Trong con hẻm cách đó không xa, hai bóng người đột nhiên xuất hiện, Tĩnh ngồi gác chân trên một cái thùng gỗ, hai mắt đỏ phát sáng trong đêm nhìn chằm chằm Lăng Thần....
“Haizzz...” Không cần cô nói cậu cũng hiểu cô nhìn cái gì, Lăng Thần thở một hơi, bắt đầu công cuộc giải thích “Bọn chúng giữ bản khế ước của tôi, tôi không đánh lại được”....
Bản khế ước, đó là cái gì? Nó như một cái hợp đồng bán mạng vậy, nếu ai đã ký khế ước hoặc bán đi bản khế ước của mình cho người khác thì phải tuân thủ những gì đã viết trong đó, vi phạm sẽ mất mạng như chơi....
“Thế ai bán bản khế ước của cậu cho tên đó?” Cô biết chắc một tên như Lăng Thần thì còn khuya mới đem bản khế ước của mình đi bán chỉ để kiếm tiền đâu....
“....” Lăng Thần trầm mặt, ngập ngừng một chút rồi cũng nói ra “Cha mẹ tôi” Một câu trả lời không ngoài dự kiến của cô “Cha tôi năm đó vì thua bạc người gia tộc hắn mà phải bán tất cả mọi thứ trong nhà để trả nợ.... kể cả tôi cũng bán luôn....” Đôi mắt màu xanh lục của cậu ủ rũ, kể lại chuyện này với người khác, đây là chuyện khó khăn nhất cậu từng làm... Nực cười thật, một người cha sẵng sàng bán con khi nợ nần, mẹ cậu năm đó cũng không có ý gì là phản đối việc bán bản khế ước của cậu, bọn họ bàn giao mảnh giấy quyết định cuộc đời người con trai của họ mà bình thản như giao một món hàng vô tri vô giác..... Cái gì mà tình cha nghĩa mẹ, cái gì mà có cha mẹ mới hạnh phúc? Tại sao mình không được giống như những người bạn đồng lứa khác? Cha mẹ sao lại không yêu thương mình? Đó là những câu hỏi mà cậu tự hỏi trong 10 năm làm nô bộc cho người ta, nhưng mà bây giờ không còn ý nghĩa gì nữa, cậu đã thoát khỏi gia tộc đó, bây giờ liệu cậu có thể tin tưởng con người trước mắt này không? Cô ấy liệu có giúp cậu cướp lại bản khế ước kia không? Không biết.
“Ra là vậy...” Tĩnh thu hồi đôi mắt đỏ, cô không còn tức giận khi lúc đó Lăng Thần không phản kháng nữa... “Được rồi! Như cậu kể thì ở đây có sòng bạc có đúng không?” Tĩnh không nắm tình tiết chính trong câu chuyện mà lại để ý đến chuyện ông cha thua bạc... đánh bạc? Haha.... không điêu đâu nhưng trình độ bài bạc của cô đã đạt đẳng cấp thượng thừa rồi.... đúng là không uổn công lúc trước luyện tập đánh bạc ngày đêm để thâm nhập vào nội bộ kẻ địch mà.... bây giờ đã có đất diễn rồi!
“Sòng bạc hả?” Ngạc nhiên khi Tĩnh đột ngột hỏi, Lăng Thần đứng hình một lát rồi lại bắt đầu thể hiện đúng tác phong của một hướng dẫn viên “Sòng bạc thì có một, là sòng bạc lớn nhất Ninh quốc, Minh Hoa, nằm ngay bên cạnh Sàn đấu Thanh Minh, đó là nơi tổ chức đánh cược cho các trận đấu lớn được tổ chức tại Thanh Minh, hai nơi này đều được một tập đoàn lớn dựng lên, tập đoàn Minh Quang” Cậu nói một loạt thông tin của sòng bài Minh Hoa, Tĩnh tự hỏi có phải cô đã nhặt được một cái bách khoa toàn thư hay không, nhưng mà cái đó quan trọng à, có nhiều thông tin lại càng tốt, không xấu không xấu....
Vụt một tiếng, hai người biến mất khỏi co hẻm, một lúc sau lại xuất hiện ở một con hẻm khác gần Sòng bạc Minh Hoa....
“Ma thuật này của cô tiện lợi thật nhỉ, sau này nếu đưa toàn quân đi tập kích thì xác định kẻ địch bị đập cho tan xác” Lăng Thần khá là cảm thán loại ma thuật hệ không gian của Tĩnh “Không đâu, tôi chỉ dịch chuyển được tối đa hai người thôi, nếu muốn đưa nhiều người từ nơi này sang nơi khác thì phải mở vòng không gian ở cả hai nơi điểm xuất phát và đích đến, vả lại muốn dịch chuyển nhanh thì phải chạm vào người đối phương thì mới có hiệu lực với cả hai, cái đó là khuyết điểm lớn đấy” Giải thích một chút Ma thuật của mình, Tĩnh tranh thủ hóa trang một chút, vào mấy cái địa phương này thì tốt nhất là không nên để lộ thân phận....
Cô vuốt tóc mái lên cố định trên đỉnh đầu, lộ ra cái trán và một vết sọc màu đỏ rực giữa mi tâm, thả mái tóc dài ra, biến móng tay thành màu đen... hoàn tất!
“....” Lăng Thần cảm thấy cậu bắt đầu quen dần với việc đột ngột thay đổi của Tĩnh, không đứng đơ làm mất thời gian, cậu cũng trang bị cho mình một chiếc mặt nạ bạc rất hợp với mái tóc màu lam đậm....
“Đi thôi nào!”
Đi quét sạch cái sòng bạc này nào!
Hai người đi đánh bạc nguyên một đêm, gần sáng mới trở lại học viện, và đương nhiên là không về tay không, Tĩnh thắng được một khối tiền to đùng, đổi ra 3 cái thẻ đỏ (loại thẻ Vip đứng đầu trong các màu thẻ), cô cho Lăng Thần giữ một cái, nói là cho cậu dùng để chuộc lại bản khế ước, Lăng Thần lúc đó nhìn cô với đôi mắt gần như sắp khóc, giật mình nên cô cho cậu một đạp, văng tới nơi nào thì cô không rõ.... Thế là đêm đầu tiên sau khi gia nhập học viện kết thúc, đi nhận ký túc xá rồi ai về nhà nấy, ngủ một giấc li bì tới sáng....