Chương 12: Cưỡng Chế Thăng Cấp

Vù vù! Hồ Ngọc lão đang xách cổ Lăng Thần bay trở về...

“Nhóc con ngươi không tồi đâu” ông lão đột nhiên khen một câu, hệ thống bẫy dày đặc thế kia mà vẫn vượt qua được thì đúng là không tầm thường, theo ông biết thì hình như thằng nhóc này chưa được học loại võ thuật bài bản nào, chỉ đánh theo bản năng thôi, tuổi trẻ bây giờ thật là, không chừa đường cho ông sống nữa mà...haizzz

“....” Lăng Thần nãy giờ vẫn im lặng, cậu có bị thương một chút nhưng không nặng lắm, mà chuyện nãy giờ cậu lo lắng là chuyện phía bên Tĩnh thì thế nào, mong là bả không có làm gì liều lĩnh a, dù sao đám Nghi gia cũng chẳng phải hạn tép riu gì, kẻ mạnh nhất cũng trong hàng cao thủ cấp S đấy....

Bay một đoạn dài đến nơi mà lúc trước ba người chia ra....

Cách đó không xa là một đám người mặc đồ đen đang tụ tập, chính là Thiên Tinh bang,..

Lăng thần đặt chân xuống đất, chạy nhanh đến chỗ đám người, càng gần cậu lại càng cảm thấy không ổn.... cho đến khi mọi thứ hiện rõ ràng trước mắt, cậu ngay lập tức dừng lại, trong lòng lộp bộp một tiếng....

Cái gì thế kia? Tại sao lại như vậy?!!! Đồng tử co rụt, cậu không thể tin nhìn cô gái nhỏ đang không ngừng chảy máu, miệng, mắt, tai, mũi..... máu chảy không thấy điểm dừng....

Tĩnh lau lau vệt máu chảy ra từ khóe mắt, nghe thấy tiếng bước chân liền biết Lăng Thần đang tới, cô xoay nhẹ đầu mỉm cười với cậu.... Cô bây giờ không còn đứng vững mà phải nhờ Hà Triết đỡ lấy...

Aaa! Thật là khó chịu khi cả người không còn chút sức nào mà... Đang than thở trong lòng thì đột nhiên một làn gió vụt qua, đá bay Hà Triết, sau đó bế ngang cô lại...

“Lăng Thần, làm trò gì vậy?” Tĩnh bình thản hỏi ngọn gió vừa nãy, không lẽ cậu ta nhận nhầm đầu tóc vàng nhạt của Hà Triết, tưởng là người Nghi gia chứ?

À vâng, chính xác thì là vậy đấy....

“Anh ta là thủ lĩnh Thiên Tinh đấy, bỏ đao xuống đi...” Đưa ra một câu nhắc nhở, ngay lập tức Lăng Thần cất thanh đoản đao vào... nhìn xuống gương mặt đầy máu của cô, cậu chẳng biết bây giờ bản thân có loại cảm xúc gì nữa...

“Này này thằng kia, sao tự nhiên lại xông vào đá người ta thế?!” Hà Triết nổi gân xanh, tức giận nhìn Lăng Thần.... Nhưng bực mình hơn là cậu chẳng để ý tới anh....

“Cô đã làm cái gì mà kinh khủng vậy?” Áp chế cảm giác hỗn loạn trong lòng, cậu hỏi ra một câu cứng ngắc....

“Không có gì, chỉ cưỡng chế thăng cấp một chút thôi mà...” Tĩnh thản nhiên trả lời nhưng nội dung lại chẳng khiến người ta yên được.....

“....” Lăng Thần lại im lặng...

Ây da, chắc chú em sốc dữ lắm a.... Tĩnh cảm thấy buồn cười, cái này có tới tận 23% sống sót đó, lúc xưa còn làm mấy cái nhiệm vụ mà khả năng hoàn thành và sống sót là 0% nữa kìa, thế mà cô vẫn sống nhăn răng tới giờ đấy thôi, cái này chẳng là gì cả....

“Nhóc con nhà ngươi cũng gan thật đó... dám liều tới vậy luôn...” Hồ Ngọc lão đã tới lúc nào không hay, ổng cầm một cái đùi gà gặm gặm nhai nhai như không có chuyện gì...

“A, Hồ lão, ông còn gà không? Ta đói quá....” Tự nhiên thốt ra một câu làm lệch hướng câu chuyện, Tĩnh giương ánh mắt màu xám xịt bị giấu sau lớp kính nhìn về hướng lão đầu....

“Thính thế cơ à!” Lão ngạc nhiên liếc nhìn con nhóc đã đứng xuống đất, trông cô khá là khó khăn để đứng vững....

“Haha, quả nhiên là lão bất tử, chẳng gì có qua mắt ông được...” Tĩnh cười nhẹ tựa vào Lăng Thần, cô thật sự không đứng nổi luôn rồi......

“Chờ đã, cái gì mà qua mắt?” cậu trai luôn im lặng đột nhiên nhận ra điều kỳ lạ trong cuộc đối thoại của hai người, có gì đó không đúng, cậu chắc chắn vậy...

“Hửm, tôi bị mất thị giác tạm thời ấy mà, chắc hai ba ngày nữa sẽ khôi phục thôi, ma lực cũng cạn luôn rồi...” Tĩnh trả lời lại câu hỏi của cậu.... Haizz, cô chỉ mong là tối đi ngủ xong sáng dậy thì mọi thứ sẽ hồi phục lại, cảm giác bị thương vẫn chẳng đễ chịu chút nào....

“Được rồi Lăng Thần, chúng ta đi chào hỏi Thiên Tinh một chút rồi tiếp tục đi mua sắm với Linh tỷ nào!” Sau khi lau sạch vết máu, Tĩnh lại trở lại như lúc trước, không có gì thay đổi ngoại trừ chặp kính che đi đôi mắt.... may mà áo cô không bị dính máu, nếu không chắc phải về học viện thay một cái khác chứ để bà cô Tiêu Linh đó nhìn thấy thì chẳng biết bả sẽ làm gì đâu.....

Lăng Thần một tay bế cô qua bên đám người áo đen đang bàn luận cái gì đó, tới nơi thì lại thả nhẹ xuống.... Xem ra cậu lại phải chuyển nghề nghiệp từ hướng dẫn viên sang phương tiện di động rồi....

“Này Tĩnh, em không sao đấy chứ?” Hà Triết sau khi bị mấy thằng đồng bọn lúc nãy cất công cản lại bây giờ đã bình tĩnh, anh cảm thấy thật vi diệu khi con bé này còn còn sống, hồi nó rơi xuống cứ tưởng là nghoẻo rồi chứ....

“Không sao không sao, à này, khi nào thì thũ lĩnh các anh về ấy?” Cô rất tò mò nha, cậu thủ lĩnh đó là người như thế nào mà lại có thể khiến một bang hội lớn như này tuân thủ điều cậu ta nói nhỉ? Nhớ lại lúc đó, bọn họ không đánh lại chính là không đánh lại, chẳng một ai có biểu hiện tấn công cô hay muốn làm hại cô lúc đó.... hay thật.... ngay cả đám lính của cô cũng chưa chắc đã hoàn toàn nghe lời cô.....

“Ể, sao cô biết thũ lĩnh sắp về?” Hà Triết tròn mắt nhớ lại, anh chưa từng mở lời nói với cô về thủ lĩnh cả.... không lẽ nó lại để ý đến cái từ ‘tạm thời’ đó? Ghê thật!

“Đoán thôi, mà, tôi phải đi đây, hẹn gặp lại sau nhé... À đúng rồi! Đây là Lăng Thần, đàn em của tôi, đừng có mà đánh cậu ấy đấy nhé” Tĩnh nói nghe thì giống như muốn nhờ tất cả mọi người Thiên Tinh bang giúp đỡ Lăng Thần nếu lỡ khi cậu xảy ra chuyện nhưng ai đó lại chột dạ cúi mặt.... Heh, đừng nghĩ rằng cô bỏ qua những hành động của mọi người ở đây, Hà Triết lúc nãy đòi lao vào đánh Lăng Thần cô đều biết cả đó...

“Đi mua sắm thôi nào! Lăng Thần, cậu tìm được hai người Linh tỷ không?

“Được”

“Vậy nhờ cậu cả đấy”

Hai người hai chân bước đi về hướng Trung Tâm Thương Mại, Hồ Ngọc lão đã biến mất lúc nào không hay... chỉ còn đám người Thiên Tinh mồ hôi nhỏ giọt...

“Này lão Triết, chuyện trả ơn giao hết cho mày đấy nhé?” Một cậu thanh niên đứng bên cạnh thì thầm vào tai Hà Triết...

“Sao lại vức qua cho tao?!?” Anh nổi khùng hét lên, sao tự dưng không không lại phải thêm việc thế??

“Thì mày đẹp trai nhất đám rồi, tụi tao đâu có muốn bang mình mất mặt trước con gái đâu, đúng không?” Lại một cậu trai khác lên tiếng, tâng bốc lão Triết một câu rồi lại quay sang hỏi mấy thằng khác....

“Đúng rồi đúng rồi! Vả lại mày nói chuyện với cô bé nhiều nhất mà...”

“Đúng đó, phải cảm ơn nhiều vào...”

“Người ta đã cho anh em tụi mình một trận đánh sảng khoái thế kia mà”

“Lại còn bị thương nữa chứ..”

"Cưỡng chế thăng cấp đấy... may mà cô bé còn sống..."

“Bla bla bla.....”

Nguyên một đám mỗi thằng một câu ép Hà Triết đến mức muốn đánh lộn với bọn họ, nhưng nghĩ lại thì bọn này nói cũng đúng, nhưng mà, chờ một chút, anh có nên nói cho lũ ngốc này biết cô nhóc chỉ lợi dụng bọn mình để ăn trộm không ta? Hay thôi đi, lâu lâu mới bọn nó vui như vậy...

“Mà này, tụi bây nói xem khi nào thì thủ lĩnh mới về nha...” đột nhiên một câu nói làm cả đám im lặng, 3 năm trời, bọn họ vẫn luôn giữ vững niềm tin rằng mấy người thủ lĩnh nhất định sống sót trở về....

“Năm nay họ sẽ trở về, chắc chắc...” Hà Triết nắm chặt nắm đấm, anh đã luôn luôn an ủi bản thân rằng bọn họ rất mạnh, sẽ không sao cả, không sao cả, nhất định các cậu ấy sẽ trở lại, một lần nữa đưa Thiên Tinh đứng đầu thế giới, trở lại như năm xưa, như khi mấy ông anh đó còn sống....

“Mà, có khi ngài ấy đã trở về nhưng lại không về nhà hội không?” Một người trong số bọn họ lên tiếng, ngay lập tức tất cả đều vực dậy tinh thần...

“Cũng có thể lắm chứ? Dù sao thủ lĩnh đã 3 năm chưa trở lại rồi, có khi bây giờ ngài ấy đang phấn khởi la cà không kịp về chăng?”

“Oi này, mày nói như vậy là nhớ quả đấm của phó thủ lĩnh quá đúng không?”

“Ừ thì, có chút nhớ thật...”

“Hahaha!!!”

Cả đám cứ thế cười đùa vui vẻ trở về nhà hội, bọn họ còn có người bị thương nên phải nhanh nhanh trở lại, may mà không có ai chết cả.... ai cũng thở phào nhẹ nhõm...