Chương 50: Hỗ trợ
Chuyện đến quá bất ngờ, Du Quốc Khánh bắt vợ bán trang sức đi mới miễn cưỡng bù được vào sổ sách.
Đậu Tú Xương an bài phòng tài vụ Tây phủ
kiểm tra sổ sách thấy sổ sách khớp. Cữu mẫu tặng 200 lạng bạc theo lễ,
còn thêm chút đồ sứ, chọn ngày tốt bày tiệc rượu tiễn cả nhà Du ma ma
đi.
Trong huyện Thực Định lập tức truyền tin
Thất gia nhà họ Đậu muốn kết hôn nhưng đã hậu đãi những người đã hầu hạ
thất phu nhân, Đậu gia thưởng rất nhiều bạc cho bà dưỡng già.
Lúc xe ngựa Du ma ma ra khỏi cửa thành còn có người lén đo dấu xe ngựa lún.
Sau đó lại có người nghe nói trên đường
về nhà Du ma ma gặp phải cướp, không chỉ có tiền tài bị cướp sạch mà Du
ma ma còn bị hoảng sợ, mấy ngày sau đã qua đời, Du Quốc Khánh bị chém
trọng thương, tuy rằng giữ được mạng nhưng bị tàn tật, không còn khả
năng lao động nữa…
Mà cữu mẫu thấy chuyện đã xử lý tốt thì cũng xin cáo từ:
- Cữu cữu Thọ Cô còn chờ tôi về để đón năm mới, chuyện của Thọ Cô xin cảm ơn mọi người.
Mặc kệ là nhị thái phu nhân hay các vị phu nhân khác đều cao hứng tiễn đưa.
Đợi tiễn cữu mẫu về rồi thì Đậu gia cũng bắt đầu chuẩn bị đón Tết.
Sau khi Triệu Cốc Thu qua đời, chuyện tết nhất bên Tây Đậu đều do vợ chồng Đậu Thế Bảng lo liệu, năm nay vì có
chuyện của Đậu Chiêu nên lúc Đông chí mời Đậu Đạc qua bên này ăn thì Đậu Đạc đều lấy cớ trời lạnh, người không khỏe. Đậu Thế Bảng không biết làm sao, xin ý kiến của Nhị thái phu nhân.
Nhị thái phu nhân qua Tây phủ:
- … Tuy nói thư đồng ý đã đến
tay nhưng còn chưa cử hành nghi thức, Vương thị dù sao cũng là danh bất
chính ngôn bất thuận, ta thấy năm nay nên để nó đi theo vợ lão tam giúp
việc, coi như là học hỏi, qua năm mới hai nhà chúng ta chia ra đi!
Đậu Đạc thản nhiên đồng ý.
Vương Ánh Tuyết bị gọi đến giúp đỡ tam phu nhân.
Đương nhiên là nàng ta rất mừng rỡ, nghĩ
mình mới bắt đầu làm việc này, vừa không thể quá bủn xỉn cũng không thể
quá lòe loẹt, tóc búi tròn, mặc bộ váy không cũ không mới màu đỏ thêu
hoa, tai đeo hoa tai vàng ròng, trang điểm thanh nhã đến Đông phủ.
Tam phu nhân đang đối chiếu sổ sách, thấy nàng đi vào thì chỉ ngẩng đầu nói “Muội đã đến rồi” rồi bảo nha hoàn
bưng ghế lên cho nàng:
- Muội cứ ở đây nhìn, có gì không hiểu thì hỏi ta.
Lúc nói chuyện lại có quản gia, nha hoàn tiến vào, đến rồi lại đi, chỉ một căn phòng nhỏ mà bao người qua lại.
Lúc trước Vương Ánh Tuyết ở kinh thành
cũng từng theo mẫu thân đến những nhà giàu có, những nhà đó đến tết cũng giống như ở đây. Nàng không muốn ngồi không, nhỏ nhẹ nói:
- Triệu phu nhân, phu nhân cứ làm việc của mình, muội không xen vào.
Sau đó ngồi ở ghế đôn, mắt xem bốn phương tai nghe tám hướng, đợi tam phu nhân chỉ bảo.
Có ma ma đang tranh luận với tam phu nhân:
- Lúc Triệu gia cữu phu nhân Tây phủ đến, trong nhà mở tiệc, chi tiêu cùng nhiều hơn lúc trước…
Vương Ánh Tuyết nghe được hai chữ “Tây phủ” thì vội dựng thẳng lỗ tai.
- So với ngày xưa nhiều là bình thường.
Tam phu nhân nói:
- Có thể nhiều hơn lúc xưa ba phần, có phải là quá nhiều không?
Tam phu nhân nói xong lại lật sổ:
- Bà xem, đây là chi tiêu trong nhà lúc lục gia trúng tiến sĩ, bà lại nhìn xem khi Triệu phu nhân đến đây…
- Lúc lục gia trúng tiến sĩ vẫn
là mùa thu, lúc Triệu phu nhân qua thì đã là mùa đông, đến Đông chí mới
đi, giá thịt mùa đông đều tăng…
- Trước Đông chí không phải các điền trang đều gửi đồ về sao? Sao các bà còn ra ngoài mua?
Tam phu nhân lạnh lùng.
- Nhưng Triệu phu nhân ở từ giữa thu đến đông chí…
Ma ma kia hoảng đến độ khóe miệng bắn
nước bọt, thấy Vương Ánh Tuyết mặc xiêm y chẳng cũ chẳng mới, lại lạ mặt thì chỉ nghĩ nàng là con dâu của quản gia nào đó, vừa nói với tam phu
nhân vừa chỉ Vương Ánh Tuyết:
- Đi rót cho ta chén trà!
- Ta!
Vương Ánh Tuyết ngạc nhiên nhìn qua tam phu nhân.
Tam phu nhân vẫn cùng quản sự kia trừng mắt nhìn nhau như gà chọi.
Vương Ánh Tuyết lại nhìn nha hoàn, ma ma của tam phu nhân, không một ai lên tiếng, đành phải đứng dậy đi rót trà cho người kia.
Nhưng rốt cuộc vẫn là phẫn uất khó tiêu, nàng lén hỏi tiểu nha hoàn:
- Ma ma kia làm cái gì?
- Ý ngươi hỏi Đậu ma ma?
Tiểu nha hoàn nhìn theo tay nàng chỉ, cười nói:
- Bà ấy là vợ của Đậu quản gia,
người rất ngay thẳng, lúc trước là nha hoàn bên người của thái phu nhân, mọi người trong phủ chúng ta ai cũng phải nể bà ấy đó.
Sau đó tò mò hỏi lại nàng:
- Ngươi là người phòng nào? Sao ta chưa từng gặp? Là nương tử của vị quản sự nào vậy?
Vương Ánh Tuyết hối hận vì mình ăn mặc quá mộc mạc, hôm sau búi tóc cầu kì, đeo phỉ thúy mặc áo xanh, rực rỡ vô cùng.
Mọi người vào bẩm báo việc cười gật đầu chào Vương Ánh Tuyết rồi hỏi Tam phu nhân đó là ai.
- Là Vương di nương ở Tây phủ.
Những người đó lại nhìn nàng, có chút
thăm dò, có mấy phần tò mò lại còn cả sự khinh thường. Lúc ăn cơm, đám
nha hoàn ma ma đều nhìn qua phía nàng, lúc nàng quay người lại, bọn họ
liền cười ầm lên rất mờ ám.
Vương Ánh Tuyết vừa thẹn vừa giận, hối hận mình ăn mặc quá nổi bật, cả ngày như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Lúc về Tê Hà viện, Hồ ma ma nói với nàng:
- Nhị thái phu nhân sai Liễu ma
ma đón Minh thư nhi qua, nói là sắp đến tết, người phải theo tam phu
nhân học quản gia, Minh thư nhi không có ai chăm sóc, vừa vặn bế qua
chơi với tứ tiểu thư.
Đậu Minh lớn như vậy nhưng chưa từng rời
khỏi Vương Ánh Tuyết, Vương Ánh Tuyết lòng đau như cắt nhưng lại không
tiện qua Đông phủ đón về, thầm trách Hồ ma ma:
- Sao bà không sai người qua gọi tôi một tiếng? Tôi cũng có thể về bế Minh thư nhi đi.
Hồ ma ma lầm bầm trong lòng, ai mà biết bên Đông phủ không nói cho người!
Nhưng lời này không dám nói ra, chỉ đành nhận sai.
Vương Ánh Tuyết lúc thì lo lắng Đậu Minh
không quen rời khỏi mình, nửa đêm sẽ quấy khóc, lúc thì lại lo người
trong phòng nhị thái phu nhân kiêu ngạo, sẽ không chăm sóc tốt cho Đậu
Minh, lúc thì lại sợ Đậu Chiêu bắt nạt Đậu Minh, lăn qua lộn lại, cả đêm không ngủ, rửa mặt chải đầu rồi lại phải đến chỗ Đậu Đạc.
- Con đi Đông phủ!
Nàng kính cẩn bẩm báo cho Đậu Đạc, sau đó lại cười cười nói:
- Nhị thái phu nhân đón Minh thư nhi qua, nói là để cho con bé qua chơi với Thọ Cô, người xem khi nào
chúng ta đón Thọ Cô và Minh thư nhi về thì được?
Chuyện này nhị thái phu nhân đã nói qua
với Đậu Đạc, Đậu Đạc thầm biết cái gọi là “bận” chỉ là lấy cớ, nhị thái
phu nhân là đang chướng mắt với Vương thị, sợ nàng dạy hư đứa nhỏ, mà
ông ta cũng chẳng muốn nhìn thấy hai nha đầu này – một đứa giành mất nửa tài sản của ông, một đứa thì sinh ra không minh bạch, tất cả chẳng đứa
nào tốt cả! Thấy thì người lại phiền. Lại nghĩ nếu Vương thị không gây
rối chuyện như vậy, ngoan ngoãn lấy vào rồi an phận sinh cháu trai cho
mình thì ông cũng coi như mỹ mãn. Nhưng đáng tiếc trời không chiều lòng
người… Ông ta thấy Vương Ánh Tuyết cũng rất phiền, ngữ khí bực bội:
- Ngươi cứ làm chuyện của ngươi
cho tốt đi, đừng tốn công sang việc khác. Nhà loạn thế này thì ngươi bảo hai đứa trẻ con ở đâu?
Vương Ánh Tuyết không những không được đồng tình mà còn bị khiển trách, lòng vô cùng tủi thân, cắn môi đi Đông phủ.
Đến trưa, tam phu nhân giữ nàng cùng ăn cơm, cũng hỏi nàng:
- Ngươi có gì không hiểu không?
Nàng vốn muốn đến chỗ nhị thái phu nhân
thăm Đậu Minh nhưng tam phu nhân giữ lại sao nàng dám từ chối, lấy thân
phận đàn em ở bên hầu hạ tam phu nhân ăn cơm trưa, thấy tam phu nhân hỏi thì cười nói:
- Muội thấy chuyện trong nhà đều là làm theo lệ cũ, nghĩ tìm những sổ sách lúc trước xem lại thì có thể
hiểu ra nhiều thứ.
Sau đó khiêm tốn nói:
- Cũng không biết nói có đúng không, xin tam phu nhân chỉ ra chỗ sai.
- Đúng là liên quan đến xuất thân.
Tam phu nhân cười nói:
- Vừa nhìn đã biết, không như
ta, chẳng hiểu gì, nhìn nửa ngày cũng không nhớ được, sau này phải nhờ
tam gia nói cho ta biết thì ta mới hiểu ra được.
Thái độ rất hòa nhã.
Vương Ánh Tuyết vội nói chuyện cùng tam phu nhân, đến chiều lại cùng tam phu nhân đến nhà kho kiểm kê hàng hóa.
Xong việc thì cũng đã đến giờ hợi.
Nha hoàn Quỳnh Phương của nàng đến nhắn:
- Chỗ nhị thái phu nhân đã khóa cửa từ giờ tuất rồi.
Vương Ánh Tuyết mệt mỏi trở về Tây phủ,
hôm sau lại cùng tam phu nhân đến mấy chùa chiền miếu mạo để đưa tiền
nhang đèn sang năm.
Bận rộn như vậy mấy ngày, nàng đột nhiên
phát hiện đã 7.8 ngày rồi nàng chưa gặp Đậu Minh, cũng không có ai nói
cho mình biết Đậu Minh ra sau. Nàng bắt đầu trở nên hoảng hốt, thoáng
cảm thấy Đông phủ cố ý, nàng bỏ lại nhà kho đã kiểm kê được một nửa, đi
đến chỗ nhị thái phu nhân.
Nha hoàn ma ma lại không hề ngăn cản nàng, cười cười đưa nàng vào trong.
Kỷ thị và Đậu Chiêu đều ở đó.
Thấy nàng đi vào, Kỷ thị cười gật gật đầu nhưng Đậu Chiêu lại thân thiết gọi Vương di nương. Vương Ánh Tuyết tiến lên hành lễ với nhị thái phu nhân.
Nhị thái phu nhân mặc áo da thỏ, nằm nghiêng nghiêng trên giường bên cửa sổ, cầm cái hộp in hoa sen, cười hỏi nàng:
- Sao, lão tam đang nghỉ ngơi?
Đừng nói lúc này tam phu nhân đang bận
rộn đến sứt đầu mẻ trán mà cho dù tam phu nhân có rảnh rỗi thì trước mặt nhị thái phu nhân, Vương Ánh Tuyết vẫn không dám nói vậy.
- Tam phu nhân đang rất bận.
Nàng vội nói tiếp:
- Là con đã mấy ngày không gặp Thọ Cô và Minh thư nhi nên muốn đến thăm.
Nhị phu nhân nghe vậy thì gật gật đầu hài lòng.
- Ô gia đến đây đưa quà tế, ngũ
thiếu gia và thất tiểu thư của Ô gia cũng đều đến đây, ta để bọn họ đưa
Minh thư nhi qua đó chơi rồi.
Ô gia là chỉ nhà mẹ đẻ của Ngọc nhị phu nhân.
Vương Ánh Tuyết nghe vậy thì thoáng an tâm.
Ngọc nhị phu nhân cũng là xuất thân trong nhà quan lại, tổ phụ nàng từng làm huyện lệnh, thúc thúc nàng Ô Tùng
năm nay đang làm ở trong Hàn lâm viện, ngũ thiếu gia và thất tiểu thư Ô
gia là chỉ con trai trưởng Ô Thiện và con gái cả Ô Nhã của Ô Tùng.
Một suy nghĩ nảy lên, Vương Ánh Tuyết lại cảm thấy hồ nghi.
Ô Thiện kia năm nay 7 tuổi, Ô Nhã bốn tuổi, trạc tuổi Đậu Chiêu nhưng sao Minh thư nhi đi mà Đậu Chiêu lại không đi.