Diệp Cửu Trung nở nụ cười.
"Tin tôi còn mạnh hơn Chu Thế Hào gấp một vạn lần!"
"Tin tôi, từ hôm nay trở đi, cô sẽ không lại bị bất kỳ ai bắt nạt, cũng sẽ không bị người trong nhà xem như công cụ nữal!!"
"Chỉ cần cô tin tôi, từ thời khắc này trở đi, tôi sẽ biến cô mãi mãi trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên đời!"
"Mãi mãi! Mãi mãi!"
Lúc này, Tô Nhiên hoàn toàn sững sờ rồi!
Anh chàng "sửa xe" mất trí nhớ này giống như thay đổi! Đôi mắt của anh sáng như thế, khuôn mặt đẹp trai đến vậy. Khí chất chẳng khác nào quân vương trong thiên địa.
Mà những lời anh vừa nói xong là những lời cả đời này Tô Nhiên chưa từng nghe nói.
"Nhiên Nhiên, lần cuối cùng, tôi hỏi cô, cô có đồng ý tin tôi không? Đồng ý. năm tay tôi không?”
Âm thanh trầm ấm phát ra từ trong miệng của Diệp Cửu Trung. Lời vừa nói xong, Diệp Cửu Trung cũng đưa tay ra ngoài. Nhìn tay của anh, Tô Nhiên lập tức bối rối.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có một người đàn ông nào nói vậy trước mặt cô, càng không có ai làm chuyện như vậy với cô cả!
Nhưng anh...
Chỉ là một người mất trí nhớt
Là một người xa lạ còn không biết mình là ai!
Anh là ai?
Anh đang làm gì?
Anh là người tốt hay xấu?
Tô Nhiên cũng không biết gì cả!
Nhưng khi Tô Nhiên nhìn về phía đôi mắt thâm thúy như biển của Diệp Cửu Trung, một cảm giác an toàn trước nay chưa từng có bao phủ khắp người cô, vào. đúng lúc này, trong lòng cô rung động.
€ó lẽ là ma xui quỷ khiến, có lẽ là bởi vì kích động, hoặc là vì không muốn bị gia tộc áp bức, cuối cùng, cô đưa bàn tay của mình ra, đặt lên trên lòng bàn tay
dày rộng của Diệp Cửu Trung!
Ngay giây phút hai tay chạm vào nhau, Diệp Cửu Trung nở nụ cười.
Nắm chặt bàn tay cô, Diệp Cửu Trung bỗng nói Nhiên sẽ là cô gái của Diệp Cửu Trung!”
ừ lúc này trở đi, em, Tô
"Cũng bắt đầu từ giờ, tôi sẽ không để em chịu oan ức gì nữa, không ai được. bắt nạt em chút nào!"
"Nếu ai dám động vào em, bắt nạt em, tôi sẽ gϊếŧ người đó!"
"Cho dù là người hay thần, hay có là quỷ quái!"
Nghe thấy vậy, Tô Thanh Hà là người đầu tiên thấy bối rối.
"Con nhỏ chết tiệt kia, mày điên rồi à?"
"Chẳng lẽ mày muốn ở bên gã lừa đảo này sao?"
Bà Tô khóc lóc nói: "Nhiên Nhiên à, con đang làm gì vậy? Cậu ta lừa con đấy, con còn muốn đi theo cậu ta sao? Con muốn khiến bố con tức chết con mới hài lòng sao?”
Tô Nhiên lau nước mắt, nói: "Bố mẹ ơi, con xin lỗi! Từ nhỏ đến lớn con đều. nghe lời bố mẹ, nhưng lần này, con muốn được tự mình làm chủi"
'Tô Thanh Hà nghe vậy thì tức giận đến gào lên: "Con nhỏ chết tiệt kia, nếu mày dám đi cùng cậu ta, mày, mày, sau này mày đừng mang họ Tô nữa, đừng gọi chúng ta là bố mẹ nữa!"
Tô Nhiên rơi nước mắt, không nói một lời nào.
Diệp Cửu Trung lại nói: "Nhiên Nhiên, nếu bố mẹ của em đã nói thế, vậy chúng ta đi thôi!"
Dứt lời.
Anh cứ thế kéo Tô Nhiên ra ngoài.
Mới vừa bước đi, ào ào ào, mười mấy vệ sĩ của Tô gia cùng lúc bao vây Diệp. Cửu Trung!
"Thằng nhóc thúi, mày tưởng Tô gia chúng ta là nơi nào? Muốn tới thì tới? Muốn đi thì đi sao? Ngăn nó lại đi!"
Diệp Cửu Trung còn không thèm liếc mắt nhìn những vệ sĩ kia một cái, anh nói: "Muốn ngăn tôi sao? Các cậu cứ thử xem!”
"Bắt nó lại!"
Tô Thiên Hoành quát to một tiếng!
Đám vệ sĩ xung quanh cùng lúc ra tay!