Tô Nhiên gọi điện thoại với người "chị em tốt" Đỗ Lan xong, liền đưa Diệp Cửu Trung quay về Minh Châu Hoa Phủ.
Đây là nơi Tô Nhiên thuê.
Từ nhỏ cô đã bị gia tộc xa lánh, nên dọn ra khỏi đó từ sớm, tự mình tìm chỗ thuê.
“Cuối cùng cũng về rồi."
Đi vào tiểu khu, Tô Nhiên dừng xe trước một căn biệt thự, sau đó đi xuống.
Diệp Cửu Trung cũng xuống theo.
Ngẩng đầu lên ngắm nhìn căn biệt thự đơn lập trước mặt, Diệp Cửu Trung cảm thấy cũng không tệ lắm.
"Ê, cái tên mất trí nhớ kia, anh nghe kĩ đây, chưa từng có bất kì người đàn ông nào bước chân vào nhà tôi đâu đấy!"
"Thế nên lát nữa vào trong không được đi lung tung, hiểu không?" Diệp Cửu Trung mỉm cười gật đầu. Tô Nhiên xách hành lý, đưa Diệp Cửu Trung quay về biệt thự.
Vừa mở cửa điện tử của căn biệt thự ra, một bóng đen khổng lồ đã nhào về phía cô.
Nét mặt Diệp Cửu Trung thay đổi, anh đang định ra tay thì lại thấy Tô Nhiên ôm chặt lấy bóng đen kia, vui vẻ kêu lên: "Tiểu Hắc, chị về rồi này!"
Cái bóng Tô Nhiên đang ôm chính là một con chó đen to lớn, hàm răng sắc bén!
À không! Là một con chó ngao Tây Tạng màu đen!
Con chó ngao Tây Tạng kia dụi vào lòng cô cọ cọ, trong miệng còn rêи ɾỉ mấy tiếng ẳng ảng.
Có thể thấy, con chó ngao hung hãn này vô cùng thân thiết với Tô Nhiên. "Tiểu Hắc, hai ngày rồi không gặp, có nhớ chị không nào?" Tô Nhiên vừa xoa đầu nó, vừa nói.
Con chó ngao Tây Tạng được người ta đồn là dữ hơn sói hoang giờ phút này đang dụi vào lòng Tô Nhiên, ngoan như búp bê.
Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông xa lạ phía sau cô thì nó hằm hè, đôi mắt hung ác khóa chặt lên người Diệp Cửu Trung.
Thấy Tiểu Häc nhe răng uy hϊếp Diệp Cửu Trung, Tô Nhiên vội vàng giữ nó lại: "Tiểu Hắc, không được! Đây là bạn chị, nghe hiểu không?"
Con chó ngao Tây Tạng này hiểu tiếng người, nghe chủ nói vậy, nó lạnh lùng lườm Diệp Cửu Trung, sau đó cúi đầu.
Tô Nhiên trêu Tiểu Hắc một hồi, sau đó vỗ đầu nó nói: "Được rồi, em tự chơi đi."
Dứt lời, con ngao Tây Tạng kia mới chịu bỏ đi.
Lúc rời đi, nó còn không quên nhe răng với Diệp Cửu Trung, như thể đang uy hϊếp anh.
"Ê, cái tên mất trí nhớ kia, đừng sợ! Tiểu Hắc nhìn dữ vậy thôi, nhưng thực ra hiền lắm, nhưng vấn đề là anh đừng trêu nó, cũng đừng trêu tôi!"
Tô Nhiên cười nói với Diệp Cửu Trung.
Diệp Cửu Trung nhìn con chó ngao vừa bỏ đi, hỏi: "Một cô gái như cô nuôi con ngao Tây Tạng to như thế làm gì?”
"Không ngờ người mất trí nhớ như anh lại nhận ra Tiểu Hắc là giống gì đó?" Tô Nhiên tò mò.
Diệp Cửu Trung câm nín. Anh thầm nghĩ, tôi mất trí nhớ chứ có bị ngu đâu?
"Thật ra là vì tôi ở đây một mình cô đơn quá, cũng sợ nữa, nên nhờ bạn mua Tiểu Hắc về cho mình!"
"Thật lòng thì từ ngày có Tiểu Hắc đến, buổi tối tôi đi ngủ chẳng sợ gì cả." Tô Nhiên nói. Nghe cô nhóc này nói vậy, cuối cùng Diệp Cửu Trung hiểu ra.
Hóa ra cô ấy sợ ở một mình trong căn biệt thự này nên mới mua con ngao Tây Tạng về canh.
Nhớ đến cảnh cô bị gia tộc xa lánh, rồi lại bị gia tộc ép kết hôn, trong lòng Diệp Cửu Trung cảm thấy đồng tình.
"Được rồi, anh vào trong tự tìm chỗ ngồi đi, tôi vào trong vệ sinh một chút."
"Nhớ kỹ nhé, đừng chạy lung tung, cẩn thận Tiểu Hắc cắn anh đó!" "Tôi nói trước rồi nhé, Tiểu Hắc nhà tôi cắn chết được cả sói đấy!"
Tô Nhiên tốt bụng nhắc nhở Diệp Cửu Trung, sau đó vào trong vệ sinh cá nhân.
Diệp Cửu Trung đứng đó bật cười.
Chỉ là một con ngao Tây Tạng thôi mà?
Uy hϊếp được Cửu Trung Vương như anh chắc?
Nhớ năm ấy, một trong tứ đại chiến tướng đi theo Diệp Cửu Trung anh, Phó Thương Long, có một con bạch hổ. Một trảo của nó xé được sắt thép, đánh được cả với tông sư!