Chương 42: Phản ứng
Hôm sau, dùng bữa sáng xong, Vương Trí Bính liền cáo từ với Đậu Đạc:
- … Gia phụ chỉ dặn mau đón muội muội về, có một số việc còn không biết, tôi muốn về nói với phụ thân
một tiếng mới được.
Những năm ở Tây Bắc, Vương Trí Bính không chỉ hầu hạ phụ thân ăn nghỉ, làm hết trách nhiệm của người làm con mà
còn giúp phụ thân bị tra tấn không còn sức lực sửa sang lại bộ sách, sao chép công báo, thư cũ, giúp không ít chuyện, sớm đã thành thói quen,
chuyện phụ thân giao phó, bất kể là khó khăn đến đâu, chỉ cần hoàn thành tốt là được, còn nếu gặp phải khó khăn thì sẽ về kể khổ với phụ thân
hoặc là oán trách thậm chí còn kể công.
Chuyện Vương Ánh Tuyết cũng vậy.
Hắn nghĩ tuy có chút trắc trở nhưng cuối cùng sẽ vẫn có thể đón muội muội về.
Nhưng giờ chuyện đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, hắn đã không thể tự ra quyết định.
Đậu Đạc cười nói:
- Hẳn là nên như vậy!
Tự mình tiễn Vương Trí Bính ra ngoài cửa.
Xoay người lại nghe gia đinh theo hầu của Vương Trí Bính đang thấp giọng bẩm báo có ai đó tới. Vương Trí Bính
nghe xong thì biến sắc, vội đi ra ngoài.
Đậu Đạc động lòng, nhỏ giọng sai Đậu An:
- Ngươi đi xem sao!
Đậu An đáp lời rồi đi.
Đi khoảng chừng hai nén nhang thì mới quay về bẩm báo:
- Người đến là một gia đinh của
Vương đại nhân, nghe khẩu âm thì hình như là Vương đại nhân sắp đến Cam
Túc làm quan, bảo cả nhà họ Vương mau khởi hành đến Tây An…
Đậu Đạc đứng dậy.
- Chẳng lẽ Hoàng thượng muốn mở thành Mã?
Ông cau mày nhìn qua Tê Hà viện.
Cùng lúc đó, nhị thái phu nhân cũng đã nhận được tin tức.
Bà vuốt vuốt bức thư, trầm tư hồi lâu rồi gọi Liễu ma ma bên người vào:
- Ngày nào cũng ở nhà thế này rất vô vị, chúng ta đến chỗ Lục phu nhân chơi nào.
Liễu ma ma cười nói phải rồi giúp nhị
thái phu nhân trang điểm một hồi, thu xếp nha hoàn, ma ma đỡ nhị thái
phu nhân lên chiếc kiệu trúc nhỏ, tự mình che ô lụa đi đến chỗ Kỷ thị.
Kỷ thị đang nói với Vương ma ma: “… Mở
thành Mã có lợi mà cũng có hại. Tằng các lão mới lên, cho dù có tính như vậy, theo lý hẳn là nên làm từ từ mới phải. Nếu không chỉ chút sa sẩy
sẽ thành mất trắng, không khỏi quá nhanh.” Lại nói: “Nhưng chiêu này
cũng rất hay, ai chẳng biết Vương đại nhân quyết tâm muốn mở thành Mã.
Những người dưới có muốn phản đối thì nghĩ đến quyết tâm của Vương đại
nhân cũng sẽ cân nhắc một hai, rất nhanh sẽ mở thành thôi”.
Nghe nói nhị thái phu nhân đến, hai người đều rất bất ngờ, nhìn nhau một cái rồi sau đó cùng ra ngoài cười đón.
Ánh mắt nhị thái phu nhân đảo qua một vòng, cười nói:
- Sao không thấy Thọ Cô đâu?
Kỷ thị hơi chớp mắt, cười nói:
- Huệ ca nhi đã bắt đầu học
“Luận ngữ”, Chỉ ca nhi cũng đi theo con đọc sách mấy ngày rồi lại đến
trường mấy ngày, “Tam tự kinh” đã sắp học thuộc rồi, so với đám trẻ con
cùng tuổi trong họ nhà ta thì đúng là tiến bộ rất nhanh, không khỏi có
chút kiêu ngạo, con nghĩ nếu cứ thế thì nó sẽ thành tự mãn, kiêu ngạo
nên phải nghĩ cách để chúng nó bớt tự mãn mới được.
Nàng nói xong thì ôm tay nhị thái phu nhân rồi mới nói:
- Về phần Thọ Cô không khỏi
không kịp chăm sóc cẩn thận nhưng đã nhận lời nhờ cậy của người, con lại thấy trước đó nàng đều luyện chữ theo thất thúc nên tìm bảng mẫu chữ
cho con bé luyện chữ. Thứ nhất là vẫn theo quy củ bên Tây Đậu, thứ hai
là cũng tránh để nó chạy loạn, gặp phải chuyện gì không may thì rất khó
để ăn nói với thất thúc.
Nhị thái phu nhân nghe xong thì gật đầu
lia lịa, đem chuyện Đậu Chiêu quẳng ra một bên, cẩn thận hỏi chuyện học
hành của hai đứa cháu.
Kỷ thị vừa đón nhị thái phu nhân ngồi
xuống vừa kể chuyện học hành của hai đứa con cho nhị thái phu nhân nghe
khiến bà vui mừng đến độ mắt cũng híp lại, không ngừng vỗ tay Kỷ thị:
- Đều là con dạy dỗ tốt, đều là con dạy dỗ tốt.
Sau đó thở dài:
- Đậu gia chúng ta nhiều con dâu như vậy nhưng muốn nói có ai so với con được thì đúng là chẳng có. Vừa
khéo chiều chồng chăm con vừa biết dạy dỗ con cẩn thận, nếu con khiêm
tốn nhận thứ hai thì cũng chẳng ai dám xưng là thứ nhất!
Nói mà Kỷ thị nghe xong toát hết mồ hôi
lạnh, mình vốn đã định rút chân ra khỏi mớ bòng bong này rồi nhưng lại
bị thái phu nhân kéo vào. Lòng thầm hiểu, biết đây là thái phu nhân cho
nàng cái thang, đến lúc đó tiện đưa con cái bên Tây Đậu qua bên này dạy
dỗ, người không biết còn tưởng là nàng tự nhận là hậu nhân của danh môn
Giang Nam, kiêu ngạo không coi những dâu con của Đậu gia vào mắt.
Nếu sau này hai đứa con trai đều sớm được vinh danh trên bảng vàng thì cũng thôi nhưng nếu con nhà ai đỗ tiến sĩ
trước Huệ ca nhi thì đúng là những lời châm chọc chỉ sợ cũng không thể
nghe hết được.
Nhất thời, nàng cũng không biết là mẹ chồng đang cất nhắc hay đang muốn đặt mình lên lò lửa nữa?
Cũng may nhị thái phu nhân không tốn
nhiều công sức với đề tài này, cũng chỉ nói là muốn đến thăm Đậu Chiêu,
lại một đám người kéo nhau đi đến thư phòng.
Đậu Chiêu ngồi trước bàn luyện chữ, dù có Thỏa Nương và Thái Lam quạt hầu nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đỏ hồng, mũi toát mồ hôi.
Cảm nhận được có người đang tiến vào, nàng vẫn viết xong nốt chữ cuối cùng rồi mới ngẩng đầu lên nhìn.
Thấy là nhị thái phu nhân, nàng cười đưa
bút cho tiểu nha hoàn Hải Đường rồi để Thỏa Nương bế xuống ghế, hàng lễ
với nhị thái phu nhân. Nhị thái phu nhân cười lớn rồi nói với mọi người:
- Xem con bé này, mới đi theo Lục phu nhân vài ngày mà đã quy củ y như người lớn rồi.
Những người xung quanh đều cười theo.
Trong mắt Kỷ thị thoáng chút bất đắc dĩ.
Đậu Chiêu chỉ cười cười nhìn nhị thái phu nhân.
Kiếp trước phụ thân u u mê mê cưới Vương
Ánh Tuyết, hai người thành thông gia, ngũ bá phụ được Vương Hành Nghi
ủng hộ, trở thành ngọn núi cho Vương Ánh Tuyết, biến nàng thành cái gai
trong mắt mọi người. Nàng muốn bình an lớn lên thì tốt nhất đừng chọc
giận Vương Ánh Tuyết, thế cho nên nàng mới bị đưa đến điền trang sống
với tổ mẫu. Kiếp này, Vương Ánh Tuyết thành thϊếp thất, ngũ bá phụ vì
muốn để Vương Hành Nghi cúi đầu, muốn lợi dụng nàng để đối phó với Vương Ánh Tuyết, nàng trở thành cái bánh bao không nhân, vì để nắm bắt được
nàng nên nhị thái phu nhân muốn giữ nàng lại Đông phủ để dễ bề cai quản.
Đúng là nực cười!
※※※※※
Trung tuần tháng 7, phụ thân và lục bá phụ thuận lợi đến kinh thành, hai người đều viết thư về báo bình an.
Mà Triệu Tư ở phủ Diên An huyện Cam Tuyền cũng nhận được một phong thư của Đậu Chiêu.
Hắn giận dữ vo thư lại thành một nắm rồi hung hăng giẫm mạnh:
- Đậu gia khinh người quá đáng! Ta muốn xem xem, ta không viết thư đồng ý thì hai nhà bọn họ kết thân gia thế nào!
Triệu phu nhân nhẹ nhàng đi đến nhìn
phong thư bị vo nát nằm giữa nhà, cúi người nhặt lên, chậm rãi mở ra,
vuốt phẳng lại rồi đặt lên trên bàn.
- Thϊếp vừa hỏi người truyền thư rồi!
Nàng rót trà cho Triệu Tư rồi dịu dàng nói:
- Đậu Thế Anh vừa đến kinh thành tham dự kì thi hương, giao Thọ Cô cho Lục phu nhân chăm sóc, người
truyền thư là tiểu nhị ở cửa hàng nhà họ Kỷ!
- Ý nàng là?
Ánh mắt Triệu Tư không khỏi lại nhìn tờ giấy bị hắn vo viên lại mấy lượt.
- Thọ Cô chẳng qua chỉ là đứa bé năm tuổi, bút cũng không cầm được, sao biết câu nào nên nói câu nào không nên?
Triệu phu nhân nói. Ánh mắt Triệu Tư nhất thời trở nên sáng ngời, sắc bén:
- Ý nàng là, phong thư này là Lục phu nhân mượn tay Thọ Cô viết.
- Có phải hay không giờ còn chưa chắc chắn được. Thϊếp chỉ cảm thấy mấy câu nói đó rất thâm sâu.
Triệu phu nhân cân nhắc.
Triệu Tư tỉnh táo lại, ngồi trước bàn học, nâng tờ giấy có mấy dòng ngắn ngủi lên đặt trước ánh nắng mà suy xét.
※※※※※
Vương Hành Nghi vóc dáng bình thường, chịu mười năm lưu đày với nhiều lần tra tấn khiến tóc ông bạc sớm, già nua, tiều tụy.
Lúc này ông đang mặc bộ đồ vải thô đứng ở giữa vườn hoa, nếu không phải thần thái sáng láng toát ra từ ánh mắt
thì nhìn qua chẳng khác nào một nông phu gần đất xa trời.
- Đậu Đạc… Ông ta đang ép ta… ép Ánh Tuyết chết đây mà!
Ông lẩm lẩm.
Vương Trí Bính hoảng sợ, sợ tới độ toát mồ hôi lạnh. Hắn hoảng hốt:
- Phụ thân… người sẽ không…
Vương Hành Nghi lườm con một cái:
- Vương Hành Nghi ta có con
không dạy chẳng lẽ Đậu gia bọn họ hoàn toàn vô can? Bảo Ánh Tuyết hại
chết Triệu thị, là Ánh Tuyết chống đối Triệu thị hay đầu độc Triệu thị?
Không muốn Ánh Tuyết vào cửa thì cứ không đồng ý là được, chẳng lẽ Ánh
Tuyết có thể đi đường vòng mà vào được Đậu gia sao? Nếu đã đồng ý để Ánh Tuyết vào cửa thì Triệu thị kia phải theo đạo làm vợ, cai quản dạy dỗ,
nên phạt thì phạt, nên thưởng thì thưởng nhưng lại cố tình làm ra chuyện thế kia. Chẳng lẽ mỗi lần Đậu Vạn Nguyên nạp thϊếp thì lại đòi chết một lần sao? Rốt cuộc Triệu thị kia chết là do Đậu Vạn Nguyên hại hay do
muội muội con hai còn chưa biết được đâu. Con không thích thì nghe phong sẽ là gió. Nhưng nó là muội muội, cho con ăn cho con mặc, giúp con chăm sóc vợ con của con đó!
Vương Trí Bính câm như hến.
Vương Hành Nghi vẫn giận dữ vô cùng:
- Nếu Ánh Tuyết sai, nên làm gì
thì làm thế, ta là phụ thân tuyệt đối sẽ không đùn đẩy trách nhiệm, ta
cũng có thể cam đoan Ánh Tuyết sẽ không đùn đẩy trách nhiệm của mình
nhưng nếu Đậu Đạc muốn đẩy cái chết của Triệu thị lên người Ánh Tuyết
thì ta quyết sẽ không tha.
Vương Trí Bính cười khổ nói:
- Phụ thân, con không phải có ý đó. Con cảm thấy, Ánh Tuyết làm như vậy, dù sao cũng không ổn thỏa…
- Văn Úy, là phụ thân có lỗi với các con!
Vương Hành Nghi gọi tên con trưởng, thần sắc đột nhiên ủ rũ:
- Từ nhỏ con thông minh lanh lợi nhưng đến giờ cũng chẳng thể làm một tú tài, đệ đệ con từ nhỏ bị mọi
người xem thường mà lớn lên, nhát gan yếu đuối, không có chính kiến.
Muội muội con còn nhỏ vì mưu sinh mà phải xuất đầu lộ diện, làm sao so
được với các thiên kim tiểu thư được cha mẹ nâng niu, tâm tư đơn thuần?
Những điều ta ta đều biết cả, ta đều biết cả.
Ông quay mặt đi, sợ con nhìn thấy nước mắt của mình:
- Một tướng công thành vạn quân sĩ phơi thây, ta vì chính mình đã hại đến các con.
Nói xong, ông quay phắt lại, ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Vương Trí Bính:
- Nếu các con có gì sai, ta
nguyện ý bồi thường người khác gấp ngàn lần vạn lần nhưng nếu muốn ta vì hư danh của chính mình mà đẩy các con vào chỗ chết thì bảo bọn họ gϊếŧ
ta đi!
Những lời nói mạnh mẽ âm vang trong vườn hoa.
Vương Trí Bính quỳ xuống trước mặt phụ thân, nước mắt làm mơ hồ tầm nhìn của hắn:
- Phụ thân, không liên quan gì đến người, là chúng con không giỏi giang, không tốt, làm người mất mặt…