Cung Châu.
Cố Tích Triều trên đường luôn nghĩ ngợi, vì sao huynh đệ Kim Phong Tế Vũ Lâu lại tin tưởng hắn đến thế. Khi hắn nói với bọn họ những lời này, bọn họ tuy rằng mặt lộ vẻ thống khổ, nhưng vẫn lập thệ tuân theo mệnh lệnh của hắn.
Hắn nghĩ là vì Thích Thiếu Thương tín nhiệm hắn vô điều kiện nên bất giác huynh đệ của người kia cũng coi mình là huynh đệ.
Hắn trong lòng muôn phần cảm tạ bọn họ —— sự tín nhiệm vô điều kiện của mọi người, thực sự làm động nhân tâm.
Hắn biết các huynh đệ kia trong lòng cực kỳ đau xót —— tự tay gϊếŧ chết Lâu Chúa và huynh đệ của mình, chính là họ tự gϊếŧ mình.
Thế nhưng có những chuyện không thể không làm.
Ngọc Thạch Câu Phần.
Thà làm ngọc vỡ, không vi ngói lành —— có khi, tự tay gϊếŧ chết huynh đệ của mình, cũng không phải là hành động phản bội gì.
Cố Tích Triều ngoan tuyệt, không ai dám nghi ngờ. Mọi người đều nói, Cố Tích Triều đối người khác ngoan tuyệt, đối với mình còn độc ác hơn.
Hắn kỳ thật không muốn thế —— nhưng hắn không có biện pháp nào.
Giang hồ, không phải ngươi chết, chính là ta vong, hoặc là cùng nhau xuống mồ.
Cố Tích Triều không phải là người khinh thường chính mạng mình. Chỉ cần có thể sống, còn có hy vọng phi thượng thanh thiên.
Chính là đôi khi con người không thể lựa chọn cái chết cho mình.
Cố Tích Triều không muốn chết —— nhưng hắn lại lựa chọn cái chết.
Thảm thiết —— kết cục không thể đoán trước, hoặc sớm đã dự liệu trước.
Là đúng hay sai, Cố Tích Triều cũng không muốn tự vấn làm gì.
“Ta nghĩ, chúng ta bốn người, cộng thêm Vương Tiểu Thạch, cùng các ngươi toàn bộ người của Đường Môn, dù thế nào thì vụ này Kim Phong Tế Vũ Lâu vẫn lời lãi hả hê.”
Cố Tích Triều mỉm cười, đặt sáo nhỏ lên môi, “Đường Lão Thái Thái, có muốn thử một lần hay không? Người của Đường Môn nhanh hơn, hay là hỏa dược nổ nhanh hơn?” Dừng một chút, hắn còn nói, “Đương nhiên, ngươi có thể phóng ám khí ngay, nhưng trước khi ta chết cũng đủ ra hiệu rồi. Cứ thử xem nhé.”
Đường Lão Thái Thái khó tin lắp bắp, “Cố Tích Triều, ngươi dám… sao ngươi có thể cam tâm tìm đến cái chết…”
Cố Tích Triều đưa một tay nắm chặt bàn tay của Thích Thiếu Thương, hai tay đan chặt nhau, phủ đầy máu tươi. Đó là,máu tươi của Thích Thiếu Thương, từng giọt chảy dọc theo cổ tay đánh “tỏng” xuống đất.
“Ta dĩ nhiên không cam tâm tìm cái chết, nhưng chính các ngươi không cho nhóm người của Thích Thiếu Thương sống, vậy thì tất cả chôn cùng cho vui đi.”
Đường Yến tựa hồ bị cảnh tượng trước mắt rúng động tâm can, nàng đột nhiên hỏi Cố Tích Triều, “Hắn từng là kẻ thù của ngươi, không phải sao?”
Cố Tích Triều cười thảm thiết, rốt cục hắn luôn là người do dự. Có những lời liệu có nên nói không?
“Đường Ngũ tiểu thư, ta có một việc muốn nói với ngươi.”
Đường Yến lạnh lẽo cười, “Nói đi.”
“Vương Tiểu Thạch mặc dù rất giống Vẫn Hoa Công Tử, nhưng vĩnh viễn không thể trở thành Vẫn Hoa Công Tử. Mà Đường Ngũ tiểu thư ngươi mặc dù khuynh quốc khuynh thành, trong mắt của hắn, ngươi vĩnh viễn không đẹp bằng Ôn Nhu. Ngươi hiểu chưa?” Cố Tích Triều thành thực nhẹ nhàng nói với nàng những lời này.
Lý Sư Sư đã nói với hắn, biện pháp tốt nhất để đả kích nữ nhân, chính là nói cho nàng biết nàng vẫn không nhìn thấy thực tế.
Cố Tích Triều chờ đợi Đường Yến suy sụp, hoặc là điên cuồng.
Lại chỉ nghe nàng thì thào lặp lại, “Ta vĩnh viễn… không đẹp bằng… Ôn Nhu…”
Không ai nói thật với Đường Yến, hoặc là không dám, hoặc là không đành lòng.
Chính Cố Tích Triều nói thật với nàng.
“Đúng vậy mà, Vương Tiểu Thạch vĩnh viễn sẽ không thích ngươi, ngươi vĩnh viễn không đẹp bằng Ôn Nhu.”
Hắn lại lập lại một lần.
Sau đó, hắn lại đưa sáo kề môi, “Đường Ngũ tiểu thư, hôm nay ngươi có thể cùng chết với hắn —— nhưng mặc dù cùng chết một nơi, hắn cũng sẽ không bao giờ thích ngươi.”
Một tiếng địch lạnh lùng vang vọng —— Cố Tích Triều lại nhìn thấy nước mắt của Đường Yến, từng giọt từng giọt chảy xuống.