"Đây là thủ đô Ninh Hà của Ninh quốc, thuộc Đông đại lục" Lăng Thần vừa dẫn đường vừa giới thiệu, có lẽ cậu là người bản địa nên hiểu rất rõ về nơi này..
"Thủ đô được hình thành từ 5 đơn vị, lần lược là Cung điện Hoàng gia ở trung tâm, Lam La học viện ở phía Bắc, phố Ẩm thực ở phía Nam, Trung tâm thương mại ở phía Đông và Sàn đấu Thanh Minh ở phía Tây, chị muốn đi đâu?" Cậu lại tiếp tục giải thích..
"Oy, làm ơn đừng gọi tôi là chị có được không? Mà, đến phố Ẩm thực trước đi" Khá là lạ khi nghe người ta gọi là chị, lúc trước cô chỉ được đồng đội gọi thẳng tên hoặc là "cô", sau này thì gọi là đại nhân hoặc thiếu tướng, có ai dám gọi cô là chị đâu chứ?
"Được rồi, giờ cũng sắp tối, phố Ẩm thực ban đêm rất đẹp đó!" Lăng Thần cười, lại bước đi trước dẫn đường..
Khoảng chừng nửa tiếng sau, hai người đã đứng trên con đường rộng khoảng 5m, hai bên đường là những sạp bán thức ăn.. Đèn đường sáng rực, người tới lui tấp nập.. "Đẹp quá" Tĩnh ánh mắt sáng rực nhìn con đường nhộn nhịp..
"Tôi đã nói mà" Lăng Thần cười cười tự hào..
Mùi hương của thức ăn dường như đã đánh thức một con người khác của Tĩnh.. Cô nắm lấy tay cậu "Chờ gì nữa? Cậu không định đãi đại tỷ đây một bữa sao?" Nụ cười sáng lạn, khí chất xung quanh cô một lần nữa thay đổi, trở thành một đứa trẻ tò mò hứng thú với mọi thứ xung quanh..
"A! Chờ.. chút-!" Đột nhiên bị lôi đi khiến cậu giật mình..
Tĩnh nhảy từ hàng quán này tới hàng quán khác, thử mọi loại thức ăn trong tầm mắt, xiên nướng, kẹo đường.. "Ngon quá~" Cô hưởng thụ mùi vị thức ăn trong miệng mà chẳng để ý đến chàng trai đi phía sau gương mặt khó hiểu..
*Oi oi oi! Cái gì vậy trời! Đứa nhỏ nào nữa đây? Tĩnh tỷ bả đi đâu rồi? Đừng đùa chứ! * Nội tâm sôi trào vì khó hiểu, rốt cuộc là cậu đang làm cái quái gì chỗ này vậy? Rõ ràng là đang dẫn lão đại đi dạo mà? Sao bả đột nhiên cư xử như trẻ con thế kia? Mà quan trọng là.. úi tiền của cậu aaaa! Công sức giành dụm bao lâu..
Lăng Thần đau lòng nhìn cái ví sắp trống rỗng mà không để ý là Tĩnh đã chạy mất tăm..
Còn phía bên kia, Tĩnh phát hiện mình lạc mất rồi, Lăng Thần thì không thấy đâu, cô rảo bước trên đường, cố gắng không nhìn về phía những sạp hàng xung quanh, ôi.. Quả nhiên sức cám dỗ của thức ăn là không thể cưỡng lại được, mà hình như hồi nãy cô hơi vui vẻ thái quá rồi nhỉ, dù sao thì lâu rồi mới được nhìn thấy một thành phố yên bình nhộn nhịp như vậy.. Cảm giác có chút nhớ nhà..
Bình ổn lại tâm tình kích động, việc bây giờ là phải tìm được Lăng Thần, xem ra lúc nãy cô kích động tới mức quên mất cậu ta, không biết phải đi đâu tìm người bây giờ..
Bước trên con đường đá hướng về phía trung tâm của phố Ẩm thực, càng vào trong thì mọi thứ càng trở nên sang trọng, không còn những hàng quán nhỏ xung quanh mà thay vào đó là những nhà hàng lớn nhỏ, đủ mọi loại trang trí, nhưng dường như tất cả đều có một điểm chung nào đó, cả khu phố không bị rời rạc mà cảm thấy rất hài hòa với nhau..
Xung quanh đã bắt đầu xuất hiện một số Ma Đạo sĩ, đường rộng hơn, và có cả những chiếc xe ngựa..
Tĩnh đi sát lề đường, miệng nhai chiếc bánh ngọt vừa lấy được, đương nhiên cô không bỏ qua những món ăn thử miễn phí trước các nhà hàng..
Dù sao thì đêm vẫn còn dài, vả lại cô muốn trở về lúc nào chả được, chỉ sợ Lăng Thần kia tìm cô cả đêm thôi..
"Ha! Một thằng nghèo hèn mà cũng dám cãi lại tạo nữa hả? Nghe nói mày mới nhận làm đàn em của một con nhóc? Haha! Thằng hèn mày bây giờ lại trồn sau lưng con nhỏ đó sao?" Một cuộc ẩu đả diễn ra ngay trên đường phố, tiếng chửi bới vô tình lọt vào tai Tĩnh, cước bộ của cô nhanh hơn một chút, tiến tới nơi đám đông vây quanh..
"Mày nói gì tao cũng được, nhưng tao khuyên mày đừng nên nói bả là con nhóc, chết đấy!" Cậu thanh niên bị đánh cho bầm dập nhưng vẫn không chịu thua, cậu ta đe dọa nhóm con nhà giàu phía trước, khi nói đến từ "chết đấy" còn không quên kề tay lên cổ cắt qua, cười khinh bỉ..
"Mày dám!"
Ầm! Một đấm, cậu thanh niên bị đập nằm bẹp xuống đất, cái tên vừa tung cú đấm bước tới chỗ cậu nằm, máu văng trên nềm gạch, hắn ta giơ chân, định đạp xuống đầu cậu..
"Há há há há! Để tao xem con nhóc đó có dám làm gì tao khi tao gϊếŧ mày! CHẾT ĐI!" Nụ cười tàn ác trên gương mặt không đẹp mấy, hắn dùng lực thật mạnh để cái đầu dưới kia phải vỡ ra!
Răng rắc! Âm thanh giòn tan vang lên, cứ tưởng là tiếng đầu của cậu thanh niên vỡ nhưng thứ đã phát âm thanh đó lại là chân của tên nhà giàu, chân hắn vặn vẹo biến dạng, không thể nhận ra đây là chân con người nữa rồi, không nhìn cũng biết bên trong xương đã nát bấy..
"Ay da, cậu ta đã cảnh báo mà ngươi lại không có nghe.." Tĩnh bước ra từ đám đông, thanh kiếm đen vắt ngang sau hông, cô đang khá là tức giận, không gian xung quanh người bắt đầu vặn vẹo, nếu cô tới trễ một chút nữa thì sao? Dám động vào cấp dưới của cô thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý để bị đập đi!
Lăng Thần kinh ngạc nằm trong đống đá vụn, một lần nữa cậu được con người này cứu, nhưng lần này là thật..
"Hửm.. Mấy tên rác rưởi tụi mày cũng dám ra tay với thằng đệ của tao.." Đôi mắt đằng đằng sát khí ẩn hiện màu đỏ, cô nghênh đầu sang một bên và bước từ từ tới chỗ bọn người kia.. Tổng cộng có 7 đứa, cô tự hỏi không biết gϊếŧ hết thì có bị phạt gì không nhỉ..
"Cô làm ơn đừng dại mà gϊếŧ chúng, bị bắt bỏ tù đấy.." Lăng Thần đã đứng dậy từ lúc nào.. "Sao lại không được? Chúng vừa định gϊếŧ cậu đấy.." Mặc dù hỏi vậy nhưng cô hiểu ý của cậu, ở thế giới này chỉ cần có sức mạnh và tiền bạc thì thứ gì ngươi nói cũng đều đúng..
"Cũng không sao, chỉ cần không gϊếŧ là được rồi đúng không?" Cái chết không phải là thứ đau đớn nhất, Tĩnh là người rõ điều đó hơn ai hết.. "Đừng nói là cô định đập tơi tả bọn chúng đấy nhé?" Nghi ngờ nhìn bản mặt đã trở lại bình thường của Tĩnh, cô còn cười lên một chút nữa chứ, Lăng Thần có dự cảm không lành..
Hai người bình thản nói chuyện mà không để ý đến tiếng hét thất thanh của tên nhà giàu vừa bị cô bẻ nát chân..
"AAAAAAA" Hét đã đời cho đến khi hết hơi, hắn ta dừng lại, giương mắt lên, ánh mắt đầy sát khí lườm hai kẻ dám hạ nhục hắn..
"Các ngươi còn đứng đó làm gì? Đánh chết họn chúng cho ta!" Hắn chịu cơn đau khủng khϊếp nhưng vẫn bị cảm xúc tức giận chi phối, đám đàn em nghe tiếng hét liền xông lên tấn công..
Rắc rắc rắc! Hàng loạt tiếng xương gãy vang lên, và sau đó là tiếng la hét lớn của đám người..
Bên ngoài đã có không ít cô gái ngất đi vì bộ dạng kinh khủng bây giờ của bọn chúng, tất cả các khớp xương bị bẻ ngược hết lại, chỉ chừa lại xương sống là cô không động vào..
"Đi thôi.." Cảm nhận được những kẻ mạnh đang đến, Tĩnh quay người, biến mất khỏi nơi này cùng với Lăng Thần, ở đây chỉ còn lại một đám người bị gãy xương đến biến dạng và những người xung quanh đã tránh ra rất xa từ khi Tĩnh xuất hiện, cứ tưởng chỉ là mấy tên chó cậy gần nhà mà ức hϊếp kẻ yếu, không ngờ lại bị người ta đánh cho sắp tàn phế.. Đáng đời.. Nhưng mà cũng tội cho cô bé đó, trước giờ chưa có ai đánh người của Thiên Tinh bang mà có thể sống yên ổn cả..