Họ có nằm mơ cũng không nghĩ rằng Tập đoàn Đế Hào giàu có nhất Giang Thành, lại đối xử với nhà họ Tô tốt như vậy, đặc biệt là con gái họ.
"Phát tài rồi, phát tài rồi, bây giờ nhà họ Tô chúng ta thật sự được coi là phát tài lớn rồi!”
"Có sự hợp tác của Tập đoàn Đế Hào, hơn nữa còn có sự đầu tư ban đầu với số vốn lớn như vậy, nhà họ Tô chúng ta đúng là một bước lên trời."
Tô Thanh Hà sau khi trở lại phòng khách, kích động nói.
Bố con Tô Thiên Hoằng ở bên cạnh lại có vẻ mặt u ám.
Bởi vì bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ rằng Tập đoàn Đế Hào sẽ giao lại Chế dược Tô Thị đã mua lại cho Tô Nhiên Nhiên!
Mặc dù lần này bọn họ cũng kiếm được không ít tiền, nhưng so với sự hợp tác của Tập đoàn Đế Hào và khoản vốn đầu tư ban đầu 500 triệu thì điều này hoàn toàn chẳng là gì cả!
Tuy nhiên, cho dù bọn họ có ghen tị đến đâu thì cũng đều vô ích!
Bởi vì bây giờ Chế dược Tô Thị đã hoàn toàn được chuyển sang tên Tô Nhiên Nhiên.
"Chú hai, chúc mừng chú!"
"Chúc mừng con gái chú đã quen biết ông chủ Tập đoàn Đế Hào!"
Tô Thiên Hoằng tuy miệng nói chúc mừng nhưng trong lòng lại hận muốn chết.
Tô Thanh Hà đương nhiên biết tính cách của anh cả mình, liền nói: "Chúc mừng thì không cần, em chỉ hy vọng về sau nhà họ Tô chúng ta có thể đứng lên lần nữa!"
Nói xong, Tô Thanh Hà không để ý tới Tô Thiên Hoằng nữa, quay đầu nhìn Trần Vân hỏi: "Vợ, Nhiên Nhiên đâu?"
"Nhiên Nhiên đang ở trong phòng với người đàn ông đó!" Trần Vân trả lời.
"Hừ! Đã là lúc nào rồi, con bé ngốc này vẫn còn ở bên cạnh cái tên không đâu vào đâu đó? Đúng là vớ vẩn!"
"Đi, tôi đi tìm nó!"
Nói xong, Tô Thanh Hà liền đi tìm Tô Nhiên Nhiên.
…
Trong một căn phòng sang trọng.
Trong khi tất cả các thành viên nhà họ Tô đều vui mừng thì Tô Nhiên Nhiên là người duy nhất trông không vui chút nào.
Lúc này, cô đang ngồi trong phòng với vẻ mặt buồn bã, tay chống vào chiếc cằm thanh tú, đôi mắt đẹp ngơ ngác nhìn về phía trước.
Bên cạnh là Diệp Cửu Trung và chú chó ngao Tây Tạng màu đen.
Một lúc sau, Tô Nhiên Nhiên mới thở dài “Haiz” một tiếng.
Nhìn thấy Tô Nhiên Nhiên như vậy, Diệp Cửu Trung không kìm được hỏi: “Sao lại không vui thế?”
"Sao Chu Thiên Ức của Tập đoàn Đế Hào lại đột nhiên đối xử tốt với tôi như vậy, hơn nữa còn chuyển nhượng Chế dược Tô Thị sang tên tôi, đột nhiên khiến tôi trở thành một người giàu có, anh nói xem, tôi có thể vui được không?” Tô Nhiên Nhiên nói.
Diệp Cửu Trung không nói nên lời: "Đây lẽ nào không phải là chuyện tốt sao?"
"Là chuyện tốt! Nhưng đối với tôi thì không!"
"Tại sao?" Diệp Cửu Trung nghi hoặc hỏi.
"Anh nghĩ xem, trên đời này có cái bánh nào là miễn phí không? Một người giàu có nhất Giang Thành vô duyên vô cớ lại tặng cho tôi một món quà lớn như vậy, anh nói xem, ở đây có thể không có gì kỳ lạ sao?” Tô Nhiên Nhiên nói.
Thấy cô lo lắng như vậy, Diệp Cửu Trung cười nói: "Tôi cảm thấy cô suy nghĩ quá nhiều rồi, vậy Chu Thiên Ức nhất định cho rằng cô là người tốt nên mới làm như vậy!"
"...Tiểu Trung Trung, anh đừng dỗ tôi nữa!"
Sau khi nói xong.
Tô Nhiên Nhiên chớp chớp đôi mắt đẹp nói: "Cho dù thế nào, sau này tôi nhất định phải tìm Chu Thiên Ức để hỏi cho rõ mọi chuyện!”
"Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên!"
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tô Thanh Hà.
Nghe thấy tiếng của bố, Tô Nhiên Nhiên đứng dậy.
Chỉ thấy sau khi Tô Thanh Hà đi vào, việc đầu tiên là ông ta liếc nhìn Diệp Cửu Trung với ánh mắt chán ghét, sau đó nói với Tô Nhiên Nhiên: "Nhiên Nhiên, đi, đến thư phòng của bố, bố có chuyện muốn nói riêng với con!”
"Hả? Ở đây không nói được sao?" Tô Nhiên Nhiên nói.
"Con bé ngốc này, chuyện lớn nhà chúng ta có thế nói trước mặt người ngoài sao?"
Nói xong, ánh mắt Tô Thanh Hà liếc nhìn Diệp Cửu Trung.
Tô Nhiên Nhiên biết bố mẹ mình là người như thế nào, chỉ có thể thở dài: "Được rồi!"
"Tiểu Trung Trung, anh ở trong phòng chờ tôi, tôi đi một lát sẽ quay lại!"
Nghe vậy, Diệp Cửu Trung cười nói: "Được!"
Sau đó, Tô Nhiên Nhiên đi theo Tô Thanh Hà đến thư phòng.