Phương Hận Thiểu tiến vào trận, cũng cảm giác được một màn huyễn ảo choáng váng.
Trước mắt hiện lên mảnh vải trắng, vυ"t xuyên qua.
Hắn căn bản không kịp đọc rõchữ trên mảnh vải nữa.
Hắn chỉ có thể trốn, chỉ có thể lui.
Trốn đến bối rối, lui đến chật vật.
Bởi vì nếu hắn không né không tránh, mảnh vải trắng kia sẽ thít chặt trên cổ hắn, là dấu chấm hết cho kiếp số của hắn.
Hắn có chút luống cuống.
Trong lúc hoảng hốt, không chú ý một mảnh khác đã trườn lên.
Hắn chạy nhanh trốn, tránh vừa lúc thoát chết, lại tránh không khỏi bị thương —— mảnh vải này có độc.
Mà nếu không có độc đã chẳng gọi là Đường Môn.
Kỳ thật Đường Mônmới thành lập, ám khí truyền thống là không có độc, sau đó Đường Môn phân hóa dần, ám khí cũng dần nhiều loại hỗn tạp, bắt đầu có độc, độc càng thêm độc.
Còn có lúc Đường Môn đệ tử lấy màn thi xem độc ai độc hơn làm trò giải trí.
Phương Hận Thiểu trốn tránh không kịp, toàn bộ cánh tay trái bị mảnh vải cuốn lấy, ống tay áo đứt rời, chỗ bị vải cuốn vào lẫn cả máu độc lẫn máu tươi.
Phương Hận Thiểu vội vàng dùng cánh quạt tùy thân xả ngay tấm vải xuống, sau đó che lại huyệt vị trên cánh tay, ngăn cản độc huyết thẩm thấu ngoài trận chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn vọng ra,chỉ như là lúc vận khí bình thường trở ngại —— nhưng đau đớn kia nhiều đến mức nào?
Cố Tích Triều vừa thấy tình huống như vậy, cũng bất chấp vội vàng hướng vào trận hô to, “Phương công tử, vừa rồi ta đã nói với ngươi cái gì?”
Cố Tích Triều nhắc nhở một lần, Phương Hận Thiểu cũng phản ứng lại ngay.
Lần này, tâm cũng an tĩnh lại.
Dù sao trận cũng phải phá, thương cũng đã bị thương, không bằng an quyết đánh, giống như lời Cố Tích Triều vừa nói, một lần đem mạng mà đánh cuộc.
Quyết tâm xong, Phương Hận Thiểu lại đem tinh nhãn quét quanh —— tựa hồ cũng thấy rõ một chút.
Thanh âm của Cố Tích Triều lại vang lên, “Phía trước có mấy trận? Mấy bộ?”
Phương Hận Thiểu trong lòng biết Cố Tích Triều phù hắn phá trận, vì thế cẩn thận quan sát, tính toán mà đáp trả, “Tiền ba trận, mười hai bộ, hợp sáu mươi mảnh.”
“Hậu mấy trận? Mấy bộ?”
“Hậu một trận.”
“Có mấy trận? Mấy bộ?”
“Sau bốn trận, hai mươi bộ, hợp... Đếm không hết.”
“Tả mấy trận, mấy bộ?”
“Tả cùng hữu.”
Cố Tích Triều trong lòng cẩn thận suy tư, sau đó cao giọng nói, “Phương công tử, đây là bắt chước “Trọng Phúc Trận”, ngươi chớ hoảng sợ, nhớ kỹ, mắt trận chính giữa, cộng tứ trận, số vải quanh giống như phía trước, hợp sáu mươi mảnh. Ngươi tìm được vị trí của sáu mươi mảnh này, sau đó thuận theo phương hướng này, đừng quên dùng cánh tay trái.”
Mọi người còn chưahiểu được Cố Tích Triều đang nói cái khỉ gì —— đã thấy Phương Hận Thiểu theo phương pháp này mà tìm được vị trí, dùng cánh tay trái đã trúng độc tóm chặt mảnh vải, đi theo hướng di động của sáu mươi mảnh vải ở giữa.
Quả nhiên, vô luận trong trận có bao nhiêu mảnh vải đang trườn đến cũng trườn không tới phương vị của Phương Hận Thiểu.
Đường Yến có chút hổn hển nói, “Cố công tử giúp người phá trận... Này, thắng cũng tính được à?”
Cố Tích Triều ảm đạm cười, “Đường Ngũ tiểu thư, lúc trước các ngươi nóilà bốn người của Kim Phong Tế Vũ Lâu phá trận, có nói là không được trợ trận sao?”
Đường Yến mắt hiện sát quang, “Cố Tích Triều, ngươi chơi trò “cả vυ" lấp miệng em”!”
“So với thủ đoạn trên thi có độc của Đường Môn còn quang minh lỗi lạc chán!” Cố Tích Triều đốp chát lại từng chữ một.
“Đường Mônsao lại không dụng độc? Trận không có độc còn là trận của Đường Môn à? ”
“Kim Phong Tế Vũ Lâu muốn dạy nghĩa khí. Kim Phong Tế Vũ Lâu không nói nghĩa khí còn gọi là Kim Phong Tế Vũ Lâu sao?” Cố Tích Triều vẫn thản nhiên như khôngmà đáp trả.
“Ngươi...” Đường Yến nói không ra lời, “Cố công tử ngươi còn mở miệng giảng nghĩa khí cơ đấy!”
“Ta gần đây mới bắt đầu học cách nói nghĩa khí đấy... Đường Ngũ tiểu thư không biết sao?” Cố Tích Triều không hề để ý nàng, chăm chú Phương Hận Thiểu trong trận.
Lúc này Thích Thiếu Thương lo lắng hỏi, “Tích Triều, Phương huynh có thể phá trận chưa?”
Cố Tích Triều không trả lời hắn, vẫn cẩn thận nhìn Phương Hận Thiểu.
Lúc này, trong trận Phương Hận Thiểu đã bắt đầu phân biệt được từng chữ trên mấy mảnh vải.
“Phu tử chí vu thị bang dã, tất văn kỳ chính, cầu chi dữ? Ức dữ chi dữ? 《 luận ngữ 》, trong “Luận Ngữ” ”. Phương Hận Thiểu một bên nhớ kỹ, một bên lấy cây quạt khều lấy mảnh vải cuốn lên cây trụ《 luận ngữ 》. (1)
“Vệ trang công thú vu tề đông cung đắc thần chi muội, viết trang khương, mỹ nhi vô tử, vệ nhân sở vi phú 《 Thạc Nhân 》 dã. ——《 Xuân Thu Tả Thị Truyện》”. (2)
“Vật cách nhi hậu tri chí, tri chí nhi hậu ý thành, ý thành nhi hậu tâm chính, tâm chính nhi hậu thân tu, thân tu nhi hậu gia tề, gia tề nhi hậu quốc trì, quốc trì nhi hậu thiên hạ bình. ——《 đại học 》”. (3)
“Thành giả, tự thành dã nhi đạo, tự đạo dã《 Trung Dung》”. (4)
...
Phương Hận Thiểu chỉ còn hai tên sách nữa là có thể phá trận.
Hắn đã nối được hầu hết tự và sách rồi.
Chỉ còn lại có hai tên sách, hai mảnh vải.
Trên mảnh vải thứ nhất viết “Thống suất bách độc”, mảnh thứ hai viết “Dĩ giải dân ách”.
Mà hai tên sách, một tên là 《Độc Kinh》, một tên là 《Tử》.
Phương Hận Thiểu văn sở vị văn (lần đầu mới thấy).
《Độc Kinh》 là cái gì? 《Tử》là của ai?
Hai mảnh vải cuối, vải càng lúc càng như tự động kéo dài, càng lúc càng nhanh khiến cho Phương Hận Thiểu cơ hồ không thở nổi.
“Cố công tử, cái gì là “thống suất bách độc”, cái gì là “dĩ dân giải ách”, Phương Hận Thiểu hướng ngoài trận hô to.
“... Này...” Cố Tích Triều cũng ngây ngẩn cả người, hắn chưa nghe qua, chưa bao giờ nghe qua, cho nên hắn vội vàng hỏi Phương Hận Thiểu, “Hai quyển kia tên gì?”
“Một quyển là《Độc Kinh》, một quyển là《Tử 》.”
Cố Tích Triều ở trong lòng cẩn thận suy tư, “thống suất bách độc” —— tựa hồ phải là trong《 độc kinh 》, tuy rằng hắn cũng chưa từng nghe qua quyển này, nhưng hắn đoán chắc hai quyển này đều là gia truyền Đường Môn, không truyền ngoại nhân, chuyên môn đặt ở “Thư” trận này để gϊếŧ người.
Thống suất bách độc... Dĩ dân giải ách...
Cố Tích Triều bỗng nhiên bừng tỉnh.
Nếu là dân giải ách, tất nhiên là không thể chết rồi.
“Phương công tử, “thống suất bách độc” là 《 tử 》, “dĩ dân giải ách” là 《 độc kinh 》!”
Cố Tích Triều hô lên.
Lần này là “được ăn cả ngã về không”.
Nếu sai, Phương Hận Thiểu chỉ có nước tử.
Chính là Phương Hận Thiểu căn bản không nghĩ ngợi chuyện Cố Tích Triều nói đúng hay không. Hắn lập tứcdựa theo lời hướng dẫn của Cố Tích Triều cột lên. Hắn toàn tâm toàn ý tin tưởng Cố Tích Triều, đem mạng mình đặt ngay vào tay Cố Tích Triều.
Một khắc kia Cố Tích Triều không thể biểu đạt được tình cảm của mình.
Thích Thiếu Thương và huynh đệ của Thích Thiếu Thương, bọn họ đều tin tưởng mình.
Cố Tích Triều bỗng nhiên có chút nghẹn ngào.
Sau đó, trận phá.
Hết thảy lặng yên không một tiếng động.
Đường Yến nhẹ nhàng hít một tiếng, tựa hồ vì người không gϊếŧ được mà cảm thấy thương tiếc.
“Cố công tử, ngươi quả nhiên lợi hại.”
Cố Tích Triều sắc mặt tái nhợt, cùng Thích Thiếu Thương xông ra đỡ lấy Phương Hận Thiểu.
Phương Hận Thiểu vẫn giữ dáng vẻ vô tâm vô phế (vô ý vô tình), “Cố công tử, cám ơn ngươi.”
Cố Tích Triều nhẹ nhàng cầm lấy tay Phương Hận Thiểu, không nói gì.
Chính là ai cũng biết, hắn kỳ thật ở trong lòng đã nói rất. rất nhiều với Phương Hận Thiểu.
==
Ghi chú:
1, Đoạn trong Luận Ngữ:
子禽问于子贡曰:夫子至于是邦也,必闻其政,求之与,抑与之与? ”
子贡曰:“夫子温,良, 恭,俭,让以得之。夫子之求之也,其诸异乎人之求之与?”
Tử Cầm hỏi Tử Cống rằng: Phu tử chí vu thị bang dã tất văn kỳ chính, cầu chi dự, ức dự
chi dự?
Tử Cống đáp: Phu tử ôn, lương, cung, kiệm, nhượng dĩ đắc chi. Phu tử chi cầu chi dã, kỳ chư
dị hồ nhân chi cầu chi dự?
Tử Cầm hỏi Tử Cống rằng: Thầy Khổng đi qua các nước đều được tham dự chính sự ở
các nước ấy. Là do thầy cầu xin hay do người ta yêu cầu?
Tử Cống đáp: Thầy Khổng có đức tính ôn, lương, cung, kiệm, nhường nhịn nên được
như vậy. Cách cầu việc của thầy khác với lối xin việc cuả người khác.
(ôn= ôn hòa, lương= hiền dịu, cung= cung kính, kiệm= tiết kiệm, nhượng: nhường nhịn)
2. Vệ Trang Công lấy em gái của thần tử Tề Đông Cung, tuy rất đẹp nhưng lại không có con, vì thế mà cảm hoài viết nên bài thơ “Thạc Nhân” (Người Lớn)
3. Vật có trước chí, có chí rồi mới thành ý, có ý rồi thành thiện tâm, rồi mới tu thân, tu thân rồi mới tề gia (quản việc gia đình), tề gia rồi mới trị quốc (cai trị quốc gia), trị quốc rồi mới bình thiên hạ (cai quản cả thiên hạ)
4. Thành ấy là mình phải tự làm lấy nghĩa là tự mình hoán cải tật hư, nết xấu, trở nên tánh tốt, phải tự mình ngăn ngừa lòng dục cho tâm thân thanh khiết yên lặng. Thế nên có câu nói: “Vô dục tức là Thành” (không có du͙© vọиɠ tức là Thành)